Thiện Lương Tử Thần

Chương 50: Chương 50: Thánh Tà tiến bổ




A Ngốc không nghĩ lợi tiễn năng lượng lại có uy lực lớn đến thế, đang âm thầm mừng rỡ thì kinh ngạc phát hiện, cự xà bắt đầu kịch liệt đứng lên, lam máu không ngừng chảy ra, bay tứ tán, Thánh Tà trên không trung phun ra long viêm, năng lượng xám mang theo tính ăn mòn thật lớn tập kích lên vết thương của cự xà.

Lân phiến cự xà mặc dù không e ngại ăn mòn, nhưng nó bị lợi tiễn năng lượng làm da thịt nổ tung thật chịu không được, một tiếng thê lương bi thảm kêu lên, cự xà cốt thịt nhanh chóng biến mất, nó không cách nào nhẫn nại kịch liệt đau đớn, mạnh mẽ ngoác rộng miệng, quang mang xanh biếc nhấp nhoáng, lóe ra một vật thể u quang màu xanh biếc chợt hướng Thánh Tà trên không trung bay đến. Tốc độ mặc dù không phải rất nhanh, nhưng ẩn chứa năng lượng khổng lồ. A Ngốc trong lòng cả kinh, đệ nhị tiễn năng lượng đã lên cung, đang lúc hắn chuẩn bị tiễn xạ bạo đầu lâu cự xà, một âm thanh trong trẻo vang lên,

- Đừng vội giết nó!

A Ngốc ngẩn người, nhận ra thanh âm đó chính là của sư tổ Thiên Cương kiếm thánh, vội vã thu liễm dây cung, đem Sanh Sanh biến ảo hóa xuất tiễn hấp hồi trong cơ thể.

Quang đoàn màu xanh biếc nhanh chóng đụng vào thân thể Thánh Tà, Thánh Tà tựa như đối với quang đoàn này rất e ngại, chụp động long cánh cuống quít né tránh. Bạch quang chợt lóe, không trung hiện ra thêm một người, chính là Thiên Cương kiếm đang khống chế thân thể trôi tại không trung, hắn trừng mắt hét lớn một tiếng,

- Nghiệt súc muốn chết!

Tay phải hư trảo, quang đòn xanh biếc nọ run lên, đột nhiên ngừng lại. Cự xà toàn thân đại chấn, thân thể liều mạng vặn vẹo, quang đoàn xanh biếc run rẩy không ngừng, tựa như rất muốn bay trở về.

Thiên Cương kiếm thánh hừ lạnh một tiếng, tay phải hư không họa xuất, ngân mang chợt lóe xẹt ngang qua quang đoàn xanh biếc cùng cự xà, cắt đứt liên lạc giữa chúng, cự xà thân thể đột nhiên nhảy dựng lên cách mặt đất ba thước rồi nặng nề ngã quăng xuống đất, quay cuồng vài cái rồi không nhúc nhích nữa.

Quang đoàn canh biếc nọ trôi nổi tại không trung, quang mang dần dần lờ mờ rồi không động đậy. A Ngốc bằng vào thị lực hơn người nhận thấy được quang đoàn đó tựa hồ là một viên cầu màu xanh biếc, đã bị Thiên Cương kiếm thánh chộp lấy.

Thánh Tà chụp động long cánh bay đến cạnh Thiên Cương kiếm thánh, dùng tiền trảo chỉ chỉ viên cầu xanh biếc trong tay Kiếm thánh đó, rớt dãi liên hồi, lộ ra một bộ dạng thèm thuồng. Thiên Cương kiếm thánh cười mắng:

- Ngươi cũng biết đây là một hảo đồ vật hả?

Thánh Tà không ngừng gật đầu, y…y..a…a, nước miếng chảy ròng ròng. Thiên Cương kiếm thánh gõ nhẹ đầu nó, tung bay đến đỉnh cây đại thụ chỗ A Ngốc. A Ngốc kinh ngạc nhìn viên cầu xanh biếc trong tay Thiên Cương kiếm thánh, hỏi:

- Sư tổ, đây là cái gì a?

Thiên Cương kiếm thánh mỉm cười, nói:

- Lúc mới đến Thiên Cương sơn mạch, ta đã từng gặp qua vạn tái cự linh xà này, khi đó ta đã để cho nó chạy thoát, không nghĩ ngươi có thể gặp phải. Cự xà đã sống trên ngàn năm, hấp thụ linh khí Thiên Cương sơn, đã giúp nó tiến hóa tới cấp bậc này cũng không dễ dàng gì. Bất quá nghiệt súc này bản tính hung tàn, tiểu thú trên núi không biết bị nó ăn hết bao nhiêu. Lần này coi như là ác giả ác báo đi.

- A Ngốc, ngươi mới rồi sử dụng huyễn hóa đệ nhất lợi tiễn mặc dù chưa được chuẩn xác lắm nhưng cũng khá, sau này lúc rãnh rỗi, phải hảo hảo luyện tập tiễn pháp, công kích cự ly xa có thể phát huy uy lực không tưởng. Vạn tái cự linh xà phòng ngự phi thường cứng cỏi, không ngờ lại bị uy lực Huyền Thiết Cung, phối hợp cùng lợi tiễn năng lượng khiến một đoạn thân thể bị nát bấy.

A Ngốc gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói:

- Đáng tiếc ta tiễn pháp quá kém, nếu không, có lẽ ngay nhất tiễn đã tiêu diệt được nó rồi không chừng. Sư tổ, sao người lại tới đây?

Thiên Cương kiếm thánh mỉm cười đáp:

- Các ngươi lâu như vậy còn chưa về, ta sợ các ngươi gặp chuyện không may nên xuống xem một chút. Cũng đã khá lâu rồi không rời khỏi đỉnh núi. Nơi này không khí thật đúng là trong lành.

Thánh Tà vỗ vỗ long cánh phập phềnh cạnh hai người, ánh mắt vẫn không rời khỏi viên cầu màu xanh. A Ngốc hỏi:

- Sư tổ, thứ người cầm trong tay là gì vậy! Tiểu Tà dường như rất muốn…

Thiên Cương kiếm thánh ha ha cười, nói:

- Cái tên tiểu tử kia đúng là…, đây là nội đan của vạn tái cự linh xà, ăn nó vào, có thể khiến công lực tăng mạnh, nếu như ngươi ăn, đối với công lực sẽ có trợ giúp rất lớn, mặc dù so ra vẫn kém thiên tài địa bảo Vãng Sanh quả, nhưng cũng kém không xa. Ngươi nói Thánh Tà có thể không tham sao?

Nhìn Thánh bộ dáng đáng thương, A Ngốc không nhịn được nói:

- Sư tổ, vậy ngài cấp cho Tiểu Tà ăn đi!

Thiên Cương kiếm thánh khẽ gật đầu, nói:

- Ngươi…đứa nhỏ này quả thật quá tốt, đối đãi với bằng hữu có thể phóng khoáng như vậy, nhưng sau này gặp phải địch nhân nhất định phải tàn nhẫn, ngươi hiểu không? Nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với chính mình. Lòng người khó lường a!

Nói xong, liếc nhìn Thánh Tà một cái, hướng nó nói:

- Lúc này tiện nghi cho ngươi rồi, nhưng sau này ngươi nhất định phải hảo hảo bảo vệ A Ngốc, biết chưa?

Thánh Tà vui sướng trưởng ngâm một tiếng, tiếng rồng ngâm không ngừng vang vọng khắp núi non, nó hưng phấn tiến đến giữa Thiên Cương kiếm thánh cùng A Ngốc, Thiên Cương kiếm thánh tay phải vung lên, nội đan cự linh xà hướng Thánh Tà bay đến, nó cuống quít mở miệng tiếp lấy, lập tức nuốt xuống. Thiên Cương kiếm thánh lại gõ đầu nó một chút, nói

- Thừa dịp nội đan công hiệu còn chưa phát huy, ngươi nhanh chóng quay lại thạch quật đi, ngươi nếu ngủ ở đây, chúng ta cũng ôm không nổi ngươi trở về a

Thánh Tà ăn được nội đan cự linh xà, lúc này cao hứng vô cùng, vội vã gật đầu, vũ động long cánh hướng đỉnh núi phi đi.

- A Ngốc, chúng ta hạ xuống thôi!

Nói xong, dẫn đầu bay xuống cạnh thân thể cự linh xà, mất đi nội đan, cự linh xà trở nên mềm nhuyễn vô lực, vết thương nơi vĩ bộ khiến nó mất máu khá nhiều, đã cận kề cái chết.

A Ngốc rơi xuống bên cạnh Thiên Cương kiếm thánh, nói:

- Sư tổ, chúng ta nên xử lý nó như thế nào a?

Thiên Cương kiếm thánh nói:

- Cự linh xà này đã gần chết, mới rồi ta sở dĩ không cho ngươi tái xạ nó, là bởi vì nó trên người có khá nhiều bảo bối, ngươi nếu xạ bạo đầu nó, sẽ mất đi rất nhiều thứ tốt a

Nói xong, tay phải vung lên, một cây tiêm trùy màu bạc hình thành từ năng lượng hiện ra trong tay Thiên Cương kiếm thánh, hắn hướng về phía cự linh xà nói:

- Ngươi tạo nghiệt quá nhiều, nên ra đi thôi. Ta sẽ giúp ngươi chịu ít thống khổ!

Nói xong liền lập tức hành động, tiêm trùy từ đỉnh đầu cự linh xà đâm thẳng xuống, cự linh xà chấn động, toàn thân không nhúc nhích.

A Ngốc có chút không đành lòng quay đầu, thu Huyền Thiết Cung vào trong Thần Long Chi Huyết. Thiên Cương kiếm thánh thở dài một tiếng, nói:

- Nếu ngươi không quen loại tràng diện này, hãy về trước đi!

A Ngốc đáp ứng một tiếng, hóa thành một cái bóng xám, nhanh chóng leo lên đỉnh Thiên Cương sơn.

Thiên Cương kiếm thánh hai tay huyễn hóa ra hai thanh đoản nhận màu bạc, dưới tác dụng của Sanh Sanh đấu khí, trong chốc lát đã xử lý xong cự linh xà.

A Ngốc trở lại thạch quật, phát hiện Thánh Tà đã ngủ say, nội đan cự linh xà ẩn hàm thật lớn năng lượng hiển nhiên nhất thời khó có thể hấp thu. Một tràng máu tanh khi nãy khiến A Ngốc trong lòng có chút phiền muộn, liền khoanh chân ngồi xuống tu luyện

Thiên Cương kiếm thánh xử lý xong thi thể cự linh xà liền phản hồi đỉnh Thiên Cương sơn, hắn cấp bách truyền âm cho Tịch Văn ra lệnh cho đám đệ tử xuống chân núi thu hồi thân thể cự linh xà, vạn tái cự linh xà có thể nói toàn thân là bảo, thịt nó cũng phi thường tư bổ.

Thiên Cương kiếm thánh từ thân thể cự linh xà, lấy đi hơn 30 trượng xà cân , não tủy cự linh xà, tế mật, lân giáp xà bì cùng 2 khối tinh thể xà mục

Xà cân là bộ phận cứng cỏi nhất trên người cự linh xà, cho dù A Ngốc dụng nhất tiễn cũng không thể khiến xà cân bùng nổ, xà cân tương phản với ti tuyến, nhưng đều dùng để chống đỡ thân thể khổng lồ của cự linh xà, lân giáp cự linh xà có lực phòng ngự rất mạnh hơn nữa lại cực kỳ êm ái, đủ có thể chế tạo thành mấy chục hộ thân nhẹ giáp. Mà 2 khối tinh thể xà mục lại càng là bảo bối, ăn nó, có thể tăng cường nhãn lực, cũng làm công lực tăng lên một mức nhất định.

Cho dù là công lực hiện tại của A Ngốc, muốn dùng Sanh Sanh biến ảo hóa năng lượng chế tạo ra hộ giáp cũng rất khó khăn, cho nên chỉ có thể do đích thân Thiên Cương kiếm thánh thiết cắt. Hắn chia lân giáp cự linh xà ra thành mấy chục khối, trừ bỏ lưu lại 2 khối phía trước bụng cứng cỏi nhất, còn lại đều giao cho Tịch Văn để hắn xử lý.

Trong thạch quật, sau khi Sanh Sanh chân khí vận chuyển 81chu thiên, A Ngốc chậm rãi tỉnh táo lại, chân khí tiêu hao khi cùng cự linh xà đánh nhau sống chết đã hoàn toàn khôi phục.

- Ăn đi!

Một cái chén nhỏ bay đến trước mặt A Ngốc. A Ngốc theo bản năng tiếp nhận, chỉ thấy trong bát là cái gì đó sền sệt, tản ra mùi thơm ngát.

Thiên Cương kiếm thánh ở cách hắn không xa, đang ngồi trên tảng đá loay hoay làm gì đó, tay phải lóe ra quang mang màu bạc, không ngừng vũ động.

- Sư tổ, đây là cái gì a?

Đó là bổ dược ta nhờ đám Tịch Văn đưa đến, đối với thân thể ngươi rất có lợi, nhanh ăn đi, sau đó tái tu luyện 81 chu thiên, đem dược lực hóa đi.

- Vâng, sư tổ!

A Ngốc đương nhiên biết Thiên Cương kiếm thánh sẽ không hại mình, lập tức nuốt thứ sền sệt đó vào bụng, mùi thơm ngát khiến hắn vui vẻ thoải mái, cảm giác ác tâm khi nãy sớm đã biến mất. Một cỗ nhiệt khí nhàn nhạt chậm rãi dâng lên, A Ngốc không dám do dự, vội vã lần nữa tu luyện.

Đang chế tạo nhẹ giáp Thiên Cương kiếm thánh cũng mỉm cười, thứ vừa rồi hắn cấp cho A Ngốc ăn, chính là não tủy cự linh xà.

Mặc dù não tủy hiệu lực so với nội đan kém hơn không ít, nhưng coi như cũng là tinh hoa trên người cự linh xà. Hắn sở dĩ nói với A Ngốc đó là bổ dược, chính là sợ hắn không dám ăn. Vì đồ tôn này, Thiên Cương kiếm thánh có thể nói là sát phí khổ tâm.

A Ngốc trong cơ thể Sanh Sanh chân khí đang không ngừng vận chuyển, năng lượng màu bạc thong thả vận hành, gần đây, A Ngốc phát hiện, dịch thái Sanh Sanh chân khí trong cơ thể mặc dù càng thêm nồng đậm, nhưng so với trước kia, vận hành lại tốn sức hơn rất nhiều, 81 chu thiên phải đủ một ngày một đêm mới được.

Lần này, dưới tác dụng của não tủy cự linh xà, một chất lỏng màu bạc dần dần ngưng kết, A Ngốc hoảng sợ, nhưng hắn cũng không dám dừng lại, bởi vì, nếu như chợt đình chỉ hành công sẽ rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Sanh Sanh chân khí đang không ngừng vận hành, dần dần giống như hải nạp bách xuyên, phi thường thong thả hướng đan điền ngưng kết, A Ngốc đã có chút không cách nào khống chế, đan điền hoàn toàn biến thành một mảnh ngân mịt mờ sắc thái, Sanh Sanh chân khí không ngừng áp súc. Chung quanh thân thể A Ngốc, lóe ra quang mang màu bạc nhàn nhạt.

Đang chế tạo nhẹ giáp Thiên Cương kiếm thánh phát hiện biến hóa của A Ngốc cũng vô cùng hoảng sợ, bởi hắn biết đây là điềm báo Sanh Sanh chân khí tiến vào đệ bát trọng, không ngờ não tủy cự linh xà cư nhiên có công hiệu lớn như vậy. Vội vã buông nhẹ giáp trong tay, bay đến sau lưng A Ngốc, một chưởng đặt tại linh bàn trên lưng, giúp A Ngốc ngăn cản chân khí tán loạn, tay kia đặt tại đỉnh đầu A Ngốc, công lực thúc dục khiến A Ngốc rơi vào hôn mê, không cảm giác được tình huống thân thể chính mình.

Thiên Cương kiếm thánh sở dĩ làm như vậy, là sợ A Ngốc bởi vì năng lượng vận hành vô cùng quỷ dị mà tâm sinh tạp niệm.

Hiện tại, Sanh Sanh chân khí trong cơ thể A Ngốc hoàn toàn do Thiên Cương kiếm thánh khống chế. Kỳ thật, A Ngốc sở dĩ có thể nhanh như vậy vọt tới đệ bát trọng cảnh giới, chủ yếu bởi vì Thiên Cương kiếm thánh đã truyền cho hắn 2 thành công lực, hơn nữa nửa năm này hắn rất khắc khổ tu luyện, công lực đột phá chỉ là chuyện sớm hay muộn, lần này cộng với tác dụng của não tủy cự linh xà, tự nhiên thành công tiến vào đệ bát trọng cảnh giới.

Không biết qua bao lâu, A Ngốc chậm rãi tỉnh dậy, hắn giật mình phát hiện, trong cơ thể trống rỗng, năng lượng màu bạc dày đặc hoàn toàn không thấy đâu, thay thế, là đan điền xuất hiện một tiểu nhi cao chừng một tấc toàn thân màu bạc. Hắn nhìn kỹ thì thấy tiểu nhi này cùng hắn bộ dạng hoàn toàn giống nhau, đây là chuyện gì vậy?

Chậm rãi mở mắt, trong mắt A Ngốc, thạch quật hôn ám hoàn toàn hiển lộ, có thêm vô vàn sắc thái, nhìn qua động lòng người. Hắn dựa theo phương pháp hành công trước kia, giơ tay phải lên, kiếm năng lượng màu vàng lấy tốc độ gấp đôi xuất hiện trên tay hắn, mà trong đan điền tiểu nhi kia tựa hồ quang mang màu bạc mờ đi chút ít!

- Ngươi đã tỉnh!

Thiên Cương kiếm thánh thanh âm truyền đến.

A Ngốc đang ngồi xếp bằng trên đá hướng Thiên Cương kiếm thánh nhìn lại, giật mình phát hiện, bản thân có thể rõ ràng thấy được từng tế vân trên khuôn mặt Thiên Cương kiếm thánh, thấy được người đã tiều tụy đi rất nhiều, sắc mặt có chút tái nhợt.

- Sư tổ, ta…ta làm sao vậy, sao trong cơ thể Sanh Sanh chân khí lại không thấy đâu nữa?

Thiên Cương kiếm thánh mở hai mắt, hiền lành cười, nói:

- Hài tử, ngươi biết không? Ngươi đã tiến vào Sanh Sanh quyết đệ bát trọng cảnh giới - Sanh Sanh tố thể. Nguyên bổn dịch thái chân khí không hề biến mất, mà ngưng kết tại đan điền thành một tiểu nhi hoàn toàn giống ngươi, toàn thân do năng lượng hình thành, sau này cứ theo công pháp như trước mà tu luyện.

- Đệ bát trọng?

A Ngốc kinh ngạc thất thần. Nửa năm trước, chính mình mới vừa tiến vào đệ ngũ trọng cảnh giới không lâu, không nghĩ tới, chỉ nửa năm sau, đã có thể đạt tới đệ bát trọng, có nghĩa nói, công lực mình đã ngang bằng Âu Văn thúc thúc sao?

Thiên Cương kiếm thánh hiển nhiên nhìn ra nghi hoặc trong lòng A Ngốc, mỉm cười nói:

- Hài tử, ngươi quả thật rất may mắn, ngươi là người đầu tiên có thể nhanh như vậy đạt tới cảnh giới này. Nhưng ngươi phải biết rằng, đạt tới đệ bát trọng cảnh giới cũng không đồng nghĩa ngươi có được thực lực vượt qua mấy vị sư bá. Sanh Sanh quyết muốn tăng cấp đều phi thường gian nan, nhất là sau khi đạt đệ lục trọng, công lực ngươi tăng lên đại bộ phận là do ngoại lực, cho nên cũng chưa đủ tinh thuần, do đó ngươi phải củng cố công lực đệ bát trọng này chắc cũng phải mất một đoạn thời gian đó.

- Huống hồ, cho dù đều là tu vi đệ bát trọng thì công lực cao thấp cũng không giống nhau, bảy vị sư bá ngươi đều tư chất hơn người, trong bọn họ, trừ bỏ Chu Văn tính cách nóng nảy chưa đột phá đệ bát trọng, mấy vị sư bá khác của ngươi trải qua hơn mười năm khổ tu đều đã đạt tới đệ bát trọng cảnh giới, nhưng công lực bọn họ cũng không đồng đều, đại sư bá ngươi Tịch Văn cùng nhị sư bá Phong Văn công lực cao nhất, bởi vì, bọn họ đều đã đạt tới đệ bát trọng ngoài 20 năm. Đệ bát trọng đến đệ cửu trọng, cho dù là ta cũng phải mất hơn ba mươi năm khổ tu mới đạt được. Cho nên, con đường ngươi phải đi còn rất dài, sau này, đều phải dựa vào chính ngươi.

Dừng một chút, Thiên Cương kiếm thánh nói

- Ngươi đi thông tri mấy vị sư bá ngươi tới đây, kêu ta có việc phân phó, sau khi thông tri, ngươi hãy ở lại trong phái, chờ mấy vị sư bá trở về rồi hãy quay lại. Haiz, công lực ngươi đã đủ trên đại lục xông xáo, cũng hẳn đã đến lúc rời đi.

A Ngốc trong lòng cả kinh, lúc mới đầu tu luyện, hắn thời khắc đều hy vọng nửa năm trôi qua mau để hắn sớm có thể rời đi tìm kiếm Tinh Linh Tộc tộc nhân. Nhưng giờ Thiên Cương kiếm thánh đột nhiên nói hắn hãy chuẩn bị rời đi, hắn trong lòng lại tràn ngập cảm giác không nỡ, nửa năm này, mặc dù Thiên Cương kiếm thánh cho tới bây giờ chưa hề thể hiện nét hài lòng, nhưng người lại đem tuyệt học truyền thụ cho hắn, truyền cho hắn 2 thành công lực, còn muốn hắn hảo tu luyện, ân huệ thâm hậu như thế khiến A Ngốc thật sâu cảm động.

Thiên Cương kiếm thánh nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói:

- Nên đi thì phải đi. Con đường của ngươi còn rất dài, không nên có thái độ như nữ nhân như thế. Đi đi!

A Ngốc gật đầu, hướng Thiên Cương kiếm thánh thật sâu thi lễ, nhìn thoáng qua Thánh Tà vẫn đang ngủ say trong góc, phiêu nhiên ra thạch quật.

Không khí trên đỉnh núi có chút rét lạnh, A Ngốc cảm giác được công lực khi đạt tới đệ bát trọng Sanh Sanh quyết thì đậm đặc hơn trước rất nhiều, giở tay nhấc chân tựa hồ đều có năng lượng nhàn nhạt lưu chuyển, ý niệm vừa động, thân thể đã tung bay hướng về phía kiếm phái.

Đại môn kiếm phái mở rộng, vừa vào cửa, hắn đã gặp Liêu Nhất.

- A! Tiểu sư thúc, là người sao! Đã lâu không thấy

Liêu Nhất nhiệt tình lên đón. A Ngốc được Thiên Cương kiếm thánh xác nhận vị trí đệ tam đệ tử, so bối phận, tự nhiên là cao hơn hắn.

Liêu Nhất đối với vị tiểu sư thúc này cực kỳ hâm mộ. Rõ ràng tuổi so với mình còn nhỏ hơn, nhưng công lực lại cao hơn nhiều, lần này lại được chính tổ sư tự mình truyền thụ võ kĩ, công lực khẳng định lại càng tăng tiến cực nhanh.

Lúc này chứng kiến A Ngốc, hắn rõ ràng cảm giác được sự bất đồng, mặc dù A Ngốc trên mặt vẫn có vẻ chất phác, nhưng thân thể hắn quang hoa lưu chuyển, toàn thân bao phủ một tầng quang thuận, bề ngoài mặc dù nhìn không ra công lực cường đại, nhưng hắn biết, nửa năm này, A Ngốc đã có tiến bộ rất lớn.

- Liêu Nhất đại ca, ngươi hay là gọi tên ta đi, đừng gọi cái gì sư thúc, ta tuổi còn không bằng ngươi a!

A Ngốc có chút xấu hổ đáp lại. Liêu Nhất nghiêm sắc nói:

- Như vậy sao được, Thiên Cương Kiếm Phái quan trọng nhất là bối phận, người là đệ tử của sư thúc tổ, đương nhiên là sư thúc của ta. Tiểu sư thúc, người như thế nào đã trở về? Ta nghe nói, người không phải theo thái sư tổ tu luyện sao?

A Ngốc nghiêng đầu, nói:

- Sư tổ để ta tới gọi mấy vị sư bá đi gặp lão nhân gia người.

Liêu Nhất thất kinh, nói:

- Vậy người đi nhanh đi, nếu chậm trễ chuyện của sư tổ, ta sợ không đảm đương nổi a! Ta đi luyện công đây.

Nói xong, vội vã xoay người rời đi.

A Ngốc nhìn Liêu Nhất rời đi bất đắc dĩ lắc đầu, mình giờ lại thành sư thúc hắn, thật sự xấu hổ a! Vừa nghĩ, hắn vừa theo hành lang đi đến.

Vừa đi tới, đột nhiên một bên hiện ra một đạo thân ảnh, đâm đầu chạy đến, phía sau có 7-8 người đuổi theo.

- Tiểu sư muội, ngươi đừng chạy nữa, sư tổ đang tìm ngươi đấy?

Thân ảnh phía trước vừa chạy trốn vừa quay đầu lại nói:

- Ta không đi, gia gia tìm ta, chắc chắn là bắt ta luyện công, ta muốn đi ra ngoài du ngoạn cơ. Hì hì

Nguyên lai, thân ảnh là một tiểu cô nương A Ngốc trước kia chưa từng thấy, tiểu cô nương trên người tản ra sức sống mãnh liệt, bừng tỉnh nhân gian, A Ngốc phát giác tiểu cô nương này rất giông Huyền Nguyệt, không khỏi có chút thất thần.

Nửa năm này, A Ngốc mặc dù một mực khắc khổ tu luyện, nhưng nỗi nhớ Huyền Nguyệt trong hắn không chút nào nguôi. Hắn đem nỗi nhớ này chôn sâu dưới đáy lòng.

Ngày đó Huyền Dạ đã nói những lời khiến hắn đau lòng, mỗi khi hắn nhớ tới Huyền Nguyệt sẽ đồng thời nhớ tới vẻ mặt khinh thường đó của Huyền Dạ. Đúng vậy! Bản thân mình nào có xứng với Nguyệt Nguyệt!

Lúc A Ngốc thất thần đồng thời tiểu cô nương cũng đụng phải hắn, hành lang vốn không có rộng a, tiếng kêu sợ hãi vang lên cùng lúc ngã vào lòng A Ngốc. A Ngốc theo bản năng ôm lấy, tránh cho nàng té ngã.

Tiểu cô nương dung mạo mặc dù so ra kém Huyền Nguyệt tuyệt mỹ, nhưng cũng phi thường thanh tú, phát hiện thấy bản thân ngã vào lòng một nam nhân xa lạ, nhất thời đại xấu hổ, đỏ mặt vội vã đẩy A Ngốc ra, tức giận nói:

- Ngươi làm gì? Ngươi là ai?

Bộ dáng hờn dỗi này quả thật quen thuộc, không khỏi khiến A Ngốc có chút ngây dại.

- Này, ngươi chưa từng thấy mỹ nữ a! Nhìn chằm chằm ta làm gì? Ta đang hỏi ngươi đấy, trả lời đi chứ!

A Ngốc lúc này mới phản ứng lại, mặt đỏ lên, tính tình tiểu cô nương này thật giống lần đầu khi mình gặp Huyền Nguyệt a, xấu hổ nói:

- Xin lỗi, ta muốn đi ngang qua đây.

Phía sau 7-8 gã thanh niên đuổi đến, đều chưa từng gặp qua A Ngốc, lúc đầu Thiên Cương kiếm thánh ban lệnh, toàn phái đi tìm A Ngốc, cho nên, lúc A Ngốc tới, bọn họ cũng không ở trên núi, thẳng đến mấy tháng trước vừa mới trở về mà thôi.

Thanh niên cầm đầu có chút thở hổn hển nói:

- Tiểu sư muội, ngươi muốn chúng ta mệt chết sao? Sư tổ tìm ngươi, ngươi sao có thể không đi chứ? Di, vị huynh đệ này, ngươi là đệ tử của vị sư thúc, sư bá nào vậy?

A Ngốc ngẩn người, hắn cũng không biết phải trả lời như thế nào cho thỏa đáng, thì thào nói:

- Ta gọi A Ngốc, vừa mới tới không lâu.

Thanh niên gật đầu, cũng không có liên tưởng đến cái tên thiếu niên sư tổ muốn tìm, chỉ phỏng đoán, tên thiếu niên chất phác này nhất định là đệ tử vừa mới nhập môn. Nhất thời làm ra một bộ dạng sư huynh, nói:

- Rõ ràng trời còn sáng sao không đi luyện công, chạy đến đây làm gì?

Hắn tiến đến cạnh tiểu cô nương, thấp giọng nói:

- Tiểu sư muội, hắn không có đụng thương ngươi chứ? Sư đệ, ngươi còn không mau hướng tiểu sư muội nhận lỗi.

A Ngốc đáp ứng một tiếng, vội vã thi lễ nói:

- Xin lỗi, tiểu sư muội.

Tiểu cô nương mắt trợn tròn, vuốt vuốt chỗ bả vai bị đụng đau, sẵng giọng:

- Ai là tiểu sư muội của ngươi, ngươi mới nhập môn phải gọi ta sư tỷ mới đúng.

A Ngốc nhìn tiểu cô nương trước mặt này, thì thào nói:

- Vâng, sư tỷ. Mới vừa rồi không đụng thương ngươi chứ?

Tiểu cô nương hừ một tiếng, nói:

- Đụng thế sao không đau, rất đau ấy chứ? Ngươi nói, ngươi như thế nào bồi ta?

A Ngốc phảng phất lại nhớ tới lần đầu tiên gặp Huyền Nguyệt tại ma pháp sư công hội, hiện lên tình cảnh Huyền Nguyệt ép hắn làm người hầu, thất thần, không có trả lời.

- Này, ngươi sao khờ khạo vậy, ta đang hỏi ngươi đó, nói đi chứ? Mau nói, ngươi như thế nào bồi ta?

Tiểu cô nương hai tay chống nạnh, một bộ dạng coi thường.

Ngược lại trong mắt A Ngốc chẳng những không có cảm giác chán ghét, mà lại rất thân thiết, mỉm cười nói:

- Ngươi nói đi.

Tiểu cô nương nhìn một chút mấy tên thiếu niên truy đuổi phía sau, trong mắt hiện lên quang mang quỷ dị, chậm rãi bước đến phía sau A Ngốc, thì thào nói:

- Để cho ta nghĩ xem ngươi như thế nào bồi ta mới thích hợp.

Mấy tên thiếu niên đuổi theo đều có một bộ dạng xem kịch vui, cũng không có đi lên giảng hòa. Tiểu cô nương đã chuyển tới đứng sau A Ngốc, đột nhiên cười nói:

- Ta nghĩ ra rồi, ngươi giúp ta ứng phó với đám truy binh này, tốt lắm.

Vừa nói, mạnh mẽ một cước đá vào mông A Ngốc. Tại nàng nghĩ, một cước này hiển nhiên có thể làm cho A Ngốc lao về phía trước, chặn lối của các sư huynh, giúp mình có thể chạy trốn. Nhưng nàng lại không biết được, giờ phút này công lực A Ngốc không phải nàng có khả năng tưởng tượng.

A Ngốc chợt lọt vào công kích, Sanh Sanh chân khí trong cơ thể tự nhiên điều động, toàn thân quang mang chợt lóe, tiểu cô nương bị chấn bay ra ngoài cùng với tiếng kinh hô.

Khi A Ngốc phát hiện kẻ đánh lén chính là tiểu cô nương nọ liền vội vã thu liễm công lực, hắn chứng kiến thân thể tiểu cô nương bị đánh bay, trong lòng quýnh lên, giơ tay phải lên theo bản năng, Sanh Sanh biến quang mang màu vàng chợt hiện, hóa thành một cái quang mang quấn quanh hông tiểu cô nương, A Ngốc nhẹ nhàng vung tay, đem tiểu cô nương kéo trở về, ôm trong khuỷu tay.

Tiểu cô nương mồ hôi lạnh chảy ra, đau nhức kêu thành tiếng, nước mắt theo hai gò má chảy xuôi xuống, chân nàng vừa rồi đã bị hộ thể đấu khí của A Ngốc chấn gãy.

Thất, tám gã thiếu niên tất cả đều thất thần, công phu vừa rồi A Ngốc sử dụng bọn hắn hoàn toàn không cách nào tưởng tượng.

A Ngốc ôm tiểu cô nương thân thể mềm mại, trong lòng khẩn trương, rồi lại mờ mịt không biết làm sao. Gã thanh niên cầm đầu dẫn đầu phản ứng, giận dữ nói:

- Ngươi dám làm bị thương tiểu sư muội.

Tiến lên từng bước, tung một quyền, hướng A Ngốc trên mặt đánh tới. A Ngốc sợ mới vừa rồi một màn trọng diễn, ý niệm vừa động, thân thể lui về sau ba thước, tránh thoát một kích, kêu lên:

- Đừng động thủ, mau tìm người đến xem sư tỷ trước đã. Chân nàng dường như bị gãy.

Gã đó lại càng hoảng sợ, chỉ vào A Ngốc nói:

- Ngươi chờ đó, sư tổ nhất định sẽ xử lý ngươi.

Nói xong, phân phó một gã sư đệ đi gọi người, mặt khác cùng mấy người vây A Ngốc lại. A Ngốc thấy tiểu cô nương toàn thân đau nhức, không ngừng co rút, vội vã thúc dục Sanh Sanh chân khí, bạch quang nhàn nhạt phát ra, năng lượng ấm áp rót vào cơ thể tiểu cô nương, vờn quanh tại miệng vết thương.

Tiểu cô nương cảm giác đau đớn nhất thời giảm đi rất nhiều.

Trong chốc lát, Lộ Văn đã vội vàng chạy tới. Vừa nhìn thấy A Ngốc, Lộ Văn vui mừng lẫn sợ hãi nói:

- Ngươi đã trở về?

A Ngốc cười khổ nói:

- Tứ sư bá, người nhanh xem sư tỷ một chút đi, chân nàng dường như bị ta chấn gãy.

Nghe A Ngốc gọi Lộ Văn sư bá, đám thanh niên tất cả đều thất thần, bọn họ không nghĩ tới, cái tên thiếu niên tuổi không lớn này so với bọn hắn còn cao hơn.

Lộ Văn tiếp nhận tiểu cô nương thân thể mềm mại từ trong tay A Ngốc, cau mày nói:

- Sư tỷ cái gì, nàng là sư điệt ngươi mới đúng. Nhất nhất sao lại như thế này, nha đầu kia, nhất định là ngươi trêu chọc sư thúc rồi.

Tiểu cô nương toàn thân co rút, sớm đã nói không ra lời. Bên cạnh gã thanh niên cầm đầu vội vã giúp nàng giải thích:

- Tứ sư tổ, không phải, là vị sư thúc này chấn gãy chân sư muội.

Lộ Văn hừ một tiếng, nói

- Tiểu Lý tử, ngươi khi nào cũng học nói dối như vậy, xem ra, ta hẳn là phải đến cáo trạng sư phó ngươi mới được, A Ngốc tâm tính ra sao chẳng lẽ ta còn không rõ? Các ngươi nếu không chủ động trêu chọc hắn, hắn sẽ đánh trả sao? Đi, nhanh tìm hai khối mộc bản đến, ta muốn lập tức cố định chỗ bị gãy cho Nhất Nhất

Lý Nhất bị dọa không dám nói gì nữa, vừa định đi tìm mộc bản, A Ngốc liền nói:

- Sư bá, để ta tìm cho!

Vừa nói, hắn vừa thúc dục Sanh Sanh chân khí trong cơ thể, từ hành lang bay ra, hướng gốc cây đại thụ duy nhất trong viện tử bay đến, quang mang màu vàng trên tay nhấp nhoáng, một tiểu đao 5 tấc xuất hiện trong tay A Ngốc. Hắn tiện tay vung lên, một cây nhánh cây lặng yên không một tiếng động rơi xuống. A Ngốc thân thủ tiếp được, trong tay tiểu đao dưới ý niệm khống chế, trên dưới tung bay, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, hai khối mộc bản giống nhau đã xuất hiện trong tay hắn.

Người nhẹ nhàng trở lại bên cạnh Lộ Văn, vội vã đem mộc bản đưa qua. Lộ Văn mặc dù giật mình vì công phu A Ngốc vừa biểu hiện, nhưng giờ phút này chân cháu gái mình quan trọng hơn, hắn tiếp nhận mộc bản, trước phong bế huyết mạch, sau đó cẩn thận đem cốt chiết định vị lại, kéo vạt áo xuống làm thành sợi dây, đem mộc bản từ hai bên cố định chắc chắn xương đùi. Đầu khớp xương tiếp trở về, tiểu cô nương nghẹn ngào nói:

- Gia gia, gia gia, người cần phải thay con trút giận a! Ta bất quá chỉ đá hắn một cước, hắn liền chấn gãy chân ta a.

A Ngốc ngồi xổm xuống, hướng Lộ Văn nói:

- Tứ sư bá, xin lỗi, ta không phải cố ý, mới vừa rồi nàng từ sau lưng đá ta, Sanh Sanh chân khí trong cơ thể ta tự có phản ứng, ta không kịp thu hồi, cho nên mới thành ra như vậy. Người, người phạt ta đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.