CHƯƠNG 44:
Sau khi vào quán trọ, hai người hỏi tiểu nhị xong thì trực tiếp lên phòng chữ thiên ở lầu hai. Lúc đẩy cửa bước vào, Vương Ngữ Yên đang ngồi trước bàn nhìn cái gì đó, còn Bao Bất Đồng thì đứng gần cửa sổ ngắm nhìn phương xa.
Thấy Mộ Dung Phục tiến vào, Vương Ngữ Yên vui vẻ ra mặt, khuôn mặt sáng rọi tản mát sự mê say,
“Biểu ca, ngươi đã đến rồi”.
Bao Bất Đồng lập tức tiến lên, mới vừa cười hướng Mộ Dung Phục chắp tay vái chào, chợt thấy Đoàn Dự từ phía sau y bước ra, mặt không khỏi biến sắc, trầm giọng hỏi,
“Tại sao ngươi lại theo tới đây?”.
Đoàn Dự từ lúc nghe câu nói kia của Mộ Dung Phục, sắc mặt vẫn duy trì xanh mét. Vốn là không muốn đi theo Mộ Dung Phục hối hả ngược xuôi, huống hồ việc y muốn phục quốc hoàn toàn không liên quan đến mình. Nhưng nếu đáp ứng người ta rồi, mặc dù tâm không muốn nhưng cũng đành phải nhẫn nhịn —— công phu ngoài mặt tốt xấu cũng phải có chừng mực, bằng không nếu y buông tay mặc kệ chuyện Kiều Phong thì thật có chút tội lỗi.
Đoàn Dự trừng mắt nhìn Bao Bất Đồng, trên mặt giả bộ vô sự mở miệng cười cười, nhưng trong lòng thầm nghĩ, cái tên họ Bao kia còn đáng ghét hơn Mộ Dung Phục gấp mười lần, chờ chuyện của Kiều Phong xong xuôi, đại gia ta lập tức bỏ của chạy lấy người, không bao giờ gặp lại đám người thối nát các ngươi nữa!
Vương Ngữ Yên đối với sự xuất hiện của Đoàn Dự cũng không tỏ ra hoài nghi hay bất mãn gì, vẫn như trước cười khanh khách tiếp đón hắn,
“Đoàn công tử, ngươi cũng tới à”.
Đoàn Dự bối rối gật đầu, cuống quít dời tầm mắt ra xa, không dám nhìn thẳng vào con ngươi trong veo như thủy tinh của Vương Ngữ Yên.
Hiện tại hắn không biết mình có tình cảm gì với Vương Ngữ Yên. Nói là tình yêu, tựa hồ còn chưa đạt tới. Nếu là có tình, thì lại chưa từng thâm giao. Nhưng nàng sau này chung quy vẫn là lão bà của mình, nếu tương giao mà cứ lãnh đạm như vậy, chỉ sợ con đường truy thê xa vời không hẹn a!
Đoàn Dự không khỏi nghĩ đến, trong nguyên tác bản chính đối với thần tiên tỷ tỷ Vương Ngữ Yên chính là dùng hết toàn lực, thậm chí lấy cả tánh mạng của mình đánh đổi, cuối cùng mới có thể ôm mỹ nhân về. Mà chính mình…
Vừa nghĩ tới mình phải học theo người nọ ngó trước trông sau mà lấy lòng Vương Ngữ Yên, Đoàn Dự không khỏi có chút đau đầu.
Một tuyệt sắc mỹ nhân giống thần tiên phi tử như vậy, cũng không phải hắn không muốn lấy nàng, mà là cái loại tinh thần mạnh mẽ đánh không chết này thật tình không phải món ưa thích của hắn.
Ngay lúc Đoàn Dự dựa vào cửa miên man suy nghĩ, Bao Bất Đồng đã báo cáo hết những chuyện về ‘ván cờ Trân Lung’ của Vô Nhai Tử cho Mộ Dung Phục, cũng chuyển lời mời của Tô Tinh Hà đến Nam Mộ Dung là tiến đến giải ván cờ.
Mộ Dung Phục đương nhiên biết ván cờ Trân Lung này bao hàm một ý nghĩa rất lớn, không khỏi động tâm, suy nghĩ một chút liền quyết định tiến đến giải ván cờ đó.
Lúc Mộ Dung Phục đem quyết định này nói cho Đoàn Dự, hắn có vẻ hơi nhàm chán thuận miệng đáp,
“Ngươi muốn đi đâu thì đi!”. Nhưng trong lòng hắn cũng âm thầm kinh ngạc, người này trước đây muốn làm chuyện gì hay muốn đi nơi nào cũng chưa từng hỏi qua mình. Hôm nay là sao đây? Chẳng lẽ mặt trời mọc đằng tây, gà trống đổi nghề đẻ trứng?!
Đương nhiên, những lời này Đoàn Dự chỉ để trong lòng cười trộm một chút, ngoài mặt vẫn giữ thần sắc miễn cưỡng thờ ơ.
“Làm sao vậy?”. Mộ Dung Phục cũng không để ý đến Bao Bất Đồng và Vương Ngữ Yên đang ở đây, một tay chống cửa áp sát Đoàn Dự, một tay nâng cằm hắn làm cho hắn ngẩng đầu nhìn vào mắt mình, cười nhạt hỏi,
“Có tâm sự gì?”.
Gương mặt Đoàn Dự hơi đỏ ửng, ánh mắt liếc về phía Bao Bất Đồng và Vương Ngữ Yên ở bên cạnh, trong lòng đã thấy xấu hổ nay lại càng xấu hổ, hận không thể tìm một cái hầm chui vào đó trốn đi cho rồi.
Vương Ngữ Yên ngược lại không nhìn ra hành động mập mờ của Mộ Dung Phục và Đoàn Dự, còn tưởng rằng hai người họ tình cảm huynh đệ quá mức thân thiết. Còn Bao Bất Đồng lại nhìn ra một chút manh mối, nhưng nếu đến hỏi chủ tử trước mặt Vương Ngữ Yên và Đoàn Dự thì không tốt lắm, đành phải mang vẻ mặt không vui đi ra ngoài chuẩn bị ngựa.
Vương Ngữ Yên thấy Bao Bất Đồng trầm mặt ra khỏi phòng, buồn bực quay đầu xem xét Mộ Dung Phục đang ở cạnh cửa thấp giọng nhỏ nhẹ với Đoàn Dự, nàng từng bước tiến lên hướng nam tử tuấn nhã kia cười nói,
“Biểu ca, không phải nói muốn đến phá ván cờ Trân Lung sao? Chúng ta hiện tại đi luôn”.
Mộ Dung Phục đang ở bên tai Đoàn Dự trao đổi điều kiện, lại bị Vương Ngữ Yên đi tới cắt ngang, Đoàn Dự thở dài một hơi vội vàng giãy khỏi lòng y, vẻ mặt tươi cười bước ra ngoài vừa đi vừa nói,
“Vương cô nương, không thấy ngươi nhiều ngày, biểu ca ngươi luôn nhớ đến ngươi a. Lo lắng ngươi ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, lại sợ ngươi buổi tối ngủ không có chăn đắp, ngươi xem biểu ca ngươi luôn đặt ngươi trong lòng a!”. Nói xong, không đếm xỉa đến con ngươi đen láy nháy mắt lắng đọng của Mộ Dung Phục mà cười hì hì chạy xuống dưới lầu.
Đôi gò má Vương Ngữ Yên nổi lên hai vệt đỏ ửng, tuy có chút tức giận Đoàn Dự nói chuyện quá mức rõ ràng, nhưng khi nghiêng đầu trộm nhìn Mộ Dung Phục, thấy vẻ mặt y quẫn bách không dám nhìn thẳng vào mình, lập tức nghĩ lầm lời nói của Đoàn Dự là thật, trong lòng không khỏi nhảy múa, trái tim đập liên hồi cơ hồ muốn nhảy ra khỏi ***g ngực.
“Biểu ca…”. Vương Ngữ Yên cúi gằm mặt xuống, tràn đầy ngượng ngùng lên tiếng khẽ gọi, lời nói vừa ra khỏi miệng, người nọ đã thấp giọng cắt ngang,
“Biểu muội, đi thôi!”.
Vương Ngữ Yên cảm thấy hơi thất vọng, nhưng lời nói trước khi đi của Đoàn Dự ảnh hưởng quá mạnh, vui sướng vẫn nhiều hơn cô đơn.
Khi Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên xuống lầu, Bao Bất Đồng đã chuẩn bị xong mấy con ngựa chờ ở ngoài cửa, Phong Ba Ác cũng đã hái xong thảo dược đem vào quán chế biến rồi mang về.
Mộ Dung Phục đi qua tiếp nhận lọ dược trong tay Phong Ba Ác, bảo Đoàn Dự cùng trở lại khách ***, mượn đến một cái bát lớn rồi rót thuốc ra,
“Uống ngay”.
Đoàn Dự thăm dò nhìn chén dược đen nhánh trên bàn, sau khi cân nhắc hồi lâu, lắc đầu nói,
“Kỳ thật sau khi điều tức ta đã tốt hơn nhiều rồi, ngực không còn đau đớn nữa, cho nên thuốc này hay là thôi đi!”.
Mộ Dung Phục mặt không đổi sắc bưng bát lên, ngữ khí lạnh nhạt ẩn một tia áp bách vô hình,
“Nếu ngươi sớm nói không uống, ta đã không kêu Phong Tứ ca đi hái thuốc này. Hiện tại đã lỡ rồi, ngươi không muốn uống cũng phải uống”.
Vị chua xót tản ra, Đoàn Dự hít một hơi thật sâu, chóp mũi tràn đầy vị cay đắng khó nói nên lời.
Vươn ngón trỏ đem chén dược đẩy nhẹ trở về, Đoàn Dự cười gượng gạo rồi lên tiếng thương lượng,
“Cái này, ta sẽ đi xin lỗi Phong Tứ ca, hơn nữa còn tạ ơn hắn đã thay ta vất vả hái thuốc, tóm lại là được rồi chứ?!”.
Thấy Đoàn Dự hình như có ý đào tẩu, Mộ Dung Phục từng bước tiến lên điểm huyệt hắn, hai ngón tay ép hắn mở miệng, đem toàn bộ chỗ dược đổ vào,
“Ngươi dám nhổ ra, ta lại cho ngươi uống thêm mười chén nữa”.
Lời uy hiếp còn vang bên tai, Đoàn Dự gian nan nuốt chỗ dược xuống, hương vị chua chua đắng đắng từ cổ họng trượt một đường xuống dạ dày. Chỗ dược chưa kịp nuốt xuống chảy ra khỏi khóe miệng Đoàn Dự tích lại làm ướt đẫm phần áo trước ngực.
Thấy dược đã cạn, Mộ Dung Phục cởi bỏ huyệt đạo Đoàn Dự, giúp đỡ hắn ngồi xuống ho khan một hồi, lại bị hắn một tay đẩy ra,
“Ngươi cách ta xa một chút được không?”. Nói xong, không khỏi cảm thán,
“Thuốc Đông y này nếu có thể làm thành viên như thuốc tây là tốt rồi”.
Mộ Dung Phục tùy tay đặt cái bát xuống, lấy một chiếc khăn từ trong tay áo ra nhẹ nhàng thay Đoàn Dự lau đi chút dược còn dính trên khóe miệng.
Đoàn Dự chợt ngẩng đầu trừng trừng Mộ Dung Phục, kinh hoàng một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn,
“Ngươi đang làm cái gì vậy?”.
Mộ Dung Phục nhìn vào ánh mắt tràn đầy kinh hãi của Đoàn Dự, không khỏi sửng sốt, lập tức kịp thời phát hiện ra mình đang làm cái gì, bàn tay như bị điện giật vội vàng rút về, lung tung nhét khăn tay vào trong ngực rồi xoay người bước ra khỏi cửa.
Đoàn Dự thất thần ngồi nguyên chỗ cũ nhìn bóng dáng Mộ Dung Phục rời đi, thẳng đến khi Phong Ba Ác tiến vào hô to gọi hắn, lúc này mới tỉnh táo trở lại.
Đứng dậy theo Phong Ba Ác ra khỏi quán trọ, bọn họ phi thân lên ngựa, giục ngựa chạy đến địa điểm tiếp theo.