Thiên Ma

Chương 51: Chương 51: Đồng hương?




Edit : Hà Đoàn

Diệp Vân xoay người rời đi, một trận gió nhẹ thổi qua, cánh hoa đào bay khắp đầy trời. Gã đệ tử Yên Mạch Cốc tên Thừa Phong kia vừa thấy Diệp Vân đi ra, nhất thời giật mình. Cánh hoa đào phấn hồng, xiêm y trắng như tuyết, tóc đen tung bay trong gió, còn có Bạch Hổ nho nhỏ trên vai kia, vào giờ khắc này lại là hoàn mỹ như vậy, lay động lòng người đến như vậy.

“Vị sư huynh này?” Diệp Vân đi tới trước mặt Thừa Phong gọi một tiếng hắn mới hồi thần lại.

“Cái gì?” Thừa Phong giật mình, “A, Diệp sư đệ, thế nào? Hoa sư thúc đáp ứng thỉnh cầu của đệ chứ?”

Diệp Vân hơi nhíu mày sau đó nhẹ lắc đầu: “Không có, có lẽ tâm tình Hoa sư thúc không tốt, không có đáp ứng thỉnh cầu của ta”.

Thừa Phong nhìn vẻ mặt thất vọng của Diệp Vân liền muốn lên tiếng an ủi, Diệp Vân lại chợt nở nụ cười nhàn nhạt nói: “Nhưng ta cũng sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy, ta sẽ đợi khi nào tâm tình Hoa sư thúc tốt hơn mà thay đổi suy nghĩ”.

Thừa Phong há miệng, nhìn khuôn mặt kiên định của mỹ thiếu niên trước mặt, nhất thời cảm khái, Hoa sư thúc sao lại có thể nhẫn tâm cự tuyệt thỉnh cầu của vị thiếu niên tuyệt mỹ này chứ?

“Có thể nhờ sư huynh sắp xếp cho chỗ ở hay không, nơi nào cách đây gần nhất ấy, ta sẽ chờ ở chỗ này”. Diệp Vân nho nhã lễ độ thỉnh cầu .

“Đương nhiên là có thể”. Tên đệ tử tên Thừa Phong một hơi đồng ý.

Thừa Phong dẫn Diệp Vân ra khỏi vườn đào, đến một tiểu trúc cách đây gần nhất, sau khi bố trí cho Diệp Vân ở đây xong mới khách khí nói với Diệp Vân cần gì cứ gọi hắn sau đó rời đi.

Diệp Vân tiễn Thừa Phong đi quay về giường nằm, nhìn xà ngang trên nóc nhà suy tư.

“Chủ nhân, người đang suy nghĩ cái gì vậy?” Bạch Hổ vô sỉ nằm úp sấp trên ngực Diệp Vân ân cần hỏi .

“Đang suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể lấy được cây tiên thảo kia”. Diệp Vân cau mày nói, “Tên Hoa Vị Ương kia tu vi rất cao, tuy có đánh nhau ta cũng vẫn chịu được. Nhưng mà, lần này chỉ có thể trộm cùng lừa, không thể trực tiếp cướp được”.

“Ngạch ~ này, quả thật là có chút khó khăn a. Cây tiên thảo kia hắn lại tùy thân mang bên người, khẳng định rất là quý thứ này. Muốn trộm sợ rằng không dễ dàng a”. Bạch Hổ thoải mái nằm úp sấp ở trên ngực Diệp Vân mà trở mình.

“Ừ, vì thế có chút khó khăn”. Diệp Vân cau chặt mày, nhưng mà bất kể có khó khăn thế nào, cây tiên thảo kia nhất định phải lấy về tay.

“Còn có a, chủ nhân, nếu cây tiên thảo kia đã kết nội đan thì nhất định là đã mở linh trí”. Bạch Hổ bỗng nhiên trở mình đến chăm chú nhìn Diệp Vân nói, ” Ý ta là nếu lấy đi nội đan thì chính là phế nó. Như vậy sẽ chặt đứt linh căn của nó, từ nay về sau cũng sẽ không có cách nào tu luyện, lại không có cách nào để kết nội đan nữa”.

Diệp Vân trầm mặc lại, Bạch Hổ bình tĩnh nhìn Diệp Vân cũng không nói gì.

“Cho dù như vậy, cũng phải lấy!” Một lúc lâu sau, Diệp Vân mới yếu ớt phun ra một câu. Trong giọng nói chính là không còn cách nào mà kiên quyết.

“Được. Ta sẽ luôn sát cánh với chủ nhân”. Hiếm khi thấy Bạch Hổ trịnh trọng gật đầu.

“Chủ nhân, người có mệt hay không? Lên đường gấp rút như vậy, khẳng định là rất mệt mỏi rồi, trước ngủ đi đã”. Bạch Hổ đẩy bả vai Diệp Vân.

“Ừm, ngươi mới là mệt muốn chết rồi. Chúng ta nghỉ ngơi trước, chuyện tiên thảo nghĩ biện pháp sau”. Quả thật Diệp Vân cũng có chút mệt mỏi, vừa mới nhắm mắt lại liền nặng nền ngủ.

Bóng đêm dần dần phủ xuống, trong phòng Diệp Vân cùng Bạch Hổ vẫn còn đang ngủ say, một bóng đen nho nhỏ xuất hiện bên bệ cửa sổ. Dưới ánh trăng, có thể thấy bóng đen kia chính là cây tiên thảo bên tóc mai của Hoa Vị Ương. Tiểu Thảo nhẹ rung rung cánh lá mảnh mai của mình, hình như là tò mò nhìn Diệp Vân cùng Bạch Hổ bên trong phòng.

“Chủ nhân ~~” trên giường Bạch Hổ dùng thần thức nói chuyện với Diệp Vân.

“Xuỵt ~~” Diệp Vân cũng dùng thần thức nói với Bạch Hổ, ý bảo nó đừng lên tiếng. Khi mà Tiểu Thảo vừa bò lên trên cửa sổ Diệp Vân cũng đã biết. Thực sự là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu. Tiểu Thảo này cư nhiên tự đưa mình tới cửa!

“A ~~ Bạch Hổ a, ngươi đói bụng không?” Diệp Vân giả bộ như không nhìn thấy Tiểu Thảo trên bệ cửa sổ, làm bộ như vừa tỉnh thờ ơ hỏi Bạch Hổ.

“Có chút”. Bạch Hổ trở mình

“Cũng không biết sư muội thế nào rồi”. Diệp Vân thở dài một hơi, trong giọng nói tràn đầy ưu thương.

“Hỏi sư phó một chút đi”. Bạch Hổ khóe mắt len lén liếc liếc bóng đen nấp bên bệ cửa sổ kia, sẵn sàng tùy lúc đều có thể nhào tới.

“Ừ”. Diệp Vân lấy Truyền Âm Phù ra, bắt đầu rót công lực vào bên trong, rất nhanh bên kia đã có đáp lại.

“Tiểu tử, thế nào, có lấy được thuốc không?” Trong giọng nói của Thanh Dịch có chút mệt mỏi.

“Không có, sư phó. Hoa sư thúc không chịu cho giải dược”. Diệp Vân đau thương nói, “Phi Nhi, Phi Nhi như thế nào rồi?”

“Phi Nhi, ai ~~” Thanh Dịch bất đắc dĩ thở dài .

Diệp Vân siết chặt Truyền Âm Phù cũng hiểu được tình hình hiện tại, Phi Nhi căn bản không thể kéo dài được bao lâu nữa. “shit!” Diệp Vân trong lòng tức giận, rốt cuộc là ai hạ độc thủ với Phi Nhi như vậy, rốt cuộc độc này là cái gì?

Ai biết khi Diệp Vân vừa tức giận mắng ra những lời này, bóng đen bên bệ cửa sổ kia chợt nhảy xuống, chạy thẳng về phía Diệp Vân.

“Mau sử dụng côn nhị khúc, hừ hừ ha hắc!” Tiểu Thảo nhảy lên trên giường đến trước mặt Diệp Vân liền tuôn ra một câu nói như vậy. Đương nhiên, Tiểu Thảo thì không có cách nào nói chuyện được, là trực tiếp dùng thần thức giao lưu cùng với Diệp Vân cùng Bạch Hổ.

Bạch Hổ có chút khó hiểu nhìn Tiểu Thảo đang kích động mà tự mình hiện thân, không rõ là nó đang nói cái gì vậy.

Diệp Vân lại như bị sét đánh vậy, cố định tại chỗ không hề động đậy, mãi một lúc chưa thốt nên lời.

Tiểu Thảo kia hơi lay động lá cây, hình như đang vô cùng hưng phấn, chờ đợi Diệp Vân trả lời.

“Mau sử dụng côn nhị khúc, nhân giả vô địch”. Nín thật lâu, Diệp Vân rốt cuộc phun ra câu nói càng kinh người.

“Ha ha! Đồng hương a!” Tiểu Thảo hưng phấn lá cây càng rung rung mạnh hơn, “Thật không ngờ, ha ha, thật không ngờ a”.

Diệp Vân thực là có chút xúc động muốn hộc máu. Thế giới này làm sao vậy? Lại là người xuyên việt? Thật lâu sau này Diệp Vân mới biết được, thì ra có rất nhiều thứ sâu xa đã được định sẵn từ lâu.

Diệp Vân khóe miệng co quắp, lần trước là con nhóc Trình Lạc Y xui xẻo kia, người xuyên việt trước mắt này hình như lại càng xui xẻo hơn. Trình Lạc Y tốt xấu xuyên qua còn được duy trì hình thái con người, mặc dù xấu xí một chút. Thế nhưng người trước mắt này, cư nhiên xuyên việt thành cây tiên thảo, còn chưa có tu luyện thành hình người.

“Ngươi ~~ ngươi tên gì?” Diệp Vân do dự nửa ngày vẫn là quyết định hỏi tên trước đã, sẽ không phải là bị mình liên lụy nữa đi?

“Ta tên Nhiếp Tiểu Dạ”. Tiểu Thảo bò lên đầu gối Diệp Vân kích động nói.

Diệp Vân trong lòng nhẹ thở phào, may mắn may mắn, mình không có nhận ra. Thế nhưng câu sau của Nhiếp Tiểu Dạ thiếu chút nữa khiến Diệp Vân ngã nhào.

“Tên của ngươi thực giống với tên cấp trên của ta a”. Ánh mắt Nhiếp Tiểu Dạ dời đến cánh tay Diệp Vân, tò mò nhìn nơi đó.

Diệp Vân máy móc hỏi: “Ngươi, ngươi làm việc ở đâu?”

“Tập đoàn Sáng Thế a”. Nhiếp Tiểu Dạ trả lời tự nhiên.

Diệp Vân lại giống như bị sét đánh phát nữa, mãi một lúc không nói gì. Bạch Hổ lại vô cùng mờ mịt, không rõ một người một cỏ đang nói cái gì vậy.

Nhiếp Tiểu Dạ lại tò mò nhìn cánh tay Diệp Vân: “Cái gì đang phát sáng trên cánh tay ngươi kia chính là bảo bối che dấu chân thân của ngươi sao? Thật thần kỳ a. Ban đầu ta còn tưởng ngươi là nam nhân a. Sau đó nhìn kỹ mới biết ngươi là nữ tử”. Thì ra cũng bởi vì Tiểu Thảo này cảm thấy hiếu kỳ với chân thân của Diệp Vân nên mới chạy tới đây xem.

“Ngươi nhìn ra?” Diệp Vân phục hồi tinh thần lại sờ sờ Ngọc Linh Lung trên tay có chút kinh ngạc hỏi.

“Ừ. Nhìn ra. Thật thần kỳ a, thế giới này thực sự rất là thần kỳ”. Nhiếp Tiểu Dạ dường như có chút hưng phấn

“Ha hả, quả là rất thần kỳ, cũng rất tình cờ. Tập đoàn Sáng Thế là công ty của ta”. Diệp Vân lúc này bắt đầu vô sỉ lôi kéo làm quen .

“Thực sự?” Nhiếp Tiểu Dạ kinh hỉ hô lên, nàng hoàn toàn không ngờ mình ở nơi này lại có thể gặp được bà chủ mà mình chưa bao giờ gặp qua kia.

“Ừ. Sau này do ngoài ý muốn mà ta qua đời nên mới xuyên việt tới đây”. Diệp Vân tiếp tục bắt chuyện , “Còn ngươi? Ngươi lại là xảy ra chuyện gì?”

“Ừm, vì ngươi gặp tai nạn trên không mà chúng ta đều vô cùng khiếp sợ cùng tiếc hận”. Nhiếp Tiểu Dạ run lên lá cây, tiếp tục nói, “Ta mới đáng buồn, ta xuyên qua lại thành một Tiểu Thảo…” Hiển nhiên trước khi Diệp Vân chết, Diệp Vân đã sớm làm cho Trình Lạc Y tuyên bố với mọi người là mình gặp tai nạn trên không, người bên ngoài cũng không hề biết chân tướng.

Một người một cỏ bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau, trong đó Nhiếp Tiểu Dạ vẫn là vui vẻ mà chân thành, hoàn toàn không rõ tâm tư thâm trầm của Diệp Vân.

“Tình hình của sư muội ngươi thực là nghiêm trọng?” Nhiếp Tiểu Dạ vòng vo đề tài lo lắng hỏi.

Nói đến đây, Diệp Vân lại thở dài một hơi, trên mặt tất cả đều là ưu thương, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ừm, sợ rằng không kéo dài lâu hơn được nữa”.

“Vị Ương chết tiệt, vậy mà hắn lại không chịu cứu. Quá là tồi tệ!” Nhiếp Tiểu Dạ lòng đầy căm phẫn cuốn lá cây của mình lại.

“Không thể oán hắn. Hắn cũng không có bất kỳ lý do gì mà giúp ta”. Diệp Vân trong ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ cùng đau xót, nhìn Nhiếp Tiểu Dạ đang lo lắng. Ở trong lòng Nhiếp Tiểu Dạ, trước đây Diệp Vân là một con người hoàn mỹ mà lớn mạnh, trên thương trường không ai là đối thủ của nàng, nàng là như vậy không chê vào đâu được, khiến người ta phải ngước nhìn. Hiện tại, người trước mắt này đây lại tràn đầy đau lòng cùng bất đắc dĩ.

“Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?” Nhiếp Tiểu Dạ sốt ruột hỏi.

Bạch Hổ chuyển đầu đến một bên, lắc lắc cái đuôi của mình, trong lòng nói thầm: “Tiểu Thảo này thật đúng là một con nhóc ngốc mà, chủ nhân nhà ta đang chờ những lời này của ngươi a”.

“Có thì có. Nhưng mà ~~” Diệp Vân khó xử nhíu mày, “Ta không mở miệng được”.

“Vì sao a? Chuyện rất khó sao?” Nhiếp Tiểu Dạ lo lắng hỏi.

“Chính là ~~” Diệp Vân dường như rất mâu thuẫn cắn cắn môi, chậm rãi phun ra một câu, “Chính là nội đan của thượng cổ tiên thảo như ngươi”.

“Hả?” Nhiếp Tiểu Dạ giật mình, nội đan, đối với nàng quan trọng thế nào, không phải nàng không biết. Vì thế dù cho Nhiếp Tiểu Dạ có ngốc hồ hồ lúc này cũng ngây ngẩn cả người, không có lập tức tiếp lời Diệp Vân.

“Nội đan của ngươi có thể khử bách độc, cũng có thể phòng ngừa bách độc”. Diệp Vân lúc này có chút trầm trọng mở miệng, “Nhưng mà, nếu ngươi đem nội đan cho ta, phải rất lâu sau ngươi mới có thể kết xuất được nội đan nữa. Ta ~~” Diệp Vân trên mặt tất cả đều là mâu thuẫn.

“A”. Nhiếp Tiểu Dạ run lên lá cây, dũng cảm nói, “Nếu ta còn có thể kết xuất nội đan, vậy thì có gì khó. Ta đem nội đan cho ngươi, ngươi đi cứu người. Ta lại dùng chút thời gian để kết xuất nội đan không phải là được rồi sao? Đương nhiên là cứu người quan trọng a”. Nhiếp Tiểu Dạ thiện lương nào biết người trước mặt đây đang dối gạt mình, coi những lời nói của Diệp Vân đều là thật.

“Ngạch, này ~” Diệp Vân dường như vẫn còn khó xử cùng ngượng ngùng, “Đối với ngươi như vậy, rất quá đáng a, ngươi còn phải mất chút thời gian để kết xuất nội đan”. Dáng vẻ nhíu mày của Diệp Vân khiến cho Nhiếp Tiểu Dạ cảm thấy không đành lòng.

“Không việc gì, thực sự. Không phải là mất thêm chút thời gian thôi sao”. Nhiếp Tiểu Dạ dùng lá cây vỗ vỗ ngọn cây của mình, dũng cảm nói.

Bạch Hổ ở trong lòng chia buồn cùng với Tiểu Thảo đơn thuần mà thiện lươn này, quá thiện lương đơn thuần, hoàn toàn không phải là đối thủ của chủ nhân gian trá nhà mình, cứ như vậy cam tâm tình nguyện đem nội đan quan trọng nhất của mình nộp ra.

“Thực cảm ơn ngươi. Ta ~~ nếu sau này ngươi có khó khăn gì, nhất định phải đến tìm ta”. Diệp Vân lúc nói lời này cũng không phải giả tạo, mà là thành tâm thành ý nói ra.

“Ừ ừ. Chúng ta là đồng hương mà, giúp đỡ nhau là phải”. Nhiếp Tiểu Dạ nói xong liền phun nội đan của mình ra, giao vào tay Diệp Vân.

Diệp Vân nhìn nội đan sáng bóng còn có linh tính trong tay mình kia, kiềm chế kích động trong lòng tiếp tục nói cảm ơn với Nhiếp Tiểu Dạ.

“Ta quay trở về. Tiểu Dạ, cám ơn ngươi. Ân tình của ngươi ta nhất định nhớ kỹ trong lòng”. Diệp Vân cất nội đan đi liền cáo từ.

“Hiện tại phải đi?” Nhiếp Tiểu Dạ nhìn nhìn bóng đêm mờ mịt bên ngoài đặt câu hỏi, sau đó lại nghĩ tới cái gì, “Cũng đúng, cứu người cấp tốc, ngươi đi nhanh đi, không nên làm lỡ việc”.

Diệp Vân lại chăm chú nhìn Tiểu Thảo thiện lương này, nặng nề gật đầu, cùng Bạch Hổ vội vàng ra ngoài.

“Cám ơn ngươi, Tiểu Dạ”. Khi Nhiếp Tiểu Dạ đứng ở cửa liền nghe trên bầu trời đêm truyền đến một câu, giọng nói mờ ảo lại có chút hàm xúc.

Một người một hổ cứ như vậy biến mất trong bóng đêm.

Mọi chuyện đương nhiên sẽ không kết thúc đơn giản như vậy, Diệp Vân ở trong lòng cũng đã chuẩn bị nghênh đón bão tố sắp tới.

“Chủ nhân, người ~~ làm như vậy, cái tên Hoa Vị Ương kia nhất định sẽ tới cửa, đến lúc đó ~” Bạch Hổ ở phía sau còn chưa dứt lời.

“Phụng bồi đến cùng”. Diệp Vân nói như đinh đóng cột.

Vô sỉ sao? Chính mình rất vô sỉ sao? Thì làm sao đâu… Ánh mắt Diệp Vân trong bóng đêm mờ mịt dần dần kiên định mà lạnh lùng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.