Đối với Lăng Ba Vi Bộ yêu thích không thôi, lại bị Mộ Dung Phục làm thức tỉnh ý thức cạnh tranh vốn có của nam nhân, cho nên Đoàn Dự rốt cục không còn bài xích võ công nữa. Mười ngày tiếp theo, ngoại trừ tiếp tục chỉ cho hắn phương pháp luyện Lăng Ba Vi Bộ, Mộ Dung Phục cũng thuận tiện dạy hắn một ít tâm pháp luyện trụ cột cho nội công.
Đoàn Dự là một kẻ cố chấp, một khi đã thích thứ gì, liền sẽ quên ăn quên ngủ mà vùi đầu nghiên cứu. Lúc nào thấy có chỗ không hiểu, liền đi hỏi Đoàn Chính Thuần, khiến Đoàn Chính Thuần cảm thấy kinh hãi không thôi.
Mười mấy năm qua, không lúc nào Đoàn Chính Thuần không muốn hắn học võ, ép buộc đánh chửi, thủ đoạn tồi tệ nào cũng đã dùng, vậy mà một chút cũng không hiệu quả. Lúc này, cái tên tiểu tử kia thế nhưng lại nghe theo Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên, khiến cho Đoàn Chính Thuần không khỏi một lần nữa phải xem xét lại cách nuôi dạy con của mình. Đối với chuyện do A Tử làm ra, hắn âm thầm hối hận, nếu như sớm tìm con đưa nó về nuôi nấng, chẳng phải mọi chuyện sẽ không xảy ra sao?
Chỉ cần Đoàn Dự nguyện ý luyện tập, tất nhiên tuyệt học của Đoàn thị Đại Lý sẽ bày ra ngay trước mắt hắn, không giấu diếm gì. Mười lăm tuổi cũng chưa phải là quá muộn, hơn nữa hắn lại giống như trong nguyên tác miêu tả, xương cốt mềm dẻo, vô cùng có tố chất của người luyện võ. Nếu không phải vì hắn tập hơi muộn, Đoàn Chính Thuần còn nghĩ đến hắn sẽ là cao thủ đời sau của Đoàn gia.
Bốn mùa ở Đại Lý đều ấm áp như mùa xuân, khí hậu ôn hòa, thật sự là nơi thích hợp để nghỉ dưỡng. Vương Ngữ Yên nghỉ ngơi ở đây một thời gian, mỗi ngày bệnh tình càng chuyển biến tốt hơn. Hôm nay đang cùng Mộ Dung Phục ở trong viện so chiêu, lại thấy Đoàn Dự kích động chạy đến, hỏi: “Ta đang định theo phụ thân ra ngoài thành Ngọc Hư đón mẹ về nhà, các ngươi có muốn đi cùng không?”
Mộ Dung Phục trong lòng biết Vương Ngữ Yên đã nhiều ngày nghỉ ngơi trong viện như vậy, nhất định rất buồn, cho nên tám phần là nàng sẽ đồng ý. Không ngờ, Vương Ngữ Yên đầu tiên quả thật rất vui sướng, nhưng sau đó lại lập tức buồn bã, khiến cho Mộ Dung Phục vội hỏi: “Muội không muốn đi sao?”
“Không phải, muội rất muốn đi.” Vương Ngữ Yên có chút khó xử, “Nhưng mà, muội sợ mẹ hắn thấy muội sẽ không vui. Cho nên lại không dám đi.”
Đoàn Dự lúc này mới giật mình nhận ra, cũng tự trách bản thân sơ ý, đành quay đầu hỏi Mộ Dung Phục: “Mộ Dung đại ca, huynh thì sao?”
Mộ Dung Phục mỉm cười nói: “Yên nhi không đi, tất nhiên ta phải ở đây với nàng rồi. Đợi đến lúc vương phi về phủ, chúng ta sẽ đến thăm.”
Đoàn Dự liền gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, hai người bọn họ nửa khắc cũng không rời đối phương, dường như không giống tình hình giữa cha và mẹ, vợ chồng bình thường ở chung, đại khái có lẽ phải giống như Vương Ngữ Yên và Mộ Dung Phục.
Mẫu thân Đoàn Dự, Đao Bạch Phượng luôn tức giận chuyện Đoàn Chính Thuần phong lưu đa tình, cho nên lúc nào cũng ở ngoài thành Ngọc Hư. Đoàn Chính Thuần từng đi đón mấy lần nhưng không được, lại không biết lần này vì sao quyết tâm gióng trống khua chiêng đi đón nàng về?
Vương Ngữ Yên liền hỏi Đoàn Dự, Đoàn Dự bèn trả lời: “Là vì mấy hôm trước, ở ngoài biên cảnh phát hiện có vài kẻ lén la lén lút, sau khi bắt hết bọn họ lại tra khảo thì tất cả đều quỳ xuống xin tha, nói là đệ tử phái Tinh Túc, được lệnh sư phụ đi truy tìm tung tích tiểu sư muội ăn trộm Thần Mộc Vương Đỉnh. Sau khi nhận được tin, phụ thân liền bẩm báo với bá phụ, cho tăng cường kiểm tra ở trong nước, lại bắt được thêm vài tên nữa. Phụ thân lo mẫu thân ta ở ngoài thành sẽ gặp nguy hiểm, cho nên lần này nhất định muốn đón bà về.”
Đinh Xuân Thu cũng không biết là coi trọng Thần Mộc Vương Đỉnh, hay là coi trọng A Tử mà phái nhiều đệ tử đi truy bắt như thế. Hiện thời bọn họ đã bắt được những kẻ này, chỉ sợ sẽ khiến Đinh Xuân Thu phái thêm nhiều đệ tử lợi hại hơn đến, thậm chí là tự mình xông vào. Cho nên mấy ngày gần đây, Đại Lý đã tăng mạnh canh phòng.
Kể xong đầu đuôi câu chuyện, Đoàn Dự liền rời đi. Hắn dù sao vẫn còn là thiếu niên, vừa nghĩ tới sắp được gặp mẫu thân, tâm tình vô cùng vui sướng.
“Trên người Đinh Xuân Thu đều là độc, giang hồ đều nói ông ta có khả năng làm người ta trúng độc mà đối phương không hay biết, cho nên chúng ta cũng phải đề phòng.” Vương Ngữ Yên nhíu mày trầm tư, “Ví dụ như, lúc đối diện thì dùng khăn che mặt, cũng không nên đụng vào thứ gì hắn đã đụng vào…Nhưng chỉ sợ, làm như thế vẫn không đủ…”
Mộ Dung Phục xoa xoa đầu mi của nàng, nói: “Muội đừng quá lo lắng, đến lúc đó ta sẽ đi xem, lão già kia cũng chẳng làm gì được ta.”
“Cho dù huynh đã ăn Mãng Cổ Chu Cáp (con cóc đỏ đó), nhưng cũng không được khinh địch.” Vương Ngữ Yên vội vàng nói, “Ngươi nói xem, năm đó Vô Nhai Tử võ công cao cường ra sao, vậy mà vẫn bị Đinh Xuân Thu hãm hại, từ đó có thể thấy được ông ta tâm địa có bao nhiêu ác độc. Vạn nhất ông ta thấy huynh bách độc bất xâm, muốn bắt huynh về làm dược nhân thì sao…”
Mộ Dung Phục chưa kịp bật cười vì sức tưởng tượng phong phú của nàng thì đã thấy nàng giơ tay che miệng, không ngừng nói: “Không linh không linh, chuyện xấu đừng linh!”
Ngày hôm đó, quả nhiên Đoàn Chính Thuần và Đoàn Dự đón được Đao Bạch Phượng trở về. Vốn mẫu thân của Đoàn Dự cũng không muốn, nhưng bởi vì con trai bà không ngừng cầu xin, nói là phái Tinh Túc ít ngày nữa sẽ đột kích vào Đại Lý, muốn mẹ ở bên cạnh mới an tâm. Một bên là kẻ xấu độc ác, một bên là tướng công phong lưu, Đao Bạch Phương giữa hai cái cũng đành chọn một, theo chân cha con họ Đoàn trở về phủ.
Với tư cách là nữ chủ nhân của vương phủ, Đao Bạch Phượng trong lòng lo lắng chuyện Đoàn Chính Thuần đem đám con gái của mình đưa vào trong phủ. Vì thế nàng liền chọn trong đám bà con của mình một tiểu cô nương uyển chuyển, thông minh sắc sảo, lại không ngừng lôi kéo cô ta cùng nói chuyện.
Đoàn Chính Thuần thấy Đao Bạch Phượng có vẻ thích thú cô nương tên Tiểu Lộc kia, liền lập tức nói muốn nhận nàng ấy làm nghĩa nữ, lại ban cho nàng làm quận chúa của Đại Lý, sau này có thể thường xuyên đến Đại Lý nói chuyện cùng Đao Bạch Phượng.
Thấy ánh mắt dò xét của Đao Bạch Phượng, Đoàn Chính Thuần vội lấy lòng nói: “Theo ta thấy, Tiểu Lộc tài mạo song toàn, sau này nhất định ta sẽ tìm cho nó một nhà quý tộc ở Đại Lý để gả vào, như vậy có được không?”
“Chúng ta tốt nhất nên tìm một người toàn tâm toàn ý với nó, để cả đời bọn chúng một chồng một vợ. Ta đời này mộng đẹp không thành, nếu cái kẻ vương gia tìm kia cũng noi theo gương tốt của vương gia, vậy chẳng phải là hại cả một đời của Tiểu Lộc sao?” Đao Bạch Phượng một chút cũng không giữ thể diện cho Đoàn Chính Thuần
“Phượng nhi! Trước mặt bọn nhỏ, nàng…” Nét mặt già nua của Đoàn Chính Thuần ửng đỏ, thở dài không thôi, nhưng Đao Bạch Phượng vẫn không thèm để ý hắn.
Toàn tâm toàn ý, một chồng một vợ…Đoàn Dự trong lòng không ngừng nhẩm tám chữ này, nhìn cha mẹ mình, lại nhìn Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên, trong lòng đăm chiêu suy nghĩ.
“Biểu ca, cô nương kia là ai?” Vương Ngữ Yên nhỏ giọng hỏi, thiếu nữ ở bên cạnh Đao Bạch Phượng hiển nhiên không phải là người Hán, thân trên mặc một cái áo ngắn, phía dưới là váy dài thêu hoa sặc sỡ, lại đeo một cái vòng cổ bằng bạc to tròn. Trông nàng dáng người tuy cao gầy, nhưng cũng có một phen phong tình mới lạ.
“Nghe nói là người trong họ của vương phi, lần này đến đây, là để hầu hạ nàng một thời gian.” Mộ Dung Phục đáp.
Nếu là trong nguyên tác, cô nương này vốn không hề đến vương phủ làm khách, nhưng hôm nay bởi vì Đoàn Chính Thuần muốn lấy lòng Đao Bạch Phượng mà cô ta xuất hiện, cũng không biết liệu trong tương lai sự thay đổi này có làm cải biến vận mệnh của hắn hay không…Vương Ngữ Yên suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Vậy A Tử đâu? Phái Tinh Túc chẳng phải tới đây là vì nàng mà.”
“Nàng được sắp xếp vào phòng dành cho nữ khách ở Thiên Long Tự, mỗi ngày ngồi nghe chuông Thần Cổ Mộ, nói chung là buồn không chịu nổi.” Đoàn Dự đứng ở một bên nghe thấy, liền cướp lời.
A Tử xưa nay thích nhất những thứ mới lạ, mỗi ngày không ngừng vơ vét những đồ chơi tinh xảo mang về phòng. Vậy mà bây giờ, một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân, lại chỉ có thể ngày ngày làm bạn với hương đăng chuông Phật, tai chỉ nghe tiếng giảng đạo của cao tăng, mũi chỉ ngửi thấy mùi nhang khói, bảo A Tử làm sao có thể không buồn? Chính là bởi vì Đoàn Chính Thuần đã hấp thụ giáo huấn, nhớ mãi không quên, cho nên mặc dù nàng luôn năn nỉ xin tha, vương phủ cũng không định đón nàng về. Về phần xưng bá võ lâm, học được kì công, mộng ước ấy đối với A Tử cũng trở nên xa vời. Dù sao nàng cũng đã trở thành phế nhân, cuộc đời này không còn cách nào sử dụng đao kiếm nữa.
Vì cảm thấy chủ ý này rất thâm thúy, lại do bản thân mau lẹ sáng tạo ra, cho nên trên mặt Đoàn Dự không khỏi mang theo vài phần đắc ý:
“Về chuyện an nguy của nàng thì không cần chúng ta lo lắng, trong Thiên Long Tự đều là cao tăng của Đại Lý, phái Tinh Túc nhất định không dám tấn công vào. Mà cứ cho là bọn họ có thực sự tới, thì những vị đại sư này nhất định có thể dùng phật pháp khiến cho bọn họ cải tà quy chính.”
“Hự ha —” cách đó không xa, Tiểu Lộc cô nương nghe được lời này của Đoàn Dự, liền cảm thấy vô cùng buồn cười.
Đoàn Dự thấy vậy liền đỏ mặt, ngượng ngùng gãi đầu, bổ sung thêm: “Võ nghệ của các vị đại sư, cũng đều rất cao cường…”
Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên liếc nhau một cái, Vương Ngữ Yên liền mở miệng tạo khẩu hình không tiếng động, nói: “Thực sự là một tên ngốc.” Mộ Dung Phục vuốt cằm, tỏ vẻ phi thường đồng ý.
Đoàn Dự a Đoàn Dự, ngươi thực sự là một tên ngốc! Đoàn Dự trơn mắt há mồm nhìn Tiểu Lộc bị người khác khống chế yết hầu, trong lòng thầm mắng, uổng cho ngươi đọc đủ thứ thi thư, tự cho là mình rất giỏi, hiện giờ bị một cô nương ức hiếp trước mặt mọi người, lại không nghĩ ra cách nào thoát được.
Tiểu Lộc có lẽ là vì vừa tới vương phủ, nên có chút tò mò, một mình chạy xung quanh, liền bị một tên thám tử của phái Tinh Túc đánh lén sau lưng. Đoàn Dự cũng là một tên thế tử thích chơi bời lêu lổng, cho nên rất tự nhiên liền trở thành người đầu tiên có mặt ở hiện trường.
“Nói mau, các ngươi đem Thần Mộc Vương Đỉnh, còn có tên phản đồ A Tử kia, giấu ở chỗ nào? Nếu không nói, ta sẽ giết nàng!”
Đoàn Dự gấp đến nỗi không biết làm gì, đành giơ hai tay lên cao, ý đồ lại gần một chút: “Vị huynh đài này, xin ngươi bình tĩnh một chút…”
Người nọ quá mức căng thẳng, liền quát: “Đừng có dài dòng! Ngươi nếu không nói, ta liền hạ độc hủy dung nàng.”
Trên mặt Tiểu Lộc hiện ra vẻ sợ hãi, ngón tay không ngừng túm chặt hầu bao của mình, đôi mắt to ngập nước không ngừng nháy mắt với Đoàn Dự.
“Đừng đừng!” Đoàn Dự là kẻ thương hoa tiếc ngọc, vì thế thấy kẻ kia sắc mặt hung hãn, vội vàng nói, “Ta thật sự không biết chuyện này, vị cô nương kia cũng không biết, ngươi tha cho nàng đi, được không? Phật Tổ có nói…”
“Cút con mẹ Phật Tổ đi! Nếu đã không biết, thì nàng sống làm cái gì!” Người nọ xiết chặt bàn tay lại, dường như chuẩn bị bóp cổ Tiểu Lộc.
“Không được!” Đoàn Dự mới tập võ được một tháng, lại không có chút kinh nghiệm chiến đấu nào, giờ phút này chẳng qua là hắn liều mạng, cho nên mới vội vàng lao đầu thẳng vào. Mà người kia võ nghệ cũng không phải là cao, nhất thời sợ hãi, liền bị Đoàn Dự đụng cho lảo đảo, tay hắn vì thế cũng thả lỏng. Nhân cơ hội đó, Đoàn Dự túm chặt tay Tiểu Lộc, kéo nàng bỏ chạy thục mạng.
Một khi đã sử dụng Lăng Ba Vi Bộ, những kẻ tầm thường trên giang hồ tất nhiên là không kịp đuổi theo hắn. Đoàn Dự ngoài miệng không ngừng lẩm bẩm: “A di đà Phật, xin người phù hộ ta không đẩy hắn ngã…bất quá hắn không phải là người tốt, có ngã cũng đáng.”
Bên tai hắn lại truyền đến tiếng cười giòn tai: “Ngươi thực sự là đồ ngốc, hắn vốn không đuổi theo, ngươi còn chạy làm gì, chẳng lẽ định chạy ra khỏi biên giới sao.”
Đoàn Dự nghe vậy liền dừng lại, ngượng ngùng hỏi Tiểu Lộc: “Cô nương có bị thương không?”
“Ta không bị thương, nhưng sắp bị ngươi làm cho tức chết rồi!” Nhìn thấy hắn bộ dạng ngây thơ thuấn khiết, Tiểu Lộc cũng không biết phải nói thế nào, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, gõ đầu hắn mấy cái, “Không phải vừa rồi ta đã nháy mắt với ngươi sao? Đừng có nói với ta là ngươi không nhìn thấy!”
Đoàn Dự ngẫm nghĩ, nói: “Không phải là ngươi muốn nói, ta rất sợ hãi, mau tới cứu ta sao?”
“Ngu ngốc! Ta rõ ràng là muốn nói, không cần hành động thiếu suy nghĩ, ta có biện pháp đối phó hắn!” Tiểu Lộc bị Đoàn Dự làm cho tức điên, lại gõ đầu hắn mấy cái nữa, “Vừa rồi ta đã rút được độc châm ra, nếu như không phải ngươi lao đầu ra, hiện tại chúng ta đã bắt được hắn để thẩm vấn rồi!”
Đoàn Dự chớp mắt, lúc này mới tỉnh ngộ: “Thì ra vừa rồi ngươi sờ hầu bao, là muốn lấy độc châm, chứ không phải vì quá sợ hãi mà loạn túm nha?”
“Ngươi mới loạn túm, cả nhà ngươi đều loạn túm!” Giọng nói của thiếu nữ vốn thanh thúy, lại có thêm một chút hung dữ, bước tới gần hắn, làm bộ như định đánh.
Đoàn Dự không dám chống trả, chỉ giơ tay ôm đầu, ấm ức biện bạch: “Ngươi đừng tức giận mà. Ta vừa rồi cũng là vì tình thế cấp bách, sợ hắn làm hại ngươi. Ta không biết ngươi có biện pháp, chỉ sợ ngươi bị thương thôi.”
Nữ hài tử giơ cao tay, nhưng cũng không có đánh xuống đầu hắn, mà là dừng một chút ở giữa không trung, sau đó nàng dùng hết sức của hai bàn tay mà kéo căng má hắn ra thành cái bánh bao, hét to: “Ai nha nha…Phượng cô cô thông minh lợi hại như vậy, tại sao lại sinh ra một tên ngốc như ngươi a……”