“Đúng rồi, bí kíp kia đâu?” Sóng vai cùng đi, Mộ Dung Phục vươn tay hất cái lá rụng bám trên tóc nàng xuống, “Yên nhi, không bằng chúng ta đốt nó đi?”
Trên giang hồ, bản thân học xong bí kíp võ công liền đem đốt, không để người khác có cơ hội học, là điều rất bình thường, cũng rất phổ biến. Nhưng chính là vì như thế, mỗi người chỉ tư lợi cá nhân, cho nên hậu quả chính là các loại võ công dần dần thất truyền.
Là một người hiện đại, Vương Ngữ Yên phi thường luyến tiếc đem bí kíp này đốt đi, hơn nữa nhìn thấy tài năng hội họa cao siêu của Lí Thu Thủy, càng không nỡ tùy tiện giày xéo nó. Nàng nghĩ thầm, hay là giấu nó, như vậy vẫn có thể tiếp tục truyền cho đời sau, tấm lụa này vừa có giá trị về tri thức võ công, lại vừa có giá trị nghệ thuật. Cùng lắm thì khi hai người bọn họ còn sống, không để cho ai khác xem nữa là được.
Nàng dè dặt đề nghị: “Làm vậy rất đáng tiếc nha, không bằng chúng ta giấu đi, không cho người khác xem, chỉ để hai chúng ta xem thôi, có được không?”
Nàng vừa nói vậy thì lỗ tai Mộ Dung Phục lại đỏ lên: “Cũng được…ta hứa, trước khi thành thân ta sẽ không xem.”
Biểu ca, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi. Thật đấy…
Vương Ngữ Yên xoay mặt đi, không thèm để ý đến vị biểu ca đại nhân nhà mình lúc này đang miên man không biết nghĩ gì, đem tấm lụa cuộn lại, nhét trong người, nói: “Bây giờ, huynh và muội đều tập võ công thượng thừa của phái Tiêu Dao, cũng coi như một nửa đệ tử của Tiêu Dao phái. Nói như thế, huynh không chỉ là biểu ca của ta, mà còn là sư huynh nữa.”
Mộ Dung Phục cười, chắp tay nói: “Như vậy, sư muội, sư huynh không có quà ra mắt rồi.”
“Sư huynh sư muội cái gì, quả nhiên là một đôi thần tiên quyến lữ nha —” đột nhiên có thanh âm giòn tan của một tiểu cô nương truyền đến, nhưng cách nói lại có chút người lớn, “Tiểu nha đầu, ngươi nói có đúng không?”
Chữ “không” kia thật khiến người ta rung động đến tận tâm can. Hai người ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một cô bé đang ngồi đu đưa trên cành cây tùng, nàng mặc đồ màu đỏ tươi, phối với màu xanh ngắt của cây lá, càng làm nổi bật làn da trắng trẻo và dung nhan kiều diễm của mình.
Thật sự vừa nói Đồng Mỗ, Đồng Mỗ liền đến. Trong nguyên tắc, Thiên Sơn Đồng Mỗ sang thánh sử Linh Thứu cung đến đây ban cho Tư Không Huyền giải dược của Sinh Tử Phù, sau đó lại đem Vô Lượng Kiếm Phái hợp nhất với Vô Lượng Động, sau đó để Linh Thứu cung cai quản như đối với ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo. Lúc này nàng xuất hiện tại đây, đại khái là lên kế hoạch, muốn để thế lực của Linh Thứu Cung thẩm thấu vào Đại Lý.
Vương Ngữ Yên nhanh chóng phân tích tương quan lực lượng địch ta, sau đó đưa ra kết luận là: Thiên Sơn Đồng Mỗ, người mang nhiều hơn chín mươi năm công lực, mà hiện thời cũng không phải thời điểm nàng cải lão hoàn đồng, công lực mất hết, cho nên hai người bọn họ có cộng lại cũng không đủ nhét kẽ răng của mỗ mỗ đâu. Vì vậy nàng liền cung kính cúi đầu, kêu: “Mỗ mỗ.”
Nếu nói vừa rồi Mộ Dung Phục chỉ coi Vu Hành Vân là một tiểu cô nương bình thường, thì sau khi Vương Ngữ Yên kêu lên hai tiếng “Mỗ mỗ”, hắn lập tức hiểu rõ vấn đề. Hắn liền chắp tay thi lễ, nói: “Tiền bối!” Sau đó lại lặng lẽ tiến về phía trước nửa bước, đem che Vương Ngữ Yên sau người.
Vu Hành Vân sắc mặt hờ hững, nhìn thấy Mộ Dung Phục theo bản năng mà bảo vệ cho Vương Ngữ Yên, liền cảm thấy trong lòng bùng lên ngọn lửa. Hai người này tuy là có tư chất, nhưng loại sư huynh sư muội tình thâm ý trọng này, lại vừa vặn là thứ nàng ghét nhất.
“Tiểu nha đầu, ngươi và con tiện nhân Lí Thu Thủy kia, xem ra quan hệ không phải là ít, có phải hay không?”
Lại là tại khuôn mặt này! Dịch dung trên thực tế chính là bôi lên mặt vài thứ, kéo kéo căng căng, đối với làn da nhất định dù ít dù nhiều cũng sẽ có tổn thương. Vì thế, Vương Ngữ Yên cho dù có học một ít với A Châu, nhưng bản thân nàng cũng không thích dùng. Hơn nữa cùng Mộ Dung Phục ra ngoài, có hắn quan tâm, nàng lại càng lười cải trang. Mà Lí Thu Thủy này diện mạo thật sự là hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng đi kèm với đó thì phiền toái cũng nhiều a.
“Hồi bẩm mỗ mỗ, ta chưa từng gặp Lí Thu Thủy.” Vương Ngữ Yên bình tĩnh đáp. Nàng biết Lí Thu Thủy thanh âm kiều mị uyển chuyển, vì vậy cố ý làm bản thân trái ngược, khiến cho giữa hai người có sự khác biệt, nhằm làm giảm nỗi hận trong lòng Đồng Mỗ.
Trong lòng nàng tính toán còn chưa xong, Đồng Mỗ đã phi thân bay đến trước mặt nàng, tuy rằng so với nàng thấp hơn không ít, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ uy nghi.
Thân thủ thật nhanh! Vương Ngữ Yên và Mộ Dung Phục trong lòng đều than một câu như vậy, cùng một loại võ công, mà do Vu Hành Vân sử dụng thì nhanh hơn người bình thường không chỉ là ba bốn lần.
“Chưa từng thấy mặt, nhưng mà mang dòng máu của nàng, đúng chứ?” Vu Hành Vân cười ngây thơ, rất không tương xứng với khuôn mặt lạnh như băng của nàng, khiến cho người đối diện không khỏi run sợ, “Ta rõ ràng đã hủy hoại khuôn mặt này, tại sao nó còn xuất hiện?”
Ai bảo Lí Thu Thủy gien quá trội…Bà con cháu, ba đời bộ dạng đều giống nhau như đúc, cái loại chuyện không phù hợp với nghiên cứu sinh vật học này vẫn là nên đi hỏi Kim lão gia tử đi. Vương Ngữ Yên lúc này, đại họa sắp rơi xuống đầu mà nàng còn không ngừng châm chọc, may mắn nàng vẫn còn chưa chán sống, cho nên không đem những lời này nói ra miệng.
Trong cuộc đời của Vu Hành Vân, người mà bà hận nhất, cũng chỉ có mình Lí Thu Thủy mà thôi. Lúc này nàng đứng sát bên cạnh Vương Ngữ Yên, nhìn thấy dung nhan tú lệ của thiếu nữ kia mà nói, đối với nàng chính là một cơn ác mộng. Trong mắt Thiên Sơn Đồng Mỗ phát ra ánh sáng kỳ dị, vươn tay về phía Vương Ngữ Yên: “Nếu như con tiện nhân nhà ngươi không có dung mạo, sư đệ nhất định sẽ không thích ngươi…Hắn nhất định sẽ chán ghét ngươi…”
Hai cái tiểu hậu sinh này tuyệt đối không đánh lại nàng. Từ cái liếc mắt đầu tiên nhìn thấy bọn họ, Vu Hành Vân đã biết như vậy.
Nhưng nàng thật không ngờ, cái con tiểu nha đầu này không chỉ có bộ dạng giống con tiện nhân kia, mà cư nhiên còn học Lăng Ba Vi Bộ của phái Tiêu Dao, đang không ngừng chạy trốn, giống như là muốn trêu đùa nàng, làm nàng tức giận đến nổi điên.
Là một trong Tiêu Dao tam tiên, Vu Hành Vân tuy không học Bắc Minh Thần Công, nhưng Lăng Ba Vi Bộ tất nhiên nàng rất rõ. Vì vậy, dưới cơn giận dữ, nàng cũng dùng bộ pháp này đuổi theo Vương Ngữ Yên. Nhưng hai người này một chạy một đuổi, đều dùng chung một loại công phu, cho nên sau vài vòng, khoảng cách giữa hai người vẫn không thay đổi.
Thấy Thiên Sơn Đồng Mỗ định ra tay với Vương Ngữ Yên, Mộ Dung Phục khẩn trương vốn định tiến lên. Nhưng sau đó lại thấy Vương Ngữ Yên dùng Lăng Ba Vi Bộ bỏ chạy, mà Thiên Sơn Đồng Mỗ cũng dùng võ công tương tự để đuổi theo, vì vậy hắn liền dừng lại. Bởi vì hắn biết rất rõ, Lăng Ba Vi Bộ là làm theo phương vị của Bát Quái, trận pháp này bây giờ hai người các nàng đã mở ra, nếu tùy tiện xông vào, ngược lại sẽ thành cản trở Vương Ngữ Yên, làm nàng bị bắt.
Hắn đứng chôn chân tại chỗ, trong lòng âm thầm sốt ruột thay cho Vương Ngữ Yên. Tuy rằng biểu muội so với Thiên Sơn Đồng Mỗ cao hơn nên chân dài hơn, bước chân cũng dài hơn một chút, nhưng nội công thì thua xa Đồng Mỗ kia, chắc chắn không thể kéo dài.
Quả nhiên, thêm vài vòng nữa, Thiên Sơn Đồng Mỗ liền cách Vương Ngữ Yên càng ngày càng gần. Nàng cười lạnh nói: “Ngươi vẫn nên để dành chút sức lực đi, nếu nghe lời, ta cũng sẽ không giết ngươi, chỉ hủy đi gương mặt thôi.”
Vương Ngữ Yên nghe xong, sợ muốn chết, vội vàng xốc tinh thần lên tiếp tục liều mạng chạy, làm gì còn sức nói chuyện. Mộ Dung Phục thấy thế, vô cùng đau lòng, lớn tiếng nói: “Mỗ mỗ, ân oán của tiền bối xin đừng giận chó đánh mèo đám hậu bối, nàng mới mười bốn tuổi, cái gì cũng không biết, xin ngài giơ cao đánh khẽ.”
Mộ Dung Phục lời nói vốn không có gì không ổn, nhưng sai ở chỗ bởi vì người hắn tiếp xúc nhiều nhất chính là Vương Ngữ Yên tính cách quang minh lỗi lạc, còn người giống như Vu Hành Vân, vốn là nữ tử bị lòng hận thù tra tấn đến nỗi tâm lý biến thái nên câu nói của hắn liền bị hiểu thành ý khác. Hắn nói tuổi của Vương Ngữ Yên, vốn muốn thanh minh nàng không có quan hệ gì với ân oán năm đó, hoàn toàn vô tội. Nhưng vào tai của Vu Hành Vân, nó lại thành ý tứ khác.
Thiên Sơn Đồng Mỗ thấy nàng mới mười bốn tuổi mà dáng người đã yểu điệu, thon dài xinh đẹp. Lại nhìn bản thân trọn đời không thể thoát khỏi cái kiếp đứa nhỏ sáu tuổi, thân hình như người lùn. Đồng Mỗ nhớ tới lời nguyền rủa của Lí Thu Thủy năm đó, trong lòng đau sót, sát ý càng tăng. Trong mắt nàng ánh sáng lóe lên, nàng hét một tiếng thật to, vận hết chân khí bước tới gần, vươn tay muốn túm cổ Vương Ngữ Yên.
Mộ Dung Phục khẩn trương, cũng bất chấp bản thân có thể bị tổn thương hay không, lập tức phi thân đánh tới.
Vương Ngữ Yên nghe thấy thanh âm giận dữ kia càng lúc càng gần bản thân, một chưởng đã chạm vào tay áo của nàng, cảm thấy nguy hiểm, liền nghiêng mình xoay người lại. Vì thế một chưởng tiếp theo của Vu Hành Vân muốn đập gãy cổ nàng lại chỉ thành vỗ vào vai phải, mà đúng lúc này, Mộ Dung Phục lại vừa vặn đuổi tới, đỡ được Vương Ngữ Yên, ôm vào trong lòng.
“Cư nhiên còn có thể chuyển dời hướng công kích của người khác…từ trước tới giờ ta chưa gặp qua thứ công phu này.” Vu Hành Vân lạnh lùng nhìn hai người đang nằm trên mặt đất cách đó không xa, “Tiểu tử kia, cái này có phải là võ công gia truyền của nhà ngươi không? Ngay cả cái này cũng dạy cho nó, cái khuôn mặt yêu nghiệt này, quả nhiên đều có thủ đoạn dụ dỗ. Khuôn mặt này, ta nhất định phải hủy nó đi!”
Vu Hành Vân vừa rồi tâm ma nổi lên, một chưởng đánh tới mang theo bảy tám phần công lực, vốn tưởng rằng lần này, tiểu nha đầu kia phải chết không còn nghi ngờ gì, tuy rằng trong lòng cũng hơi hối hận, nhưng cũng cảm thấy nếu có thể giết chết con cháu của Lí Thu Thủy, cũng coi như an ủi nỗi hận của mình. Nàng không ngờ rằng, Vương Ngữ Yên cư nhiên có thể di dời kình lực, chỉ còn tiếp khoảng bốn phần công lực của nàng.
Vương Ngữ Yên nhận một chưởng này, cảm thấy nội tạng toàn thân như muốn vỡ tung ra, cổ họng đau đớn, nhịn không được ói ra một búng máu, yếu ớt ngồi dựa vào lòng Mộ Dung Phục. Tuy rằng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cũng có một chút buồn cười: cả ngày xem phim truyền hình thấy người bị nội thương hộc máu, hôm nay thế mà mình cũng có may mắn được trải qua cảm giác này.
“Biểu muội là thanh mai trúc mã của ta, chỉ chờ nàng vào tuổi cập kê liền cưới nàng vào cửa, nàng chính là người nhà của ta, làm sao có thể nói là dùng thủ đoạn?” Mộ Dung Phục điểm mấy huyệt đạo trên vai Vương Ngữ Yên, nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, chỉ cảm thấy trong lòng như bị đâm một dao. Hắn đem nàng dựa vào một tảng đá lớn, sau đó sắc mặt lạnh như băng, chắp tay nói, “Cô Tô Mộ Dung Phục, lúc này xin lãnh giáo tiền bối, chỉ xin tiền bối buông tha cho thê tử của ta.”
Vương Ngữ Yên đang nỗ lực điều hòa kinh mạch, vừa nghe lời ấy, sợ tới mức suýt nữa phế bỏ toàn bộ chân khí của mình. Nàng đầu tiên là nỗ lực chạy, muốn kéo dài thời gian, thấy Vu Hành Vân vẫn còn sát ý, liền liều chết nhận một chưởng này, chính là vì cho rằng Thiên Sơn Đồng Mỗ tuy hận khuôn mặt của nàng đến tận xương tủy, nhưng chung quy khẩu xà tâm Phật, chỉ cần kéo dài thời gian cho bà ấy bình tâm lại là có thể giải quyết vấn đề. Nàng dù sao cũng không phải là Lí Thu Thủy, lại thấy nàng bị trọng thương, sự tức giận của Đồng Mỗ nhất định sẽ giảm bớt. Sau đó thì cùng lắm là hủy dung thôi.
Chính là Mộ Dung Phục, hắn tội gì phải gánh vác chuyện này…Hiện giờ công lực của Đồng Mỗ cực mạnh, hắn làm sao có thể là đối thủ của Vu Hành Vân được?