1. Thần y rít gào
Được người người trên giang hồ khen ngợi là
“Diêm Vương địch”, Tiết Mộ Hoa có thể cứu người chết thành người sống.
Nhưng hắn thật không ngờ, sẽ có một ngày mình lại trở thành đại phu khoa phụ sản, thật sự là dùng tài lớn vào việc nhỏ a, quan bức dân…khoan đã, câu này thì có chút quá.
Bất quá, cũng khó trách gia đình
người bênh khẩn trương, chưa đến mười bảy tuổi, mang thai lần đầu mà đẻ
sinh đôi, quả thực nhìn thế nào cũng thấy vô cùng nguy hiểm.
Nói đi cũng phải nói lại, cũng không cần bắt hắn mỗi tháng phải đến kiểm
tra một lần đi, thời điểm sinh đứa nhỏ đến là được rồi, hắn còn bận rộn
nhiều việc mà! Có thể bao nhiêu mạng người trên giang hồ đều phụ thuộc
vào hắn không hả!
Tiết thần y vuốt chòm râu nửa trắng nửa đen của mình, thở dài, ngồi trên thuyền gỗ đi về phía Tham Hợp trang.
Ai bảo gia đình người này là bạn bè với hắn, hơn nữa hai đứa nhỏ chưa chào đời kia, lại chính là tằng tôn của sư tổ mình đây? Mà tính như thế,
chính là cháu của sư phụ hắn, là con gái của sư điệt hắn. Hắn nếu dám mở mồm oán giận, người đầu tiên không tha cho hắn, có lẽ chính là sư tổ Vô Nhai Tử cùng sư bá tổ Thiên Sơn Đồng Mỗ. Bất quá, có lẽ hắn hẳn nên gọi sư bá tổ là sư tổ mẫu?
Đây là cái quan hệ phức tạp gì a, không thể giản lược đi được sao!
Xa xa một vị công tử tuấn tú đã đứng trên bờ chờ sẵn, hai tay hắn chắp sau lưng, mỉm cười nhìn con thuyền đang dần tiến lại gần.
Khắp cả võ lâm này, người có thể khiến “Diêm Vương địch” cam tâm tình nguyện làm bà đỡ không phải là không có, nhưng tuyệt đối là không nhiều. Cô Tô Mộ Dung, cho dù trong danh sách không xếp thứ nhất, nhưng chắc chắc
cũng luôn ổn định trong ba hạng đầu.
Mộ Dung Phục tự tay đỡ Tiết Mộ Hoa lên bờ, hành lễ rồi nói: “Tiết đại phu tháng trước thế nào?”
Tốt, làm sao lại không tốt, hàng tháng đều đúng giờ tới, còn chuẩn hơn cả kì kinh của con gái nhà người ta rồi!
Oán thầm thì cứ oán thầm, nhưng ngoài mặt, Tiết Mộ Hoa vẫn bình tĩnh, hòa
nhã đáp: “Nhờ phúc của Mộ Dung công tử, mọi chuyện đều tốt.”
Đừng nhìn Mộ Dung Phục này bình thường tao nhã lễ độ, một khi động đến người nhà hắn xem, hắn lập tức biến thân thành hung thần ác sát ngay. Hắn mà
hung dữ, cũng không cao giọng, lại không dùng từ ngữ gay gắt ác độc, chỉ dùng sắc mặt lạnh lùng và ánh mắt đông chết người ta thôi.
Cái này so với sự rít gào của lão phu còn muốn đáng sợ hơn a!
Bị đưa vào trang, đã thấy nữ chủ nhân của Tham Hợp trang ngồi trong sảnh
rồi. Khuôn mặt của nàng hơi tròn hơn một chút, bụng cũng to hơn, màu da
trắng noãn sáng bóng, xem ra được nuôi rất tốt.
Mộ Dung công tử, xem ra ngài rất có kinh nghiệm nuôi lợn nha!
“Xin lỗi, Tiết đại phu, thực sự gây phiền toái cho ông rồi. Ta đã nói với
biểu ca, không cần bắt ông hàng tháng đến như vậy, chỉ là biểu ca luôn
lo lắng.” Vương Ngữ Yên vừa định cúi người hành lễ, liền lập tức bị Mộ
Dung Phục ấn người dựa vào ghế trở lại.
Mộ Dung Phục mỉm cười sai người dâng trà lên, Tiết Mộ Hoa cũng không nhiều lời, trực tiếp bảo Vương Ngữ Yên vươn cổ tay ra.
Nữ hài tử đáng thương này quả nhiên rất giống bản thân, đều là bị Mộ Dung
Phục ép buộc. Sau khi đưa ra những ý kiến của mình xong, hắn lại viết
một lịch luyện tập. Yêu cầu Vương Ngữ Yên mỗi ngày được rời giường bao
lâu, phải uống bao nhiêu nước, đồ ăn được cho bao nhiêu muối. Vừa viết,
hắn vừa liếc mắt nhìn tiểu nha đầu kia, cảm thấy nàng vô cùng đau khổ.
Nữ hài tử mang thai chính là ngồi tù a!
Tuân theo quy củ vọng, văn, vấn, thiết, bắt mạch. Sau đó Tiết Mộ Hoa gật đầu nói: “Đứa nhỏ rất tốt. Bất quá vẫn phải ăn theo kế hoạch này để phòng
thai nhi lớn quá không dễ sinh.”
Nói tới đây, đã thấy đầu mi của Mộ Dung Phục nhăn lại, lộ ra vẻ buồn rầu. Đưa cho Vương Ngữ Yên rất
nhiều đồ bổ dưỡng, nói là mang thai lần đầu đều khó sinh, hơn nữa sinh
đôi thì càng phải cẩn thận. Không được bổ quá, sợ đứa nhỏ quá lớn không
dễ sinh; nhưng mà bảo nàng ăn ít đi, thì dù sao đây cũng là sức ăn của
ba người, biết giảm bao nhiêu, lại nói, Vương Ngữ Yên suốt ngày ồn ào
kêu đói, hắn có thể làm ngơ không cho nàng ăn được sao?
Thế gian khó nắm bắt nhất chính là mức độ nha…Thấy Mộ Dung Phục lâm vào trầm tư
như vậy, Tiết Mộ Hoa lại vuốt râu, âm thầm đắc ý trong lòng —-
Tiểu tử thối, có bản lĩnh tự ngươi đi sinh lấy một đứa đi!
Lại viết thêm một phương thuốc dưỡng thai và một vài phương thuốc bổ, sau
đó Tiết Mộ Hoa mới chắp tay cáo từ. Hắn còn bận phải chẩn một số ca khó, cho nên không có thời gian ở lại đây.
Trên đường, Mộ Dung Phục
cứ cảm tạ không thôi, lại tự mình đưa hắn ra khỏi trang. Mộ Dung Phục
lại hỏi: “Tiết đại phu, hiện giờ nàng có cần hoạt động không?”
Tiết Mộ Hoa lơ đãng trả lời: “Tất nhiên là cần, lão phu không phải mới nói
sao, muốn tôn phu nhân đi lại nhiều hơn, như vậy sau này cũng có sức mà
sinh, hơn nữa thai nhi cũng sẽ không bị lớn quá.”
“Vậy…nếu là sinh hoạt trong phòng, có được không?”
“Nếu mà trời mưa, thì đi lại thong thả trong phòng cũng không sao.”
Mộ Dung Phục mỉm cười: “Tại hạ muốn nói chính là sinh hoạt chốn khuê phòng.”
Tiết Mộ Hoa nghe xong, râu cũng run lên, lén lút dùng khóe mắt quan sát vẻ
mặt của Mộ Dung Phục một chút. Tiểu tử này thật khá, nói ra lời này mà
không chút hoảng loạn, quả nhiên rất giống cái lần trước hôn nhân xin
mình cho phương thuốc tránh thai
Người trẻ tuổi a, ngươi bình tĩnh như vậy, khiến cho lão thần y luôn lấy bình tĩnh làm đầu như ta rất áp lực a!
Vì thế, Tiết Mộ Hoa càng thấy ra sức kiềm chế bản thân mình, phải bình
tĩnh, phải bình tĩnh a. Sau đó từ tốn trả lời: “Cẩn thận một chút là
được.”
Mộ Dung Phục nghe xong, vô cùng vui mừng, rạng rỡ đưa Tiết Mộ Hoa lên thuyền.
“Ngày này tháng sau, tại hạ vẫn sẽ xin ở đây cung nghênh Tiết đại phu.”
Tuy rằng Mộ Dung công tử, ngươi không có loại công năng này, nhưng mà lão
phu có thể từ bi nói cho ngươi, con mẹ ngươi, kì kinh của vợ ngươi cũng
không đúng giờ như lão phu đâu!
Lại nói, nhìn bọc đồ của mình, Tiết Mộ Hoa biết nó nhất định đã được nhét đầy vàng bên trong rồi.
Khụ khụ, hắn mới không thừa nhận, đứa nhỏ này ra tay rất hào phóng, lại vô
cùng khách khí, cho nên mặc dù hàng tháng đều phải đến, nhưng hắn cũng
không phải là phi thường không tình nguyện.
Chúng ta coi như có
quan hệ sâu xa, nhưng tiền nhiều một chút cũng tốt, nếu ngươi đã kiên
quyết đưa cho lão phu như vậy mà ta còn từ chối thì thật quá coi ngươi
như người ngoài rồi!
Thuyền nhỏ nhẹ nhàng rẽ sóng mà đi, Tiết Mộ Hoa tâm tình rất tốt nhìn Tham Hợp trang càng lúc càng xa khỏi tầm mắt, sau đó nheo mắt hát vang một khúc nhạc.
2. Buổi chiều tốt đẹp
Mộ Dung Bác ngồi bên hồ, nhìn xuống nước để tự bôi thuốc lên chỗ vết
thương. Vì để nhìn cho rõ, hắn liền bỏ qua luôn cả hình tượng tao nhã
của mình, ngồi bệt xuống đất.
Nhớ năm đó, hắn cũng là phong lưu
phóng khoáng mỹ nam tử, đám tiểu cô nương ở Cô Tô mỗi lần thấy hắn hai
mắt đều bay lên tim hồng phấp phới.
Vậy mà hiện giờ mang bộ mặt này, thật sự quá đau khổ a…
Đều là tại cái lão họ Tiêu thô kệch kia! Mộ Dung Bác oán hận đậy hộp thuốc
mỡ lại, sau đó buồn bực thừ người nhìn xuống nước. Nếu không phải tại
hắn cứ nhè mặt mình mà đánh, mình cũng không thành ra thế này? A, còn
chưa gặp mặt cháu gái đáng yêu a.
“Gia gia! Người vì sao lại
trốn ở đây soi gương?” Mộ Dung Tiểu nghiêng nghiêng ngả ngả chạy tới.
Nàng tuy đã nói được lưu loát, nhưng đi lại vẫn chưa thuần thục lắm. Mộ
Dung Bác duỗi tay ra, vội vàng ôm nàng vào lòng.
“Ta biết rồi,
cái này thành ngữ nói là ‘nghĩ mình lại xót cho thân’, có đúng vậy
không?” Mộ Dung Tiểu suy nghĩ một lúc lâu rồi nói.
Tiểu Tiểu à,
gia gia này của ngươi là thân gia gia nha, không phải là từ ven đường
nhặt về đâu…Cho nên, ngươi có thể để lại cho ta chút mặt mũi không hả?
Mộ Dung Tiểu lắc lư cái đầu, sờ lên vết bầm trên mặt gia gia, hé miệng tươi cười vô cùng đáng yêu, một cái răng cũng không có.
Gia gia bị cháu gái đối xử như vậy, không chỉ mặt đau, mà cả tâm cũng tan nát rồi.
Thật ra lần này, Tiêu Viễn Sơn cũng không phải vô duyên vô cớ đánh hắn.
Chuyện là như vậy, vì muốn chuộc lại sai lầm khi còn trẻ, cho nên Tiêu Viễn
Sơn, Mộ Dung Bác, còn cả Huyền Từ, cùng hẹn nhau đi làm việc tốt. Tỷ như nếu có ác bá thì đi dùng kinh Phật giáo dục người ta. Làm như vậy là
bởi vì Huyền Từ là cao tăng đắc đạo, loại chuyện cướp của người giàu
chia cho người nghèo đối với hắn là quá lưu manh.
Bình thường,
Mộ Dung Bác tận lực tránh không muốn cùng hành động với Tiêu Viễn Sơn,
ngay cả khi cần có hai người hợp tác, thì cũng bảo Huyền Từ đi. Cái việc giảm bớt tiếp xúc này, sẽ kéo theo đỡ bị ăn đòn, chuyện tốt như vậy cớ
sao không làm.
Sau đó, một lần đánh bậy đánh bạ thế nào, lại
quen biết một vị huynh đệ tàn tật, cũng xêm xêm tuổi bọn họ. Vị huynh đệ họ Đoàn này, rõ ràng là bán thân bất toại, nhưng vẫn có thể kiên trì
gánh vác cuộc sống, ý chí của hắn làm mọi người rất cảm động. Cho nên
hắn cũng bị tha vào cái tổ đánh nhà giàu nhưng không giết người này.
Vị huynh đệ này, đại khái khi còn trẻ cuộc đời cũng lắm nỗi truân chuyên,
tạo không ít sát nghiệt, cho nên muốn xin gia nhập, cũng rất nghiêm túc
làm chuyện tốt. Hơn nữa, hắn cũng thông hiểu kinh Phật, cả ngày cùng
Huyền Từ bàn luận, thần bí lẩm nhẩm gì đó, khiến cho hắn và Tiêu Viễn
Sơn chỉ còn biết ôm tai mà ngủ.
Một tập thể bốn người, cứ như thế bị phân hóa thành hai tiểu tổ.
Đó chính là lí do vì sao Mộ Dung Bác phải đau khổ tay nắm tay với cái tên Tiêu Viễn Sơn kia.
Cùng hắn ở chung một tổ làm chuyện tốt, quả thực khiến Mộ Dung Bác nơm nớp
lo sợ, chỉ hận không thể cầm theo cây đao để phòng thân.
Tiêu
Viễn Sơn thích nhất là giương nanh múa vuốt, hơn nữa trông hắn rất lực
lưỡng, cho nên để hắn đi tiên phong, còn Mộ Dung Bác ở phía sau bày mưu. Không ngờ tới, cái tên tham quan kia còn che dấu mưu đồ, khiến cho Mộ
Dung Bác hai mặt thụ địch, tiến thoái lưỡng nan.
Kỳ thực, không
cần Tiêu Viễn Sơn cứu, Mộ Dung Bác cũng có thể tự đối phó – được rồi, có khả năng cũng bị ám tiễn chọc cho vài lỗ trên người.
Nói tóm lại, Mộ Dung Bác lại nợ Tiêu Viễn Sơn một lần nữa.
Hơn nữa, Tiêu Viễn Sơn lại còn nói: “Mạng của ngươi là của ta, chỉ có ta
mới được làm ngươi bị thương hay giết ngươi.” (Cửu: đậm mùi ngược,
mùi JQ, mùi đam mỹ nha~ có bạn nào đồng ý với mềnh k~~)’ *mắt long lanh*
Đừng có nói như thể ngươi là chủ nô còn ta là nô lệ như thế! Ngươi xem lại mình là ai chứ!
Cho nên sau đó bọn họ vẫn đoàn kết tương thân tương ái, cùng nhau đánh một trận.
Mộ Dung Bác vẫn là không đánh được Tiêu Viễn Sơn. Bất quá, hắn cảm thầy
năng lực hồi phục của da mặt hắn càng lúc càng nhanh, mặt mũi bầm dập
chỉ cần qua một đêm là hết bầm, vẫn là một mĩ gia gia ngọc thụ lâm
phong.
“Tiểu Tiểu, về sau con lớn rồi, không gả cho tiểu quỷ
thối nhà bọn chúng, có được không?” Mộ Dung Bác đùa với cháu gái trong
lòng, “Nhà bọn chúng đều là lũ thích bắt nạt người khác, cho nên cháu
đừng chơi với bọn chúng nha.”
Mộ Dung Tiểu ngọt ngào cười, đứa nhỏ vừa mềm vừa thơm này, thực sự khiến người ta quá yêu a!
“Tiểu tiểu —-” Cái tên xú tiểu tử nhà họ Tiêu quả thực như ruồi bọ, cứ suốt
ngày vo ve vo ve quanh tiểu bảo bối của ta, có đuổi cũng không chịu đi.
…Đừng có thấy người sang bắt quàng làm họ! Ngươi là ai a!
May mắn Tiểu Tiểu nhà hắn ngoan, vùi đầu vào trong lòng gia gia, không thèm để ý tên họ Tiêu kia.
“Tiểu Tiểu, ta cho ngươi xem con tò he lần trước ở trên đường, có được không? Còn có cả mè vừng ngươi thích ăn nhất, ta cũng nhường hết cho ngươi
nha.”
Mộ Dung Tiểu cắn ngón tay nghĩ một lát, sau đó vô cùng cao hứng nhảy ra khỏi vòng tay của gia gia, chạy qua nắm tay tiểu ca ca.
Mộ Dung Bác ngửa mặt lên trời, thở dài, cái này gọi là nữ sinh hướng ngoại a…
Tiêu Xa lễ phép cúi đầu chào Mộ Dung Bác, sau đó chuẩn bị mang Mộ Dung Tiểu
đi chơi. Dường như đột nhiên nhớ ra cái gì, hắn ngây ngốc chỉ vào Mộ
Dung Bác noi: “Mộ Dung gia gia, động tác này của ông giống gia gia của
cháu như đúc! A, hình như ông cháu đang lại đây!”
Mộ Dung Bác nháy mắt liền bị sét đánh trúng…