Edit: Lynn Dyrnes
Tình cảnh nhất thời có chút xấu hổ.
Đỗ Thánh Lan cười gượng một tiếng, thả tay ra, xuống giường mở cửa sổ hóng gió, bỗng nhiên đói bụng.
Hắn đã sớm qua Tích Cốc kỳ, nhưng nụ vị giác vẫn còn, điểm khác biệt chỉ ở chỗ có muốn ăn hay không thôi.
Tay nghề của đầu bếp quán trọ này độc nhất vô nhị, nguyên liệu nấu ăn được chọn lựa vừa kỹ vừa khéo, có công hiệu tẩm bổ thân thể hoặc bổ khí an thần. Trừ điều này ra, thực khách cũng có thể tự mang nguyên liệu nấu ăn, thậm chí đặt những món không bán trong thực đơn cũng được, miễn là tăng thêm phụ phí.
Lầu một, Đỗ Thánh Lan hào hứng ăn món ăn được đặt riêng.
Cố Nhai Mộc dùng ánh mắt nhìn sinh vật kỳ lạ nhìn hắn: “Nhớ mẹ lại muốn gặm chân gà, ngươi đúng là có một không hai.”
Đỗ Thánh Lan nhớ lại cái chân rồng nắm trước đó, chân của ngân long bề ngoài cũng che phủ một lớp vảy nhàn nhạt, bên trên dường như có hoa văn cổ xưa gì đó, rực rỡ như thể một tác phẩm nghệ thuật.
Cũng không biết thần tiên trên trời có cơ hội ăn được gan rồng tủy phượng hay không?
Cổ họng hắn khẽ động một cách đáng nghi, đôi mắt Cố Nhai Mộc nguy hiểm híp lại: “Đang nghĩ cái gì đấy?”
Đỗ Thánh Lan bĩu bĩu môi, trừ phi hắn chán sống rồi, mới có thể nói ra đúng sự thật.
Ngoài cửa có một đám người áo tơi đi qua, để lại hai người tiến vào khách điếm. Bên hông những người áo tơi giắt đại đao cùng loại, không hề giống người đến trấn Thạch Hoài tìm luyện khí sư.
“Vị đạo hữu này, nhìn chiêu số của bọn họ có chút kỳ quái ha.” Đỗ Thánh Lan bê rượu trên bàn lên, trực tiếp ngồi vào một bàn khác: “Gặp nhau chính là duyên, ta mời mọi người uống một chén.”
Cố Nhai Mộc mắt mở trừng trừng nhìn người trước mặt, nhanh như chớp chạy đến bàn khác, hồi tưởng lại sáng sớm nay đối phương cũng bất thình lình gia nhập vào hàng ngũ như vậy, cùng đám đông tu sĩ thổn thức sụt sùi với nhau, không thể không thừa nhận, ở phương diện xã giao Đỗ Thánh Lan rất có bản lĩnh.
Da mặt dày đến kỳ cục.
“Đoán chừng là tổ chức gì đó, nhận nhiệm vụ treo thưởng.”
Hai tên tu sĩ bàn bên cạnh không cự tuyệt sự niềm nở của Đỗ Thánh Lan, rất nhanh đã bắt chuyện cùng.
“Xem ra đúng rồi, Trảm Nguyệt sơn treo giải thưởng ngàn vạn linh thạch tìm kiếm tung tích Đỗ Thánh Lan, bất kể sống chết, cuối cùng hình như Tuyệt Sát điện đã nhận vụ làm ăn này.”
Tuyệt Sát điện là tổ chức sát thủ có tiếng, nghe nói có tu sĩ Độ Kiếp kỳ tọa trấn, còn có tin đồn điện chủ của Tuyệt Sát điện đến từ tứ đại gia tộc, suy cho cùng tu sĩ Độ Kiếp kỳ đương thời có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đỗ Thánh Lan bày đủ dáng vẻ người ngồi lê đôi mách, cố ý hạ giọng: “Chỉ dựa vào bọn họ, có thể đối phó được với Đỗ Thánh Lan không? Đỗ Thánh Lan đó tốt xấu gì cũng là thiếu niên thiên kiêu*, kinh diễm tuyệt thế....”
*Thiên kiêu: đầy đủ là 'thiên kiêu chi tử' hoặc 'thiên chi kiêu tử', ý nghĩa là con trời.
Cố Nhai Mộc ở bàn sát vách sặc nước miếng, liếc xéo mắt nhìn hắn thật sâu.
“Cái này không rõ nữa.” Giữa tiết hè, chính bản thân người trò chuyện cũng cảm thấy toàn thân phát lạnh: “Chỉ có điều những kẻ vào Tuyệt Sát điện, đều phải giao nộp một phần linh hồn cho điện chủ, có lẽ giữa đôi bên có thể hình thành phương thức liên lạc đặc thù.”
Sau khi hàn huyên thêm hai câu, Đỗ Thánh Lan ngồi về chỗ.
“Tuyệt Sát điện chia ra người truyền tin tức và môn đồ, người truyền tin tức mặc áo tơi, tu một môn chú thuật bí pháp, Cố Nhai Mộc nhẹ giọng nói: “Thời khắc mấu chốt người truyền tin tức sẽ đốt cháy thần hồn để thi triển chú thuật, làm cho mục tiêu dính phải khí tức nguyền rủa, bất kể ẩn núp ở nơi nào, cuối cùng đều sẽ bị Tuyệt Sát điện chủ tìm được.”
Đỗ Thánh Lan vô cùng kinh ngạc: “Tuyệt mật cỡ này mà ngươi cũng biết?”
Đỗ Thánh Lan tu hành ở Trảm Nguyệt sơn nhiều năm, những nơi từng đi trước kia đa phần là tuyệt địa bí cảnh, lại chưa từng qua lại gì với Tuyệt Sát điện, nên biết được rất ít.
Đối mặt với hậu duệ của những thế lực lớn, loại tổ chức này vẫn có điều kiêng kỵ.
Cố Nhai Mộc: “Ta từng có chút hứng thú với môn bí thuật đó, nên đã đặc biệt nghiên cứu. Thuật nguyền rủa này thực ra là lớp ngụy trang, chẳng qua là luyện người truyền tin tức thành dược nhân đặc thù. Tuyệt Sát điện chăn nuôi không ít tiểu yêu hồ điệp, có thể chuyên môn nhận thức mùi vị để tìm thấy mục tiêu nhiễm phải khí tức.”
“....”
Im lặng gặm xong nửa cái chân gà còn lại, Đỗ Thánh Lan chép miệng, cuối cùng cũng hiểu được cái câu 'y hiểu biết tương đối nhiều về một số pháp thuật cấm kỵ' trong miệng đạo nhân Thiên cơ không phải nói bừa.
Sau khi ăn xong, Đỗ Thánh Lan xoa xoa tay, tâm huyết dâng trào đố con rồng bác học này một chút: “Đoán thử xem ta muốn đi đâu nhất?”
“Trảm Nguyệt sơn.”
Đỗ Thánh Lan ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ngươi thấy ta bị điên rồi sao?”
“Hung thủ cứ luôn thích quay lại hiện trường xảy ra án, thưởng thức kiệt tác của mình.”
Đỗ Thánh Lan day day mi tâm, cái gì mà hiện trường xảy ra án, rõ ràng là cùng đường bí lối. Chỉ có nhờ vào sức mạnh của con rồng này, hắn mới có thể có cơ hội thoát khỏi Trảm Nguyệt sơn, thoát khỏi sự tính kế của Trúc Mặc.
Sau khi ăn xong, Đỗ Thánh Lan lén lút lấy ra một lá bùa truyền tin: “Ta đi liên lạc một chút với tay trong của ta ở Đỗ gia, lấy chút đồ ra.”
Cố Nhai Mộc tự ngồi tại chỗ một mình, không đi theo.
Sau một lúc lâu, Đỗ Thánh Lan quay về: “Đi, đến đạo trường Kim Ô.”
Đạo trường Kim Ô cách Trảm Nguyệt sơn không quá xa, là một nhóm thế lực phụ thuộc Trảm Nguyệt sơn.
Cố Nhai Mộc dùng ánh mắt 'quả nhiên muốn đến hiện trường vụ án' nhìn hắn.
Đỗ Thánh Lan thanh toán xong, giải thích: “Vừa mới nghe đạo hữu bàn bên cạnh kể chuyện, qua vài ngày nữa chỗ đó có trò hay đáng xem.”
Ngoại trừ đoạt xá, Cố Nhai Mộc có cực ít hứng thú với những chuyện khác, hàng ngày sắm vai diễn hộ vệ một cách xuất sắc, thực lực mạnh nhưng vấn đề nhỏ. Bảo vệ để....bọn họ đi một con đường mòn hẻo lánh lại còn quanh co lòng vòng.
Cố Nhai Mộc là người chú trọng việc hưởng thụ, mua tận hai con sư tử tuyết hoa để kéo xe, xe thú vật vững vàng phi như bay trên đường nhỏ, bên trong xe rộng rãi bố trí chiếc tháp nhỏ. Mấy năm nay Đỗ Thánh Lan hầu như tu luyện không ngừng một khắc nào, chỉ là hôm nay có hơi buông thả, di chứng chân khí bạo phát còn chưa hoàn toàn biến mất, hắn dựa trên đệm mềm, có cảm giác mệt mỏi muốn ngủ.
Lúc đầu khi chạy trối chết ác long không biết đã bay xa bao nhiêu vạn dặm, thân rồng có thể cưỡi mây lướt gió một ngày hơn mười vạn dặm, tốc độ của sư tử tuyết hoa có nhanh hơn nữa, cũng không bằng một phần trăm của rồng. Hơn nữa lòng vòng đường xa, chạy ước chừng ba bốn ngày đường, bây giờ mới trông thấy đỉnh núi Trảm Nguyệt sơn xa xa.
Qua thêm nửa ngày nữa, trên con đường này lại dần dần trở nên náo nhiệt, có thể thường xuyên bắt gặp xe thú vật, Cố Nhai Mộc có một dạo hoài nghi có phải đã bị phát hiện tung tích hay không, nhưng mà mãi cho đến đạo trường Kim Ô, cũng chưa gặp phải một lần lén tập kích nào.
Bên trong xe, Đỗ Thánh Lan vén mành xe ngựa lên, đập vào mắt có thể thấy được nơi nơi đều có tu sĩ, bọn họ hình như còn tới muộn rồi, chỉ có thể chen chúc ở sườn núi nhỏ ở ngoài cùng.
Cố Nhai Mộc nhìn hắn, Đỗ Thánh Lan không để y đoán mò: “Là Đỗ Bắc Vọng sắp độ kiếp.”
Lúc Đỗ Thánh Lan lẻn vào lòng đất của thác Long Tuyền, Cố Nhai Mộc từng hỏi hắn có thiên tư như thế, Đỗ gia tại sao lại vứt bỏ như giày rách, lúc ấy câu trả lời của Đỗ Thánh Lan là 'đã có một vị quý tử'.
Mẫu thân Đỗ Bắc Vọng cũng đến từ tứ đại gia tộc, lại còn là gia chủ, địa vị ở trong tộc rất cao.
Cố Nhai Mộc tỏ vẻ việc không liên quan đến mình hỏi: “Hắn độ kiếp gì?”
“Hóa Thần.”
Cố Nhai Mộc lúc này mới có chút phản ứng: “Ta còn nhớ ngươi nói, tư chất tự nhiên của hắn ở dưới ngươi.”
Thiên tư của Đỗ Thánh Lan tuyệt thế, chưa đầy hai mươi đã tu thành Nguyên Anh, đã là chuyện trước giờ chưa từng có.
Đỗ Thánh Lan: “Đỗ Bắc Vọng lớn hơn ta bảy tuổi.”
Chỉ có điều giữa Nguyên Anh và Hóa Thần cách một đường rãnh lớn, Hóa Thần khi chưa đầy ba mươi tuổi, trong lịch sử đại lục Cửu Xuyên cũng không có mấy vị. Lần này nếu có thể thành công độ kiếp, không thể nghi ngờ Đỗ Bắc Vọng sắp là người thừa kế gia tộc tương lai ván đã đóng thuyền của Đỗ gia.
Hôm nay có không ít tu sĩ tới, còn có người đặc biệt mang tiểu bối đến, để bọn họ sớm có nhận thức với thiên kiếp.
“Nhị vị, mấy huynh đệ chúng ta đã tới trễ, phiền nhường vị trí.”
Đỗ Thánh Lan sau khi che giấu khí tức thì người bên ngoài nhìn vào còn chưa đến Kim Đan kỳ, cảm giác mà Cố Nhai Mộc tạo cho người khác cũng vẻn vẹn chỉ mới đến Kim Đan kỳ, trong đoàn người tới có một Nguyên Anh, hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh.
Vênh váo hống hách quen rồi, khó tránh khỏi đá phải ván sắt, Cố Nhai Mộc dịch chuyển tức thời đến bên người đối phương, lúc tên Nguyên Anh cầm đầu muốn phản ứng lại, đã bị bóp nát mấy cái xương sườn.
Con ngươi của hắn cũng bởi vì sợ hãi mà bắt đầu run rẩy, Cố Nhai Mộc rất muốn trực tiếp hủy đi đan điền của đối phương, nhưng vì đã thu hút tới quá nhiều cái liếc xéo, cuối cùng vẫn thu tay lại, lạnh mặt lùi về đằng sau Đỗ Thánh Lan.
Đỗ Thánh Lan giả vờ ngạc nhiên: “Ông nội Cố, ông thật lợi hại.”
“.....”
Những người xung quanh thu hồi tầm mắt, mặt không biến sắc cách bọn họ xa một chút, xem ra là lão quái vật nào đó cải trang thành bộ dạng người trưởng thành bình thường, dắt con cháu theo để mở mang kiến thức.
Với tuổi tác của Cố Nhai Mộc, làm tổ tông của Đỗ Thánh Lan cũng thừa sức, y không so đo với cách xưng hô này, ngược lại nhìn ra xa xa, khóe miệng cong cong, hình như là nhìn thấy chuyện gì thú vị.
Chẳng bao lâu sau, đã nghe trong đám đông có người hô: “Trúc Mặc tới rồi!”
Đạo trường Kim Ô cách Trảm Nguyệt sơn gần như thế, bản thân lại là thế lực phụ thuộc, tất cả các trưởng lão cùng nhánh ủng hộ Đỗ Bắc Vọng hôm nay đều đến hộ đạo, Trúc Mặc không xuất hiện, cũng không thể nào nói nổi.
Thanh y trường kiếm, quanh thân Trúc Mặc luôn luôn tỏa ra một luồng khí tức hoang liêu, khiến người ngoài nhìn vào nghĩ kính trọng nhưng không thể gần gũi.
Hắn ngự không mà đến, dường như cảm giác được gì đó, ngừng chút lại giữa không trung, hơi hơi nghiêng người nhìn về phía đám đông.
Mọi người không rõ nguyên do, Đỗ Thánh Lan khó tránh khỏi có vài phần căng thẳng.
Cổ tay bỗng nhiên bị nắm lấy, Cố Nhai Mộc dùng giọng điệu bình thản nói: “Đừng căng thẳng.”
Dưới sự che khuất của tay áo bào rộng thùng thình, thứ đang nắm cổ tay gầy guộc là một cái vuốt rồng.
Đỗ Thánh Lan lại muốn ăn chân gà rồi, đâu còn có thể cảm thấy căng thẳng, hắn có chút bất đắc dĩ hỏi: “Vì sao phải dùng móng vuốt?”
Cố Nhai Mộc mặt không đổi sắc nói: “Ta không muốn lại bị người ta túm tay gọi mẹ nữa.”
Lời nói bình thường, ngầm có sát khí.
Đỗ Thánh Lan chột dạ sờ sờ mũi.
Giữa không trung, Trúc Mặc tạm dừng đột ngột làm cho không ít người chẳng hiểu sao cả, nhưng rất nhanh, Trúc Mặc tiếp tục tiến lên trước, đi đến chỗ gần Đỗ Bắc Vọng. Hắn không thu lại khí tức trên người, Đỗ Bắc Vọng cảm giác được áp lực mãnh liệt, ép đến không thở nổi, khuôn mặt anh tuấn có hơi tái nhợt.
Trưởng lão Đỗ gia muốn phân tán luồng khí tức này, ngược lại còn bị áp chế luôn.
Gần như là cùng một thời điểm, không gian bị xé toạc, một bóng người mơ hồ dần dần ngưng thành người thật: “Trúc huynh hà tất phải đùa bỡn một đứa tiểu bối?”
Kèm theo đôi câu ba lời, áp lực trên người trong chốc lát tan thành mây khói, Đỗ Bắc Vọng thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhìn trưởng bối trước mặt, tâm trạng phức tạp. Một khi Đỗ Thanh Quang hồi tâm chuyển ý, thì vị trí gia chủ có khả năng rơi xuống trên người Đỗ Thánh Lan, đó mới là con ruột của ông ta, cái gọi là tranh đoạt vị trí người thừa kế, chẳng qua là trong một ý niệm của đối phương.
Nhưng mà khi đối mặt với vị tộc trưởng đương nhiệm này, dù có là các trưởng lão ủng hộ hắn, hay là mẫu thân của mình, cũng không dám có nhiều động tác thừa thãi.
Quyền uy ở Đỗ gia của Đỗ Thanh Quang có thể thấy rõ ràng.
Xa xa trên sườn núi, Cố Nhai Mộc nhìn thoáng qua bên cạnh, trước đó khi Đỗ Thánh Lan trông thấy Trúc Mặc, khí tức còn có chút bất ổn, hiện giờ lại là chưa hề để lộ chút xíu khí tức nào.
Y đưa ra một phỏng đoán ác ôn: “Chắc không phải Đỗ Bắc Vọng mới là con ruột của cha ngươi chứ?”
Đỗ Thánh Lan không hề lên tiếng.
Cố Nhai Mộc ác liệt hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ xem sau này chỉnh chết lão già này thế nào.”
'Lão già' trong miệng Đỗ Thánh Lan, nhưng thực ra bề ngoài không có chút liên hệ nào với chữ 'già', nhìn từ vẻ bề ngoài, tuổi tác Đỗ Thanh Quang thậm chí không cách biệt lắm với Đỗ Bắc Vọng, nét mặt ôn hòa, giống như một thư sinh phàm trần bình thường.
Chỉ có cặp mắt kia, thăng trầm thâm thúy, khóe mắt có đường vân rất nhỏ, khiến cho người ta vĩnh viễn không thể đo lường lòng dạ người này rốt cuộc sâu cỡ nào.
“Người đùa bỡn phải là Đỗ huynh mới đúng.” Ở nơi xa lời nói của Trúc Mặc bình tĩnh: “Đỗ gia chiếm cứ trọn địa bàn vùng nam bộ, lại cứ cố tình phải độ kiếp ở đạo trường Kim Ô.”
Càng là thiên tài, thiên kiếp càng khủng bố.
Nếu như hắn không đến, thiên kiếp của Đỗ Bắc Vọng đủ để hủy diệt cả đạo trường Kim Ô.
“Đạo trường Kim Ô có một mặt ngọc bích, là nơi được chọn ngộ đạo hàng đầu sau độ kiếp.”
Hai người không hề cố ý che giấu cuộc nói chuyện, người tu vi thâm hậu, hoàn toàn có thể dựa vào bổn sự nghe thấy, lập tức hiểu được đây là Đỗ gia vì Ngộ Đạo đan bị lấy trộm, cố tình hạ thấp mặt mũi của Trúc Mặc.
Có người bắt đầu bỏ cuộc giữa đường, cân nhắc có nên rời đi hay không, ngộ nhỡ Đỗ Thanh Quang và Trúc Mặc đánh nhau, những người ở đây khó tránh khỏi sẽ bị vạ lây.
Trên bầu trời xuất hiện một lốc xoáy khổng lồ, bên trong lốc xoáy truyền ra tiếng nổ vang đoàng đoàng, đây là báo hiệu thiên kiếp sắp giáng xuống.
Đỗ Bắc Vọng đứng tại chỗ, tay nắm thành quyền, hy vọng Đỗ Thanh Quang đừng chọn lúc này mà lên cơn.
Không biết có phải lời cầu nguyện âm thầm của hắn có hiệu quả hay không, Đỗ Thanh Quang lui qua một bên: “Đợi Bắc Vọng vượt qua thiên kiếp, ta lại tiếp tục trò chuyện cùng Trúc huynh.”
Cùng với hai vị đại năng đương thời lui ra, khắp không trung bị vân kiếp bao trùm, khuếch tán đến ngàn dặm không ngừng, tia chớp du động giữa tầng mây, chưa giáng thẳng xuống, mà là lấy Đỗ Bắc Vọng làm khu vực trung tâm điểm hội tụ.
“Kiếp này....” Những tu sĩ gần đó trong lòng kinh hãi, trong số bọn họ có không thiếu Hóa Thần kỳ, nhưng kiếp độ Hóa Thần kỳ của bọn họ, so với kiếp của Đỗ Bắc Vọng quả thực chỉ là lớp nhi đồng.
Đáy lòng bọn họ run rẩy, có thể đoán trước được, nếu như Đỗ Bắc Vọng thật sự có thể giữ lại mạng sống trong vân kiếp khủng bố như thế, sau này Đỗ gia sẽ càng nâng cao thêm một bậc.
Đỗ Bắc Vọng không động chút nào, tâm trạng thay vì sợ hại thì càng thấy phấn khích nhiều hơn.
Đều nói Đỗ Thánh Lan mới là người hội tụ khí vận, bây giờ xem ra, chưa chắc!
Tia chớp đã phá mây mà ra, không đợi thiên kiếp đánh xuống, hắn với tâm thế đạo nghĩa không được chùn bước chủ động đón nhận.
Đỗ Bắc Vọng tay cầm ngân thương, tóc dài phấp phới, một màn này đã để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng vô số người.
“Không hổ là quý tử của Đỗ gia.” Khoảnh khắc này, đến cả một số lão tổ của gia tộc nhỏ cũng đang cảm thán.
“Thiên đạo....” Đỗ Thanh Quang đang ngẩng đầu, chỉ có điều cái ông nhìn không phải Đỗ Bắc Vọng, mà là cả bầu trời.
Đỗ Thánh Lan cũng đang cảm thán, nhưng thứ hắn nhìn lại cũng không giống mọi người, mà là sấm sét di chuyển như con thoi trong mây, là thiên kiếp bổ ngang xuống, một kiếp này do vô số tia sét thật nhỏ hội tụ thành, giống như thiên quân vạn mã xông pha anh dũng.
“Lôi kiếp này, thật uy mãnh hùng tráng!”