Bạch Thiên Lam như lạc bước trong những câu hỏi chồng chéo của Tiếu hòa thượng, nhưng nhờ đó, hắn dường như đã nắm bắt được cái gì đấy!
Cái hắn cần bây giờ là phương pháp để chấm dứt cuộc chiến bây giờ.
Muốn vậy, hắn phải biết được nguyên nhân vì sao cuộc chiến này khởi điểm.
Là vì ma giới muốn chiếm lấy nhân gian, biến thế giới này thành của chúng. Bởi vậy, chiến tranh mới nổ ra!
Là bởi vì…
Kẻ địch của nhân loại chính là ma giới!
Kẻ địch chính là… có phải là ma giới không?
Thiên Ma thì chọn cái chết để dừng lại, còn Thiên Nữ? Vốn là đồng minh của con người lại chịu biết bao khinh khi, ghẻ lạnh, thậm chí còn mất mạng vào chính tay con người, khiến cho nàng phải thoái chí!
Rốt cuộc, kẻ thù thật sự là ai đây?
Thiên Ma chết rồi tái sinh là kẻ thù? Không có Thiên Ma, cuộc chiến có dừng lại?
Nhưng thật sự chiến tranh vẫn diễn ra dù có sự hiện diện của Thiên Ma hay không!
Và chưa hẳn nếu Thiên Ma hiện tại thật sự biến mất, không có một Thiên Ma mới được sinh ra, tình hình thậm chí có thể tệ còn hơn bây giờ! Mãi mãi không hồi kết!
Rốt cuộc ai mới là kẻ thù?
Kẻ thù thật sự là ai đây?
Nếu như… nếu như…
Trong tâm trí Bạch Thiên Lam đột nhiên bừng sáng, hắn đã hiểu rồi! Hắn đã biết cách để chấm dứt cuộc chiến vô nghĩa này!
Bạch Thiên Lam bỗng nhiên quỳ gối trước mặt Tiếu hòa thượng, dập đầu trước lão, thành kính nói:
– Cám ơn lão hòa thượng đã chỉ điểm!
Tiếu hòa thượng không đáp, vẫn chỉ cười như cũ.
– Người trẻ tuổi, nếu quyết định của ngươi là đúng, hãy kiên định với nó. Sau này, sẽ còn rất nhiều người cần ngươi đấy…
Bạch Thiên Lam vẫn cúi thấp đầu.
Tiếng cười của Tiếu hòa thượng càng lúc càng xa, đến khi mất hẳn, Bạch Thiên Lam mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng đi của Tiếu hòa thượng, lại dập đầu ba cái.
Xong lễ, hắn liền đứng bật dậy, nhanh chóng lao đi.
- Ta đã biết cách hóa giải rồi! Ta phải đi tìm Y Nhi!!! Nàng sẽ không chết! Nàng không cần phải chết!!!
Bạch Thiên Lam vun vút lao đi như tên bắn, cố gắng thật nhanh, thật nhanh để đi tìm Y Nhi, nói cho nàng biết phương pháp. Nhưng hắn đi chưa được một đoạn đã bị một cái lưới từ trước mặt lao thẳng tới bắt lấy.
Bạch Thiên Lam mất thăng bằng rơi phịch xuống đất. Hắn lồm cồm bò dậy vận dụng tiên lực để xe lưới nhưng hoàn toàn vô dụng, hắn không thể sử dụng năng lực của mình.
- Tại sao lại thế này? Đây chẳng lẽ lại là cái lưới của...
- Bạch sư thúc thật tinh mắt! Đây đúng là pháp bảo trấn của phái Lưu Tinh ta!
Một giọng nói đột ngột vang lên giải đáp thắc mắc của Bạch Thiên Lam. Bạch Thiên Lam kinh ngạc nhìn người vừa xuất hiện.
- Lâm Thiện Nhân?
Lâm Thiện Nhân bước tới một bước đứng trước mặt Bạch Thiên Lam, tự đắc nói:
- Là ta!
Đã quá ngạc nhiên, Bạch Thiên Lam lên tiếng chất vấn:
- Tại sao ngươi lại bắt ta?
Lâm Thiện Nhân thản nhiên nói:
- Đương nhiên là ngăn cản sư thúc làm chuyện vô nghĩa rồi.
- Chuyện vô nghĩa?
- Ừ, rất vô nghĩa, không cần thiết!
Nếu như để Bạch Thiên Lam gặp được Thiên Nữ, nói cho nàng biết phương pháp rồi thì sau này làm sao giết được nàng nữa. Còn lỡ như, người của tu tiên giới biết được thông tin, ai biết được họ có quay ra bảo vệ Thiên Nữ hay không? Nàng mà không chết thì hắn làm sao đây?
Chấm dứt cuộc chiến?
Cuộc chiến không phải sắp kết thúc rồi sao? Còn việc ngàn năm sau chiến tranh có tiếp tục diễn ra hay không thì có liên quan gì tới hắn!
Hắn chỉ cần biết hiện tại Thiên Nữ nhất định phải chết!