Thiên La Địa Võng

Chương 1: Chương 1: Rời đi




Tần Lam Gia đem đơn từ chức đưa cho người bộ phận quản lý ở công ty, ngay cả chìa khóa xe đều gói lại để trong phong thư. Cậu biết bộ nhân sự sẽ giúp cậu giao cho người kia.

Trên bàn làm việc không có gì nhiều để thu thập, chỉ có vài món vật phẩm cá nhân, tất cả đều là của người kia có lúc tặng cho cậu, thậm chí còn có lúc y mua quà cho bạn gái, kết quả cô gái đó không lấy, y liền tùy ý ném con gấu bông cho cậu. Tiểu Hùng* im lặng tựa vào màn hình Computer bên cạnh, con ngươi đen sẫm nhỏ tròn nhìn chằm chằm vào Tần Lam Gia, bộ dáng hết sức khả ái.

*tên con gấu

Tái kiến. Tần Lam Gia lặng lẽ hướng nó chào tạm biệt, cầm lấy áo khoác trên ghế dựa đi ra ngoài.

Hắn và người kia cùng ở khu chung cư không gần công ty lắm, chìa khóa xe hôm nay cũng đã giao, Tần Lam Gia nhìn vào túi tiền, tháng này công ty mới vừa cấp thẻ công giao* tiền trả đầy đủ, vẫn chưa dùng lần nào. Khẽ cười cười, Tần Lam Gia giơ tay đón một chiếc taxi. Này là thù lao mình có được từ công việc, đem dùng một lần xem sao.

*giao thông công cộng

Xe đến trước cổng chính khu chung cư hạng sang, Tần Lam Gia quét thẻ, xuống xe tiện tay đem thẻ bẻ gãy rồi ném vào trong thùng rác bên đường, bị tài xế taxi dùng loại ánh mắt nhìn thấy quái vật nhìn chằm chằm hắn hồi lâu.

“Còn rất nhiều tiền mà, người giàu thật hoang phí. ” lái xe trẻ tuổi lầm bầm lái xe đi.

Tần Lam Gia cười khổ. Người có tiền? Từ hôm nay trở đi không còn nữa.

Ở trong một gian nhà, đã ba năm, Tần Lam Gia chỉ lấy ra một cái vali nhỏ. Cậu đem thẻ ra vào chung cư cùng chìa khóa để ở trên bàn trà trong phòng khách, đi tới cửa, cuối cùng quay đầu lại nhìn thoáng qua ——

Nơi này khắp nơi đều có hơi thở của người kia, chính mình lại không có gì để lưu lại.

Tần Lam Gia thở dài một hơi, xoay người mở cửa. Cánh cửa lại đột nhiên từ bên ngoài mở ra, Tần Lam Gia lui vào trong hai bước mới đứng vững, liền nhìn thấy nam nhân cao lớn caravat nới lỏng thở hỗn hển vẻ mặt tức giận hướng hắn đi tới.

“Cậu đây là ý gì? ” nam nhân đem cái gì đó trong tay vò thành một đống hướng Tần Lam Gia ném, nện vào trên bả vai của hắn.

Tần Lam Gia cúi đầu nhìn lại, là đơn từ chức của mình, không nghĩ đến Bộ nhân sự lần này lại làm việc có hiệu suất cao như vậy.

“Đơn từ chức. ” Tần Lam Gia thản nhiên nói, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn người nam nhân này. Trong tầm mắt hắn chỉ có cánh tay áo bị y vén lên tùy ý, bên dưới tay áo là cánh tay rắn chắc, ẩn hiện gân xanh. Áo sơ mi trắng phẳng phiu đột nhiên nhăn nhúm, này là chính tay mình ủi a…

“Tớ biết là đơn từ chức! ” nam nhân một đấm nện vào trên tường, lập tức nóng giận quở mắng, “Tớ hỏi cậu tại sao muốn làm như vậy? Đây là cái gì? Cậu muốn làm gì? Bỏ đi là xong sao? Con mẹ nó cậu! ” y một cước đem hành lý của Tần Lam Gia đá bay.

Tần Lam Gia cảm thấy tay đang cầm thùng hành lý bị giật một chút, rát đau.

“Đàm Lăng Việt, cậu đừng như vậy. ” Tần Lam Gia rốt cục dám ngẩn đầu nhìn y. Khi tức giận Đàm Lăng Việt từ trước đến giờ đều rất hung dữ, từng đường con trên nét mặt sắc bén làm cho y nhìn giống như Tula, “Tớ rời đi đối với mọi người là tốt nhất, cậu phải hiểu.”

“Chó má!” Đàm Lăng Việt gắt gỏng chửi tục một câu, y đã hơn nhiều năm không ở trước mặt người ngoài lộ ra bộ dáng thô lỗ, Tần Lam Gia lại không hiếm lạ. Hơn nữa hắn biết, so với việc ngụy trang ôn hòa hữu lễ, đây mới là bản tính của hắn. Chẳng qua là y nguyện ý thay đổi bản tính vì người khác, không phải vì mình.

“Cậu có phải nghe tin đồn gì ở ngoài? Lam Gia, cậu đã lớn rồi, sao lại xúc động như vậy? Có bao nhiêu lời xấu xa đồn đãi bất quá là vì muốn ly gián tớ và cậu, ai cũng biết cậu là phụ tá đắc lực nhất của tớ, cậu nói đi là đi, chẳng phải là để cho bọn chúng đạt mục đích ư? ”

“Cũng chẳng phải để cho kẻ thù thích ý. ” Tần Lam Gia từ đáy lòng đột nhiên nổi lên một cổ giận dữ, mi đầu thanh tú khẽ cau lại, không kìm chế được la to lên, “Đàm Lăng Việt, bên ngoài không chỉ là lời đồn đãi. Tớ thẳng thắn nói cho cậu biết, tớ thích cậu, tớ thích cậu rất nhiều năm rồi, cậu thật sự không biết sao? ”

*mi đầu: chân mày

Đàm Lăng Việt thân thể chấn động mạnh, trên mặt tức giận giảm đi rất nhiều, chẳng qua là hai đầu lông mày cau lại thành chữ Xuyên (川) sâu hơn.

Đàm Lăng Việt, ta đã ở bên cạnh ngươi nhiều năm như vậy, nếu như không phải vì nản lòng thoái chí đến thế này, ta làm sao mà rời ngươi đi…

Tần Lam Gia lúc này hết sức bội phục mình, rõ ràng lòng đau như đao cắt, trên mặt lại còn có thể cười được: “Đàm Lăng Việt, tớ biết cậu chỉ thích nữ nhân, tớ sẽ không cầu xin gì cả, nhưng người khác nói là sự thật, tớ không thể phủ nhận. Còn nữa, cậu chẳng phải sắp cùng Từ Hinh kết hôn sao, tớ sớm muộn gì cũng phải đi. Cậu khi kết hôn rồi chẳng lẽ lại theo tớ ở cùng sao. Từ đại tiểu thư nhìn tớ đã rất không vừa mắt, cẩn thận nàng náo ly hôn. Huống chi mẹ của cậu cũng không muốn thấy tớ… ” Tần Lam Gia thanh âm nhỏ dần, rồi im lặng.

Đàm Lăng Việt lúc này đã bình tĩnh lại, trầm mặc nhìn Tần Lam Gia cúi đầu lần nữa. Tần Lam Gia mái tóc đen dài luôn sạch sẽ mềm mại, vẫn y như lúc thường.

“Mẹ tớ thì thế nào? Bà đối với cậu chỉ có chút thành kiến. Không có gì đâu, tớ sẽ giúp bà giải quyết hiểu lầm.”

Tần Lam Gia cười khổ một cái. Đàm Lăng Việt căn bản cái gì cũng không biết, làm gì có thành kiến nào đơn giản như vậy. Bất quá bản tính người mẹ là bảo vệ hài tử hắn cũng không có tư cách chỉ trích, Tần Lam Gia không muốn cùng Đàm Lăng Việt nói thêm gì nữa. Dù sao đi là đi, trước khi đi lại muốn Đàm Lăng Việt đối với mẹ y như vậy, để cho y sau này lúc nhớ tới mình thì nghĩ như thế nào? Lại không bằng để lại cho y một ấn tượng tốt là người bằng hữu đáng tín nhiệm nhất, cho dù sau này vĩnh viễn không có cơ hội gặp mặt, cũng để y thỉnh thoảng có thể nhớ tới một ít điểm tốt của mình.

“Được rồi, Lam Gia, cậu nếu như muốn chuyển đi, tớ cũng vậy không thể ngăn cản cậu. ” Đàm Lăng Việt nhìn xem Tần Lam Gia hồi lâu không mở miệng, giơ tay lên lau lấy mặt lại nói, “Chính là cậu không thể từ chức, công ty căn bản không thể không có cậu. Cậu không cần như vậy tùy hứng, chỉ vì nguyên nhân này liền không để ý đến công ty.”

Tần Lam được khích lệ chỉ nhíu mày cười cười, nói: “Sự việc trong Công ty sớm đã trong quỹ đạo, lại có cha cậu từ bên ngoài trợ giúp, hiện tại trừ cậu ra, căn bản không có người nào là không rời công ty được…”

“Đủ rồi! ” Đàm Lăng Việt không kiên nhẫn cắt lời hắn, “Tớ không chấp nhận, từ chức cũng không cho phép! Từ chức rồi cậu muốn đi chỗ nào? Bây giờ ở đâu ai ai mà không biết cậu là tâm phúc của Đàm Lăng Việt, còn có ai dám thuê cậu? Rồi nói căn phòng này cũng là lấy tên cậu mua, bất động sản chứng nhận tên của cậu. Cậu có phải chịu không được người khác nói lung tung, cậu không cần quan tâm, tớ chuyển đi là được chứ gì! Cậu nói đúng, tớ cùng Từ Hinh sau này kết hôn cũng phải dọn đi, không bằng hiện tại đi, cậu một mình ở đủ thanh tĩnh đi!”

Tần Lam Gia bật cười, lại bị Đàm Lăng Việt hung hăng trừng mắt.

Đàm Lăng Việt a Đàm Lăng Việt, cậu luôn là đem chuyện nghĩ đến đơn giản như vậy… Tần Lam Gia nụ cười khóe miệng từ từ biến mất, dùng một đôi mắt tối nhìn Đàm Lăng Việt, cười nhạt: “Cậu không cho từ chức, tớ liền không từ. Cậu để tớ ở nơi này, tớ liền phải ở nơi này. Cậu muốn tớ không rời cậu đi, tớ liền không đi. Đàm Lăng Việt, nếu như… tớ muốn cậu không kết hôn…, cậu có thể không kết hôn sao? Cậu không kết hôn…, tớ liền cả đời không đi.”

Đàm Lăng Việt khẽ trừng hai mắt, tựa như kinh ngạc nhìn Đàm Lăng Việt, qua giây lát mang theo một chút bất đắc dĩ: “Lam Gia, cậu đừng nói những thứ kia, chúng ta làm huynh đệ nhiều năm như vậy, như vậy… Không có ý nghĩa…”

Tần Lam Gia cười đến hiền lành, đôi môi hồng nhuận lúc này đây lộ ra hàm răng nhỏ, giống như lúc hắn thoải mái cười lúc bình thường, lại làm cho Đàm Lăng Việt ngẩn ra.

“Cậu đừng khẩn trương, tớ chỉ đùa một chút mà thôi. ” Tần Lam Gia cười nói, “Cậu nói đúng, tớ không nên vì lời đồn đãi liền rời công ty.”

Đàm Lăng Việt chợt thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên đập hắn một chút, lại chợt ôm bả vai mảnh mai của hắn: “Cậu rốt cục nghĩ thông suốt rồi! Tiểu tử thúi, cậu đem tin từ chức kia cho tớ xử lý, vali này bỏ lại chỗ cũ đi!”

Tần Lam Gia đem mặt khẽ tựa vào trên bả vai của y, cảm thụ nhiệt độ ấm áp kia cho tới bây giờ chưa từng thuộc về mình, khóe miệng khẽ mỉm cười: “Tin từ chức tớ gặp sẽ xử lý, nhưng là tớ muốn dọn ra ngoài ở. Nếu không những lời đồn đãi kia sẽ ảnh hưởng cậu cùng Từ Hinh. Mặc dù lời đồn đãi không có gì lớn lắm, nhưng dù sao tránh một chút cũng tốt.”

Đàm Lăng Việt suy nghĩ một chút, liền vậy gật đầu đáp ứng.

“Bất kể nói thế nào, cậu phải đàng hoàng tới công ty trình diện, không cậu lại muốn trốn? Cậu đến Châu Phi đi tớ cũng không thèm quản nữa. ” Đàm Lăng Việt nhe răng cười giơ tay lên cọ cọ mũi Tần Lam Gia, giống như từ nhỏ tới nay vẫn cứ làm như vậy, “Bất quá nơi này là của cậu, cậu đừng già mồm cãi láo chuyện này. Nếu như không có cậu, tớ đại khái chính là tự mình nửa đường bỏ học, làm sao còn có Đàm Lăng Việt hôm nay. Mặc kệ người khác nói sao, cậu vĩnh viễn là người quan trọng nhất, Lam Gia.”

Tần Lam Gia dùng ngón tay thon dài sờ sờ chóp mũi, nhìn sâu vào trong mắt y.

Y như rằng, người nam nhân này luôn là giảo hoạt như thế… Rõ ràng đối với mình không có yêu, lại nói những lời mập mờ, mờ ám. Tần Lam Gia biết Đàm Lăng Việt sẽ không nói dối mình, nhưng là như vậy sẽ không thể thẳng thắng đối với chính bản thân, quả nhiên là độc dược được bao bởi mật ngọt, có một chút ngây thơ tàn nhẫn. Chính là điểm này lại có chút giống hành động trẻ con ngày xưa, để mình leo cây suốt mười hai năm…

Nhưng là, Đàm Lăng Việt, tha thứ tớ, lần này, tớ thật sự muốn đi… Tớ luôn là người nhìn từ xa không thể chạm vào cậu, yêu cậu say đắm cậu cũng không cho một tia hi vọng, tớ cũng biết mệt mỏi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.