Thiên Long Chi Cứu Lại Trượt Chân Mộ Dung Thiếu Niên

Chương 51: Chương 51: Tiêu dao một đời




Mấy tháng tiếp theo, Tiêu Phong thỉnh thoảng vẫn phải ra ngoài vì Cái Bang mà bôn ba, nhưng không quá mười ngày sau nhất định sẽ quay về nhà Kiều Tam Hòe để chăm sóc người vợ đang mang thai của mình. Mộ Dung Phục cũng thường xuyên phải đi về Tô Châu xử lý chuyện trong trang, đồng thời khi quay lại cũng mang theo thêm một số thứ cần thiết, đôi khi còn có đủ loại quần áo và dược liệu mà Vương phu nhân cất công chuẩn bị. Chỉ duy có Vương Ngữ Yên là luôn ở lại trong nhà Kiều Tam Hòe, làm bạn với A Châu.

Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn đã ở Thiếu Lâm làm quét dọn được nửa năm. Nếu theo ý tứ của Huyền Từ mà nói, tựa hồ phải làm hết một năm mới thả cho họ xuống núi, mục đích chính là để phật pháp giáo hóa hun đúc bọn họ. Mọi người thương lượng, chờ khi con của A Châu và Tiêu Phong đầy tháng, sẽ đồng thời rời khỏi Thiếu Lâm. Mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn chờ đứa nhỏ cất tiếng khóc chào đời nữa thôi.

Hôm nay, cũng vừa vặn là sinh nhật của Vương Ngữ Yên, mà một năm trước lại chính là ngày thành thân của tất cả bọn họ. Tiêu gia và Mộ Dung gia đều tập trung ở căn nhà của Kiều Tam Hòe nâng cốc chúc mừng. Tuy rằng nhà làm nông đơn sơ, cũng tương đối chật hẹp, nhưng vì thế mà khiến bọn họ cảm thấy gần gũi nhau hơn nhiều.

Rượu chưa quá ba tuần, A Châu đã cảm giác đốt sống cụt dưới thắt lưng đau. Lúc đầu nàng còn cố nén, nhưng Kiều đại nương tinh mắt, xem sắc mặt nàng liền âm thầm đoán được. Lúc trước, bà không ngừng đếm ngày, trong lòng cảm thấy rõ ràng là vào khoảng thời gian này, cho nên vội vàng không uống nữa, mà chạy đi mời bà đỡ. Sau đó chỉ để lại mình Vương Ngữ Yên ở lại, đuổi tất cả đám nam nhân trong nhà ra ngoài.

Tiêu Phong bước đi thong thả bên ngoài phòng sinh, không nói một lời. Mộ Dung Phục tiến đến, đưa cho hắn một ly trà, hắn vừa cầm lấy, đột nhiên nghe thấy tiếng A Châu kêu đau, “ba” một tiếng, chén trà trong tay hắn vỡ vụn.

“Phong nhi, bây giờ mới bắt đầu thôi, ngươi không nên gấp gáp.” Tiêu Viễn Sơn khuyên nhủ, “Lúc mà nương ngươi sinh ra ngươi, ước chừng từ lúc chuyển dạ cũng phải mất nguyên buổi sáng.”

Tiêu Phong nghe được lời ấy, mặt lập tức đen luôn.

Kiều Tam Hòe cũng ngốc ngốc nói: “Con à, ngươi chớ hoảng sợ, cứ việc yên tâm đi, chúng ta đã đi mời bà đỡ tốt nhất mười tám dặm quanh đây rồi, hơn nữa còn có nương ngươi và muội muội của A Châu ở trong đó mà.”

Vương Ngữ Yên ở trong phòng sinh, chính là vì vạn nhất có xảy ra tình huống nguy hiểm đến tính mạng, nàng có thể lập tức truyền chân khí cho A Châu, giúp đỡ A Châu chống đỡ qua thời điểm mấu chốt kia. Nghĩ tới chuyện đó, Tiêu Phong trong lòng càng thêm phiền não. Chém giết bên trong thiên quân vạn mã, tính mạng suýt mất mất lần, cũng không cảm thấy bứt rứt khó chịu như lần này.

Mộ Dung Phục cũng không khuyên nhủ an ủi hắn, chỉ đứng ở bên cạnh hắn một lúc lâu, giúp hắn vỗ vỗ bả vai thả lỏng gân cốt.

Tiêu Phong vận công một lát, nỗ lực đem xúc động trong lòng đè nén, sau đó mới mở miệng nói: “Ta chỉ cảm thấy, cho dù bản thân có vội thế nào cũng không giúp được nàng.”

“Nếu như ta là huynh, có lẽ tâm tình của ta cũng vậy.” Mộ Dung Phục ấm áp cười, “Cho nên ta mới không khuyên huynh, mà đồng cảm với huynh.”

Tiêu Phong gật gật đầu, hít sâu vài cái, sau đó dứt khoát nói: “Không được! Ta không thể đứng đây chờ.” Nói xong, hắn định xốc rèm cửa đi vào.

Tiêu Viễn Sơn thấy thế thì gật gù: “Như vậy cũng đúng, lúc ấy Phong nhi sinh ra trên thảo nguyên, nào có đám người Hán lải nhải quy củ gì chứ. Chính ta ở bên cạnh mẹ hắn, nhìn hắn sinh ra này!”

“Cái này không được, nam tử không được vào đây, nơi này không sạch sẽ a!” Bà đỡ được mời đến cuống quít ngăn hắn lại, nhưng Tiêu Phong là người bà ta có thể ngăn được sao, cho nên cuối cùng đành để hắn nghênh ngang đi vào. Kiều đại nương cũng cáu kỉnh đứa con của mình, mắng hắn vài câu, nhưng ngay sau đó lại vội vàng đi đun nước ấm.

Vương Ngữ Yên thấy Tiêu Phong bước vào, một chút cũng không kinh ngạc, mà chỉ cúi đầu cười với A Châu: “A Châu tỷ tỷ, ta cược thắng rồi!”

Tiêu Phong ngạc nhiên hỏi: “Các ngươi cược cái gì?”

“Chúng ta cược, đại ca ngươi có xông vào hay không.” A Châu tuy rằng thỉnh thoảng lại đau đớn một hồi, nhưng vẫn rất tỉnh táo, nhỏ nhẹ trả lời.

“Tỷ vẫn nên tiết kiệm sức đi, để lát nữa lúc cần còn có sức.” Vương Ngữ Yên lập tức tiếp nhận câu chuyện, trả lời Tiêu Phong, “Ta vừa mới cam đoan với tỷ tỷ, Tiêu đại ca tất nhiên sẽ không chờ được, lập tức rồi sẽ xông vào đây ngay. Bởi vì ta nghĩ Tiêu đại ca không phải là loại người bị quy củ trói buộc, tự nhiên sẽ không sợ việc sinh nở.”

Tiêu Phong ha ha cười, ngồi xuống đầu giường, cẩn thận ôm đầu A Châu đặt vào trong lòng mình: “Thê tử của ta, hài tử của ta, làm sao có thể là không sạch sẽ, theo ý kiến của ta, đây phải là nơi sạch sẽ nhất mới phải!”

Có người yêu ở bên cạnh, trong lòng A Châu bình tĩnh hơn nhiều. Chỉ là vì Tiêu Phong giống như ác thần ngồi ở nơi đó, khiến bà đỡ có chút sợ hãi rụt rè không dám lại gần. Vương Ngữ Yên phải khuyên một lúc lâu, lại hứa hẹn sẽ trọng thưởng cho nàng, lúc này nàng mới dám run rẩy ra lệnh, làm bộ như cái tên nam nhân hung thần ác sát này không có ở trong phòng.

Có Vương Ngữ Yên làm bạn, cho nên dù A Châu sắp lâm bồn, vẫn luôn luôn đi lại và rèn luyện. Hơn nữa nàng cũng có chút võ công, bởi vậy tuy rằng là thai ngược, nhưng từ lúc bụng bắt đầu đau đến lúc sinh, cũng chỉ tốn khoảng ba canh giờ. Đứa nhỏ quả nhiên là nam hài tử. Bà đỡ lưu loát lau sạch dịch trên người đứa nhỏ, lại dùng vải sạch sẽ đã chuẩn bị từ trước quấn quanh, sau đó mới giao cho Tiêu Phong.

Tiêu Phong chỉ sợ mình vụng về, sẽ làm đau đứa nhỏ mềm mại này, cho nên tay cứng đờ nâng lên đưa cho A Châu xem. Kiều đại nương thấy hắn ngốc như vậy, liền cười đưa tay về phía trước đòi ôm cháu. Trong lòng Vương Ngữ Yên cũng vui sướng vô cùng, vội vàng rời khỏi phòng chạy ra ngoài báo tin mừng.

Thấy trán nàng ướt mồ hôi, Mộ Dung Phục liền rút cái khăn tay treo bên hông nàng ra, lau trán cho nàng, lại nhỏ giọng hỏi: “Ngươi sợ sao?”

Vương Ngữ Yên hơi hơi sửng sốt, sau đó nhíu mày nói: “Thấy tỷ tỷ đau đớn như vậy, nói không sợ đó là giả, nhưng dù sao cũng chỉ có một lúc thôi, sau đó ta đều rất tập trung vào công việc.”

“Ngươi nếu chịu không được…Chúng ta liền không sinh nữa.”

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy đôi con ngươi trong trẻo nghiêm túc của Mộ Dung Phục.

“A Châu từ nhỏ là loại người ngoài mềm trong cứng, mới vừa nghe nàng la lên, có thể thấy được là cực kỳ đau đớn, khó có thể chịu được. Nghĩ đến sau này ngươi cũng phải khổ sở như vậy, trong lòng ta rất bất an.”

“Biểu ca…” Vương Ngữ Yên cầm tay hắn lắc lư, mỉm cười nói, “Nếu chúng ta không sinh, đừng nói chỉ nương ta, mà cả cha huynh cũng sẽ không vui, ngay cả Kiều đại nương cũng sẽ không bỏ qua cho ta. Con rể của chúng ta đã chọn sinh vào sinh nhật của ta, ta làm sao có thể không biết xấu hổ cho hắn ăn quả lừa đây? Cho nên ta đành phải chịu ấm ức thôi.”

Tiểu nam hài kháu khỉnh khỏe mạnh kia cuối cùng được đặt tên là Tiêu Xa. Mộ Dung Bác vuốt râu, đắc ý phân tích: “Xa, Phong và Sơn hô ứng với nhau, như vậy đứa nhỏ này sẽ nương theo gió mà bay xa, tương lai vô cùng rộng mở.”

Tiêu Viễn Sơn khinh thường cắt ngang: “Phân tích như ngươi mà cũng đòi phân tích, lão tử gọi cháu mình thế này, chính là vì muốn hắn sau này tiêu dao khoái hoạt một đời, chứ cái gì mà tiền đồ rộng mở chứ.”

Quay trở lại chuyện hôm sinh ra Tiêu Xa, Vương Ngữ Yên từ trong phòng sinh ra, cảm thấy trên người có mùi máu tươi, liền vội vàng đi tắm. Ngâm mình trong nước một lúc, nàng đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cách tấm bình phong, buồn bã nói với Mộ Dung Phục: “Biểu ca, con rể chúng ta gọi là Tiêu Xa, vậy con gái chúng ta chẳng phải là sẽ lấy tên là Mộ Dung Tiêu sao? Cái này thực sự không giống tên con gái nha.”

“Ngươi lo lắng cũng quá xa rồi.” Mộ Dung Phục bật cười, ôn hòa an ủi, “Có nhất định phải xứng với tên đứa nhỏ đó đến vậy không? Đứa nhỏ là do ngươi sinh, đương nhiên tên của nó sẽ do ngươi quyết định rồi.”

“Nói như vậy, tất cả đều theo ý ta sao?” Vương Ngữ Yên đảo loạn tròng mắt, cao giọng hỏi.

Mộ Dung Phục nghe thấy thanh âm ngọt ngào mềm mại của nàng, lại có tiếng nước tí tách, trong đầu không ngừng tưởng tưởng ra phong cảnh đằng sau tấm bình phong. Lòng hắn đột nhiên rung động, mãi sau mới khụ một tiếng mà đáp: “Ta khi nào thì nói dối, mọi chuyện sẽ đều theo ý ngươi.”

“Vậy tối hôm nay, ngươi cũng theo ý ta, được không?” Trong giọng nói của nàng mang theo ý cười, từ trong bồn tắm đứng thẳng dậy. Mộ Dung Phục nhìn qua tấm bình phong, thấy bóng dáng yêu kiều của nàng, trong lòng lại nóng lên, khàn khàn nói: “Được.”

Vương Ngữ Yên từ sau bình phong đi ra, giang hai tay: “Ta đây không còn sức nữa, ngươi ôm ta đến bên kia đi.”

Trên người nàng chỉ khoác hờ áo trong của hắn, nửa che nửa hở. Mộ Dung Phục kìm lòng không đậu, tiến lên ôm nàng, vùi đầu vào cái cổ trắng nõn thơm tho của nàng mà không ngừng ngửi, sau đó ôm lấy nàng bế lên giường.

“Biểu ca, đợi chút.” Đẩy đầu hắn ra, nàng hổn hển nói, “Ngươi không phải nói, tối hôm nay đều tùy ta sao?”

Mộ Dung Phục hơi thở hỗn loạn, bàn tay cũng không nhàn rỗi mà tiếp tục cởi áo trong đang mặc trên người nàng: “Ngươi muốn ta theo ngươi làm gì?”

Vương Ngữ Yên gian xảo cười, sau đó đứng dậy, đẩy Mộ Dung Phục nằm xuống giường, bản thân xoay người ngồi lên người hắn, vươn ngón tay nâng cằm hắn lên: “Vị công tử này thật là tuấn tú phong lưu nha, chi bằng hôm nay liền hầu ta một đêm đi.”

Ngoan ngoãn để nàng đè, Mộ Dung Phục ngước mắt nhìn: “Xin nữ hiệp rủ lòng thương xót.”

Không dự đoán được kết quả lại như thế, nữ hiệp hoàn toàn mất hết hình tượng mà…cười to.

Mộ Dung Phục cưng chiều nhìn nàng, bản thân cũng không nhịn được cười. Đợi đến lúc nàng cười đủ rồi, liền tiếp tục hỏi: “Nữ hiệp, ngài còn không mau chút?”

Bị chiếm sân khấu thật là không còn mặt mũi, Vương Ngữ Yên hừ một tiếng, cười xấu xa, dùng tay cởi áo hắn ra: “Làm sao có thể mau được? Phải từ từ, từ từ mới thú vị.”

Nàng thay hắn cởi, từng món, từng món đồ, động tác hết sức thong thả, ngón tay như có như không chạm vào da thịt của Mộ Dung Phục. Mộ Dung Phục hô hấp càng gấp gáp, thực sự chờ không nổi nữa, liền nhào lên xoay người áp lại…

Hai tháng sau, Mạn Đà sơn trang.

Vương phu nhân nhíu mày quở trách Vương Ngữ Yên: “Cũng may mà sức khỏe ngươi tốt, mà thai cũng vững, nếu không một đường xóc nảy về nhà thế này, chẳng may xảy ra chuyện thì sao? Dốt nhất là ngươi một chút cũng không biết?”

“Nương, ta sai rồi, nhưng nếu lúc ấy không khởi hành, chẳng lẽ ta lại chờ đến lúc phưỡn bụng lên rồi mới xóc nảy về nhà sao? Hay là cũng giống A Châu tỷ tỷ, ở lại nơi đó sinh con luôn?” Vương Ngữ Yên tự biết bản thân đuối lý, đành làm nũng với mẫu thân, “Ta mặc kệ, dù sao ta cũng muốn sớm một chút về nhà, có nương ở bên, ta sẽ không sợ nữa.”

Thấy nàng như thế, Vương phu nhân cũng mềm lòng. Nhưng bà cũng không hoàn toàn hết giận, cho nên xoay qua Mộ Dung Phục mắng tiếp: “Nàng hồ đồ như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu chuyện giống nàng sao? Bây giờ ngươi cẩn thận cho ta, nếu ngoại tôn ngoan của ta mà có chuyện gì, xem ta làm sao mà trừng phạt hai đứa cha mẹ ngu xuẩn này!” Dứt lời, nàng thở phì phò phẩy tay áo bỏ đi, còn không quên dặn dò nha đầu ở lại đốc thúc Vương Ngữ Yên uống hết bát canh gà trên bàn.

“Đều là lỗi của ta.” Mộ Dung Phục áy náy tiến lên ngồi bên cạnh Vương Ngữ Yên, bưng bát canh gà lên trước mặt nàng, “Lúc thu xếp trở về, lại không chú ý tới ngươi.”

“Ngay cả bản thân ta còn không phát hiện ra, ngươi làm sao có thể biết mà chú ý được.” Vương Ngữ Yên cười, lắc đầu nói, “Mà cũng kỳ lạ, ta chẳng cảm thấy khó chịu chút nào.”

“Nói không chừng, thật sự là nữ nhi, nghe nói nữ nhi thương nương, cho nên sẽ không làm đau nàng.” Mộ Dung Phục cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp vui sướng, để nàng uống xong canh, lại thay nàng lau khóe môi. Cuối cùng, hắn hôn lên má nàng một cái.

Lúc ở trong hoa viên đi tản bộ, Mộ Dung Phục cứ cẩn thận đỡ thắt lưng của mình, khiến Vương Ngữ Yên chịu không nổi, liền giật tay hắn ra, dỗi: “Bình thường toàn ôm ta, bây giờ cứ sờ cái chỗ kia, vừa ngứa vừa khó chịu. Bây giờ mới chỉ hai tháng thôi, bụng còn chưa to lên đâu!”

Mộ Dung Phục nghe lời dời tay lên trên, nhưng sau đó lại lo lắng dời xuống dưới, sau đó cười nói: “Mấy đại phu đó, sau khi xem mạch đều nói thai đã được hai tháng, thật không?”

“Vậy thì sao?” Vương Ngữ Yên níu một cành sơn trà xuống xem, sau đó lại buông nó ra.

“Ta đây liền muốn tán dương một câu, nữ hiệp anh hùng.” Mộ Dung Phục chắp tay cười nói: “Nữ hiệp quả nhiên thân thủ bất phàm, vừa ra tay là trúng ngay.”

Vương Ngữ Yên hiểu ra, đỏ mặt lên, còn cố tỏ ra vẻ bình thường trả lời: “Đa tạ đa tạ, là công tử quá khiêm nhường rồi.”

Thấy gò má nàng hây hây đỏ, kiều diễm vô cùng, mà dù sao cũng là trong nhà mình, bốn bề lại không có ai. Vì thế Mộ Dung Phục nhịn không được, nâng cằm nàng lên, hôn xuống, một lúc lâu thật lâu mới thở gấp buông ra, vẻ mặt có chút buồn phiền.

“Bây giờ không được chạm vào nữ hiệp, ai bảo sinh con là tốt a?”

“Dù sao trước khi thành thân, biểu ca đã nhịn lâu như vậy rồi, bây giờ lại nhịn một chút nữa, cũng chỉ là ngựa quen đường cũ thôi mà?” Nữ hiệp rất vui sướng khi thấy người gặp họa.

Công tử tuấn tú nho nhã vẻ mặt đau khổ, nhưng khi nghĩ đến mình sắp sửa làm cha, cho dù hy sinh một ít, cũng là sự tra tấn ngọt ngào, cho nên lại một lần nữa nở nụ cười. Hắn sờ sờ thử tảng đá trong hoa viên, cảm thấy có chút lạnh, liền tự mình ngồi xuống, sau đó mới kéo Vương Ngữ Yên ngồi lên đùi mình.

Vương Ngữ Yên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khóe môi đang nhếch lên của Mộ Dung Phục: “Biểu ca, ngươi cười cái gì?”

Mộ Dung Phục túm lấy ngón tay của nàng, hôn một cái, sau đó ôn nhu nói: “Yên nhi, ta rất sung sướng.”

Vương Ngữ Yên động lòng, lại nhớ tới một cảnh trong nguyên tác. Lúc công chúa Tây Hạ kén phò mã, đã để các cung nữ hỏi mỗi người tới ba vấn đề, chính là để thông qua ba vấn đề này mà biết rõ mỗi người.

Lúc bị hỏi, cuộc đời này thì ở nơi đâu cảm thấy tiêu dao khoái hoạt nhất, Mộ Dung Phục trong lúc nhất thời cảm thấy vô cùng chua sót, bản thân luôn luôn nỗ lực vì sự nghiệp phục hưng Đại Yến, không có nửa giờ nửa khắc sống cho bản thân, cho nên thật sự tới bây giờ cũng chưa từng cảm thấy khoái hoạt, cuối cùng chỉ đành trả lời: “Sung sướng thực sự thì chắc là trong tương lai chứ không phải ở quá khứ.” Lời này nghe qua thì vô cùng khéo léo, nhưng thật ra, chỉ là một cách để hắn tự an ủi bản thân mà thôi. Đến câu hỏi thứ hai, cuộc đời này yêu ai nhất, Mộ Dung Phục liền thở dài đáp, bản thân không có người yêu nhất. Mộng phục hưng đất nước vô vọng, biểu muội thì có lẽ đã chết tâm với mình, cho nên Mộ Dung Phục nản lòng thoái chí, ngay cả bản thân mình cũng không yêu.

Thời khắc ấy, đối lập với Đoàn Dự hạnh phúc viên mãn, Hư Trúc tâm nguyện đạt thành, thì Mộ Dung Phục kia chỉ có thể đau khổ vĩnh viễn.

Nghĩ tới đây, Vương Ngữ Yên trong lòng cũng buồn bã, vỗ về mặt Mộ Dung Phục, nhẹ giọng hỏi: “Biểu ca, ngươi cảm thấy, ngươi khi nào thì tiêu dao khoái hoạt nhất?”

Mộ Dung Phục ngẩn ra, sau đó ôm eo nàng, kéo nàng lại gần mình hơn, ngay cả đôi mắt cũng lấp lánh ý cười: “Lúc ở cùng với ngươi, chính là lúc ta tiêu dao khoái hoạt nhất. Về sau, cả nhà chúng ta quây quần bên nhau, tự nhiên là càng thêm khoái hoạt tiêu dao.”

Vương Ngữ Yên hôn lên cằm hắn một cái, lại hỏi: “Vậy người ngươi yêu nhất cuộc đời, tên gọi là gì?”

“Cái này ngươi còn phải hỏi sao, nếu hỏi người ta yêu thứ hai, hiện tại chưa có tên, cho nên ta sẽ không trả lời được.” Mộ Dung Phục nghiêm trang nói, “May mắn ngươi lại hỏi chính là người ta yêu nhất, thì nàng có tên đó, hơn nữa tên này dễ nghe cực kỳ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.