CHƯƠNG 7:
Ăn chút đồ ăn xong, sau khi chờ tì nữ kia đến dọn dẹp, Đoàn Dự lại dọc theo bán đảo đi một vòng.
Hắn đứng bên bờ biển nhìn mặt nước phía xa, một màu thiên thanh bạt ngàn hút tầm mắt, pha chút ánh xanh tím. Gió nhẹ lướt qua, mặt hồ tỏa ra ánh sáng giống như ánh lửa lấp lánh, thanh khiết đến kỳ lạ.
Đoàn Dự xoay người nhặt một cục đá dưới chân lên, tùy tay ném xuống nước, chỉ nghe thấy ‘bùm’ một tiếng, cục đá chìm xuống biến mất dưới mặt nước xanh ngắt.
Đưa tay vuốt cổ, cảm giác thất bại lan tỏa khắp đáy lòng Đoàn Dự.
Nghĩ đến hắn đường đường là Hoàng Thế Tử của Đại Lý, tuy rằng cũng chỉ là đồ giả, nhưng vẫn một lòng tuân theo nguyên tác, chưa bao giờ muốn thay đổi nội dung vở kịch. Hơn nữa hắn rất nghe lời nhu thuận, lại chỉ là một đứa nhỏ, như thế nào lại bị tên Mộ Dung Phục kia bắt về đây?
Đoàn Dự thập phần khẳng định, đoạn này trong nguyên tác tuyệt đối chưa từng xuất hiện. Huống hồ khi chuyện kể về Đoàn Dự, năm đó hắn đã mười chín tuổi.
Bàn chân hung hăng đạp đạp mặt đất mấy cái, Đoàn Dự buồn bực lấy mũi chân vẽ nghệch ngoạc không rõ hình thù.
Nếu làm nội dung vở kịch thay đổi, như vậy về sau hắn sẽ không lấy được Vương mỹ nhân, nói không chừng cũng không có cách nào kết bạn với Kiều Phong và Hư Trúc. Còn Mộ Dung Phục thì có thể phục quốc!
Đoàn Dự nhíu mày, cảm giác kỳ lạ vẫn cứ nảy sinh.
Yến Quốc được phục hưng, với tính xảo trá của Mộ Dung Phục, y sẽ chiếm lấy Đại Lý, Tây Hạ, như vậy…
Đoàn Dự tim đập dữ dội, ý niệm đó tựa như ngọn lửa thiêu đốt trong lòng hắn.
Nếu Yến quốc thật sự phục hưng, như vậy lịch sử sẽ bị thay đổi, về sau triều Nguyên cũng không biết có bị lật đổ hay không. Vạn nhất triều Nguyên xảy ra chuyện không hay, vậy thì sẽ không có triều Minh, còn triều Thanh vì thế cũng không xuất hiện, không chừng Từ Hy và Bát Quốc Liên Quân (Liên minh tám nước) không thể sinh ra. Mà Dân Quốc cũng sẽ không tồn tại, Hồng quân Công Nông Trung Hoa* và Vạn lý Trường Chinh** cũng hóa thành bọt biển… Vân vân!!
* Là tên của quân giải phóng nhân dân Trung Quốc.
** Tên đầy đủ là Nhị vạn ngũ thiên lý Trường chinh, là một cuộc rút lui quân sự của Hồng Quân Công Nông Trung Hoa.
Đoàn Dự dùng sức lắc lắc đầu, đem ý nghĩ vô căn cứ kia đánh bay khỏi não, dưới đáy lòng ngầm hạ quyết định: vô luận như thế nào, cũng không thể để cho Mộ Dung Phục phục quốc!
Hai ngày ở thuỷ tạ chán đến chết, Đoàn Dự suốt ngày không có việc gì, trừ bỏ tì nữ kia ba bữa cơm đều đưa đúng giờ thì cũng vô tung vô ảnh.
Ngày thứ ba, khi Đoàn Dự tức giận chửi ầm lên thì Mộ Dung Phục mới phe phẩy cây quạt xuất hiện.
Vừa thấy khuôn mặt tươi cười đáng ghét kia đâm đầu đi tới, cơn tức trong người Đoàn Dự lại dâng lên, chờ người nọ đến gần, không nói không rằng, trực tiếp hướng y phát công.
Mộ Dung Phục di chuyển phiến quạt đánh lên mu bàn tay Đoàn Dự, cười hì hì nói,
“Vừa thấy mặt đã nhiệt tình như vậy, ta thật không quen nha!”.
Đoàn Dự thoáng chốc nổi trận lôi đình, nghiến răng nghiến lợi mắng,
“Ngươi thật đúng là vô sỉ, Mộ Dung Phục, ngươi đem ta nhốt trong này, rốt cuộc là muốn cái gì?”. Nói xong, thủ thế xoay mình lại, từ dưới đánh lên.
Đoàn Dự mặc dù sống an nhàn sung sướng, nhưng Đoàn Chính Thuần cũng thương xuyên bắt hắn luyện võ. Nói luyện võ chính là ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng, nhưng cũng gọi là có học, tuy nội lực không đủ, tốt xấu gì cũng thông được một vài chiêu thức.
Nhưng hôm nay gặp Mộ Dung Phục cao tay, Đoàn Dự phát chiêu đánh tới, lại chỉ giống chân muỗi đá vào, một chút cũng không có tác dụng.
Đoàn Dự vốn ít hơn gần mười tuổi so với Mộ Dung Phục, hơn nữa võ công lại lạc hậu, bên này là gom hết toàn lực đánh tới, bên kia lại dễ dàng chặn được ngay, mỗi chiêu thức đều bị Mộ Dung Phục hóa giải dễ dàng.
“Được rồi được rồi… “. Mộ Dung Phục nâng phiến quạt ngăn lại một quyền mà Đoàn Dự sắp đánh tới, cười dài nói,
“Nháo đủ rồi cũng nên ngừng lại đi!”.
Thấy Mộ Dung Phục đem thế công của hắn nói thành nháo loạn, Đoàn Dự đầu óc ‘ông’ một tiếng nổ vang, lại xuất ra một quyền lực đạo mạnh hơn lúc nãy.
Mộ Dung Phục giống như cố ý cùng hắn đùa giỡn, cũng không vội chế phục hắn, chỉ trái phải né tránh chiêu thức, khóe miệng không ngừng câu lên,
“Thế tử phải cẩn thận, hôm nay vừa mưa xong, mặt sàn còn rất trơn!”.
Vừa nói xong, Đoàn Dự trượt chân, thân mình ngã ra sau.
Mộ Dung Phục duỗi quạt, đỡ phía trên lưng áo Đoàn Dự, mượn lực nâng hắn lên. Ai ngờ Đoàn Dự thân hình chưa ổn định, hai tay vung loạn trên không, một phen túm trụ Mộ Dung Phục, bất ngờ không kịp đề phòng ngã vào ngực y. Còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy thanh âm trêu tức của Mộ Dung Phục truyền đến từ đỉnh đầu,
“Nhanh như vậy đã yêu thương nhung nhớ sao?”.
Hai gò má Đoàn Dự đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận muốn đẩy ra, thắt lưng lại bị người nọ ôm chặt, đành phải ngẩng đầu trừng mắt gầm nhẹ,
“Buông ra!”
Thấy người trong lòng sắc mặt ửng đỏ, cặp mắt trong veo như thủy tinh gặp lửa giận càng lấp lánh như ngọc, Mộ Dung Phục tặc lưỡi lắc đầu, chế nhạo,
“Đoàn thế tử thật xinh đẹp, bộ dáng tức giận này, thật giống như vì sao tỏa sáng, khiến người khác phải động tâm”.
Đoàn Dự tức giận làm cặp mắt càng thêm đen bóng, nghiến răng thầm nghĩ muốn nuốt sống Mộ Dung Phục.
Nhấc chân hướng hạ bộ Mộ Dung Phục hung hăng đá vào, lại bị y nhanh lẹ tránh được. Đoàn Dự mạnh mẽ áp chế lửa giận trong lòng, quát hỏi,
“Họ Mộ Dung kia, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”.
Mộ Dung Phục chỉ vào mặt hồ lấp lánh, không đáp mà hỏi lại,
“Thế tử thấy thủy cảnh Thái Hồ có thể sánh bằng Đại Lý quốc không?”.
“Khỏi cần nói!” Đoàn Dự tức giận híp mắt, hạ giọng nói,
“Đại Lý quốc ta phong cảnh đệ nhất thiên hạ, chỗ nào so ra cũng đều kém”.
Ngoài ý muốn, Mộ Dung Phục không phản bác lời nói Đoàn Dự, chỉ mỉm cười gật đầu, lơ đãng nói,
“Xem ra, Đại Lý là một nơi rất đẹp”.
Đoàn Dự nghe vậy trong lòng vang lên cảnh báo, không khỏi trừng mắt nhìn y, thô lỗ đặt câu hỏi,
“Mộ Dung Phục, ngươi lại có chủ ý gì nữa?”.
Mộ Dung Phục quay đầu nhìn hắn một cái, thân thủ xoa đầu hắn, lời nói ôn hòa lại mang theo một tia có lệ,
“Chuyện người lớn, tiểu hài tử không cần để ý”.
“…”.
Nếu nước miếng có thể giết chết người, Đoàn Dự thật đúng là muốn lấy Mộ Dung Phục ra làm thí nghiệm.
Cảm thấy người phía sau im lặng, Mộ Dung Phục bỗng nhiên nói,
“Có tin tức truyền đến, đám người Trấn Nam Vương đã tới biên giới Tô Châu, ít ngày nữa sẽ tiến đến Yến Tử Oa”. Thấy Đoàn Dự kinh hỉ, Mộ Dung Phục cao giọng cười, cúi người sờ sờ khuôn mặt non mềm của hắn, nửa thật nửa giả nói,
“Đúng rồi, thế tử chắc không biết, từ bờ Thái Hồ đến Yến Tử Oa, nếu không được người khác chỉ dẫn, có ở trên hồ chèo thuyền cả đời cũng chưa chắc tìm được đường vào”.
Điểm này không phải giả. Đoàn Dự còn nhớ rõ, trong nguyên tác, khi Cưu Ma Trí bắt giữ bản chính đến Yến Tử Oa, A Bích chèo thuyền dẫn đường, cũng là thất loan bát loạn, nhiều lần rẽ ngoặc, tìm suốt mấy giờ mới đến được Cầm Vận tiểu trúc. Huống chi nơi ở của A Bích, A Chu cách Yến Tử Oa đến một ngày thủy trình.
Nghĩ đến đây, Đoàn Dự cũng đoán không ra Mộ Dung Phục rốt cuộc có kế hoạch gì, nhịn không được hỏi,
“Ngươi lợi dụng ta dẫn cha ta đến chỗ này, không phải đơn giản chỉ vì muốn để hắn chèo thuyền trên hồ chứ?”.
Mới nói xong, chỉ thấy con ngươi Mộ Dung Phục mang theo ý cười, tay dùng sức nhéo khuôn mặt hắn tán dương,
“Thật sự là đứa nhỏ thông minh, khiến người khác không yêu cũng khó”.
Khóe miệng Đoàn Dự run rẩy không nói gì. Mặc dù mình xuyên không, hiện tại cũng chỉ có chín tuổi, nhưng bị người này lấy ngữ khí cưng chiều đem mình trở thành tiểu oa nhi mà dỗ dành, thực khiến người khác rơi lệ —— huống chi người nọ lại là Mộ Dung Phục vô sỉ tới cực điểm.
Mộ Dung Phục cũng không hiểu được tại sao trong lòng lại muốn như vậy, sau khi lần thứ hai nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của hắn xong, đứng dậy mở quạt phất nhẹ, cười như xuân phong dọc theo đường nhỏ đi đến bờ hồ.
“Uy!”. Đoàn Dự xoa xoa khuôn mặt đuổi theo, ở trong lòng mắng chửi y thậm tệ, hắn hô lên,
“Ngươi đi đâu?”.
“Quay về Tham Hợp Trang”. Mộ Dung Phục dừng bước quay đầu lại, cười tủm tỉm hỏi,
“Muốn đi sao?”
Đoàn Dự mừng rỡ gật đầu, hỏi lại,
“Ta có thể đi không?”.
Nụ cười của Mộ Dung Phục càng nở rộng, ôn nhu phun ra hai chữ,
“Không được!”