Có không ít người vẫn không yên tâm mà âm thầm bám theo gót chân của Y Nhi.
Y Nhi đi càng lúc càng xa, đã tới được phạm vi của người ma giới đang dưỡng thương. Nhìn thấy Y Nhi xuất hiện, không ít ma nhân bị đánh động, liền dàn ra ngăn cản.
Bọn họ chính là những ma nhân còn lại sau cuộc chiến này, khi nhìn thấy Thiên Ma ra tay, bọn họ nghĩ rằng mình đã được cứu sống thì nào ngờ, Thiên Ma cũng giam giữ bọn họ trong bức tường này.
Bọn họ không dám có suy nghĩ đối nghịch với Thiên Ma, nhưng hành động kỳ lạ này của Thiên Ma đã làm không ít kẻ không thể hiểu được mà nghĩ ngợi.
Vô kinh hãi nhìn Y Nhi từng bước tới gần.
Tại sao nàng ta tới giờ vẫn còn sống? Khi đó, không phải chính mắt Vô đã nhìn thấy nàng gần như đã đứt hơi mà rơi xuống kẽ nứt trong không gian sao? Chẳng lẽ không ai có thể giết được nàng…
Cũng lúc ấy, Vô chợt nghĩ tới nguyên do Y Nhi xuất hiện tại đây.
– Ngươi…
Vô bừng tỉnh ngộ.
– NGĂN NÀNG LẠI! KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ NÀNG TA BƯỚC QUA NƠI NÀY!!!
Tất cả những kẻ ở đó không ai hiểu được vì sao Vô lại kích động như vậy, nhưng Vô đã hạ lệnh, bọn họ lập tức liền tuân theo. Từng người, từng người bắt đầu bày trận bao vây Y Nhi vào trong.
Vô căm tức nhìn Y Nhi, quát lớn:
– Ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi đi qua địa phương này!!!
Y Nhi lẳng lặng đưa mắt nhìn lướt qua Vô, nói:
– Ngươi không thể ngăn được ta.
Nhưng lời Y Nhi nói không ai nghe thấy, tất cả ma nhân xung quanh đã lao vào tấn công nàng.
Những kẻ bám theo phía sau Y Nhi kia thấy đột ngột phát sinh biến cố này thì cũng sững sờ nhưng không một ai dám tiến lên ra tay giúp đỡ.
Y Nhi vẫn đứng yên tại chỗ.
Khi ma nhân sắp sửa đánh tới Y Nhi thì từ trong cơ thể Y Nhi, một luồng năng lượng màu trắng nhu hòa liền phát ra đỡ lấy mọi đòn tấn công.
Chỉ cần đối phương không phải là con người, thì lúc này, nàng chính là kẻ mạnh nhất!
Vô số ma nhân liên tiếp bị đánh bật lại.
Sự phát sinh đó khiến không ít người phải trố mắt ra nhìn. Đó chính là khả năng của Thiên Nữ! Chính là người duy nhất suốt bảy ngàn qua có thể sánh ngang với Thiên Ma!
Vô không chấp nhận chịu thua, tiếp tục công kích, nhưng không một lần có thể chạm tới Y Nhi, hai bên cứ giằng co như vậy một lúc lâu.
Y Nhi đã không còn kiên nhẫn nữa, đôi mắt khẽ nheo lại, điều khiển nguồn năng lượng phát ra mạnh hơn.
Bùm một tiếng, Vô bị đánh ngã trên đất. Dù đã bại trận nhưng Vô vẫn không chịu nhường bước, run rẫy tiếp tục muốn đứng lên đánh tiếp.
Y Nhi có chút rung cảm nhìn qua Vô, nhìn kẻ quyết liều chết để cản bước chân của mình. Dù nàng ta đã làm nhiều chuyện xấu xa, hiểm độc nhưng không thể không nói toàn bộ những chuyện nàng ta làm mục đích điều là vì bảo vệ hắn.
Có thể nói nàng là người duy nhất trong suốt mấy ngàn qua toàn tâm toàn lực đều vì hắn.
Nhưng có thế nào đi nữa, thì hôm nay nàng vẫn phải đi qua nơi này.
Y Nhi nhắm mắt lại, xung quanh nàng những luồng sáng trắng càng nồng đậm, càng xuất hiện nhiều hơn.
Trong thoáng chốc dưới ánh mắt kinh ngạc của nhiều người, ánh sáng kia đã hợp nhất tạo thành một con đường xuyên suốt thẳng tắp về trước.
Y Nhi mở mắt ra nhìn thành quả của mình, dưới chân bắt đầu bước đi.
Vô sững sờ nhìn sự tình đang diễn ra trước mắt.
Không thể để nàng ta đi như vậy! Không thể để nàng ta đi qua như vậy được!!!
Vô như bị hóa điên, điên cuồng công kích vào Y Nhi đang được ba bọc bên trong năng lượng thần khiết kia.
Máu, ma khí và cả nước mắt của Vô chạm vào năng lượng tinh thuần kia, dù có cố gắng thế nào cũng không làm nó bị chút suy suyễn, mà toàn bộ bị tan biến vào đó.
Từ lúc con đường ánh sáng này được tạo ra, xung quanh Y Nhi đã trở nên yên tỉnh hơn hẳn, không còn ai có thể ngăn cản nàng được nữa.
- Thiên... ta sắp tới rồi... sắp tới để gặp chàng...
...
Cùng lúc ấy, ở nơi tạm đóng của nhân loại phía bên kia của bức màn.
- Sư phụ, sư phụ...
Trần Anh Thái đang dưỡng thương thì nghe thấy tiếng đệ tử hớt hơ hớt hả chạy tới. Trần Anh Thái cau mày nhìn lên, chất vấn:
- Có chuyện gì?
Đệ tử kia vẫn còn kích động, nói không thành lời:
- Sư phụ, là sư... sư thúc, ngài đã tới rồi!!!
Trần Anh Thái kinh ngạc, Bạch Thiên Lam đã tới rồ?
Trần Anh Thái liền đức bật dậy nhưng lão lảo đảo muốn té ngữa, làm tên đệ tử kia cuống cuồng chạy tới đỡ lấy.
- Sư phụ...
Bạch Thiên Lam cũng đã tới nơi.
- Sư huynh.
Nghe thấy tiếng gọi của Bạch Thiên Lam, Trần Anh Thái run run đưa tay về phía Bạch Thiên Lam, chỉ mới mấy ngày mà trông lão đã già đi hàng chục tuổi.
- Sư đệ, đệ đã quay lại rồi... quay lại rồi...
Nào ngờ, Bạch Thiên Lam lại lên tiếng hỏi:
- Sư huynh, Y Nhi đâu?
Trần Anh Thái đang dạt dào xúc động tràn ngập nào ngờ Bạch Thiên Lam chỉ quan tâm mỗi nữ nhân kia, lão như bị đội cho một gáo nước lạnh. Liền hỏi:
- Đệ chỉ quan tâm nữ nhân kia?
Bạch Thiên Lam gấp gáp hỏi:
- Nàng đang ở đâu, sư huynh?
Trần Anh Thái giận dữ rút tay về, gắt gỏng:
- Nàng ta đã đi tìm Thiên Ma rồi! Trong mắt nàng ta chỉ có duy nhất một Thiên Ma đó thôi!
Bạch Thiên Lam không nghe hết câu, chỉ nghe thấy Y Nhi đã đi tìm Thiên Ma thì hoảng sợ.
- Không thể được...
Bạch Thiên Lam cuống cuồng muốn chạy đi. Trần Anh Thái ngăn lại, hỏi:
- Đệ muốn đi đâu?
- Đệ phải đi tìm nàng!
- Đệ còn tìm nàng ta làm gì nữa?
- Phải ngăn nàng lại! Đệ phải ngăn nàng lại, không thể để nàng chết được...
Nào ngờ, Trần Anh Thái lại phủ phàng nói:
- Đó chính là số mạng của nàng ta!
Bạch Thiên Lam sững sờ nhìn Trần Anh Thái. Trần Anh Thái lần nữa nhấn mạnh:
- Bời vì nàng ta là Thiên Nữ!
Bạch Thiên Lam sợ hãi, né tránh Trần Anh Thái.
- Cho tới bây giờ huynh vẫn không chịu hiểu sao? Tại sao huynh vẫn cố chấp như vậy? Nàng hy sinh mạng sống của mình không phải vì nàng là Thiên Nữ... tại sao? Tại sao không ai chịu nhìn nhận sự hy sinh của nàng? Những việc nàng làm không phải là “đương nhiên” đâu!
Trần Anh Thái ngây người nhìn Bạch Thiên Lam, lão cũng không rõ ràng Bạch Thiên Lam đang muốn nói gì.
Bạch Thiên Lam cũng không lãng phí thời gian đôi co với lão nữa, hắn đã vụt chạy đi, hướng về con lốc đen cao tới tận trời kia mà chạy đi.
- Ta nhất định phải tới kịp! Nhất định phải nói đáp án cho nàng biết! Để cuộc chiến này vĩnh viễn được chấm dứt...
Nàng tuyệt đối không thể chết được!