Chương 95
Thời gian cứ thế trôi rồi lại trôi qua, cũng không biết đã bao lâu rồi. Lâu đến mức một đứa bé ngây ngô đã có chút cao lớn, có hình dạng của người trưởng thành.
Đủ lâu để hắn xác nhận rằng: người mẹ kia của hắn sẽ không bao giờ trở lại!
Hắn từ lâu đã học được cách sử dụng nguồn năng lượng trong cơ thể mình. Và ma thú xung quanh đây đã bị hắn săn giết gần hết, đã chẳng còn có gì có thể ăn được nữa.
Thế là, hắn ra một quyết định: đi tới một nơi khác!
Hắn đã đắn đo, nấn ná rất lâu mới thật sự ra đi. Bỏ lại nơi này, bỏ lại niềm hy vọng duy nhất của hắn!
Sau đó, hắn đã đến được một thành nhỏ, gặp được những ma nhân khác. Thời gian đó khá khó khăn, hóa ra sống cùng ma nhân phức tạp hơn cuộc sống ở một mình nơi hoang vu trước kia. Chí ít, nơi đó hắn chỉ cần tìm thức ăn sống qua ngày chứ không cần bận tâm nhiều thứ khác như vậy.
Hắn cũng chẳng còn rõ ràng lắm mình đã lăn lộn ở đó bao lâu, cũng may mắn gặp được người chú ý đến sức mạnh của hắn, nhờ vậy mà ít nhiều đã giúp ích cho con đường sau này của hắn.
Rồi sau đó, sau đó, hắn trở thành Thiên Ma!
Nhờ vào sức mạnh bất khả kháng của hắn, hắn đã đánh bại hết tất cả những kẻ địch khác để thành Thiên Ma đầu tiên của ma giới!
Kể từ dạo ấy, nó đã trở thành cái tên của hắn!
…
Sau khi thành Thiên Ma, hắn có nhiều trọng trách hơn, quan trọng nhất chính là duy trì sự sinh tồn của ma giới.
Lúc đấy, ma giới vô cùng hỗn loạn, kẻ chém người giết, chưa từng có một ngày bình yên, tất cả là bởi vì sinh tồn! Bọn họ thiếu thức ăn, nơi ở và nhiều thứ khác.
Đối với Thiên Ma, người vừa trở thành đế vương của ma giới, bọn họ cũng không có nhiều khái niệm. Tất cả những gì họ biết là tìm thức ăn để sống sót qua ngày hôm nay.
Ma giới bị chia rẻ nghiêm trọng, thậm chí ngôi vị Thiên Ma của hắn cũng không vững vàng. Sau nhiều lần bàn bạc, tất cả mọi người đã thống nhất ý kiến: chiếm lấy một không gian mới, nơi có khả năng cung cấp những yêu cầu của ma giới!
Và rồi, hắn đã chọn, chọn vùng đất của nhân loại!
Hắn từ khi còn rất nhỏ đã lớn lên bằng cách chém giết giành giật sự sống. Những kẻ yếu ớt phải trở thành con mồi cho kẻ mạnh hơn cũng là điều hiển nhiên. Và hắn cũng nghĩ như vậy! Nên khi đưa ra quyết định xâm chiếm vùng đất của nhân loại, hắn hoàn toàn không có một chút do dự hay áy náy nào!
Dựa vào sức mạnh vô biên của mình, chính tay hắn đã xé rách không gian, mở ra con đường đến nhân gian.
Cuộc chiến đầu tiên đã bắt đầu như vậy.
Chiến lợi phẩm có từ sau cuộc chiến đó đã khiến tất cả mọi người vừa lòng. Bọn họ đã chiếm được rất nhiều trâu dê bò chó, lương thực và còn bắt được một số con người còn sống và biến họ thành kẻ tôi mọi cho ma giới.
Khi đó, hắn không hiểu, hắn không hiểu vì sao những kẻ bị bắt đó lại nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ như vậy. Đó là ánh mắt hắn chưa bao giờ thấy qua, không biết nên gọi là gì nhưng nó vẫn làm hắn cảm thấy khó chịu, thật khó chịu.
Nhờ những chiến lợi phẩm của các cuộc chiến mang lại cho ma giới đã làm cho nhiều người phải thay đổi cách nhìn về vị Thiên Ma, đế vương của bọn họ. Dần dà, nhiều người đã chịu quy phục dưới trướng của hắn hơn. Theo thời gian trôi qua, đúng như dự liệu, toàn bộ ma giới đã đặt trong lòng bàn tay của hắn. Lời nói và sức mạnh của hắn đã trở thành tôn chỉ của thần trong lòng người của ma giới.
Và cũng trải qua quãng thời gian dài đằng đẳng đó, cuối cùng, có một ngày hắn cũng đã hiểu ra ánh mắt của nhân loại hướng về hắn có ý nghĩ là gì.
Căm tức!
Phẫn hận!
Không cam lòng…
Thì ra, những nhân loại nhỏ bé kia cũng có suy nghĩ riêng của mình. Cũng cảm thấy vui vẻ, cũng cảm thấy đau khổ…
Càng chứng kiến nhiều, hắn càng không rõ, không thể hiểu được nhân loại kia nữa.
Vì sao bọn họ yếu ớt như vậy, vì sao bị giống tộc khác tiêu diệt lại bất kham như vậy…
…
Một ngày kia, hắn rãi bước vào một ngôi làng hoang tàn, xung quanh vẫn còn lửa đỏ, trong không khí vẫn còn mùi máu tươi nồng đầm. Ngôi làng này vừa bị ma giới càn quét qua.
Hắn cứ đi rồi lại đi, nhìn thấy mặt đất thành một màu đen, cỏ cây héo rũ thì tự nhủ:
“Bọn ngốc này... đã nói đừng thả ma khí ra, nơi nào cũng bị nhiễm ma khí thế này thì làm sao còn sinh cơ được nữa. Cuối cùng sẽ trở thành mảnh đất hoang tàn như ma giới thôi...”
Khi hắn bước qua một đống nát thì đột ngột dừng chân.
Đống đổ nát dưới chân hắn hồi lâu bỗng nhiên lay động, những thanh gỗ, mảnh vỡ rơi ra để lộ thân hình của một đứa bé gái nhỏ xíu.
Đứa bé ấy chăm chăm nhìn hắn, ánh mắt đầy căm hận.
Qua đôi mắt rực sáng vì lòng căm thù kia, hắn lại thấy rõ hình bóng của mình phản chiếu trong đó.
Đứa bé điên cuồng gào thét:
“Ta nhất định sẽ giết chết ngươi!!!”
Vì sao một đứa bé nhỏ như vậy lại muốn giết hắn?
“Ngươi đã giết chết cha mẹ ta! Ta nhất định sẽ trả lại mối thù này!!!”
Hắn ngạc nhiên, hắn vừa mới tới thôi mà, hắn đâu có ra tay giết kẻ nào đâu? Nhưng qua ánh mắt nhận định kia, hắn biết dù có nói thế nào cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của đứa bé đó. Mà dù sao thì ngôi làng này bị tấn công xét cho cùng cũng là do hắn mà ra. Vì hắn là người đã mở đường cho ma giới tới nhân gian!
Thế là, hắn thản nhiên đáp:
“Được thôi! Ta sẽ chờ, sẽ chờ ngươi tới giết ta!”
Nói rồi, hắn quay bước bước đi, bỏ lại đứa bé kia ở lại một mình giữa mảnh đất tràn ngập ma khí. Dù sao, một kẻ với lòng đầy căm hận như vậy, thế nào cũng sẽ tìm được con đường sinh tồn mà thôi. Sống sót để trả thù!
Đối với hắn, đó chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng để nhớ tới và hắn cũng đã quên đã từng có chuyện như vậy xảy ra.
Hắn gần như đã quên đi đứa nhỏ đó cho tới tình cờ có một ngày kia hắn chợt nhớ tới...
Đó là lúc hắn đã vững vàng ngồi trên ngôi vị của mình, đã trở thành Thần của tất cả mọi người trong ma giới. Vào lúc đó, tất cả mọi người đối với hắn chỉ có cung kính và cung kính, không một ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn cũng đã trở nên quen thuộc với sự cô độc trên ngai vị của mình.
Tất cả những chiến sự sau này hắn cũng không buồn nhúng tay vào nữa, tất cả đều để cho cấp dưới lo liệu. Chỉ đôi khi, hắn chợt nẩy ra nhã hứng đi quan sát tình hình.
Ngày đó, hắn tình cờ xuất hiện ở một chiến trường, nơi nay trước đó đã xảy ra một cuộc chiến lớn giữa ma giới và giới tu tiên. Tất cả còn lại chỉ là tàn tích và những thi thể không ai đến nhặt.
Hắn rãi bước đi qua chiến trường ấy, từng hình ảnh chết chóc đập vào mắt hắn.
Bọn hắn, ma giới vì sinh tồn nên mới xâm chiếm nhân giới.
Nhân giới lại vì bảo vệ mảnh đất của mình mà đứng lên chiến đấu.
Bất kể là thắng hay thua thì cuối cùng cũng chỉ còn lại mảnh tro tàn...
Hắn cứ thế đi tiếp cho tới khi chợt nhận ra một gương mặt quen thuộc.
Đó là gương mặt của một ma nhân đã chết trận, thân xác thì bị bỏ lại nơi này. Đó là một người rất quen thuộc, người mà hắn đã luôn tìm kiếm chờ đợi suốt bao nam khi xưa...
Chính là người đã sinh ra hắn!
Ngày đó, bà ta bỏ hắn lại mà không bao giờ ngờ rằng có ngày hắn lại trở thành Thiên ma, thành Thần của ma giới! Ngày đó, bà ta không bao giờ ngờ được đứa bé bị bà ta ruồng rẫy đã trở thành người đứng đầu cảu ma giới, còn bà ta mãi mãi chỉ là một ma nhân thấp hèn. Ngày hôm nay, chắc chắn bà ta cũng không bao giờ ngờ được...
Hắn đứng đấy nhìn thi thể của người đã sinh ra hắn mãi không nhúc nhích.
Hắn từ lâu đã không còn trông mong gì ở bà ta nữa, cũng không còn nhớ thương, ngày hôm nay, trông thấy bà ở nơi này cũng không có chút động tâm.
Hắn cứ đứng đấy hồi lâu rồi tiếp tục bước đi.
Trong lòng hắn không có đau đớn, không có luyến tiếc, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy thật trống rỗng.
Xung quanh của hắn thật vắng lặng...
Đã bao lâu rồi không có người dám nói chuyện cùng hắn? Đã bao lâu rồi không có một ai đó dám nhìn thẳng vào mắt hắn?
Và, hắn chợt nhớ ra thân ảnh của một đứa bé yếu ớt với ánh mắt quật cuồng.
Khi đó, hắn chợt thốt lên:
“A, ta đang chờ ngươi đến lấy mạng ta đây...”