Cho dù Mộ Dung Phục đã có được tu vi nội lực thâm hậu của Thiên Sơn Đồng Mỗ và Đoàn Diên Khánh, vẫn không nhịn được mà khóe miệng tràn ra máu
tươi.
Vương Ngữ Yên nhìn thấy Mộ Dung Phục vì muốn hóa giải thù hận mà nhận hai chưởng này, khóe miệng chảy xuống máu tươi, trong
lúc nhất thời thất hồn lạc phách, quỳ sụp xuống đất.
“Nữ thí chủ, người không sao chứ?” Hư Trúc thấy nàng sắc mặt tái nhợt, không còn một tia huyết sắc nào, liền lo sợ hỏi.
Vương Ngữ Yên ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ không ngừng nhìn chằm chằm ba người Mộ Dung Bác, Tiêu Viễn Sơn và Mộ Dung Phục.
Theo nội lực so đấu càng ngày càng kịch liệt, Tiêu Viễn Sơn trên mặt đỏ
hồng, mà Mộ Dung Bác thì lại xanh lét, còn Mộ Dung Phục trên trán mồ hôi không ngừng rơi, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh. Kình lực bị ba người phát ra
khiến những trang sách đang ở trên giá cũng bị chấn động, sàn sạt lật
mở.
Vương Ngữ Yên cơ hồ không còn thấy trái tim mình
đập nữa, nàng hô hấp dồn dập, răng nanh lập cập đánh vào nhau, không thể không cắn vào cánh tay của mình để chặn lại tiếng thét chói tai.
Huyền Từ lúc này đi tới, giải khai huyệt đạo cho Diệp nhị nương và Hư Trúc.
Hư Trúc nắm chặt tay mẹ, lo lắng nói: “Nương, người mau đi khuyên nhủ vị nữ thí chủ kia đi, người nhìn, nàng cắn bị thương cánh tay rồi.”
Diệp nhị nương nói: “Con thật là ngốc, nàng là lo lắng cho phu quân của mình, ta làm sao có thể khuyên được?
Huyền Từ biết rõ, Vương Ngữ Yên là sợ bản thân không thể khống chế được mà
kêu ra tiếng, sẽ khiến Mộ Dung Phục chấn kinh, chân khí lập tức sẽ rối
loạn, không thể chống đỡ được nội lực của Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn
nữa. Thở dài, hắn thấp giọng nói, “A di đà Phật, sống chết có sống, xin
nữ thí chủ đừng quá mức lo lắng.
Một lát sau, Vương
Ngữ Yên mới buông cánh tay ra, chậm rãi nói: “Phương trượng, ta có một
yêu cầu hơi quá phận, sợ là sẽ phải phiền ông hao tổn tâm sức, chỉ là…Ta công lực còn thấp, một mình sợ không kéo bọn họ ra được.”
Huyền Từ minh bạch dụng ý của nàng, gật đầu nói: “Lão nạp cho dù buông tha
nội lực của bản thân, cũng sẽ trợ giúp nữ thí chủ, vào lúc nguy cấp sẽ
tách ba người bọn họ ra.”
Lại nói đến phía của Mộ Dung Phục, kỳ thực lúc ba người cùng tiếp chưởng, trong lòng Mộ Dung Bác đã
vô cùng hối hận. Hắn đã già rồi, tương lai toàn bộ gửi gắm trên người Mộ Dung Phục, hắn tất nhiên không hy vọng Mộ Dung Phục gặp chuyện bất
trắc. Nhưng mà Tiêu Viễn Sơn bên kia nội lực hùng hậu, nếu hắn không
tiếp tục phát lực, thì sẽ trở thành Mộ Dung Phục một mình đối kháng với
Tiêu Viễn Sơn, cho nên hắn vẫn phải tiếp tục rót nội lực vào.
Mà Tiêu Viễn Sơn tuy rằng không có ác cảm với Mộ Dung Phục, nhưng vì hắn
là con của kẻ thù, cho nên mặc dù cũng không muốn giết hắn, lại vẫn xếp
Mộ Dung Phục vào phạm vi “có thể giết”. Mà để cho Mộ Dung Bác nếm thử
cảm giác lo lắng cho con, Tiêu Viễn Sơn cũng cảm thấy giải hận không ít. Hắn tính tình thẳng thắn, một khi đã quyết định thì sẽ không để đường
lùi cho mình, cho nên chưởng lực mạnh vô cùng.
Mà Mộ
Dung Phục là trung gian giữa hai người, tất nhiên rất đau khổ, một khắc
trước giống như bản thân ở giữa sa mạc vào ngày hè, nóng không chịu nổi, thì ngay khắc sau, lại như bị chôn trong đống tuyết, lạnh lẽo toàn
thân. Kinh mạch trên người hắn đều như bị nước sôi lửa bỏng dày vò.
“Yên nhi, giờ phút này ta lựa chọn làm như vậy, hi vọng nàng đừng trách…”
Hắn nghĩ như vậy, sau đó chậm rãi vận lực, nỗ lực dùng nội lực của bản
thân để chống lại chưởng lực của Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn.
Hắn cảm giác được nội lực của phụ thân thiên hướng âm khí lạnh như băng, mà của Tiêu Viễn Sơn lại thiên hướng dương khí nóng như lửa, trong lòng
linh cảm chợt lóe, tự hỏi nếu mình không dùng nội lực cứng rắn kháng cự, mà nghĩ biện pháp để hai luồng nội lực này triệt tiêu lẫn nhau, như vậy chẳng phải sẽ giảm bớt được đau đớn trên người sao?
Thần công, ngoại trừ dùng để hấp thụ nội lực của người khác ra,
còn có thể linh hoạt dẫn đường cho chân khí chạy bên trong kinh mạch,
cho nên mới có thể chuyển hóa nội lực của người ta thành nội lực của bản thân mình. Hơn nữa, kết hợp với tiểu vô tướng công của bản thân, thì có thể thực hiện ý đồ cho hai luồng nội lực triệt tiêu của mình.
Hắn nắm được phương pháp xong, không tiếp tục cứng rắn chống đỡ nữa, mà
phân biệt dẫn hai luồng chân khí tới kinh mạch tương ứng, để chúng vận
hành trong cơ thể, sau đó chậm rãi gặp nhau ở khí hải rồi tan rã. Một
lát sau, thân thể hắn đã thích ứng với đường dẫn tuần hoàn như vậy, cho
nên tự động tiếp tục tiến hành.
Vương Ngữ Yên hai mắt
đẫm lệ, lại phát hiện ra sắc hồng trên mặt của Tiêu Viễn Sơn và sắc xanh trên mặt của Mộ Dung Bác dần dần nhạt xuống, hơn nữa khuôn mặt của Mộ
Dung Phục cũng khôi phục trạng thái bình thường. Nàng lấy tay áo lau
nước mắt, vừa chăm chú nhìn, lại đưa tay kéo Hư Trúc bên cạnh: “Hòa
thượng ngốc, bọn họ trên mặt có phải nhạt bớt màu sắc rồi không? Có phải là ta nhìn lầm không?”
“Nữ thí chủ, ta thấy dường như là nhạt đi một ít.” Hư Trúc sờ cái đầu bóng lưỡng của mình, thật thà nói.
Sai, theo ý lão nạp mà nói, Mộ Dung công tử bây giờ giống như một cây
cầu, để dương khí và âm khí của Tiêu lão thí chủ và Mộ Dung lão thí chủ
trao đổi với nhau. Làm như vậy, không chỉ khiến cho chính Mộ Dung công
tử không bị thương nặng, mà đối với Tiêu lão thí chủ và Mộ Dung lão thí
chủ cũng là có ích.” Huyền Từ rất tán thưởng, “Mộ Dung thế gia quả nhiên danh bất hư truyền, Mộ Dung công tử tuổi còn trẻ nội công đã thâm hậu
như vậy, thật sự khiến cho người ta không thể tưởng tượng được.”
Trong nguyên tác, vị cao tăng quét răng kia cũng dùng phương pháp tương tự để Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn trao đổi nội lực cho nhau, tuy nhiên lại
không thể chữa trị nội thương cho hai người bọn họ. Mà giờ phút này, vì
tự bảo vệ mình, mà Mộ Dung Phục đánh bậy đánh bạ lại có tác dụng rất
lớn.
Mộ Dung Phục khiến cho âm khí và dương khí của
hai người kia không trực tiếp giao tranh, mà khiến bọn chúng ôn hòa dung hợp. Chính là hai loại chân khí triệt tiêu cho nhau, thì nội lực trong
cơ thể của Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn càng thiếu, hắn chỉ có thể giảm
thương vong đến mức thấp nhất, nhưng lại không có cách nào khuyên can
bọn họ dừng tay.
Cho tới nay, cao thủ so nội lực, đều
hướng đến mục đích cuối cùng là để đối phương bị tổn thương nặng nề hoặc thậm chí là chết mới dừng tay.
Mà hai luồng nội lực
hoàn toàn tương phản của Tiêu Viễn Sơn và Mộ Dung Bác không ngừng triệt
tiêu lẫn nhau trong người Mộ Dung Phúc, khiến hai người bọn họ bởi vì
hao tổn nội lực mà trở nên tiều tụy. Kình lực do ba người phát ra cũng
không mạnh như trước, cho nên sách trên giá lại một lần nữa rơi trở lại.
“Nếu tiếp tục như thế, tuy tính mạng của Mộ Dung công tử thì không sao,
nhưng Tiêu lão thí chủ và Mộ Dung lão thí chủ, chỉ sợ sẽ dầu hết thì đèn tắt.” Huyền Từ lắc đầu, “Bọn họ hai người đều cố chấp, một chút cũng
không chịu lùi. Mộ Dung công tử một lòng muốn hóa giải, cũng không thể
thay đổi được tâm ý của bọn họ. Hiện giờ muốn tách họ ra, chỉ sợ khó
càng thêm khó.”
Vương Ngữ Yên cắn răng nói: “Phương trượng, với nội lực của hai người chúng ta, có thể tách ba người họ ra không?”
Huyền Từ nói: “Hiện giờ ba người này, chính là âm dương hai loại nội lực đạt
tới cân bằng, nếu trong đó một bên hao hết thể lực thì sẽ không có việc
gì. Nhưng nếu là lực lượng bên ngoài mạnh mẽ đánh vỡ loại cân bằng này,
tất nhiên sẽ lĩnh toàn bộ luồng nội lực phản lại. Lão nạp thân là người
có tội, còn nữ thí chủ lại là kẻ vô tội, cho nên việc này, xin để lão
nạp làm.”
Nghe hắn nói thế, Diệp nhị nương vội vàng ôm lấy hắn, những giọt lệ không ngừng lăn xuống khuôn mặt bà, tuy rằng vẫn chưa nỉ non ra tiếng, nhưng ánh mắt quyến luyến và tuyệt vọng cũng đủ
làm người ta tan nát cõi lòng. Huyền Từ cũng không dám nhìn nàng lâu,
chỉ thở dài: “Nghiệp chướng, oan nghiệt…Ngươi từ nay phải sống cho tốt.
Nhớ chiếu cố cho Hư Trúc.”
Hư Trúc nghe vậy, lại mơ hồ hỏi một câu: “Cha, người định làm gì? Để con giúp người.”
Huyền Từ mỉm cười nói: “Việc này con giúp không được.” Ông ta nói xong, liền muốn đứng dậy.
Lúc này tự nhiên kình lực lại mạnh lên, sách trên giá đều lung lay rồi rơi
hết xuống đất. Thì ra là Tiêu Viễn Sơn không kiên nhẫn được, cho nên
tính toán được ăn cả ngã về không, rót thêm rất nhiều nội lực. Trong
phút chốc, Mộ Dung Phục bị dương khí chiếm thế thượng phong, cả mặt lại
trở nên đỏ phừng phừng.
“Ai, hai vị cư sĩ này luôn đem sách trong Tàng Kinh Các xếp lộn xộn, hôm nay lại còn quăng hết xuống
đất rồi, không biết là có chuyện gì a?”
Ngoài cửa sổ
truyền tới thanh âm của một ông lão, khiến cho tất cả mọi người đều rùng mình. Bởi vì người này khi nào tới, tất cả bọn họ đều không biết. Chỉ
có Vương Ngữ Yên trong lòng mới hiểu rõ, rốt cục thì vị cao tăng quét
rác kia đã xuất hiện. Nàng chỉ chực chờ ông ta mau tiến vào đem cục diện rối rắm này giải quyết.
Cao tăng quét rác mặc áo xanh lam, thân hình cao gầy, mấy sợi râu dài lưa thưa dưới cằm đều bạc
trắng, ánh mắt trông rất trì độn, động tác cũng yếu ớt bạc nhược. Thấy
hắn chậm rì rì kéo theo cái chổi loẹt quẹt đi vào, mọi người đều lấy làm kì quái: người này một chút trông cũng không giống cao thủ võ lâm, tại
sao lại có thể đi không tiếng động như vậy?
Cao tăng
quét rác nhìn ba người Mộ Dung Bác, Mộ Dung Phục và Tiêu Viễn Sơn, sau
đó lắc đầu, thở dài: “Hai vị cư sĩ chỉ trầm mê vào võ công, mà quên đi
chữ Phật, cho nên hiện giờ nội thương đã ngấm vào xương tủy, lại tiếp
tục so đấu võ công, sau này sợ là không còn dụng võ công được nữa.”
Hắn nói chậm rãi bình thản, khiến cho Vương Ngữ Yên hận không thể tiến lên
đánh cho hắn tỉnh táo. Nàng nghĩ nghĩ một lát, liền bước lên trước mặt,
quỳ xuống nói: “Bọn họ đã bị tâm ma khống chế, võ công cho dù có tiến bộ cũng là vô dụng. Xin cao tăng ra tay, đem ba người bọn họ tách ra, sau
đó lại niệm kinh để giải trừ ma tính cho bọn họ.”
Huyền Từ kinh ngạc thầm nghĩ: “Mới vừa rồi nàng cũng không nắm chắc có thể,
còn muốn cùng ta liên thủ. Nay vì sao lại làm đại lễ với một lão tăng vô danh, đối với hắn cực độ tin tưởng như vậy?”
Cao tăng quét tác khoát tay vào trong hư không, lập tức Vương Ngữ Yên cảm thấy
có một cỗ khí lực nâng bản thân đứng lên. Huyền Từ thấy lão tăng kia
cách Vương Ngữ Yên hơn năm mét, lại có thể dễ dàng nâng nàng lên như
vậy, không khỏi chấn động trong lòng.
“Nữ thí chủ đừng vội, lão tăng nhất định sẽ tận tâm giúp đỡ.” Cao tăng quét rác hòa ái
nói, sau đó đi đến chỗ ba người Mộ Dung Bác, Mộ Dung Phục và Tiêu Viễn
Sơn.
Kình lực do ba người kia phát ra khiến sách không ngừng lả tả rơi xuống, vậy mà chòm râu của lão tăng kia không hề rung
rinh một chút nào. Hắn hướng về phía Tiêu Viễn Sơn, trầm giọng hỏi:
“Tiêu lão thí chủ, hiện thời nếu muốn ngài từ bi hỉ xả, thu tay về, ngài nghĩ thế nào?”
Tiêu Viễn Sơn đang không ngừng rót nội lực vào bên trong, cho nên không tiện mở miệng nói chuyện, chỉ là lạnh
như băng nhìn cao tăng kia, vẻ mặt khinh thường.
Cao
tăng kia cũng không tức giận, vẫn bình tĩnh hỏi tiếp: “Ngài có thù oán
rất lớn với Mộ Dung lão thí chủ, cho nên nếu bây giờ ông ấy không chết,
có phải là mối hận trong lòng ngài sẽ không giải được, phải không?”
Tiêu Viễn Sơn ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm vào sắc xanh trên mặt của Mộ Dung Bác, gật gật đầu.
“Một khi đã như vậy, lão nạp liền cả gan, xin giúp một bên vậy.” Cao tăng quét rác mỉm cười, chậm rãi vươn tay ra.
Vương Ngữ Yên xem thật rõ ràng, đầu tiên là cao tăng kia hai tay nhẹ giơ lên, lập tức mối liên kết giữa ba người kia không còn nữa. Ngay sau đó hắn
vỗ vào huyệt Bách Hội ngay sau gáy của Mộ Dung Bác, làm ông ấy lập tức
không còn thở nữa. Cái này chính là phương pháp điều hòa kinh mạch,
khiến cho hô hấp và tim tạm dừng, là loại võ công cực kì cao mình để
chữa trị trọng thương
Chính là những người khác không biết được dụng ý của vị cao tăng này, thấy Mộ Dung Bác nhắm mắt ngừng
thở, rơi xuống trên mặt đất, lập tức bọn họ đều ngây dại.
Vương Ngữ Yên bất chấp mọi thứ, tiến lên đỡ vai Mộ Dung Phục kéo dậy: “Biểu ca, huynh sao rồi?”
Vương Ngữ Yên thật sự muốn nói cho hắn là Mộ Dung Bác kỳ thực không chết,
nhưng lại không muốn phá hỏng khổ tâm muốn hóa giải thù hận của cao tăng quét rác, cho nên đành phải nhịn xuống không dám nói, chỉ dùng cánh tay ôm chặt lấy cơ thể Mộ Dung Phục.
Mộ Dung Phục cũng ôm lấy nàng, không nói gì. Thời gian hắn ở chung với phụ thân tuy rằng
không dài, nhưng hình ảnh ngày còn thơ bé phụ thân quan tâm và kỳ vọng
hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Hắn nhìn khuôn mặt hơi mỉm cười của Mộ Dung Bác, trong lòng đau đơn, không khỏi rơi nước mắt.
Thấy hai người họ ôm nhau như vậy, Hư Trúc bị hù đến nhảy dựng lên, vội vàng nhắm mắt, miệng không ngừng niệm “A di đà Phật”. Còn Diệp nhị nương thì lại kinh ngạc nhìn chăm chú hai người họ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hâm mộ.
“Tiêu lão thí chủ, hiện giờ thù của ngài đã được
báo, Mộ Dung lão thí chủ đã ra đi. Ngài đã hài lòng chưa?” Lời nói của
cao tăng quét rác phi thường tự nhiên, phảng phất như người vừa khiến Mộ Dung Bác “tắt thở” không phải là hắn vậy.
Tiêu Viễn
Sơn vốn là đang tức giận, định rót nội lực để chết cùng chỗ với Mộ Dung
Bác. Cho nên, lúc đột nhiên bị cao tăng quét rác kia đánh ngã văng ra,
vốn đã có chút mờ mịt, giờ nhìn thấy Mộ Dung Bác đã chết, trong lòng lại phi thường trống rỗng.
Một đêm này, vốn là Tiêu Viễn
Sơn đã thiết kế tốt mọi thứ, vốn định để cho Huyền Từ phải chịu nỗi đau
khổ năm đó của bản thân, sau đó buộc hắn lấy cái chết để tạ tội. Kế
hoạch kế tiếp là tìm nốt những kẻ tham dự trận chiến Nhạn Môn Quan năm
đó để tiếp tục báo thù. Nào ngờ mọi chuyện thay đổi như chong chóng,
Huyền Từ hóa ra vì tin nhầm lời người khác nên mới làm như vậy. Mà kẻ
đầu sỏ Mộ Dung Bác lại được con hắn che chở, sau đó lại không hiểu ra
sao mà có một tên vô danh lão tăng nhảy ra, một chưởng giết chết kẻ thù
lớn của mình.
Tiêu Viễn Sơn cũng không biết, như vậy
là thù đã báo hay chưa báo nữa. Theo lý mà nói, đầu sỏ gây tội đã chết,
thù sát thê đoạt tử đã được báo, thì hắn phải vô cùng thoải mái mới
đúng, nhưng tại sao giờ hắn lại cảm thấy thê lương. Trong lòng lại thầm
nghĩ: “Những kẻ thù khác cũng chẳng qua là do bị lừa gạt, mà hiện giờ
thủ phạm thật sự đã chết. Vậy kế tiếp ta phải làm gì đây? Ta là người
Khiết Đan, không thể sống yên ở Trung Nguyên, chẳng lẽ đi tìm Phong nhi, bảo hắn rời bỏ ngôi bang chủ rồi cùng ta đi lưu lạc? Hắn hiện giờ cuộc
sống viên mãn, ta sao lại có thể gây phiền phức cho hắn?”
Trong một khoảng thời gian ngắn, Tiêu Viễn Sơn cảm thấy bản thân như một kẻ
xa lạ, thiên hạ rộng lớn nhường ấy, nhưng lại không có một chốn nào cho
hắn dung thân.
Đúng lúc này, cao tăng quét rác lại đột nhiên xuất chưởng. Chưởng lực cách Tiêu Viễn Sơn càng ngày càng gần,
nhưng hắn một chút cũng không né tránh, chỉ mờ mịt đứng chôn chân tại
chỗ.