Ngọn núi này được mang tên Thanh Vân vì nó cao ngút trời, vượt qua cả mây xanh, được mệnh danh là ngọn núi cao nhất trong thiên hạ. Nơi này linh khí tề tụ thích hợp cho việc tu hành nên trước kia đã từng có vài môn phái muốn chiếm đóng, cuối cùng phái Thanh Vân hùng mạnh nhất đã giành chiến thắng, trở thành chủ nhân mới của núi Thanh Vân. Khi đó, có một câu nói được truyền tụng là: “Núi Thanh Vân được giành cho phái Thanh Vân. Núi Thanh Vân còn, phái Thanh Vân còn đấy”.
Từ đó đến nay đã một ngàn năm, phái Thanh Vân vẫn đứng sừng sững, trở thành đệ nhất tông môn, người dẫn đầu trong thiên hạ.
Lại nói đến việc tu tiên, được trường sinh bất tử. Thật ra, đó chỉ là cách nói của nhân gian bày tỏ sự ngưỡng vọng của mình. Từ trước đến giờ, những người có thể đắc đạo thành tiên chẳng mấy ai, nói đến trường sinh bất tử lại càng viễn vong.
Người tu tiên chính là người thu nạp linh khí trong thiên địa để thăng tiến tu vi, đến một mức độ nhất định, có thể sử dụng phép thuật đuổi tà, trừ yêu cho nhân gian.
Việc đắc đạo thành tiên chính là mục tiêu lớn nhất của người tu tiên!
Còn trường sinh đến giờ chưa từng có, nhưng để nâng cao tuổi thọ là chuyện có thể, những trưởng lão trong các môn phái có người nào mà không vài ba trăm tuổi. Cộng với một số đan dược, việc giữ tuổi thanh xuân cũng không phải là chuyện bất khả thi. Chỉ cần như thế, trong cái nhìn của phàm nhân, những người ấy đã thật sự trở thành thần tiên, thoát khỏi vòng luân hồi đau khổ.
Dù sao, tu tiên vẫn là con đường tươi sáng mà cả thiên hạ mong ước…
Trở lại cuộc tuyển chọn đệ tử mới ở phái Thanh Vân.
Những đứa nhỏ sau khi qua được vòng tuyển chọn đầu tiên đã bước qua được cánh cửa của phái Thanh Vân. Bọn nó đang đứng giữa một quảng trường rộng lớn, khắp nơi mây trắng bao phủ, xung quanh trồng những loại cây lạ lẫm, những bông hoa đẹp đẽ chưa từng được nhìn thấy…
– Nơi này thật xinh đẹp…
– Ta có cảm giác mình đang bay trên mây vậy…
– Nếu như được ở lại đây mãi thì tốt biết bao…
Những đứa nhỏ vừa đi vừa hướng mắt nhìn xung quanh mà cảm thán. Nơi này đối với tụi nó quả thật quá thần kỳ, đầy mê hoặc.
Tụi nó đi giữa những đám mây bao quanh, mỗi lần bước lên, mây xung quanh liền tan ra để lộ con đường nhỏ không biết dẫn đến đâu. Đến khi đi hết quãng đường đó, tụi nó đến được một cái sảnh rộng lớn, bên trong được bày trí thật xinh đẹp, còn có cả những thứ hoa quả, bánh trái ngon ngọt mà tụi nó chưa từng được thấy qua.
– Đây là nơi nào a?
– Tại sao lại không có người nào ở đây?
– Không có người đón tiếp chúng ta sao?
– Thật là nhiều thức ăn, có thể ăn được không…
Những đứa trẻ sau phút ban đầu bỡ ngỡ, sợ hãi dần thích ứng với nơi này, bắt đầu khám phá xung quanh.
– Thanh kiếm này thật là vừa tay a…
– Đồ ăn ngon quá!
– Những người trong bức họa thật là đẹp mắt…
Thế là chúng dần dần tản ra, bị những thứ trong sảnh thu hút. Có đứa vui vẻ, thích thú, cũng có nhiều đứa vì giành giật với nhau mà bắt đầu cãi vả, đánh nhau. Chẳng mấy chốc trong sảnh loạn thành đoàn.
Cũng có vài đứa tuy tò mò nhưng vẫn giữ vững ý chí, không chạy loạn hay tranh giành gì.
Mà bọn chúng không hề biết rằng mọi việc ở đây đang bị tầng cao quan sát.
– Ừm, đứa nhỏ này tinh thần kiên định, là hạt giống tốt.
Một trưởng giả chỉ vào một đứa bé trên tấm gương khen ngợi.
– Ta lại chú ý đứa này, tinh thần mạnh mẽ dám tranh giành thứ tốt cho mình, có như vậy, tương lai mới có thể vượt hơn người khác…
– Đứa nhỏ này, tự biết kiềm chế lòng tham…
– Hừ, nếu chỉ bo bo giữ mình, mang danh thiện nhân làm được gì, tu tiên giới cũng có phân chia thượng hạ…
Mấy vị trưởng giả cứ ta một câu, ngươi một câu tranh luận loạn cả lên.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, một tiếng chuông vang lên làm mấy đứa nhỏ tỉnh táo lại, biết là sắp đến cửa ải tiếp theo. Không ai nói ai, tụi nó liền tập trung lại một chỗ, dù còn rối loạn nhưng vẫn nhìn ra hàng ngũ.
Tiếp theo, mấy vị trưởng giả không biết từ đâu xuất hiện ở đại sảnh. Cả thảy có năm người, có người mặt hiền hậu, người mặt nghiêm khắc, người thì ốm o từ trên cao nhìn xuống mấy đứa nhỏ bên dưới.
Mấy đứa nhỏ nhất loạt im lặng, biểu tình chăm chú, mong để lại ấn tượng tốt với các vị trưởng giả.
Sau khi nhìn một vòng, một vị trưởng giả lên tiếng nói:
– Được rồi. Các ngươi sẽ luân phiên nhau tiến tới chạm vào tấm gương này. Sau đó, ta sẽ thông báo ngươi có thể được chọn hay không.
Vị trưởng giả vừa nói vừa phẩy tay một cái, một tấm gương cao to hiện ra đằng trước. Mấy đứa nhỏ thấy vậy nuốt nước bọt một cái, đứa nào cũng có phần e ngại không muốn tiến lên đầu tiên.
Mấy vị trưởng giả bên trên vẫn im lặng chờ đợi, không thúc giục.
Mãi một lúc, cũng có đứa không chịu nổi bước ra khỏi hàng tiến về phía trước, cúi người thi lễ.
– Miên Sơn ra mắt các vị trưởng giả.
Thi lễ xong, nó thu hết can đảm tiến tới chạm vào tấm gương. Kỳ lạ thay, khi tay nó chạm vào mặt gương, mặt gương vốn im ắng chợt nổi lên những dao động kỳ diệu. Biến cố đó làm nó giật mình, nhưng mọi việc đã tới đây, nó không muốn bỏ cuộc nên tiếp tục hoàn thành thử thách của mình.
Ngược lại, các vị trưởng giả bên trên có người không thay đổi biểu cảm cũng có người gật gù hài lòng.
Đến khi dao động tan biến, nó rút tay mình lại, hồi hộp chờ đợi số phận của mình. Một vị trưởng giả nhìn thấy nó căng thẳng thì khẽ cười, nói:
– Ngươi hợp cách.
Nghe xong, nó liền vui mừng đến mức muốn nhảy cẳng lên nhưng vẫn không dám làm chuyện quá phận như thế, khẽ cúi người tạ ân.
Sau đứa thành công đầu tiên, tinh thần của mấy đứa nhỏ nhẹ bớt, tiếp tục có đứa thứ hai, đứa thứ ba… lên thử thách.
Trong sảnh lúc này chỉ có tiếng của các vị trưởng giả thông báo phát ra.
– Hợp cách!
– Không hợp cách!
Thế là, mấy đứa nhỏ được phân ra làm hai, một bên chính là những đứa đã qua được thử thách, trên mặt không giấu được sự sung sướng khi sắp trở thành đệ tử mới của phái Thanh Vân và một bên thì ủ rũ, có đứa bật khóc vì đã thất bại…
Rốt cuộc cũng đến lượt của đứa nhỏ ăn mặc rách rưới dưới chân núi mới nãy. Những đứa nhỏ dự cuộc thi tuyển lần này thuộc nhiều tầng lớp, có quý tộc có thường dân, cũng có một số đứa nhà nghèo nhưng trong số đó không ai có bộ dạng thảm hại như đứa nhỏ này. Nên đến giờ, không một ai thèm quan tâm đến nó.
Đứa nhỏ rụt rè bước từng bước tới trước tấm gương giữa sảnh rồi chần chừ đặt tay lên đó, từng đợt dao động hiện ra.
Nó sợ hãi chăm chú theo từng nét mặt của các trưởng giả bên trên, không một ai có vẻ mặt tốt, thậm chí đến trưởng giả hay cười cũng phải nhíu mày.
Tim nó đập thình thịch, hít một hơi sâu chờ đợi phán xét giành cho mình.
– Ngươi…
Một vị trưởng giả khó khăn mở lời, cuối cùng, lão phán quyết:
– Ngươi… không có duyên với tu tiên.
Dù cho là phàm nhân kiếp này không có duyên thì kiếp sau, hay kiếp sau nữa vẫn có hy vọng tu tiên. Thế mà, đứa nhỏ này, trời đã định rằng đời đời kiếp kiếp không có cơ hội tu tiên. Phải là mệnh số thế nào để gánh chịu như vậy chứ…
Không thể lý giải nổi!
Đứa nhỏ run rẫy, hai mắt rưng rưng nhìn các vị trưởng giả.
Xem như thương tiếc, một vị thở dài:
– Đáng tiếc… Đáng tiếc…
Đứa nhỏ không còn hy vọng cúi mặt xuống, lủi thủi bước lại chỗ những đứa thất bại.
Những đứa trẻ còn lại lần lượt lên thử thách cho đến đứa cuối cùng.
Sau đó, những trưởng lão dẫn theo những đứa qua được vòng sơ khảo đi tiếp vào trong, còn những đứa không qua được thì không bị đuổi ngay đi mà tiếp tục lưu lại sảnh đường, thỏa mái dùng những đồ ăn thức uống đã được chuẩn bị sẵn. Dù sao, có thể đặt chân đến đây cũng là phần phước nhiều người mơ ước, xem như là một ân huệ nhỏ phái Thanh Vân dành tặng cho những đứa trẻ này vậy.
Một thời gian lâu sau, đoàn người cũng quay trở lại, những vị trưởng giả kia vẫn bình tâm như cũ, chỉ có mấy đứa nhỏ phía sau họ đầy đủ biểu tình, có đứa hưng trí, đứa cao ngạo, nhẹ nhỏm cũng có không ít đứa mang gương mặt khổ sở, hiển nhiên, tụi nó đã bị loại trừ.
Sau khi cuộc tuyển chọn kết thúc, các vị trưởng giả tập trung những đứa nhỏ thất bại lại, phân phát cho mỗi đứa một viên đan dược. Những đứa được chọn thì không có phần này, có đứa cảm thấy bất mãn nhưng đa phần đều im lặng, tự hiểu rằng cái mình đạt được quý giá gấp trăm ngàn lần so với viên đan dược đó.
– Viên đan dược này có tác dụng giúp cơ thể trở nên mạnh khỏe và sống thọ thêm mười năm. Đây là món quà Thanh Vân phái giành cho các ngươi.
Những đứa trẻ nắm đan dược trong tay có đủ tâm trạng, đứa thì mừng rỡ, đứa không cam tâm, đứa không rõ ràng. Cuối cùng, những đứa không được tuyển chọn được dẫn xuống núi. Những người ở dưới thấy con mình trở về buồn vui lẫn lộn, còn những người không thấy con mình quay trở lại thì biết rằng nó đã được tuyển chọn nên sung sướng nhảy cẳng lên. Trong một gia tộc, có người tu tiên hay không có sự khác biệt rất lớn, uy tín và danh vọng của gia tộc đó sẽ tăng cao rất nhiều, chưa nói đến Thanh Vân phái là tông môn đệ nhất…