Mộ Dung Phục an ủi nói: “Ngươi không cần lo lắng về chuyện của vị tiền
bối kia, tuy rằng ông ấy là người Khiết Đan, lại vừa giết người, nhưng
chính ông ấy cũng nói đó là vì tư thù. Hơn nữa ta tin ông ấy không phải
là đang giả bộ, cho nên việc này một chút cũng không liên quan đến chiến tranh giữa Tống và Liêu, chúng ta không cần phải quan tâm.”
Vương Ngữ Yên “Ừ” một tiếng, thấy hắn thân thiết nhìn mình, liền không suy nghĩ nữa, mỉm cười với hắn.
Hai người quay trở về theo đường cũ, một lần nữa đến phân đà của Cái Bang,
trình báo thân phận xong, liền có một đệ tử Cái Bang làm nhiệm vụ tiếp
khách dẫn bọn họ đi vào. Mộ Dung Phục thấy mọi người trong bang vẻ mặt
không tốt, đang hối hả chạy tới chạy lui. Mà đệ tử kia, vẻ mặt cũng có
chút hoảng sợ, nên hắn liền hỏi: “Phải chăng hai chúng ta tới không đúng lúc, trong bang đang có việc?”
Đệ tử kia hồn nhiên sờ sờ đầu,
nói: “Trên lý thuyết thì bọn thuộc hạ chúng ta không được lắm miệng về
chuyện đại sự trong bang, nhưng nếu Mộ Dung công tử đã là anh em đồng
hao với bang chủ của chúng ta, lại là người của chính phái, thì thuộc hạ tất nhiên không thể đối xử như với người khác. Trong bang có một vị đà
chủ, vừa mới bị sát hại! Hiện tại mọi người đang đi tra xét việc này, Mộ Dung công tử và Mộ Dung phu nhân thực sự tới không đúng lúc.”
Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên không tiếng động trao đổi ánh mắt với nhau,
cả hai đều liên tưởng tới vị tiền bối vừa bỏ chạy kia, cũng chính là
Tiêu Viễn Sơn, trên người đẫm máu.
“Aizz, thật sự là, bang chủ
vừa mới thành hôn xong thì bản bang lại xảy ra chuyện này.” Đệ tử kia
vừa đi vừa lắc đầu thở dài, dẫn bọn họ vào trong. “Hai vị xin ngồi đây
một lát, bang chủ hiện tại sợ là không thể bớt thời gian tiếp hai vị, ta sẽ đi mời phu nhân.”
Vương Ngữ Yên ngồi xuống, nhìn chằm chằm
chén trà trong tay, ngẩn người. Toàn đà chủ, phải chăng chính là Toàn
Quán Thanh? Nếu nói hắn định gây bất lợi cho Kiều Phong, nên mới bị Tiêu Viễn Sơn coi là kẻ thù mà xử lí thì cũng không phải là không đúng. Chỉ
là lúc này, nếu tính theo như nguyên tác, thì còn cách thời gian Toàn
Quán Thanh ở trong rừng hạnh tử ép Kiều Phong rời khỏi chức vị bang chủ
hơn ba năm nữa, mà lần này cũng không có Khang Mẫn ở đằng sau xúi giục.
Hay là chuyện Toàn Quán Thanh muốn hạ bệ Kiều Phong đã sớm tồn tại trong lòng hắn, cho nên lần này chẳng qua chỉ là thay đổi sang hình thức làm
phản mà thôi?
Mộ Dung Phục thấy nàng ngẩn người, sợ rằng bởi vì
ngay ngày đầu tiên thành thân đã gặp phải chuyện này, cho nên trong lòng nàng không vui. Hắn áy náy kéo nàng qua, nhẹ giọng nói: “Nàng đừng mất
hứng, hiện thời nơi đây bận rộn, chúng ta cũng không nên quấy rầy Kiều
huynh và A Châu. Ngồi thêm một lát, rồi ta sẽ đưa ngươi đi du ngoạn nơi
khác.”
Không bao lâu sau, A Châu liền bước ra, nhỏ giọng đem vụ
giết người này nói cặn kẽ. Chuyện là sau giữa trưa hôm nay, nàng đang
cùng Kiều Phong ra mắt vài vị trưởng lão trong bang, thì chợt nghe có
người đến báo, nói Toàn Quán Thanh Toàn đà chủ vừa từ trong phòng nghị
sự với Uông lão bang chủ ra không lâu, liền có người phát hiện hắn nằm
chết cạnh một gốc cây trong đình.
Một vị đà chủ, lại ở ngay trên
địa bàn của Cái Bang mà bị im hơi lặng tiếng sát hại, cho dù là những đệ tử Cái Bang không quen thuộc với Toàn Quán Thanh cũng phải nổi giận.
Những người trong bang tuy vừa sợ vừa nghi, nhưng dưới sự dẫn dắt của Kiều
Phong, vụ án này cũng đang được sắp xếp đâu vào đấy. Trước hết, bọn họ
quản lý Uông lão bang chủ trong phòng, bởi vì dù sao hắn chính là người
cuối cùng tiếp xúc với Toàn Quán Thanh, theo lý mà nói ắt là kẻ đáng bị
tình nghi nhất. Hơn nữa, Toàn Quán Thanh ở trong bang sở trường chỉ có
mưu lược, võ công cực kì tầm thường, cho nên Uông lão bang chủ kể ra sức khỏe không tốt thì cũng có thể giết hắn dễ như trở bàn tay.
Vị
tiền nhiệm bang chủ mặc dù bị hiềm nghi, nhưng thực ra người trong bang
cũng không ai tin Uông lão bang chủ lại xuống tay với vị đà chủ này, cho nên quản lý cũng chỉ là làm cho theo đúng lẽ công bằng mà thôi. Kiều
Phong đem chủ yếu lực lượng hướng vào tra xét những kẻ xấu trên giang hồ và những người có thù oán với Toàn Quán Thanh ở trong bang, lại phái
người đi bảo vệ gia đình Toàn Quán Thanh. Cho nên hắn bây giờ đang bận
túi bụi.
Nghe đến đó, Vương Ngữ Yên liền hiểu rõ, cảm thấy chuyện này trùng hợp với suy đoán của mình đến bảy tám phần. Thấy A Châu lo
lắng thay cho Kiều Phong, Vương Ngữ Yên liền an ủi: “Loại chuyện này
trên giang hồ mỗi ngày đều có, Kiều đại ca tất nhiên có thể xử lý thỏa
đáng. Ngươi mới chỉ là tân nương tử của người ta, không cần quản nhiều
đến thế.”
Mộ Dung Phục thì cười: “Nói rất đúng, những chuyện như thế này, cứ để cho nam nhân chúng ta gánh vác.”
Về việc quần áo bị thiếu một bộ, A Châu cũng không có tinh thần hỏi nhiều, Vương Ngữ Yên vừa nói là cho người khác, nàng liền gật đầu đồng ý. Mà
thấy Cái Bang không khí âm u, cho nên Vương Ngữ Yên và Mộ Dung Phục cũng chỉ khuyên vài câu, sau đó đứng dậy cáo từ.
“Biểu ca, ngươi nói
xem, cái vị Toàn đà chủ kia, có phải là kẻ thù của tiền bối không?” Lúc
đi trên đường, Vương Ngữ Yên kéo tay Mộ Dung Phục, hỏi.
Mộ Dung
Phục lên tiếng: “Ta nghĩ là như vậy. Hiện giờ nhớ lại, lúc mà vị tiền
bối ấy lao ra, tuy không phải là tường của phân đà Cái Bang, nhưng cũng
chỉ cách đó vài ba nhà. Mà có thể ngay dưới mí mắt của Cái Bang mà giết
một vị đà chủ, nhất định phải là một vị tuyệt đỉnh cao thủ, rất giống
với vị tiền bối kia.”
“Ta cũng nghĩ giống biểu ca!” Vương Ngữ Yên nghịch nghịch tay hắn, “Hơn nữa qua lời của tiền bối, thì con của ông
ấy hình như là không biết chuyện này. Cũng không biết vị Toàn đà chủ kia là gây bất lợi cho đứa con nào của tiền bối nữa?”
“Trên giang hồ chém chém giết giết, ân ân oán oán, vốn là chuyện người thường không
thể quản được, ngươi việc gì phải vì thế mà phiền não? Kiều huynh tất
nhiên có thể xử lý tốt việc này.” Mộ Dung Phục chỉ chỉ ngã tư đường náo
nhiệt phía trước, nói: “Vừa muốn mang ngươi đi chơi, đã gặp phải chuyện
phiền toái thế này, là do ta không tốt. Không bằng chúng ta lại đi dạo
phía trước một lát, sau đó về ăn cơm chiều, được không?”
Thấy hắn muốn làm mình vui, hiện tại lại vừa vặn là thời điểm để đi hưởng tuần
trăng mật, Vương Ngữ Yên liền không nghĩ tới chuyện của Tiêu Viễn Sơn
nữa, gật đầu cười đáp ứng. Chỉ là trong lòng nàng vẫn yên lặng thở dài,
chỉ mong sau đó không có chuyện gì xấu phát sinh là được…
“Như
vậy là được rồi, cũng không gây hiềm nghi gì cho con trai!” Đứng trên
một nóc lầu cao, nhìn đến bóng dáng đám người Cái Bang đang bộn rộn ở xa xa, Tiêu Viễn Sơn ha hả cười to hai tiếng, sau đó cúi đầu nhìn bộ quần
áo ở trên người – đây chính là con dâu hắn tự tay làm, vốn là định đưa
cho con hắn!
Tuy rằng con trai và con dâu đều không biết đến sự
tồn tại của hắn, nhưng may mà ông trời thương xót, cho nên cô dâu của Mộ Dung Phục mới đưa bộ quần áo này cho hắn. Âu cũng coi như là con trai
và con dâu tỏ lòng hiếu kính hắn đi. Đương nhiên, đối với Mộ Dung Phục
và Vương Ngữ Yên, hắn cũng càng thêm thích.
Vốn dĩ hắn chỉ định
tới đây nhìn con hắn một cái, sau đó tiếp tục quay về Thiếu Lâm Tự luyện công. Cho nên Tiêu Viễn Sơn mới mạo hiểm lén lút xông vào phân đà của
Cái Bang, lại vô ý nghe được đoạn đối thoại của Toàn Quán Thanh và Uông
Kiếm Thông.
Uông Kiếm Thông này vốn là một trong những người có
mặt ở Nhạn Môn Quan năm đó, cho nên Tiêu Viễn Sơn nhìn thấy hắn liền
nghiến răng nghiến lợi. Hơn nữa lại nghe thấy trong cuộc nói chuyện,
Uông Kiếm Thanh và một thanh niên văn nhã lại nhắc đến tên con trai hắn, vì vậy mới lén đứng lại nghe.
Toàn Quán Thanh ban đầu nói với
Uông Kiếm Thông về bộ máy lãnh đạo của Cái Bang còn một số vấn đề, chủ
yếu là dũng có nhiều người, nhưng có mưu lược thì rất ít.
Mà với
tư cách của bang phái lớn nhất Trung Nguyên, Cái Bang đối với đệ tử nhập môn yêu cầu rất thấp, chỉ cần nguyện ý làm ăn xin, trước đó chưa từng
làm việc gì xấu là được. Mà vào bang xong, trên cơ bản không có một hệ
thống đào tạo cụ thể, tiền bối trong bang chủ yếu đều giảng cho đệ tử về cách đánh hội đồng, bởi vậy, nếu chỉ là một chọi một, thì đệ tử các môn phái khác có lợi thế hơn chúng ta. Toàn Quán Thanh còn nói hiện tại ở
cấp lãnh đạo của Cái Bang, võ công trước hết phải cao hơn mọi người, còn mưu lược lại không được quan tâm đánh giá đúng mức. Vì thế mà Kiều
Phong, lúc trước học võ công Thiếu Lâm xong mới trở thành kẻ có võ công
cao nhất trong bang.
Toàn Quán Thanh cho rằng, việc Kiều Phong
lên ngôi, đối với các đệ tử gia nhập Cái Bang lâu nhưng võ công lại
thấp, là phi thường không công bằng. Hơn nữa, một vị bang chủ mà suốt
ngày chỉ cùng các đệ tử phía dưới uống rượu ăn thịt, như vậy sẽ không có lợi cho sự phát triển của Cái Bang.
Uông Kiếm Thông lúc mới nghe còn không cho là phải, nhưng sau khi Toàn Quán Thanh liệt kê một loạt
điểm xấu của Kiều Phong xong, hắn lại có chút đứng ngồi không yên.
Toàn Quán Thanh đã nói đúng một điểm, Kiều Phong võ công cao, ở trong bang
không ai có thể đối trọng với hắn, hơn nữa hắn có uy danh lớn nhất, lỡ
may hắn có lòng phản trắc, hoặc là bị người lợi dụng, thì Cái Bang sẽ bị hủy trên tay hắn!
Lúc Uông Kiếm Thông đem chức vị bang chủ
truyền cho Kiều Phong, vốn cũng đã làm khó dễ, khảo nghiệm trùng trùng,
cuối cùng mới mười phần do dự đem Đả Cẩu Bổng giao cho hắn. Bởi vì ông
ta chính là sợ dòng máu Khiết Đan chảy trên người Kiều Phong, tương lai
nhỡ hắn biết được thân thế của mình, sẽ gây bất lợi cho Cái Bang. Cho
nên lần khoa môi múa mép này của Toàn Quán Thanh chính là đánh đúng vào
điểm yếu của Uông Kiếm Thông, khơi dậy toàn bộ bất an của ông ta.
Mà thấy Uông Kiếm Thông có chút dao động, Toàn Quán Thanh lập tức thuận
thế nói tiếp: “Thuộc hạ không phải là đối với Kiều bang chủ có thành
kiến gì, nhưng thuộc hạ cho rằng, mọi chuyện cẩn thận vẫn hơn, cho nên
mới không muốn Kiều bang chủ nắm toàn bộ quyền hành trong bang.”
Hắn vốn còn định nói nữa, nhưng Uông Kiếm Thông đã quay đầu lại nhìn hắn,
thâm sâu cười cười: “Ý của ngươi là, nên ban thêm quyền cho ngươi, để
ngươi làm phân tán quyền lực của Kiều Phong?”
Toàn Quán Thanh hơi toát ra mồ hôi lạnh, đành phải tỏ ra cung kính chối từ: “Thuộc hạ không dám có ý này, chỉ muốn đóng sức cho Cái Bang phát triển hùng mạnh.”
Vốn hắn muốn đề nghị Uông Kiếm Thông ngoài Mã Đại Nguyên ra thì tăng thêm
một phó bang chủ nữa, không lấy võ học làm sở trường, mà là dùng mưu
lược, lại ban thêm một cái lệnh của tiền nhiệm bang chủ để quản thúc
Kiều Phong, cứ như vậy, người được trong bang xưng là “Thập phương tú
tài” là hắn sẽ có cơ hội rất lớn để ngồi vào vị trí này. Không ngờ Uông
Kiếm Thông tuy tuổi đã cao, lại không hề hồ đồ, vừa nghe thế đã biết ý
đồ thực sự của hắn.
Vì để Uông Kiếm Thông lưu lại ấn tượng trong
lòng về mình là một người chính trực vô tư, nên Toàn Quán Thanh liền
không dám nói nữa, chỉ nói thêm mấy câu bày tỏ lòng trung thành của
mình, sau đó cáo lui. Để lại một mình Uông Kiếm Thông ngồi trong phòng
suy tư, nghĩ xem phải đề phòng Kiều Phong thế nào.
Tiêu Viễn Sơn
nằm ở trên nóc nhà, nghe được đoạn đối thoại này thì nổi giận lôi đình.
Con trai của hắn dựa vào quyền cước của bản thân để vang danh thiên hạ,
há lại để cho cái tên tiểu nhân kia cướp đi một phần của nó. Hơn nữa,
tên tiểu nhân đó còn muốn làm người ta nghi ngờ, đề phòng con hắn, thật
sự rất đáng chết.
Trong nguyên tác, Tiêu Viễn Sơn cũng không phải ngay từ đầu định giết hết đám người tham dự vào trận chiến ở Nhạn Môn
Quan năm đó, Huyền Khổ, vợ chồng Kiều Tam Hòe, cùng với Đàm ông Đàm bà,
bởi vì sợ liên lụy con hắn. Kiều Phong từ nhỏ được nuôi dưỡng trong một
gia đình làm nông, thời thơ ấu bởi vì nghèo khổ mà bị người ta ức hiếp,
tuy rằng sau đó đã được cao tăng Thiếu Lâm che chở, nhưng cũng khiến
người cha nhưng hắn đau lòng, không ngừng muốn bồi thường cho con. Kiều
Phong sau đó lại gia nhập Cái Bang, cố gắng mới trở thành bang chủ, ăn
bao nhiêu khổ, lập bao nhiêu công, Tiêu Viễn Sơn hắn há lại không biết?
Hắn làm sao có thể nỡ để những nỗ lực của Kiều Phong đổ hết xuống sông
xuống biển được?
Hắn ngay từ đầu không nghĩ đến việc hủy diệt
tương lai của Kiều Phong, chính là vì Khang Mẫn và Toàn Quán Thanh đem
cái chết của Mã Đại Nguyên giá họa lên đầu Kiều Phong, sau đó huyết
thống Khiết Đan của Kiều Phong bị bại lộ trước mặt tất cả những người
trong bang, khiến cho con trai hắn thân bại danh liệt. Chuyện năm đó
khiến Tiêu Viễn Sơn cảm thấy vô cùng tàn nhẫn bất công, sau đó đám người kia còn định ám hại con hắn, trên đời sao lại có chuyện như vậy!
Nếu người Hán đã dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy để cướp đi mọi thứ của con
hắn, thì Tiêu Viễn Sơn liền hạ quyết tâm khiến Kiều Phong mất hết hi
vọng với người Hán.
Bởi vì Kiều Phong không có mắt nhìn người, để Khang Mẫn cùng Toàn Quán Thanh, Bạch Thế Kính thiết lập cạm bẫy ám hại, cho nên mới chọc giận con sói đang ngủ say Tiêu Viễn Sơn, khiến cho sau này một trận mưa máu gió tanh nổi lên, gây ra nghiệp chướng nặng nề,
Bao nhiêu anh hùng hảo hán, cuối cùng chỉ bởi vì sự ích kỷ độc ác của
một người đàn bà mà mất đi sinh mệnh.
Hiện giờ đã không còn có
Khang Mẫn, Mã Đại Nguyên cũng chưa chết. Cho nên đối với thân thế của
Kiều Phong, Toàn Quán Thanh không hề biết, hắn chẳng qua chỉ là vì bản
thân muốn tăng thêm địa vị và lợi ích mà “gièm pha” Kiều Phong thôi.
Nhưng Tiêu Viễn Sơn rất nhạy cảm với chuyện này, cho nên vì thế mà nổi
lên sát ý với cả hai người.
Bất quá, Uông Kiếm Thông ở Cái Bang
đức cao vọng trọng, lại là đến uống rượu mừng đám cưới của Kiều Phong,
cho nên nếu giết ông ta ở đây, nhất định sẽ mang đến không ít phiền toái cho con trai hắn. Huống hồ lão nhân kia tuy rằng đã gần đất xa trời,
nhưng tốt xấu gì thì võ công cũng không phải là kém, nếu muốn thần không biết quỷ không hay mà giết hắn thì thật không dễ dàng, chi bằng cứ chờ
sau khi hắn rời khỏi Tô Châu mới quyết định.
Mà Toàn Quán Thanh
so với Uông Kiếm Thông lại chỉ là một đà chủ, thân phận cũng không phải
quá cao, võ công của hắn lại thấp kém, không cần mất quá nhiều công sức
cũng giết được. Hơn nữa chuyện vừa rồi là do hắn khơi mào, Uông Kiếm
Thông cũng không phải là quá tin tưởng. Mà Tiêu Viễn Sơn lúc vừa rồi bay xẹt qua đình, nghe thấy mấy đệ tử nói là Kiều Phong đang ở cùng với mấy vị trưởng lão. Cho nên nếu nhân lúc này hạ thủ, cho dù Uông Kiếm Thông
có tin lời nói bậy của Toàn Quán Thanh, nghi ngờ Kiều Phong hạ thủ thì
Kiều Phong cũng có bằng chứng chứng minh mình không có mặt ở hiện
trường.
Tiêu Viễn Sơn ôm chủ ý này, liền bám theo Toàn Quán
Thanh, đến một góc khuất thì lập tức ra tay sát hại. Toàn Quán Thanh
nhận một chưởng của hắn, lục phủ ngũ tạng lập tức vỡ nát. Hắn phảng phất không dám tin, mở to hai mắt, trong miệng máu ồng ộc chảy ra như suối,
bắn tung tóe lên ngực của Tiêu Viễn Sơn, không hô được tiếng nào đã tắt
thở.
“Dựa vào ngươi mà muốn hại con ta?” Nhìn cái tên ăn mày bề
ngoài nho nhã bên trong âm hiểm mất đi ánh sáng của sự sống, Tiêu Viễn
Sơn cảm thấy khoái trá vô cùng.
Người trong phân đà của Cái Bang
rất đông, yên lặng trốn ở một góc là rất không an toàn, cho nên Tiêu
Viễn Sơn một chưởng hạ sát xong, liền lập tức chạy trốn. Lúc hắn phi
thân nhảy qua tường rào, vừa vặn lại đụng phải Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên, cho nên mới có một hồi ngẫu nhiên gặp gỡ.
“Lần sau còn để
ta biết các ngươi muốn tính kế con ta, ta đem cả bang bọn ngươi giết
sạch!” Tiêu Viễn Sơn lạnh lùng nhìn phân đà Cái Bang, nghiến răng nghiến lợi nói.
Gió nhẹ Giang Nam ôn hòa thổi qua khuôn mặt hắn, lại thổi không được khí thế sắc bén như đao của vị chiến thần Khiết Đan này.