Thiên Lý Khởi Giải

Chương 2: Chương 2




Cục cảnh sát thành phố N nhận được điện báo từ cục cảnh sát thành phố Cát Lâm tỉnh Cát Lâm, nghi phạm hình sự đang đào tẩu bị cảnh sát thành phố N truy nã là Thẩm Thiên Việt đã sa lưới tại thành phố Cát Lâm. Phân cục Cát Lâm yêu cầu cảnh sát thành phố N phái người áp giải đào phạm này về thành phố N thụ thẩm.

Nhiệm vụ xúi quẩy này, rơi xuống ngay đầu hình cảnh Trần Bác Văn và Lý Sí trong cục.

Lý Sí bước ra khỏi cửa phòng làm việc của cục trưởng, vừa vào tới gian phòng nghỉ mười mấy người xài chung, bực bội ném phăng cả mũ lên bàn, vọt đến trước bàn làm việc của Trần Bác Văn, thô lỗ nói: “Anh Trần, anh Trần, anh xem, phái chúng ta đi làm cái chuyện xúi quẩy gì thế này?”

Lý Sí là người mới được điều đến cục không lâu, khoảng hăm hai hăm ba tuổi, bản tính chịu khó, cũng rất mẫn cán, chỉ là có chút thiếu kiên nhẫn, bệnh chung của giới thanh niên.

Trần Bác Văn nói: “Gì mà xúi quẩy, đây không phải nhiệm vụ bình thường, những địa phương xa hơn nơi này cũng không phải chưa từng đi qua. Lần này, không lên rừng chẳng xuống biển, nói chung cũng đâu đến nỗi nào.”

Lý Sí đính chính: “Em không phải nói vấn đề này, ý em là, tên Thẩm Thiên Việt kia, còn không phải trai bao sao? Thứ bại hoại!”

Trần Bác Văn năm nay ba mươi hai tuổi, là hình cảnh lão luyện, người ta thường nói hình cảnh can trường chính là kẻ lõi đời, Trần Bác Văn nếu không phải trên người mang bộ dáng lười nhác, luôn sống với tinh thần cái gì cũng không quan tâm, thì cũng có thể xem là một nhân vật anh tuấn.

Trần Bác Văn lôi ra một chiếc kềm cắt móng nho nhỏ, bắt đầu nắm lấy mấy sợi râu vừa lún phún nhú ra dưới cằm xén đi, thờ ơ nói: “Thế thì đã sao? Dù sao cũng không dụ được anh mày.”

Lý Sí cười rộ lên, vuốt cằm nói: “Hừ, điển trai như anh em mình, anh nói nếu hắn dùng mỹ nam kế, muốn dụ dỗ em, em thật không biết phải làm sao nữa, phụ nữ trái lại dễ đối phó, còn đàn ông, thực sự chưa từng thử qua.” Hắn mày rậm mắt tuấn, quả thật là một thanh niên cực kỳ sáng lạn.

Trần Bác Văn ngáp dài nói: “Tôi khuyên cậu, không nên tự tìm phiền não. Đồng tính luyến ái cũng không phải là buộc ai yêu ai, nghe nói bọn họ có thể đánh hơi được mùi của đồng loại, thường sẽ không tùy tiện câu dẫn người “thẳng”, càng không tùy tiện câu dẫn cảnh sát “thẳng”.”

Lý Sí hứng thú hỏi: “Cái gì gọi là “thẳng”?”

Trần Bác Văn cười ha hả nói: “Ngay cả cái gì là gọi “thẳng” cậu cũng không biết, vậy thì khỏi phải lo nữa, yên tâm đi.” Nhấc chung trà lên nhấp một ngụm, phun ra mấy lá trà trong miệng, lại cầm chung đi đến chỗ đặt trà nước.

Vừa ra khỏi phòng, nụ cười trên mặt Trần Bác Văn lập tức thu lại.

Trần Bác Văn bề ngoài cười hì hì, nhưng vừa quay lưng, liền có tâm sự không thể nói thành lời, hôn nhân với Giai Mẫn, e rằng phải đi đến kết thúc, Giai Mẫn đã đưa ra đề nghị, mình cũng đồng ý sẽ ngẫm nghĩ lại. Sau chuyến đi này, e rằng sẽ phải thực sự làm thủ tục ly hôn.

Bắt đầu từ lúc nào, hai người càng lúc càng xa cách?

Sáng sớm hôm sau Trần Bác Văn và Lý Sí xuất phát, ngồi tàu cao tốc, đến chiều ngày thứ ba đã đến thành phố Cát Lâm.

Sáng sớm ngày thứ tư, hai người tới cảnh cục Cát Lâm lãnh người.

Tuy trước đó đã xem qua vài hồ sơ về Thẩm Thiên Việt, thế nhưng đến khi thấy mặt, Trần Bác Văn vẫn rất lấy làm kinh ngạc.

Người thanh niên trẻ tuổi này, mặc một chiếc quần jean bình thường và áo sơmi xám, bên ngoài là chiếc áo khoác jean màu lam nhạt, lặng lẽ ngồi bên cửa sổ. Cũng chẳng rõ tướng mạo cậu có điểm nào đặc biệt, chỉ cảm thấy đen ra đen trắng ra trắng, nồng đậm ra nồng đậm nhàn nhạt ra nhàn nhạt, sâu sắc ra sâu sắc đạm mạc ra đạm mạc, hệt như một bức tranh thuỷ mặc. Đen chính là đôi mắt, trắng chính là khuôn mặt, nồng đậm chính là vô vọng, nhàn nhạt chính là bi thương, sâu sắc chính là ẩn nhẫn, đạm mạc chính là xa cách. Cậu ngồi đó, nếu không phải nơi cổ tay sáng lên cặp còng, thật giống như một sinh viên trong giờ chuyển tiết, ngồi vào một góc nghỉ ngơi, suy tư tâm sự một hồi, lập tức đứng dậy trở lại lớp học.

Trần Bác Văn tốt nghiệp từ học viện cảnh sát, ngồi trên cương vị hình cảnh đã mười năm, đây là lần đầu tiên gặp một nghi phạm khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên đến mức này.

Từ biểu tình của Lý Sí, Trần Bác Văn có thể thấy được, người thanh niên tên Thẩm Thiên Việt này còn gây ấn tượng mạnh hơn với hắn, đây là một thanh niên xấp xỉ tuổi hắn, dường như hoàn toàn không giống một tên biến thái bại hoại đáng ghê tởm như trong tưởng tượng, điểm này không chỉ khiến hắn cảm thấy bất ngờ, mà còn khiến hắn bực bội.

Lý Sí hung hăng gọi: “Thẩm Thiên Việt!”

Người thanh niên trẻ kia quay đầu lại, đưa lưng về phía ánh sáng, khuôn mặt nửa phơi ngoài sáng, nửa ẩn trong tối, ánh nắng từ sau lưng phủ lên một đường viền màu vàng nhạt, đáp: “Hả?”

Tựa như nghe thấy bạn học hay là người nhà gọi mình, cậu đáp: “Hả?”

Giọng điệu nhỏ nhẹ, trong trẻo, êm tai, Lý Sí nghe vậy càng tức giận, không phải tới nơi này để thong thả và bình tĩnh, hắn lạnh lùng nói: “Thẩm Thiên Việt, qua đây ký tên.”

Đó là lệnh bắt giữ, Thẩm Thiên Việt đi tới, đưa tay cầm bút ký tên, ngón tay thon dài tinh tế, tuy gầy nhưng khớp xương không quá mức lộ ra, cậu dường như thoáng do dự, ánh mắt lướt một lượt trên tờ giấy, giấy trắng mực đen, từng chữ từng chữ, phảng phất đập vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của cậu, còn phản chiếu đến mức đen trắng giao nhau, dệt thành một màng quang ảnh vừa sâu lại vừa nhạt.

Lý Sí mất kiên nhẫn lấy ngón tay gõ lên mặt bàn.”Mau lên, ký tên đi!”

Thẩm Thiên Việt hoàn hồn lại, nói: “Xin lỗi.” Liền nhanh chóng ký vào tên mình.

Buổi chiều cùng ngày, một nhóm ba người, đi tới ga tàu Cát Lâm.

Tháng mười một ở vùng Đông Bắc, đã tương đối rét buốt.

Trần Bác Văn nhìn Thẩm Thiên Việt đứng cạnh mình, thấy cậu ăn mặc quá mỏng manh, đôi môi đã lạnh đến tái nhợt, nhưng không hề có một tia run rẩy.

Cả ba sóng vai cùng đi, giống bạn đồng hành đang du lịch, nếu như trên cổ tay Thẩm Thiên Việt không mang theo còng.

Trần Bác Văn vì cậu bị còng cả hai tay nên khoác lên cho cậu một tấm áo, mới cùng Lý Sí bước lên đoàn tàu về thành phố N theo một con đường riêng biệt.

Khoảnh khắc trước khi lên xe, Thẩm Thiên Việt quay đầu, ánh mắt lướt qua biển người dày đặc và khối kiến trúc sân ga, nhìn về phía chân trời nơi một áng mây xám đang hờ hững trôi, đột nhiên lên tiếng, “Nghe nói, mấy ngày nữa, sông Tùng Hoa sẽ đóng băng.”

Lý Sí từ sau đẩy cậu một cái: “Này thì liên quan gì đến ngươi, e rằng cả đời ngươi cũng đừng hòng nhìn thấy. Lên xe.”

Thẩm Thiên Việt nhích về phía trước một bước, đứng vững, mới khẽ nói: “Thực sự có liên quan tới tôi, nếu đóng băng, anh ấy sẽ lạnh lắm.”

Lý Sí hỏi: “Ai sẽ lạnh lắm?”

Thẩm Thiên Việt đã cúi đầu lên xe.

Mười lăm phút sau, đoàn tàu đi thành phố N chậm rãi rời ga.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.