“Việt Việt, anh không định gạt người nhà cả đời. Cho dù sau này đi đâu, ải này cũng phải vượt qua. Anh không thể cứ như vậy mãi giấu em đi, giống như không nhìn thấy ánh sáng được.”
_________
Ngày tết đã gần kề.
Dĩ Thành nói: “Việt Việt, tết này, anh phải về nhà ăn tết. Em về cùng anh được không?”
Thiên Việt nằm trên giường mơ màng sắp ngủ, nghe thấy lời này giật mình tỉnh cả ngủ. Nhưng vẫn trốn trong chăn không chịu ra.
Dĩ Thành vỗ vỗ nửa đầu hé ra ngoài của cậu nói: “Việt Việt.”
Thiên Việt nằm trong chăn nói: “Em ngủ rồi.”
Dĩ Thành ôm cả người lẫn chăn, để cậu ngồi thẳng dậy, Thiên Việt mềm nhũn ngã xuống, Dĩ Thành lại ôm cậu dậy, cậu lại ngã xuống. Lại ôm cậu ngồi dậy, lần này không cho ngã xuống nữa, ôm tấm chăn khóa chặt bên người, vây lấy cậu vào một chỗ. Có chút thẫn thờ.
Dĩ Thành vén những lọn tóc dài trước trán cậu, lộ ra vầng trán sáng bóng, nói: “Việt Việt, cùng anh về nhà.”
Thiên Việt khẽ rúc vào trong chăn.
Dĩ Thành biết Thiên Việt vẫn giống như lúc nhỏ, đối với những việc đơn giản, thường hay nghiêm túc suy nghĩ, giống như buổi tối ăn cái gì, trong nhà nên thêm đầu DVD như thế nào, quần áo trong máy giặc nên phơi trong nhà, hay là phơi bên ngoài, hình như trời hơi âm u. Cậu hay chống cằm, khẽ nhíu mày, nỗ lực suy nghĩ, giống như những chuyện liên quan đến bản chất cuộc sống, hoặc là, có liên quan đến hạnh phúc.
Nhưng, chân chính gặp chuyện cần suy nghĩ, cậu lại lảng tránh vấn đề, giống như con cá nhỏ, gặp tảng đá dưới đáy nước, liền luồn qua bên cạnh chuồn đi.
Dĩ Thành gỡ tấm chăn trên mặt Thiên Việt ra: “Việt Việt, hôm nay em đừng làm đà điểu con nữa. Em nghe rõ đây, tết – cùng – anh – về – nhà.”
Thiên Việt xoay người, đáp: “Dĩ Thành, anh để cái gì ở đây, cấn em.” Từ trong người lôi ra một cái đĩa CD, đung đưa trong tay: “Nói anh không ngăn nắp, đồ của anh cũng để lộn xộn, lại để CD ở đây.”
Dĩ Thành nói: “Việt Việt…”
Thiên Việt nói: “Này, đĩa này hơi lâu năm rồi, anh còn chưa già, đã bắt đầu hoài cổ.”
Dĩ Thành sốt ruột, kéo mặt Thiên Việt qua hôn xuống.
Thiên Việt nửa ngày mới thở ra một hơi: “Khụ khụ khụ, Thị Dĩ Thành, chiêu lang hôn này của anh cũ lắm rồi, không có gì mới mẻ, cho dù tiếp tục sử dụng, bổn thiếu gia võ nghệ cao cường, sợ anh sao!”
Thiên Việt trùm chăn đứng lên làm bộ dáng đại hiệp, chân giẫm mạnh đến giường cũng lắc lư vài cái.
Dĩ Thành kéo cậu ngồi xuống: “Việt Việt.” Thanh âm dịu dàng lại thương yêu khiến Thiên Việt cảm thấy bản thân không thể nào lẩn tránh được.
“Việt Việt, anh không định gạt người nhà cả đời. Cho dù sau này đi đâu, ải này cũng phải vượt qua. Anh không thể cứ như vậy mãi giấu em đi, giống như không nhìn thấy ánh sáng được.”
Thiên Việt mệt mỏi tựa lên vai anh, giọng nói anh chậm rãi, con người Thị Dĩ Thành, bề ngoài hòa nhã, khi đã kiên trì với cái gì, lại ngang bướng giống như đầu trâu, biết rõ là nam tường (*) cũng vẫn kiên quyết đâm vào.
Dĩ Thành nói tiếp: “Đừng sợ Việt Việt. Lần này cũng không phải đi ngả bài. Chẳng qua, anh muốn em cùng người nhà từ từ làm quen. Này, đừng sợ?”
Thiên Việt nói: “Ngày tết không phải nên mua thủy tiên về trưng trong nhà sao? Trước đây nhà em cũng mua, không hiểu làm thế nào, lại phát triển giống như củ tỏi cao như vậy, hoa nở cũng không nhiều, nặng quá, đầu không xòe ra, toàn bộ đều rũ xuống.”
Dĩ Thành nói: “Việt Việt, em đừng lo lắng.”
Thiên Việt nói: “Ngày mai chúng ta quét dọn nhà cửa đi. Sàn nhà anh lo, cửa kính em lo. Anh làm cho em một cái đai bảo hiểm đi, em buộc ở bên ngoài lau cửa kính.”
Dĩ Thành nói: “Em đừng sợ.”
Thiên Việt nói: “Đúng rồi, em muốn mua máy hút bụi mới, cái máy hiện tại hôm qua đang sử dụng lại bốc lên luồng khói. Tạch~ một tiếng rồi không động đậy luôn.”
Dĩ Thành nói: “Mọi chuyện có anh. Chúng anh không sợ.”
Thiên Việt nói: “Anh nói nửa ngày như vậy không đói bụng sao? Nấu bát mỳ mang vào đây đi.”
Dĩ Thành nói: “Nói như thế nào nhỉ, ‘hai người đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim’ (hai người đồng lòng, sắc bén có thể chặt đứt kim loại), văn vẻ như vậy, nghĩ ra thật đau đầu, nhưng nói rất đúng.”
Thiên Việt nói: “Em không ăn mỳ gói, toàn mùi vị tinh, ông chủ, một bát mỳ cà chua trứng.”
Dĩ Thành nói: “Đừng sợ, ha?”
Thiên Việt rốt cuộc cúi đầu: “Ừm.”
Ăn khuya xong hai người chung quy cũng lên giường nghỉ ngơi, Dĩ Thành ôm Thiên Việt nói: “Thiên Việt, em xem như đồng ý rồi nhé, không được nuốt lời.”
Thiên Việt nói: “Tuổi trẻ, đừng dài dòng như Đường Tăng vậy.”
Dĩ Thành cười khổ, siết chặt vòng tay: “Còn nữa…”
Thiên Việt xoay người nói: “Sao nữa?”
Dĩ Thành nói: “Sẽ có hoa thủy tiên. Anh đảm bảo sẽ không mọc như củ tỏi.”
Dĩ Thành rất nhanh đã ngủ say, Thiên Việt lại không thể.
Cách hạnh phúc lâu như vậy, đi biết bao đường vòng thế kia mới có thể nhìn thấy, thường sẽ khiến người run rẩy sợ hãi.
Thiên Việt trong bóng tối mở to mắt, kỳ thực cái gì cũng không thấy, nhưng, trong hư không giống như có rất nhiều hình ảnh, quá khứ có, hiện tại có. Lần lượt hiện lên, thoáng cái lại chìm vào bóng tối.
Đột nhiên, cậu quay đầu nhích lại trước mặt Dĩ Thành. Khuôn mặt hai người áp sát nhau, chỉ cách một đầu ngón tay.
Cảm nhận hơi thở Dĩ Thành phả lên mặt. Khoan thai, có chút nhột.
Cơ thể Dĩ Thành rất tốt, giống như bách độc bất xâm, chính là thời kỳ khỏe mạnh nhất, tinh lực dồi dào nhất của trai tráng, sau khi anh ngủ hô hấp kéo dài, nhịp tim đều đặn. Nửa đêm, Thiên Việt thường vươn tay thăm dò mũi anh, dán lên ngực anh kiểm tra, thật ngốc, chính Thiên Việt cũng biết, nhưng vẫn không nhịn được hằng đêm khi tỉnh giấc lặp đi lặp lại động tác ngốc nghếch này.
Hôm giao thừa, Dĩ Thành cùng Thiên Việt mang quà mừng tết mua cho người nhà chuẩn bị ra khỏi cửa.
Thiên Việt mặc áo lông màu nâu sẫm, quàng khăn choàng màu lam Dĩ Thành đan cho cậu, thỉnh thoảng sẽ ngẩn ra.
Dĩ Thành thường đùa: “Vợ xấu, vợ ngốc dù sao cũng phải gặp cha mẹ chồng. Huống chi Thiên Việt của chúng ta không xấu cũng không ngốc.”
Thiên Việt giơ chân giẫm mạnh lên mũi giày da sáng bóng của Dĩ Thành, lưu lại dấu chân bám bụi, trên mặt giả vờ hiện ra biểu tình vô cùng hung dữ.
Dĩ Thành nhìn dấu chân màu xám, nói: “Ha ha ha, góc phố mới mở một tiệm lau giày, rảnh rỗi chúng ta đi xem thử?” Trong lòng cười rộ lên, nghĩ: “Tiểu Thiên Việt, đánh trống lảng nha, anh biết.”
Cha mẹ Dĩ Thành sống cùng con trưởng, Dĩ Thành là con út trong nhà, còn có một anh một chị, lớn hơn anh rất nhiều. Tuổi tác của cha mẹ đã cao, gần bảy mươi. Sống ở nơi cách xa căn hộ Dĩ Thành sống hiện tại, hai người ngồi xe nửa ngày mới đến.
Vợ chồng già nhìn thấy con út trở về rất vui mừng. Con trai cả thì đi chúc tết cha vợ nó, con gái lại dẫn chồng con mình về, hơn nữa còn có cả con út, cả gia đình đều sum vầy trong phòng.
Thấy con trai dẫn người về, hai người cũng rất nhiệt tình, nhìn đứa trẻ này, tuấn tú văn nhã, dáng vẻ rất quen. Dĩ Thành nói: “Cha mẹ, hai người không nhận ra sao?”
Cha Dĩ Thành trí nhớ kém, không nhận ra, mẹ anh thì ngược lại, vỗ tay nói: “Đây không phải là con trai của Thẩm giáo sư năm đó sao. Tên là Thiên Việt phải không? Đã lớn như vậy? Lúc trước là cái đuôi nhỏ của Dĩ Thành.”
Chị Dĩ Thành cũng bước lên nói: “Không phải chứ, con cũng nhận ra mà. Đứa bé lúc nhỏ thích ăn cháo nấu bằng bếp nung nhà chúng ta. Cha, cha không nhớ sao? Mới qua vài năm thôi, hơn nữa, bộ dạng cũng không thay đổi nhiều, càng đẹp trai hơn.”
Chị Dĩ Thành trưởng thành không giống anh lắm, dung mạo ngọt ngào đặt biệt giống mẹ hơn, đã ngoài ba mươi, nhưng vẫn giống như cô gái khả ái, có phần thông minh lanh lẹ hiện bên ngoài.
Thiên Việt thoáng đỏ mặt, áo khoác và khăn choàng cởi ra nắm chặt trong tay cũng không biết nên treo ở đâu.
Chị gái nhìn khăn quàng cổ trong tay và áo len trên người Thiên Việt. Nhớ lại Dĩ Thành ở trong cửa tiệm mình, cầm một đống len màu lam đặt trên bàn dài tỉ mỉ chọn màu, lại dùng máy đan thành những mũi khâu tinh tế, còn cho là anh đan cho cô gái nào, không ngờ đan ra lại là kiểu dáng của nam, thì ra chính là đan cho thiếu niên này, thật đúng là tôn lên khí chất thanh tú nhẹ nhàng của cậu.
Con trai của chị Dĩ Thành mới năm tuổi, chính là khi đã nhõng nhẽo, chỉ hận không thể lên trời xuống đất, gặp khách trong nhà, luôn quấn lấy Thiên Việt, thường cao giọng gọi lớn. Trong đống đồ chơi của nó Thiên Việt chọn ra một hộp đất sét, ngón tay thon dài nặn một con thỏ nhỏ, con chó con, cái bàn nhỏ, ghế nhỏ, kỳ thật cũng không giống lắm, cũng không tinh tế, bất quá vẫn có thể dỗ cho trẻ con ngoan ngoãn, khi ăn cơm tất niên nhất định phải ngồi cùng với chú Tiểu Thẩm. Vươn cái muỗng, nửa ngày cũng múc không được món rau muốn ăn, Thiên Việt gắp vào trong bát. Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Dĩ Thành, mỉm cười.
Ăn cơm xong, Dĩ Thành đòi rửa đống chén đũa kia, Thiên Việt cùng mẹ và chị gái ở một bên chuẩn bị trà nước, hoa quả, điểm tâm, kẹo, các loại hạt dưa.
Năm mới trong nhà Thiên Việt rất đơn giản, không khí tết cũng không có, đây chính là lần đầu tiên đón một cái tết đích thực như vậy, trong lòng rất vui, người cũng thả lỏng, lại hiện ra vài phần ngây thơ.
Mẹ cùng chị gái hỏi cậu ở đâu làm gì, Dĩ Thành đáp thay: “Việt Việt làm phiên dịch. Biết hai ngoại ngữ, nói lưu loát như tiếng Trung vậy.”
Mẹ anh cười nói: “Nhà cháu đều là người có học vấn, ta nhớ năm đó Thẩm giáo sư tiếp đãi chuyên gia nước ngoài, ta mang nước đến phòng họp, thật sự làm ta sợ đến nhảy dựng lên, ta nghĩ, đầu óc người này sao giỏi như vậy, tiếng khó hiểu như thế cũng học được!”
Mọi người đều cười ồ, cách người Dĩ Thành giơ ngón tay cái khen Thiên Việt. Sau đó nói, “Mẹ, Việt Việt bây giờ sống ở chỗ con, cha mẹ em ấy đều ra nước ngoài, trong nhà còn chỉ còn lại một mình, rất cô đơn.”
Mẹ Dĩ Thành nói: “Được được được, con phải giống như lúc nhỏ đối tốt với người ta, đừng bắt nạt người ta.”
Chị gái cười nói: “Mẹ yên tâm, Dĩ Thành nhà chúng ta đã bao giờ biết bắt nạt người chưa.”
Mẹ cũng nói: “Cũng phải.”
Lúc ra khỏi nhà cha mẹ Dĩ Thành cũng đã là nửa đêm, trên đường có rất nhiều thanh niên đốt pháo, nổ vang một mảnh, rất náo nhiệt. Đêm trước tuyết đã đóng một lớp băng mỏng trên mặt đất, dẫm dưới chân vang lên tiếng khanh khách, có chút trơn. Buổi đêm còn lại, Dĩ Thành kéo tay Thiên Việt, nhỏ giọng nói: “Mẹ và chị gái, bọn họ đều rất thích em.”
Thiên Việt thở ra một hơi, mỉm cười cởi găng tay, tiến sát lại nhìn, lại vươn tay ra nhìn: “Hù em cả tay toàn là mồ hôi.”
Dĩ Thành nắm lấy tay cậu: “Việt Việt, đừng sợ, sẽ ổn mà.”
Thiên Việt lại thở một hơi, trở tay nắm lấy tay Dĩ Thành, thấp giọng nói: “Thật sự sẽ ổn sao.”
Dĩ Thành nói: “Đương nhiên sẽ ổn. Nhất định.”
______________________
(*) Nam tường là chỉ bức tường bình phong trước cửa. Trong kiến trúc, cửa thường được xây về hướng nam, thời đại trước người có địa vị, có thế lực ngoài đại môn đều xây nam tường, cho nên ra cửa phải đi bên trái hoặc bên phải, đi thẳng nhất định đụng phải nam tường.
Bất chàng nam tường bất hồi đầu: dùng để chỉ những người có hành vi cố chấp, không nghe lọt ý kiến của người khác.