Tô Tô nhờ cơn mát lạnh trên trán mà từ từ yên tĩnh lại.
Tâm tình cũng dần ổn định, cắn chặt răng không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Ngủ đến nửa đêm, Tô Tô cũng tỉnh táo hơn đôi chút. Nhiệt độ trên trán đã hạ xuống không ít, vẫn còn mê man, nhưng đã thoát khỏi cảm giác đau nhức kia, chỉ là cả người như nhũn ra, tay chân đều nặng tựa ngàn cân, mơ màng muốn ngủ, nhưng mí mắt lại như bị giấy nhám chà đến phát đau.
Trong cơn mơ màng, cảm giác có người đến gần, thay chiếc khăn đã ấm trên trán bằng một chiếc khăn mát lạnh khác, lại nhẹ nhàng đi ra.
Một đêm cứ thế trôi qua.
Sáng hôm sau, Tô Tô tỉnh dậy, cũng không muốn cử động, từng cảnh tượng đêm qua lần lượt hiện về trước mắt.
Mơ hồ nhớ lại, lúc mình thần trí không tỉnh táo đã kêu lên, không phải tôi không phải tôi.
Tô Tô kéo chăn phủ qua đầu, biết mình nên ngồi dậy, nhưng không muốn nhúc nhích, cũng không hiểu sao, lại mặc cho bản thân bướng bỉnh thế này.
Thị Dĩ Thành khẽ đẩy cửa tiến vào.
Tô Tô vội nhắm mắt lại.
Thị Dĩ Thành bước tới, đặt tay lên trán cậu. Tô Tô cảm thấy nệm giường hơi lún xuống, biết anh đã ngồi, chờ đợi động tác tiếp theo của anh, nhưng chẳng có gì xảy ra.
Cho dù đang nhắm mắt, Tô Tô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt lưu luyến của Dĩ Thành trên từng phân khuôn mặt mình.
Tô Tô cắn răng, nhưng không mở mắt.
Anh cũng không chút động tĩnh, khuôn mặt Tô Tô dần nóng lên, không biết là có đỏ hay không, hơi thở ấm áp của anh phả lên khuôn mặt nóng hổi của Tô Tô, bỗng dưng mang đến một trận mát lạnh.
Tô Tô thầm nghĩ, chẳng lẽ cứ phải giả vờ ngủ? Lại nghĩ, dù sao cũng là anh ta ép mình, hại anh ta đi làm muộn một chút cũng đáng kiếp.
May mắn, Thị Dĩ Thành rốt cuộc cũng đi ra, Tô Tô mở mắt, nhìn lên trần nhà, thở phào một hơi.
Tô Tô ra khỏi phòng ngủ đã ngửi thấy mùi thơm tràn ngập trong nhà. Không phải mùi khói bếp đậm đà, mà là mùi cháo nóng thoang thoảng. Thị Dĩ Thành thấy cậu bước ra, mỉm cười nói: “Chào buổi sáng.” Lại hỏi: “Thấy khá hơn chưa? Qua đây ăn chút cháo, xong rồi uống thuốc.”
Tô Tô cũng không lên tiếng, bước tới, ngồi xuống bên bàn.
Thị Dĩ Thành múc một chén cháo đặt trước mặt cậu: “Coi chừng bỏng.” Anh nói.
Tô Tô cúi đầu nhìn vào chén, cháo được nấu cực thơm, hạt gạo cũng rất mềm dẻo, lại không vón cục, khiến người ta không khỏi nổi cơn thèm.
Tô Tô chậm rãi ăn cháo.
Thị Dĩ Thành nhìn cậu, đột nhiên nói: “Việt Việt, em vẫn giống như hồi còn bé, ăn không hề có tiếng động.”
Tô Tô không ngẩng đầu lên, ngữ khí mang theo hai phần ý cười nhàn nhạt: “Có lẽ rất nhiều người ăn cũng không phát ra tiếng động.” Mới ngẩng đầu, giơ một ngón tay thon dài lên trước mặt Thị Dĩ Thành, huơ huơ: “Lặp lại lần nữa, tôi không phải Việt Việt.”
Tô Tô tiếp tục ăn cháo, vừa cười vừa nói: “Tôi với cậu ta, trông rất giống nhau sao? Chuyện này, chỉ mới thấy trên phim ảnh hoặc trong tiểu thuyết, quả thật chưa từng gặp qua.”
Thị Dĩ Thành như đang thầm thở dài, không lên tiếng nữa.
Tô Tô ăn cháo xong, Thị Dĩ Thành liền đưa thuốc với nước qua cho cậu, Tô Tô cũng không nhìn đối phương, nhận lấy rồi uống.
Nhất thời căn phòng trở nên yên tĩnh. Chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ treo trên tường, trong không gian trầm lắng này lại càng đặc biệt rõ ràng.
Thị Dĩ Thành thử mở miệng: “Việt Việt…”
Tô Tô đột nhiên ngắt lời hắn: “Này, tôi nói, anh, thực sự, không làm sao?”
Thị Dĩ Thành: “Hả…”
Tô Tô lại cười rộ, nụ cười của cậu nhu hoà như nước, nhưng không hề vô tư: “Nếu tôi đã đi với anh, làm hay không đều phải thu tiền, anh bị lỗ rồi.”
Thị Dĩ Thành đang định mở miệng, Tô Tô lại nói: “Xin lỗi, tôi phải đi.”
Thị Dĩ Thành ngẩn ra.
Tô Tô vẫn tiếp tục: “Tôi nói, tôi phải đi, xin trả tiền.”
Sắc mặt Thị Dĩ Thành chợt ảm đạm, Tô Tô nhìn anh, từ chóp mũi cười lạnh một tiếng.
Thị Dĩ Thành nói: “Được, được.” Lại cái giọng điệu dỗ dành con nít này.
Tô Tô đột nhiên cảm thấy buồn bực.
Thị Dĩ Thành trở vào phòng, lát sau cầm một phong thư đi ra, khẽ đặt lên bàn. Nhưng nói: “Ở lại thêm chút nữa được không?” Đưa một túi nylon nhỏ cho cậu: “Còn có chỗ thuốc này, cho em. Thuốc rất hiệu quả.”
Tô Tô đón nhận, tiện tay nhét vào túi: “Anh không đi làm sao?”
Thị Dĩ Thành nói: “À, chuyện này, anh đi sớm hay muộn một chút cũng không sao.”
Tô Tô cười khẽ: “Chà, thì ra là ông chủ.”
Thị Dĩ Thành đỏ mặt: “Cũng không thể coi là vậy. Tự mở một công ty vận tải nho nhỏ. Vừa mới đi vào nề nếp.”
Tô Tô nhìn ngón tay im lặng một hồi, đột nhiên nói: “Xin lỗi, anh có kềm cắt móng không? Móng tay tôi bị xước, đâm đau quá.”
Thị Dĩ Thành vội nói: “Có, có.” Đứng dậy đi tìm.
Đến khi anh từ phòng ngủ bước ra, phát hiện Tô Tô đã đi rồi. Một tiếng động cũng không có.
Trên bàn, là một xấp tiền, một bức thư màu trắng được đặt trên cùng, Thị Dĩ Thành cầm lên, trong đó viết mấy chữ: “Cảm ơn tối qua đã chăm sóc tôi, coi như ưu đãi cho anh, tiền tôi chỉ lấy một nửa.”
Nét bút vội vàng, phảng phất như một giây sau sẽ biến mất như chủ nhân của nó.
Sau lần đó, Thị Dĩ Thành cũng không tìm được Tô Tô nữa.
Thị Dĩ Thành mỗi ngày đều túc trực ở Thiên Ly, nhưng, Tô Tô không hề xuất hiện.
Thị Dĩ Thành không thấy Tô Tô, nhưng lại gặp được người thanh niên tên JO cùng ngồi với Tô Tô hôm đó.
Thị Dĩ Thành bước qua: “Cho hỏi, Việt… Tô Tô có ở đây không?”
JO nhận ra hắn: “Anh tìm Tô Tô? Hai ngày nay tôi cũng không gặp cậu ta.”
Thị Dĩ Thành suy nghĩ một lát, vẫn hỏi ra miệng: “Xin hỏi, Tô Tô, là họ Tô thật sao?”
JO mỉm cười: “Anh hai à, đừng nói anh không biết bọn tôi làm nghề gì nha, thành thật mà nói, làm nghề này, có mấy ai dùng tên họ thật của mình? Tô Tô họ gì, tôi thật sự không biết, chỉ biết mọi người đều gọi cậu ta là Tô Tô.”
Trên khuôn mặt trẻ tuổi của cậu, nhàn nhạt hiện lên vẻ tự giễu, còn có một chút tang thương, nhưng nháy mắt đã chẳng còn.
“Vậy…” Thị Dĩ Thành không phải không do dự, thế nhưng vẫn không nhịn được hỏi tiếp: “Cậu có cách gì liên lạc với cậu ấy không, hoặc là… cậu biết cậu ấy ở đâu không?”
JO bị sặc một ngụm rượu, liếc xéo anh: “Tôi đương nhiên, khụ khụ, không biết cậu ta ở đâu. Số di động thì đúng là có, nhưng nếu cậu ấy mà biết tôi tuỳ tiện cho người khác, nhất định sẽ trở mặt với tôi. Anh hai à, anh đừng làm khó tôi.”
Thị Dĩ Thành bất đắc dĩ gật đầu: “Dù sao cũng cảm ơn cậu.”
Thị Dĩ Thành rời khỏi Thiên Ly.
Quán bar này, nằm ở một góc khuất khá biệt lập trên đường, chỉ có bóng cây loang lổ, khẽ lay động trong màn đêm, vẽ nên một mảnh cô tịch.
Việt Việt, em đang ở đâu? Em thực sự, chỉ là Tô Tô thôi sao?