Có Triệu Tiền Tôn gia nhập đội ngũ rồi, sự tối tăm và kỳ quái mà A Tử
mang đến liền biến mất. Hắn giao du rộng rãi, trong thiên hạ nếu có mười chỗ danh lam thắng cảnh thì hắn đã phải đặt chân tới tám, chín chỗ, cho nên kiến thức địa lý vô cùng phong phú. Ở trên đường nghe hắn kể chuyện cười, nói đến vùng đại mạc trơ trọi và phong cảnh miền nam trù phú,
khiến cho người ta cảm thấy con đường cũng ngắn lại không ít.
Nhưng cũng vì có hắn ở đây, cho nên cũng không tiện điểm huyệt của A Tử như
lúc trước, bởi vì đang êm đẹp tự nhiên có một tiểu cô nương bị khống
chế, nếu giải thích không tốt chỉ sợ sẽ khiến Triệu Tiền Tôn lo sợ không dám đi cùng bọn họ nữa. Không biết Mộ Dung Phục đã âm thầm cảnh cáo A
Tử cái gì, nhưng ít nhất bây giờ nàng thông minh và an phận hơn rất
nhiều, tuy vẫn có chút âm trầm quái dị, nhưng cũng không gây ra chuyện
phiền toái nào.
Hôm nay, bọn họ vừa vặn đến đúng lúc phiên chợ
họp một tuần một lần ở một thành nhỏ mở ra. Thấy các quán nhỏ, hoặc là
bán chút đặc sản địa phương, hoặc là biểu diễn tạp kĩ, khiến cho mọi
người đều vô cùng vui mừng. Hơn nữa chợ nhiều người chật chội, nếu cưỡi
ngựa sợ sẽ dẫm đạp lên người khác, cho nên bọn họ liền xuống ngựa, kéo
ngựa đi xuyên qua chợ.
Vương Ngữ Yên và A Tử đều là tiểu cô
nương, thấy khung cảnh náo nhiệt này không khỏi vô cùng tò mò thích thú. Mộ Dung Phục thấy Vương Ngữ Yên hết nhìn đông lại nhìn tây, liền đem
túi tiền đặt vào tay nàng, nói: “Có cái gì muốn ăn, cứ việc mua đi?”
Đem túi tiền kia ước lượng trong tay, Vương Ngữ Yên cười nói: “Ngươi không
sợ ta tiêu sạch hết tiền, để ngươi phải chịu cảnh màn trời chiếu đất
sao?”
Mộ Dung Phục nghiêm túc lắc đầu: “Không sợ, ta tất nhiên
còn tiền ở chỗ khác, sao có thể thật sự đưa cho ngươi xài hết được? Phần đưa cho ngươi cũng chỉ là ít tiền lẻ thôi, có tiêu hết cũng không sao.”
Vương Ngữ Yên nghe vậy thì chán nản, kéo tay hắn một chút, định đấm hắn một
cái, nhưng tay hắn lại cứng như sắt. Vì thế, nàng liền tức giận quệt
miệng nói: “Biểu ca, tự giác chút đi.”
Mộ Dung Phục mỉm cười, thả lỏng cơ bắp, để nàng đấm một cái.
Vương Ngữ Yên dù sao cũng không nỡ đánh hắn, cho nên một chút lực của không
sử dụng, sau đó cười nói: “Thế này mới đúng, ngươi chủ động xin ta bớt
giận, ta sẽ hạ thủ lưu tình. Ngươi tự nói đi, có đau hay không?”
“Nữ hiệp nhân từ, một chút cũng không đau.” Mộ Dung Phục chắp tay.
Nghe thấy hai người bọn họ cười đùa, sắc mặt Triệu Tiền Tôn không khỏi có chút ảm đạm, lại nhớ tới Đàm bà.
Lúc đi qua một quán bán đồ trang sức, A Tử liền dừng chân, sau đó quay đầu
nhìn Vương Ngữ Yên. Vương Ngữ Yên thấy trên đầu nàng chỉ quấn một mảnh
vải, một chút nữ trang cũng không có. Nghĩ tới trên đường vì tránh để
người khác chú ý, cho nên trang sức của nàng có lẽ đều bị Đinh Xuân Thu
đem bán lấy tiền hoặc là vứt đi, vì thế liền hỏi: “Ngươi muốn mua gì
sao?”
A Tử “ừ” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Ta không có tiền.”
Vương Ngữ Yên thấy trên sạp cũng chỉ là đồ bình thường do dân chúng làm ra,
nghĩ chắc hẳn tiền trong tay mình cũng đủ, liền gật đầu nói: “Ngươi cứ
chọn lựa một hai cái, ta mua cho.”
A Tử ánh mắt lộ ra ý cười, cúi đầu nhìn đồ trên quầy, lấy ra một cây ngân trâm, giơ lên trước mặt chủ
quán, nói: “Ta muốn cái này.” Sau đó liền giơ tay muốn đưa cho chủ quán, để hắn bao gói lại.
Trâm cài kia hình dạng có chút thô ráp, mặc
dù ở quán ven đường này cũng chỉ là mặt hàng bình thường. Nhưng Vương
Ngữ Yên lại tinh mắt, thấy ánh mặt trời chiếu lên trâm cài sáng lấp
lánh, liền để ý đuôi trâm cực kỳ sắc bén, trong lòng không khỏi rùng
mình. Vì thế giật lấy cây trâm, giả bộ cầm trong tay xem, sau đó ném lại quầy, lắc đầu nói: “Cây trâm này khó coi, ngươi cứ việc chọn mấy thứ
đắt tiền đi, không cần thay ta tiết kiệm.”
A Tử không còn cách
nào khác, đành phải chọn mấy thứ. Chỉ cần những thứ A Tử lấy mà Vương
Ngữ Yên cảm thấy nàng có thể sử dụng làm hung khí, thì Vương Ngữ Yên đều lấy cớ khó coi hoặc là thợ làm không đủ tinh xảo để từ chối. A Tử sắc
mặt càng nhăn lại, nhưng cũng không dám nổi giận, cầm lên một cái kẹp
tóc bằng ngọc, mệt mỏi nói: “Ngươi xem, này có được không.”
Vương Ngữ Yên nhìn kĩ một chút, cảm thấy kẹp tóc kia mượt mà giản dị, hơn nữa vô cùng bóng loáng không có góc cạnh nào, liền gật gật đầu, cười nói:
“Cái này rất đẹp, tỷ tỷ sẽ mua cho ngươi.”
Chủ quán thấy các nàng chọn tới chọn lui, vốn có chút không kiên nhẫn, nhưng thấy các nàng
cuối cùng quyết định mua món hàng đẹp nhất của quán mình, nhất thời vui
mừng không kiềm nổi. Vương Ngữ Yên cũng bảo hắn không cần bao gói, trả
tiền xong, liền trực tiếp thay A Tử búi lên tóc. Lại đem mảnh vải rách
nát kia ném đi, nói: “Chờ ngươi về Đại Lý rồi, những thứ này ngươi sẽ có rất nhiều. Hiện giờ trên đường không tiện, cho nên trước tiên chỉ có
thể mua cho ngươi mấy thứ linh tinh này.”
A Tử ngay cả mí mắt cũng không nâng, gật đầu một cái coi như trả lời.
Mộ Dung Phục nhìn thấy tất cả mọi chuyện, cười với Vương Ngữ Yên một cái, ý tỏ vẻ khen ngợi sự cẩn thận của nàng. Có được khẳng định của hắn, Vương Ngữ Yên không khỏi vô cùng đắc ý. Mộ Dung Phục bật cười, kéo nàng vào
lòng thì thầm: “Nhìn ngươi kìa, nghĩ cái gì đều biểu lộ trên mặt, sự
khôn khéo cẩn thận vừa rồi chạy đi đâu?”
Xuyên qua khu chợ, mọi
người lại một lần nữa lên ngựa đi tiếp. Triệu Tiền Tôn nheo mắt nhìn về
phía xa, nói: “Phía trước là Tung huyện, phải không?”
Mộ Dung
Phục trả lời: “Đúng vậy, hôm nay chúng ta sẽ nghỉ tạm ở đó. Nếu là nghỉ
sớm, vậy thì ngày mai mặt trời mọc liền đi, như vậy trước khi trời tốt,
có thể chạy tới Thiếu Lâm Tự.”
Triệu Tiền Tôn gật đầu, nói: “Như
thế rất tốt. Cứ quyết định như vậy đi, sớm tới Thiếu Lâm một chút, ta
cũng sớm có thể nhìn thấy vài vị lão bằng hữu kia rồi.”
Tức thời
bọn họ không nói chuyện nữa, chuẩn bị tinh thần giục ngựa, quả nhiên là
kịp chạy tới bên trong huyện Tung. Trăm hay không bằng tay quen, cho nên Mộ Dung Phục vẫn chọn khách điếm lần trước hai người bọn họ ở. Chưởng
quầy quả nhiên khắc sâu ấn tượng với bọn họ, cho nên vừa thấy liền nhận
ra, vội vàng đến hỏi han: “Công tử, ngài đã về rồi, mọi chuyện thuận lợi hết chứ ạ?”
Mộ Dung Phục cười nói: “Nhờ phúc của ngươi, tốt lắm. Làm phiền cho chúng ta hai gian phòng hảo hạng đi.”
Chưởng quầy thoải mái đáp ứng, sau đó sai tiểu nhị đi chuẩn bị. Sau đó dựa
theo lệ thường mấy hôm nay, Mộ Dung Phục ở cùng với Triệu Tiền Tôn, còn
Vương Ngữ Yên ở cùng A Tử. Kỳ thực lúc đầu Mộ Dung Phục định cách li A
Tử ra xa Vương Ngữ Yên, nhưng nghĩ tới nếu để A Tử một mình một phòng,
thì không biết nàng ta sẽ gây ra chuyện gì, cho nên chỉ đành ngầm dặn dò Vương Ngữ Yên phải rất cẩn thận, bản thân hắn cũng thời khắc nghe ngóng động tĩnh phòng cách vách.
Đây thật sự cũng là biện pháp duy
nhất, cũng không thể bảo Triệu Tiền Tôn ở cùng A Tử được…Vương Ngữ Yên
mặc dù trong lòng không yên, nhưng vẫn rất trung thành với nhiệm vụ cấp
trên giao phó. Nàng không dám ngủ say, chỉ sợ sau khi nàng ngủ rồi thì A Tử sẽ giở trò, cho nên mỗi lần đều phải chờ khi nghe thấy hô hấp vững
vàng của A Tử rồi mới dám chợp mắt. Sau đó thấy A Tử không có hành động
gì ngoài dự đoán, Vương Ngữ Yên mới dần yên tâm một chút.
Vương
Ngữ Yên mang theo A Tử lên lầu, trong lòng không ngừng tự an ủi bản
thân, ngày mai đến Thiếu Lâm Tự rồi, sẽ không phải ở chung với A Tử nữa. Mà ngày hôm sau thì sáng sớm đã đi, cho nên ở trọ cũng không được bao
lâu. Trước khi ngủ, thừa lúc A Tử và Triệu Tiền Tôn ở trong phòng rửa
mặt, Mộ Dung Phục liền kéo Vương Ngữ Yên ra hành lang nói chuyện.
Mộ Dung Phục biết mấy ngày này, vì phải giám sát A Tử, cho nên Vương Ngữ
Yên không nghỉ ngơi được tốt. Hắn vuốt tóc nàng, ôn nhu hỏi: “Mệt mỏi
không? Qua đêm nay, ngươi liền sẽ được nghỉ ngơi, cho nên bây giờ phải
tạm thời nhẫn nhịn thôi.”
“Ta biết.” Vương Ngữ Yên hắt xì một
cái, sau đó kéo tay hắn, đụng vào vết chai do hắn nắm dây cương lâu,
vuốt nhẹ nhàng rồi nói: “Biểu ca, ngày mai ngươi cũng đem dây cương làm
như ta đi, bọc một cái khăn ở ngoài, sẽ không bị chai tay nữa.”
Mộ Dung Phục dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, cười nói: “Ta nào
có yếu ớt giống như ngươi? Hơn nữa, vết chai này đâu phải chỉ là do dây
cương ma sát, mà cầm đao cầm kiếm nó đã xuất hiện rồi.”
Vương Ngữ Yên nghe hắn nói vậy, liền trực tiếp dựa vào người hắn: “Được rồi được rồi…là ta yếu ớt.”
“Cạch” một tiếng, cửa phòng của Vương Ngữ Yên mở ra, A Tử lạnh lùng nói: “Ta
xong rồi.” Nói xong, nàng cũng không thèm nhìn hai người Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên, liền xoay người trở về phòng.
“Ta phải về phòng
rồi.” Vương Ngữ Yên đứng thẳng người dậy, cười nói. Lại nhìn thấy xung
quanh không có người, cho nên nàng liền kiễng chân, hôn lên hai gò má
của Mộ Dung Phục. Mộ Dung Phục cũng vuốt tóc nàng lần nữa, nhìn theo
nàng trở về phòng, sau đó bản thân cũng xoay người trở về.
Vương
Ngữ Yên rửa mặt xong, thả tóc xuống, lấy lược chậm rãi chải, sau đó quay về giường nằm xuống. A Tử đã nằm trên giường một lúc, cái kẹp tóc bằng
ngọc để bên gối của nàng, khi ngủ nàng không đeo khăn che mặt, cho nên
vết thương trên mặt đều lộ ra. A Tử thấy có hơi người, liền cau mày, sau đó cuộn mình lại.
Chỉ mong nàng có thể sửa đổi tính nết. Vương
Ngữ Yên nghĩ vậy, thở dài một hơi, cũng nằm xuống. Nhiều ngày bôn ba như vậy, không được nghỉ ngơi đủ, cho nên nàng vừa nằm xuống chưa được bao
lâu liền chìm vào mộng đẹp.
Cũng không biết bao lâu sau, Vương
Ngữ Yên dường như nghe thấy có tiếng động, liền giật mình tỉnh lại, dụi
mắt ngồi dậy. Đã thấy A Tử quần áo chỉnh tề đang định bước xuống giường.
“Sao vậy?”
A Tử tỏ ra không thoải mái, khó xử nói: “Bụng của ta có chút không thoải
mái, có lẽ là lúc ăn cơm chiều xong bị trúng gió. Ngươi đi theo ta ra
ngoài được không?”
Điều kiện vệ sinh ở cổ đại không được tốt,
trong phòng của khách điếm cũng chỉ đặt một thùng gỗ nhỏ sau bình phong, để cho khách đi tiểu đêm thôi. Còn nếu là tiêu chảy…có lẽ phải đến nhà
xí đằng sau quán. Vương Ngữ Yên duỗi thắt lưng, nhìn sắc trời bên ngoài
cửa sổ, thấy bóng đêm rất dày. Ngẫm nghĩ một lát, nàng liền khoác áo
ngoài vào, tùy tiện quấn tóc lên rồi nói, “Đi thôi.”
Đêm tối gió
lạnh, nếu không phải là những khách điếm ven đường đều treo đèn lồng, sợ là ngay cả đường cũng nhìn không rõ. Sau khi xuống lầu, đi lòng vòng
một lát liền đi ra sau. Nơi này là chuồng ngựa và nhà xí, cho nên ngoại
trừ ngẫu nhiên nghe thấy tiếng ngựa thở phì phò thì không còn ai khác. A Tử đi về phía trước vài bước, sau đó quay đầu nói với Vương Ngữ Yên:
“Bụng ta đau quá, có lẽ phải ở đây tương đối lâu một chút, ngươi ở ngoài chờ ta có được không?”
Vương Ngữ Yên cũng không muốn chui vào
nhà xí, bên ngoài tuy rằng gió lớn một chút, nhưng tốt xấu gì không khí
cũng trong lành, cho nên gật đầu: “Ngươi đi đi.”
Nhìn A Tử đi
vào, Vương Ngữ Yên liền nhắm mắt lại, dựa vào một cây cột bắt đầu suy
nghĩ. Đêm hôm khuya khoắt, lại ở nhà xí, quả thực là thời cơ và thời
điểm tốt để giết người cướp của. Tuy rằng không nên lấy dạ tiểu nhân đo
lòng quân tử, nhưng dùng dạ tiểu nhân mà đo lòng A Tử thì cũng không
phải là oan uổng nàng ta.
Nhưng mà A Tử định giở trò gì đây?
Vương Ngữ Yên nghĩ một chút, liền quan sát địa hình xung quanh. Nhà xí
cách ngã tư đường chỉ có một bức tường. Mà để cho không khí có thể lưu
thông, tất nhiên ngoại trừ cửa ở bên ngoài, còn có một cái cửa sổ…
Trời tối đen như mực, trên đường chỉ mờ ảo có mấy ngọn đèn.
A Tử dùng sức chạy về phía trước, nàng cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ
phát ra tiếng. Cũng may nàng vóc người thấp bé, lại đi giày thêu mềm,
cho nên cho dù có dốc sức chạy thì tiếng bước chân cũng rất nhẹ.
Vì sao muốn chạy trốn? Chính nàng cũng không nói ra được nguyên nhân, chỉ
là cảm thấy một chút cũng không muốn ở cùng Vương Ngữ Yên.
Gia cảnh tốt, tướng mạo đẹp, chồng chiều chuộng…Chính là số sướng.
Lúc nàng tươi cười, A Tử chỉ hận không thể rạch nát mặt nàng ra…khiến nàng
giống như bản thân. Nhưng mà nàng ta lại không chịu mua trâm cài cho
nàng, giống như là đã nhìn thấu ý tưởng này của nàng.
Nói cái gì
mà muốn đưa nàng về Đại Lý, hiện tại rõ ràng bọn họ đi về hướng Bắc, mà
Đại Lý lại ở phía Nam. Hơn nữa, bọn họ luôn ở sau lưng nàng bàn luận về
chuyện Thiếu Lâm, Thiếu Lâm có quan hệ gì tới nàng? Đã nói là quay về
Đại Lý có thể trị vết thương trên mặt nàng, vì sao không lập tức đưa
nàng về? Chẳng phải nói càng trì hoãn thì càng không tốt cho việc điều
trị sao?
Quả nhiên chỉ là nói cho có lệ thôi. Nàng cho tới bây giờ, vẫn chỉ là một món hàng trong tay người ta.
Chỉ có thể tự mình coi trọng chính mình thôi. Nàng nghĩ như vậy, đem cái
kẹp tóc bằng ngọc trên tóc rút xuống, tìm một tảng đá ven đường đập nát
nó ra, từ giữa đống mảnh vụn chọn lấy một mảnh vỡ sắc bén nhất, sau đó
giấu nó vào trong lòng.
Vừa rồi lúc ăn cơm chiều xong, nàng nghe
thấy bàn bên cạnh có người nói trên núi Lôi Cổ có Thông Biện tiên sinh,
nghe nói ông ta y thuật rất cao minh, ngay cả “Diêm Vương địch” Tiết
thần y nổi danh giang hồ cũng là đồ đệ của ông ta.
Đã có một vị
thần y ở ngay đây, vì sao nàng còn phải theo bọn họ đến cái miếu hòa
thượng kia? Huyện Tung cũng không quá lớn, nàng cũng không phải chưa
từng xông pha giang hồ, cho nên khẳng định bản thân có thể tìm được.
Sờ sờ vết sẹo trên mặt, A Tử cắn răng, nhấc chân chạy nhanh hơn. Không ngờ lại đụng vào một tiểu cô nương chừng bảy, tám tuổi. Hai người đều kêu
“Ai u” một tiếng, sau đó tiểu cô nương kia linh hoạt lùi lại nửa bước,
để cho A Tử mất đà ngã sấp xuống đường.
“Cái tên tiểu quỷ kia, không có mắt sao?” A Tử đứng lên, thổi ra một hơi, nói.
“Tiểu quỷ? Khẩu khí thật lớn.” Tiểu cô nương kia quần áo rực rỡ, khuôn mặt
cực kì xinh đẹp, nhưng lại lạnh lùng nhìn A Tử, tỏ vẻ khinh thường: “Mặt mũi thật khó coi.”
A Tử giận dữ, định giơ tay đánh nữ hài kia.
“A Tử, ngươi định làm gì?” Đột nhiên thanh âm của Vương Ngữ Yên từ phía sau truyền tới.
Không ngờ bản thân đã chạy qua hai dãy phố rồi mà Vương Ngữ Yên vẫn đuổi
được, A Tử cả kinh, liền túm tiểu cô nương kia kéo lên che phía trước,
lại lấy mảnh vụn sắc bén của khối ngọc kia đặt lên cổ nàng, “Ngươi không cần lại đây, nếu dám tiến một bước, ta liền giết chết nàng.”
“A Tử, ngươi làm loạn đủ chưa? Mau buông nàng ra.” Vương Ngữ Yên trầm giọng nói.
“Buông nàng ra, cũng được. Ngươi rút trâm trên đầu mình ra, rạch nát mặt ngươi cho ta đi.” A Tử nắm thật chặt tiểu cô nương kia, mà kỳ lạ là đứa nhỏ
này một chút cũng không khóc lóc giãy giụa, hết sức hợp tác, giống như
là đã bị tình cảnh trước mắt dọa cho không biết làm gì. Tốt lắm, nàng
chỉ cao hơn đứa nhỏ này một cái đầu, nếu nó liều mạng giãy giụa, nàng sợ rằng sẽ không khống chế nổi. Nếu chỉ có một mình nàng, tất nhiên sẽ
không phải là đối thủ của Vương Ngữ Yên. Nhưng bây giờ nàng lại gặp
thời, có một kẻ để uy hiếp, như vậy không chỉ có hy vọng thoát thân, mà
còn có thể khiến Vương Ngữ Yên cũng phải hủy dung như nàng.
“Ngươi nghĩ ta ngốc sao?” Vương Ngữ Yên bật cười nói, lại tiến lên vài bước.
“Ngươi cười cái gì? Nếu mặt của ngươi cũng bị thương, chẳng lẽ biểu ca thân ái của ngươi không mang ngươi đi chữa trị ngay sao? Ta đây cho dù bị
thương, nhưng các ngươi lại một mực bắt ta đi theo, không hề cho ta đến
gặp đại phu.” A Tử cười lạnh nói, “Các ngươi đừng có nói có chuyện quan
trọng hơn, ta chỉ biết mặt của ta là quan trọng nhất.”
“Dung mạo
của ngươi bị hủy, cũng không phải do lỗi của chúng ta. Đừng quên là ai
đã cứu người, là ai muốn đưa ngươi về nhà.” Vương Ngữ Yên bình tĩnh nói.
“Đinh Xuân Thu, hắn vốn nên chết!”
Nghe tới đó, nữ hài trong ngực hình như cử động, vì thế A Tử giống như phát
điên kìm chặt nàng lại, quát: “Ta chính là nhìn ngươi không vừa mắt! Dựa vào cái gì những thứ tốt nhất trong thiên hạ ngươi đều chiếm hết? Ngươi không phải rất thiện lương sao? Chỉ cần hủy mặt nàng, là có thể cứu đứa bé này, ngươi xem, nó nhỏ như vậy, ngươi nỡ nhìn nó phải chết sao?”
Vương Ngữ Yên lắc đầu: “Ta không lo lắng cho nàng, ta chỉ lo lắng cho ngươi.”
A Tử bật cười, đang định hỏi Vương Ngữ Yên có phải nàng ta điên rồi không, lại nghe Vương Ngữ Yên tiếp tục nói:
“Ngươi cho rằng, một tiểu cô nương dám đi một mình trong đêm, lại là người bình thường sao?”