Trong cuộc họp giữa các cao tầng của ngũ phái.
– Thiên Ma tái sinh đến nay đã gần trăm năm, tai họa ập đến nhân gian chưa lúc nào ngừng nghỉ…
Trần Anh Thái, chưởng môn của phái Thanh Vân thương xót nói:
– Đến nay, cuộc chiến xảy ra gần tám mươi năm trước lúc nào cũng ám ảnh tâm trí của ta. Ngày hôm đó, ta đã bất lực như thế nào, Thiên Ma lộng hành như thế nào vẫn hiện rõ trước mắt…
Chưởng môn phái Thiên Nga trấn an:
– Trần sư huynh, huynh không cần tự trách! Đó là trách nhiệm chung của tất cả mọi người ở đây, là sự thất bại của chúng ta!
Chưởng môn phái Trường Giang góp thêm lời:
– Đúng vậy! Việc Thiên Ma hồi sinh là mối họa của nhân gian, không ai có thể đoán biết được…
Chưởng môn phái Lưu Tinh trầm ngâm lên tiếng:
– Nhưng bỗng nhiên hai mươi năm gần đây, Thiên Ma lại đột im ắng như thế, không biết rốt cuộc Thiên Ma đang mưu tính gì…
Chưởng môn phái Thạch Đầu lớn tiếng quát:
– Dù hắn có âm mưu gì, chỉ cần hắn dám xuất hiện, lần này Thạch Đầu ta sẽ bổ hắn ra làm đôi!
Trần Anh Thái tiếp tục nói:
– Thiên Ma gian ngoan, hiểm độc tất cả chúng ta đều đã biết. Việc hắn đột ngột thu lại tất cả hành động của mình quả thật rất kỳ lạ nhưng dù sao cũng nhờ vào may mắn đó chúng ta mới có thời gian để chuẩn bị lực lượng. Hai mươi năm qua, các nhân tài sinh ra không ít, những đệ tử nổi bật càng không cần phải nói…
Nghe nhắc đến các đệ tử của mình, vài vị chưởng môn dù im lặng vẫn không nén nổi nụ cười tự hào.
Trần Anh Thái lại nói:
– Nhân tài không ít, nhưng lại không có kinh nghiệm chiến đấu với yêu ma, đừng nói là Thiên Ma xảo trá. Chính vì vậy, việc cho các đệ tử mới thích ứng với cuộc chiến chống Thiên Ma là cần phải có và đó cũng chính là lý do mà chúng ta tập trung ở đây hôm nay!
Có người im lặng, có người gật gù. Trần Anh Thái hạ giọng, trầm trọng nói:
– Cuộc lịch lãm lần này tuy đã sớm có chuẩn bị, nhưng đối đầu với yêu ma quỷ quyệt không thể tránh khỏi xảy ra sơ suất hay hy sinh…
Nghe đến đây, có người khẽ thở dài. Nhân tài do môn phái bồi dưỡng đâu phải chỉ mất một hai ngày, lại còn tình cảm hơn chục năm khó tránh khỏi các chưởng môn sinh ra luyến tiếc khi nghĩ tới viễn cảnh sắp tới. Dù bây giờ trình độ của chúng cũng đạt được nhất định nhưng khó tránh khỏi non nớt, vì thiếu kinh nghiệm mà bị thương, tàn tật hay thậm chí là tử vong trong chiến trận. Nuối tiếc thì nuối tiếc, thương xót thì thương xót, nhưng họ vẫn phải để những con chim non rời tổ, bởi vì đó là con đường duy nhất để chúng có thể trưởng thành.
Dù sao họ cũng tự hiểu, lớp tiểu bối này không chỉ là lực lượng chiến đấu với Thiên Ma ngày sau, mà còn mang trên mình sự tồn vong của môn phái!
Không khí rơi vào trầm mặc, ai cũng chìm trong suy nghĩ riêng của mình.
Khi đó, Bạch Thiên Lam đột ngột lên tiếng:
– Các vị chưởng môn, Bạch mỗ có lời muốn nói!
Bạch Thiên Lam dù không nắm vị trí trọng yếu gì trong môn phái, nhưng trước nay chưa từng có ai dám xem nhẹ hắn. Bởi vì ai cũng thừa nhận rằng tuy ở đây, tuổi của hắn không lớn nhưng hắn tuyệt đối là nhân tài tu tiên, tiên pháp của hắn nếu tự nhận đứng thứ hai, chưa chắc có ai dám tự vỗ ngực xưng đệ nhất. Hắn không nắm chức vụ gì bởi vì hắn không thích ràng buộc, hơn nữa, mục tiêu chính của hắn chính là đề cao sức mạnh để đối đầu với Thiên Ma. Kể từ cuộc chiến tám mươi năm trước, mọi người đã thừa nhận hắn chính là người có đủ năng lực đối đầu với Thiên Ma nhất.
– Bạch sư đệ, mời nói!
Bạch Thiên Lam chầm rãi mở đôi mắt phượng ra, thâm thúy không thể nhìn thấu.
– Chắc các vị đã từng nghe một truyền thuyết…
Chưởng môn phái Thiên Nga tò mò:
– Truyền thuyết gì?
– “Thiên Nữ”!
Mọi người nghe thấy lời Bạch Thiên Lam vừa nói thì xuất hiện đủ biểu cảm, có người ngạc nhiên, người khó hiểu, người ngờ vực.
Chưởng môn phái Lưu Tinh âm trầm nói:
– Thiên Nữ? Quả thật đã từng nghe thấy!
Chưởng môn phái Thạch Đầu hấp tấp nói:
– Đó là truyền thuyết gì? Có ích lợi gì?
Chưởng môn phái Thiên Nga và Trường Giang đưa mắt nhìn chưởng môn phái Lưu Tinh, chờ hắn nói tiếp. Chưởng môn phái Lưu Tinh nói:
– Trước kia, ta đã từng nghe sư phụ nhắc đến, “Thiên Nữ”, người có sức mạnh đối nghịch với Thiên Ma, là hy vọng của nhân loại, nhưng… không ai biết được “Thiên Nữ” từ đâu xuất hiện, xuất hiện như thế nào, cũng không chắc chắn được nàng có tồn tại thật hay không…
Chưởng môn phái Thiên Nga và Trường Giang khẽ thở dài, nói như vậy, chẳng lẽ họ phải đặt hy vọng sinh tồn của nhân loại lên một người có thật hay không cũng không biết? Hiện tại, không phải là lúc để nghiêm cứu truyền thuyết có thật hay không.
Đột ngột, Bạch Thiên Lam lên tiếng xác nhận:
– Thiên Nữ quả thật tồn tại!
Mọi người đồng loạt hướng mắt nhìn Bạch Thiên Lam. Bạch Thiên Lam tiếp tục nói:
– Nhiều năm nay, ta đã đi rất nhiều chiến tích để xác nhận.
“Ngàn năm, Thiên Ma tái sinh.
Ngàn năm, giáng thế Thiên Nữ”
“Thiên Nữ giáng lâm, Thiên Ma thuần phục”
“Tiên nữ xuất hiện cứu giúp chúng sinh…”
Chưởng môn phái Trường Giang chau mày nói:
– Chỉ dựa vào bao nhiêu đó làm sao chắc chắn được Thiên Nữ tồn tại?
Bạch Thiên Lam âm trầm đáp:
– Thiên Nữ ta khẳng định chắc chắn tồn tại! Chỉ là… vì sao sự hiện hữu của Thiên Nữ lại bị loại ra khỏi sử sách?
Mọi người trầm mặc không lên tiếng tiếng, cũng không muốn phản bác Bạch Thiên Lam. Họ thừa nhận năng lực của Bạch Thiên Lam là có thật, nhưng đôi lúc họ cũng không cách nào hiểu được lý giải của người này. Đang trong một cuộc họp quan trọng như vậy, hắn lại lôi một truyền thuyết không tưởng ra làm gì cơ chứ?
Trần Anh Thái lên tiếng xóa bỏ bầu không khí căng thẳng:
– Thôi được rồi! Không biết Thiên Nữ có thật hay không, dù sao đó cũng là một hy vọng, chúng ta cũng nên để tâm tìm hiểu. Nếu thật sự Thiên Nữ tồn tại, sớm muộn gì nàng cũng xuất hiện…
Chưởng môn phái Thạch Đầu bỗng nhiên cất tiếng cười:
– Có thể nàng tồn tại lắm! Dù sao Thiên Ma xuất hiện như thế nào chúng ta cũng không biết, có một người ngang tài ngang sức với Thiên Ma đột nhiên nhảy ra, ta cũng chẳng ngạc nhiên đâu. Ha ha ha…
Ngược lại với sự thích thú của chưởng môn phái Thạch Đầu, các vị chưởng môn khác âm thầm thở dài, họ không ngây thơ được như vậy.
Trần Anh Thái lại nói:
– Được rồi! Chúng ta tiếp tục bàn chi tiết quá trình lịch lãm cho các đệ tử sắp tới!
Mọi người đi vào vấn đề chính. Chỉ còn Bạch Thiên Lam vẫn suy tư vấn đề về Thiên Nữ, điều nghi vấn biết bao nhiêu năm trong lòng của hắn.
“Tại sao sự tồn tại của nàng, quá trình nàng chiến đấu với Thiên Ma và kết cuộc của nàng lại bị lượt bỏ trong lịch sử? Rốt cuộc lý do là vì cái gì...”
Vấn đề Thiên Nữ đó vô tình lọt vào tai các đệ tử, bắt đầu có những tranh luận xuất hiện.
- Thiên Nữ là ai?
- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?
Có người mơ mộng nói:
- Hình như nàng là tiên nữ từ trên trời giáng xuống, chắc hẳn là một mỹ nhân nha...
- Hừ, vì sao ngươi không nghĩ một người có sức mạnh như thế, biết đâu là một nữ nhân vai u thịt bắp thì sao?
- Ngươi... đừng phá giấc mộng của ta!
Có người lại thở dài:
- Nếu như ta là Thiên Nữ đó thì tốt biết mấy...
- Ngươi đang nằm mơ à?
- Ngươi nghe đó, biết đâu ta vì hồi sinh mà quên hết ký ức, đến đúng lúc, sức mạnh tiềm ẩn bộc phát, trở thành hy vọng của nhân loại thì sao...
Mọi người trợn mắt.
Ở một tĩnh viện khác, có nữ đệ tử lên tiếng nói:
- Nhu Nhi tỷ, tỷ có nghe về Thiên Nữ đang xôn xao mấy hôm nay không?
Triệu Nhu Nhi năm nay tròn mười tám tuổi, như nụ hoa đang nở rộ, xinh đẹp động lòng người, từng cử chỉ, ánh mắt đều mang man mác nhu tình, hiền hòa, thanh thoát khiến bao đệ tử phải say mê. Nàng hé cánh môi hồng, khẽ nói:
- Dù sao đó cũng là truyền thuyết, không thể biết được thực hư. Nhiệm vụ của chúng ta bây giờ là cố gắng tu luyện đề cao năng lực của mình chứ không phải chìm đắm trong ảo tưởng...
Nữ đệ tử kia nghe Triệu Nhu Nhi dạy bảo khẽ bĩu môi nhưng cũng không dám cãi lại.
Cấm đoán sẽ khiến con người ta tò mò hơn, nên các trưởng giáo quyết định không nhúng tay vào, cứ để cho chúng đệ tử tự do tranh cãi, đến lúc có đề tái khác nóng hơn, sự việc Thiên Nữ này sẽ chìm vào trong quên lãng thôi.
- A, Thiên Nữ là người có sức mạnh ngang với Thiên Ma, vậy chắc hẳn dù chưa thức tỉnh nàng cũng mang một thân đầy tiên khí?