Edit : Hà Đoàn
“Kiếm Phần Mộ ở đâu a, sư phó?” Sở Phi Nhi mở miệng nghi ngờ hỏi.
“Kiếm Phần Mộ ở một nơi rất xa rất xa, theo như công lực hiện tại của các ngươi thì không thể nào đến được”. Thanh Dịch chững chạc đàng hoàng nói, sờ sờ chòm râu của mình sau đó nhìn về phía Diệp Vân, muốn nhìn xem ‘hắn’ sẽ có phản ứng như thế nào. Diệp Vân lại không hề có biểu tình gì, chỉ là lẳng lặng nhìn Thanh Dịch.
“A, sư phó, vậy chúng ta làm thế nào đi tìm vũ khí được a?” Sở Phi Nhi có chút bối rối.
Thanh Dịch nhắm nghiền hai mắt, không nói gì, dựa vào lưng vào ghế bắt đầu trầm mặc.
“Sư phó, sư phó?” Sở Phi Nhi càng sốt ruột .
Thanh Dịch ánh mắt trống rỗng quan sát, khóe mắt tà tà trộm nhìn Diệp Vân, muốn nhìn dáng vẻ lo lắng của Diệp Vân một chút, nhưng mà lại nhìn thấy Diệp Vân nhẹ nhàng ngáp một cái. Tiểu tử chết bầm này!
“Sư phó, được rồi, nhanh một chút đưa chúng ta đến đó đi”. Diệp Vân ngáp xong một cái tùy ý nói.
“Tiểu tử chết bầm nhà ngươi, khi nào mới có thể đáng yêu một chút đây?” Thanh Dịch khó chịu nói thầm, chậm rãi khóe miệng bất mãn dẩu lên đứng dậy lấy ra một vật thể hình tròn trong người, “Cũng chỉ có ba ngày, trong vòng 3 ngày mà không tìm được tiểu tử chết bầm nhà ngươi chết cũng xứng đáng. Bên trong hình như có chút nguy hiểm, các ngươi tự mình cẩn thận. Khi nào đến giờ, các ngươi cũng sẽ tự động quay lại Thanh Sơn”. Dứt lời, Thanh Dịch đem vật trong tay ném lên không trung, rất nhanh đọc lên một chuỗi khẩu quyết, vật tròn tròn kia trôi giữa không trung, phía dưới chậm rãi xuất hiện một cánh cửa nho nhỏ sáng ngời.
“Vào đi thôi”. Thanh Dịch lầm bầm chỉ vào hình ảnh chiếu ra kia.
Diệp Vân hí mắt nhìn nhìn khối ánh sáng này, trong lòng cũng nhớ lại trong trò chơi Truyền Tống Môn. Trong lòng nghĩ có lẽ đây là cửa di chuyển tức thời? Thực sự là không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Vân cùng Sở Phi Nhi trước sau bước vào ánh sáng kia, Thanh Dịch thu hồi công lực, vật hình tròn kia bay trở về trên tay Thanh Dịch, nơi phát ra ánh sáng cũng đã biến mất. Hai người cứ như vậy trống rỗng biến mất ngay tại chỗ. Thanh Dịch sắc mặt có chút khẽ biến, không còn là bộ dạng tùy ý như vừa rồi, sâu trong đáy mắt có một tia lo lắng. Kiếm Phần Mộ, cũng không phải là nơi đơn giản như vậy. Mà hàng năm những đệ tử Thanh Sơn đến đó tìm kiếm vũ khí vừa tay mình, không phải tất cả đều bình an đã trở về . Hàng năm các đệ tử Thanh Sơn đến Kiếm Phần Mộ tìm kiếm vũ khí, không chỉ là tìm kiếm vũ khí xứng với tay mình, mà đó cũng là một khảo hạch nhất định của Thanh Sơn ! Có thể qua cửa ải này, mới thực sự là đệ tử Thanh Sơn.
Diệp Vân cùng Sở Phi Nhi trước mắt hiện lên một mảnh ánh sáng trắng chói mắt, sau đó cảnh tượng trước mắt hai người khiến bọn họ kinh hãi. Cảnh tượng trước mắt cũng không phải phong cảnh như tranh như thơ ở Thanh Sơn, cũng không phải là thanh sơn lục thủy, mà toàn cảnh đều là vết thương. Bầu trời là một mảnh mờ tối , không hề có đám mây nào, chứ đừng nói đến mặt trời. Dưới bầu trời tất cả đều là gò núi nâu xám. Trên những gò núi nâu xám đó không hề có bất kỳ cây thực vật xanh nào, cũng không hề có bất luận con vật nào sinh sống. Một mảnh âm u tử khí bao trùm cả nơi đây. Những gò núi nâu xám nối liền nhau nhấp nhô, nhìn không thấy đầu. Trên gò núi, trong sơn cốc, tất cả đều là cắm đầy kiếm. Đủ các loại hình thức, các loại lớn nhỏ, cũ mới không giống nhau, khắp núi đồi đều là. Cảnh tượng kia tráng lệ khác thường, lại thêm quỷ dị.
“Sư huynh, thật nhiều thật nhiều kiếm a”. Sở Phi Nhi kinh ngạc nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt, phát ra cảm thán.
Diệp Vân khẽ gật đầu, chân mày lại nhíu chặt lại. Chẳng biết tại sao, cảnh tượng trước mắt khiến mình có cảm giác không tốt. Cảm thấy như có ai đó đang nhìn trộm mình cùng Phi Nhi. Cảm giác này từ khi bắt đầu tiến vào đây đã có, làm cho người ta rất không thoải mái.
“Sư huynh, đi, đi tìm vũ khí của chúng ta thôi”. Sở Phi Nhi cao hứng bừng bừng kéo Diệp Vân đi về phía trước, dọc theo đường đi hết sờ sờ thanh kiếm này, lại nhìn nhìn thanh kiếm kia, “Sư huynh, thanh kiếm này nhìn qua thực là cũ nha, chuôi kiếm đều bị mài thành như vậy”.
Diệp Vân nhìn theo ngón tay Sở Phi Nhi chỉ nhìn tới, liền thấy một thanh kiếm đen loang lổ mà rỉ sét, chuôi kiếm bị mài mòn thực sáng, mà thân kiếm cũng đã sắp không thấy rõ bộ dáng ban đầu.
“Phi Nhi, đừng sờ loạn. Mỗi thanh kiếm cũng đều có sinh mệnh “. Diệp Vân ngăn lại động tác của Sở Phi Nhi muốn sờ lên một thanh kiếm khác, trịnh trọng nói.
“Sinh mệnh? Kiếm cũng có tính mạng của mình?” Sở Phi Nhi không thể tin nhìn những thanh kiếm cắm trên mặt đất không hề nhúc nhích, nghe không hiểu lời Diệp Vân nói . Mỗi thanh kiếm cũng có tính mạng của mình là có ý gì? Những thanh kiếm này đều sống? Sao có thể a? Chúng nó đều là vật chết, đều bị cắm trên mặt đất không thể động đậy chút nào nha.
“Ừ, Phi Nhi, đừng sờ loạn. Mỗi mỗi vị kiếm khách đều vô cùng yêu quý kiếm của mình, bọn họ đều tin tưởng vững chắc kiếm cũng đều có sinh mạng của nó . Cho nên khi bọn họ thoái ẩn hoặc trước khi mất, sẽ đem kiếm của mình mai táng tại Kiếm Phần Mộ này. Những thanh kiếm này sẽ im lặng ở đây chờ đợi chủ nhân tiếp theo của mình”. Diệp Vân cũng không phải nói bừa vô căn cứ, ‘hắn’ cảm giác không sai, mỗi một thanh kiếm ở đây đều tản ra linh lực, hoặc yếu hoặc mạnh.
“Thực sự sao?” Sở Phi Nhi hiển nhiên không có thực sự hiểu được ý tứ trong lời nói của Diệp Vân, mà kinh ngạc vui mừng nhìn khắp núi đồi kiếm, cao hứng đông nhìn tây nhìn, “Vậy thanh kiếm thuộc về muội ở đâu đây? Có phải cũng đang chờ muội hay không, trở thành vũ khí của muội? Khẳng định là có một thanh kiếm đang đợi muội, sư huynh nói xem có đúng không, sư huynh?”
“Ừ, nhất định sẽ có”. Diệp Vân mỉm cười gật đầu, trong tươi cười lại ẩn ẩn có tia lo lắng. Trong lòng luôn luôn có một luồng cảm giác không nỡ, rốt cuộc là tại sao vậy chứ?
Đi một đoạn đường, Sở Phi Nhi lại không đi, kéo kéo vạt áo Diệp Vân làm nũng: “Sư huynh, người ta đi không nổi nữa rồi, huynh dẫn muội bay có được không vậy?”
Diệp Vân cười lắc lắc đầu: “Mới đi được có một đoạn đã không đi nổi nữa rồi, đúng là con mèo nhỏ lười”.
“Dù sao muội chính là không đi nổi nữa”. Sở Phi Nhi hừ hừ kéo vạt áo Diệp Vân không muốn bước một bước đi. Sư huynh mang theo mình bay cảm giác thực tốt a, từ phía sau ôm lấy thắt lưng sư huynh, khi đó có cảm giác như sư huynh là người của một mình mình vậy.
“Muội a ~~” Diệp Vân bất đắc dĩ cười cười, giương tay ở trong lòng mặc niệm khẩu quyết chuẩn bị ngự kiếm phi hành, nhưng mà, khẩu quyết trong lòng đã niệm xong, kiếm ở trên lưng lại không hề nhúc nhích. Ừm? Diệp Vân có chút nghi hoặc, lần thứ hai ở trong lòng niệm khẩu quyết, nhưng mà kiếm ở trên lưng vẫn không hề nhúc nhích.
“Sư huynh?” Sở Phi Nhi cũng nổi lên nghi ngờ, “Chuyện gì xảy ra?”
“Ở đây, hình như không thể ngự kiếm phi hành”. Diệp Vân ngẩng đầu nhìn khắp núi đồi đầy kiếm, trầm giọng nói.
“Không thể bay, vì sao?” Sở Phi Nhi kinh ngạc cũng đọc khẩu quyết lên muốn thúc giục kiếm trên lưng mình, nhưng mà kiếm trên lưng nàng dù có đọc khẩu quyết bao nhiêu lần cũng không hề có tác dụng.
“Ta nghĩ, đây là để tỏ vẻ sự tôn trọng với kiếm nơi này đi”. Diệp Vân cười cười, sờ sờ đầu Sở Phi Nhi nói, “Xem ra, tiểu nha đầu của chúng ta chỉ có cách là đi bộ tiếp thôi”.
“Tôn trọng đối với kiếm?” Sở Phi Nhi nhìn khắp núi đồi cắm đầy kiếm bỗng nhiên hiểu ra, “Đúng, sư huynh, ở đây tất cả đều là kiếm. Nếu như chúng ta ngự kiếm phi hành, kiếm của chúng ta chính là không lễ phép bay qua trên đầu chúng nó. Thảo nào không thể phi hành ~~ “
“Ừ”. Diệp Vân gật gật đầu, “Vậy chúng ta đi thôi”.
“Vâng”. Sở Phi Nhi gật gật đầu hậu bỗng nhiên vái lạy về phía trước, trong miệng lẩm bẩm nói, “Các vị kiếm tiền bối, chúng ta nếu quấy rầy, thực sự không cố ý, mong chớ trách tội a”.
Diệp Vân nhìn bộ dáng nghiêm túc của Sở Phi Nhi, khóe miệng lộ ra mỉm cười. Đứa bé này, dù sao kinh nghiệm sống chưa sâu. Mặc dù có thời gian rất tùy hứng, nhưng mà bản tính lại là thiện lương đáng yêu. Cũng quá đơn thuần, thế giới này cũng không phải chỉ có màu đen cùng màu trắng tạo nên, kỳ thực còn có màu xám. Cuộc sống sau này còn dài, chậm rãi để cho nàng hiểu rõ đi.
Hai người đi thẳng về phía trước, Sở Phi Nhi vẫn trừng mắt đang tìm kiếm vũ khí thuộc về nàng, chỉ là nhìn tới nhìn lui, cũng không có nhìn trúng một thanh nào. Diệp Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ tối, lại nhìn nhìn một gò núi như ẩn như hiện phía xa kia như có điều suy nghĩ.
“Sư huynh? Sư huynh, huynh làm sao vậy?” Sở Phi Nhi nhìn thấy Diệp Vân trầm tư không khỏi mở miệng hỏi.
“Không có gì”. Diệp Vân mỉm cười nhìn Sở Phi Nhi nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo không có việc gì, không muốn đem cảm giác không thoải mái này nói cho Sở Phi Nhi làm cho nàng lo lắng.
“Sư huynh, huynh nói vũ khí của chúng ta đang chờ chúng ta, nhưng mà, khắp núi đồi nơi đây đều là kiếm a, cái nào mới là của ta a?” Sở Phi Nhi có chút khổ não kéo kéo tóc của mình, lại phát sầu nhìn những thanh kiếm này.
“Có vũ khí nào mà muội cảm thấy thực đặc biệt không?” Diệp Vân nhìn lướt qua, cũng không có phát hiện ra vũ khí gì khiến cho mình thực vừa ý, không biết Phi Nhi có phát hiện ra cái nào vừa ý không.
“Không có, nếu không phải quá nặng, thì lại là quá cũ, nếu không phải nhẹ muốn chết, thì lại chính là hình dạng kỳ quái. Không có vừa ý muội a”. Sở Phi Nhi lắc đầu càng phát sầu , “Sư phó nói chỉ có ba ngày a. Nếu như vẫn tìm không được thì sao a?”
“Chúng ta càng đi về phía trước tìm xem là được, đừng lo lắng, sẽ tìm được “. Diệp Vân nhẹ giọng an ủi, chân mày bỗng nhiên nhíu chặt lại, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước.
“Sư huynh? Làm sao vậy?” Sở Phi Nhi tự nhiên cảm thấy Diệp Vân khác thường, cũng khẩn trương ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhưng cũng không có thấy cái gì.
“Có âm thanh”. Diệp Vân nhíu mày nhìn về phía trước nhẹ nhàng phun ra ba chữ.
“Có âm thanh? Không có a. Nơi đó có thanh âm gì a”. Sở Phi Nhi buồn bực nhìn nhìn về phía trước lại nhìn nhìn Diệp Vân đang nhíu chặt lông mày, rất là khó hiểu, “Chỉ có tiếng gió a, sư huynh, huynh nói là thanh âm gì a?”
“Đi”. Diệp Vân hơi chớp mắt, ánh mắt nhìn về phía trước càng thêm thâm thúy, cũng không có nói gì nữa, chỉ đơn giản nặn ra một chữ rồi dẫn đầu đi về phía trước.
Phía trước, có cái gì đang gọi chính mình!