Qua ngày hôm sau, đoàn người lại tiếp tục cuộc hành trình một cách thuận lợi. Mà càng thuận lợi thì Trần Thông càng lo lắng, đến lúc cuối, hắn gần như chẳng rời người thanh niên trẻ tuổi kia lấy một tấc.
Bọn họ cứ như vậy theo sau lão hòa thượng một đường ra khỏi khu rừng.
Rời khỏi khu rừng quỷ dị, mọi người dường như có chút không tin được, khu rừng này đã vây khốn bọn họ cả thời gian dài rồi, thế mà lão hòa thượng điên khùng kia lại dễ dàng dẫn bọn họ ra như thế, lão thật sự có bản lãnh thần thông sao?
Đến lúc này, nghi ngờ của Trần Thông mới giảm xuống, tới trước mặt lão hòa thượng chấp tay nói:
– Lão hòa thượng, xin nhận của tôi một lạy.
Trần Thông chưa kịp quỳ xuống thì lão hòa thượng đã phất tay ngăn hắn lại.
– Lão chỉ làm việc lão nên làm thôi.
Nói rồi, Tiếu hòa thượng quay sang nhìn những người trẻ tuổi phía sau, cất tiếng nói:
– Sắp chia tay tại đây, ta có một lời khuyên muốn gửi tới cho các ngươi…
Dù lão có ân với bọn họ, nhưng sự điên khùng của lão, họ vẫn để trong lòng, nên giờ có cung kính thì cũng chỉ ngoài mặt mà thôi.
– Đừng chỉ nhìn những gì ngươi thấy, đừng vội tin những điều ngươi nghe, đừng nhanh miệng nói lời cay nghiệt. Khi ngươi không biết tin đúng sai, hãy hỏi trái tim của mình, lương tri sẽ cho ngươi biết nên làm gì.
Tiếu hòa thượng vừa dứt lời, từ cơ thể của lão, hào quang vạn trượng phóng ra chiếu rọi khắp chốn làm những kẻ trước mặt không thể mở mắt nhìn thẳng, bên tai bọn họ chỉ nghe thấy tiếng cười của Tiếu hòa thượng.
– Ta đi đây! Ha ha ha…
Bọn họ mập mờ nhìn thấy bóng của Tiếu hòa thượng dần dần biến mất trong hào quang rực rỡ kia. Tới lúc này, bọn họ mới biết được người đứng trước mặt bọn họ không phải là một lão hòa thượng bình thường, là bậc thần thông. Không ai bảo ai, cả thảy liền gấp gáp quỳ xuống vái lạy, nhưng lão hòa thượng đã đi xa rồi.
Đến khi tất cả trở lại như cũ, bọn họ vẫn giữ nguyên thế cúi đầu sát đất một lúc lâu mới dám hó hé ngẩng đầu lên.
– Trời ơi, chúng ta đã gặp bậc thần thông trong truyền thuyết phải không?
– Đó nhất định là thần tiên giáng trần rồi…
Bọn họ xôn xao bàn cãi một lúc lâu không ngừng. Chỉ có người thanh thiên kia vẫn hướng mắt nhìn theo hướng Tiếu hòa thượng biến mất, Trần Thông nhẹ lên tiếng gọi:
– Hoàng tử…
Người thanh niên vẫn không tin được mà hỏi:
– Lão ta… không, là ngài cố ý đến nói với ta những lời dạy kia phải không?
Trần Thông cũng không rõ ràng, cúi đầu cung kính nói:
– Nhất định là vậy! Có lẽ lão thần tiên biết trước tương lai của ngài nên hôm nay đến nói những lời giáo hóa…
Ngập ngừng một lúc, Trần Thông lại nói:
- Nếu ngài có thể hiểu được những lời dạy đó, tương lại sẽ giúp ích rất nhiều cho ngài. Thậm chí có thể...
“... đạt được ngai vàng trên cao kia!”
Những lời này, Trần Thông không nói ra nhưng người thanh niên đã tự hiểu lấy.
...
Chỉ còn lại một mình với Tiếu hòa thượng, bên tai yên tĩnh không tí, Y Nhi cất tiếng hỏi:
- Ngài nói những lời kia là ám chỉ cho ta sao? Thiện nhân? Nếu như ta là thiện nhân thì làm sao? Là ác nhân thì thế nào?
Lão hòa thượng mỉm cười nhìn Y Nhi, Y Nhi dò hỏi:
- Ngài muốn ta tiếp tục thực hiện nghĩa vụ của Thiên Nữ như những kiếp trước sao?
Kéo theo Thiên Ma đồng quy vu tận?
Tiếu hòa thượng cười nói:
- Quyết định thế nào là do ngươi lựa chọn, không ai có thể chọn lựa thay ngươi được.
Y Nhi trầm mặc một lúc lại hỏi:
- Vậy lão có muốn ta giết Thiên Ma hay không?
- Đó là chọn lựa của ngươi sao?
Đùa à! Nàng làm sao lại muốn giết hắn!
- Tiếu hòa thượng, tại sao? Tại sao ta lại là Thiên Nữ?
Nụ cười của lão hòa thượng có phần trầm xuống, lão nói:
- Cái nhân hôm nay chính là cái quả ngày mai! Ngươi bây giờ là Thiên Nữ vì đây là kết quả chọn lựa trước kia của ngươi!
Chọn lựa? Nàng tự chọn trở thành Thiên Nữ sao?
Vậy nếu như trước kia nàng không chọn thành Thiên Nữ vậy nàng có giống như bao người khác, vui vui vẻ vẻ mà sống thanh thản qua ngày hay không?
- Đứa nhỏ, trên một cánh đồng lúa, lúa ở ngoài rìa không giống với lúa ở trung tâm và ngay cả trên một mẫu nhỏ, giữa hai cây lúa sát nhau cũng đã khác biệt nhau rồi, bởi vì, ngay từ đầu, cái nhân của nó đã không giống nhau. Cái nhân đã gieo xuống rồi có thể thay đổi sao? Quá khứ đã qua dù có cố truy tìm tới nguồn cội thì được lợi ích? Vẫn không thay đổi cái nhân kia được rồi, nếu có sự thay đổi, thì chính là ở tương lai kia, tương lai sẽ trở nên thế nào là do quyết định ở hiện tại này! Mỗi một quyết định sẽ mang tới một tương lai khác nhau. Vậy đứa nhỏ, ngươi muốn gì?
Nàng muốn gì?