Thiên Ma

Chương 19: Chương 19: Ngươi chơi cũng đã rồi đi?




Giúp? Hay là không giúp?

Diệp Vân bất đắc dĩ thở dài nhìn về phía Đoàn Dật Phong đứng giữa kiếm trận. Người này, mình cũng hiểu rõ hắn, hắn là một kẻ tâm cao khí ngạo như vậy, nếu mình ra tay giúp hắn so với việc giết hắn có lẽ còn thống khổ hơn. Hơn nữa chuyện này hình như cũng không có liên quan đến mình? Đây là cuộc chiến giữa Đoàn Dật Phong và người canh giữ Kiếm Phần Mộ.

“Sư huynh, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây? Chúng ta cũng không phải đối thủ của người kia. Nhưng mà, nếu cứ tiếp tục như vậy Đoàn sư huynh sẽ chết a”. Sở Phi Nhi sốt ruột nhìn Đoàn Dật Phong càng ngày càng bị ép đến bước đường cùng, càng lo lắng đến sắp khóc lên.

“Đứa ngốc”. Diệp Vân thương yêu sờ sờ đầu Sở Phi Nhi, an ủi nói, “Đừng khóc, ta đi giúp là được. Nếu như Đoàn sư huynh có làm sao, sư phó cùng Thanh Phồn sư thúc mà biết ta còn ở bên cạnh xem náo nhiệt, kết quả của ta phỏng chừng cũng không tốt được”.

“Nhưng mà, sư huynh huynh cũng không phải đối thủ của hắn a”. Sở Phi Nhi mâu thuẫn trong lòng hoàn toàn đã thể hiện rõ trên mặt, lông mày đã nhăn thành một đường thẳng.

“Yên tâm, người kia không muốn giết ta “. Diệp Vân có thể nói chắc như vậy cũng bởi thái độ của người canh giữ Kiếm Phần Mộ cùng những lời hắn đã nói mà xâu chuỗi lại, khẳng định người kia có quen biết mình, hơn nữa còn có giao tình. Có lẽ hắn sẽ làm khó mình, nhưng mà tuyệt đối sẽ không giết mình. Có điều, trong lòng lại không thể hiểu người kia sao lại quen mình.

“Vâng ~~ sư huynh huynh cẩn thận. Tránh ra khỏi kiếm trận kia chúng ta bỏ chạy nhanh”. Sở Phi Nhi khẩn trương nói, nhưng mà cách này cũng quá ngây thơ đi. Nơi này là Kiếm Phần Mộ, là địa bàn của người canh giữ Kiếm Phần Mộ, có thể trốn đi nơi nào được chứ? Hiện tại biện pháp duy nhất chỉ có thể hy vọng người canh giữ Kiếm Phần Mộ kia sẽ nể mặt Diệp Vân mà không đại khai sát giới.

Diệp Vân vẫn gật đầu an ủi Sở Phi Nhi, đầu ngón chân khẽ điểm một cái sau đó lao mình vào kiếm trận, đi tới bên người Đoàn Dật Phong.

“Ta nói rồi, ta không cần trợ giúp của ngươi”. Đoàn Dật Phong sắc mặt chợt biến, lạnh lùng nhả ra mấy chữ.

Diệp Vân nghe Đoàn Dật Phong nói, ở trong lòng thở dài, người này a, vĩnh viễn vẫn luôn khó tính như vậy. Cho dù có chết cũng sẽ không xin sự giúp đỡ của mình, lòng tự trọng của hắn không cho phép hắn làm như vậy.

“Nói thật, ta cũng không muốn giúp ngươi. Cho dù ngươi có chết ta cũng sẽ không đến phần mộ ngươi dâng hương. Nhưng mà sư muội ta cũng đã thấy được, trở lại cũng bị sư phó của ta cùng sư phó của ngươi biết, ta sẽ bị phiền sống không bằng chết”. Diệp Vân lên tiếng cắt ngang mang theo khinh thường cùng không kiên nhẫn. Lời nói này thực sự là độc tới cực điểm. Đoàn Dật Phong sau khi nghe xong, sắc mặt trắng bệch sau lại xanh, xanh rồi lại trắng. Những lời Diệp Vân nói cũng là sự thật, nếu như mình đã đi ngang qua đây thấy Đoàn Dật Phong bị vây, ngay cả liếc nhìn một cái cũng lười, đừng nói là đến giúp hắn . Lại nhớ tới bộ dáng cổ hủ của Thanh Phồn lão đầu kia, nếu như mọi chuyện xảy ra ở đây để ông ta biết, sợ rằng thực sự sẽ liều mạng với mình đi.

“Điểu nhân, liên quan cái rắm gì nhà ngươi, ngươi tới xem náo nhiệt gì!” Trong không khí truyền đến tiếng gầm gừ của người canh giữ Kiếm Phần Mộ.

“Ta cũng không muốn a. Nhưng ngươi lại muốn giết đệ tử có tư chất tốt nhất Thanh Sơn ta. Hắn cũng không có gì, nhưng mà nếu để cho sư phó hắn biết thì sẽ phiền chết ta a”. Diệp Vân thờ ơ trêu đùa , “Bị hắn phiền chết không bằng chính mình tự giải thoát”.

Lời này bị Đoàn Dật Phong nghe vào trong lỗ tai, trong lòng lại nói không nên cảm thụ. Diệp Vân đang giúp mình! Nhưng lại nói như chuyện này không hề liên quan gì tới hắn vậy!

“Dựa vào! Điểu nhân, ngươi đã muốn giải thoát như vậy, ta tới giúp ngươi giải thoát”. Trong không khí thanh âm tức giận gầm rú . Sau đó, xung quanh gió to nổi lên, những thanh kiếm bay xung quanh không ngừng chuyển động, kiếm quang sắc bén bao phủ cả hai người.

Diệp Vân nhìn màn kiếm quang trước mặt, trong lòng không biết nói gì, nếu bị những thanh kiếm này đâm trúng, chính mình không biến thành tổ ong vò vẽ mới lạ.

“Cửu Cung Trận!” Diệp Vân nhẹ mắng một tiếng, hai tay đặt trước ngực, mười ngón tay hoặc là cong hoặc là duỗi nhanh chóng múa, giống như một đóa hoa sen nở rộ, kết ra một dấu ấn phức tạp. Nhưng trong lòng lại chửi thầm, tên canh giữ chết tiệt này! Kiếm trận mãnh liệt như vậy, chỉ dựa vào Cửu Cung Trận kết giới thì không thể nào mà chống đỡ được, chỉ có cách nghĩ phương pháp khác. Cửu Cung Trận là mình len lén học, thanh Dịch lão đầu không chịu dạy, nói là kiếm trận quá mức phiền phức, nếu như không thể khống chế, rất dễ phản phệ lại bản thân. Từ khi học lén đến giờ, đến nay còn chưa từng dùng qua, không ngờ rằng lần đầu tiên lại sử dụng ở đây.

Sưu! Sưu! Sưu…

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Đoàn Dật Phong, những thanh kiếm cắm gần hai người bắt đầu kịch liệt lay động. Chợt, chợt ‘vù’ một tiếng vang lên, ngay sau đó, tất cả những thanh kiếm đều hoàn toàn dựng lên, lấy hai người bọn họ làm trung tâm, hoàn toàn xoay thành một vòng, mũi kiếm hướng ra bên ngoài.

Cửu Cung Trận chỉ có bảy bảy bốn mươi chín thanh kiếm, đương nhiên là không thể trống cự lại hàng trăm thanh kiếm mà người canh giữ Kiếm Phần Mộ đang khống chế. Chỉ là hiện tại cũng chỉ có có thể chống lại bao nhiêu thì chống lại bấy nhiêu .

“Đoàn sư huynh, bố trí kết giới”. Diệp Vân trong lúc nói chuyện với Đoàn Dật Phong trên tay cũng đang bày ra dấu kết giới. Kết giới tản ra ánh sáng màu bạc bao bọc quanh hai người, nhưng trước mặt người canh giữ Kiếm Phần Mộ này, hết thảy cũng chỉ như là trò đùa.

“Hừ!” Người canh giữ Kiếm Phần Mộ rống giận, những thanh kiếm sắc bén đang vây quanh hai người đâm thẳng về phía hai người ở giữa.

“Đi!” Diệp Vân cũng gầm nhẹ một tiếng, đem bốn mươi chín thanh kiếm mình đang khống chế nhanh chóng bay ngược lại.

“Oành!” Một tiếng nổ to vang lên giữa kiếm trận, tạo nên một luồng khí đè ép, khiến Sở Phi Nhi đứng gần đó văng xa ra. Sở Phi Nhi chật vật bò dậy, không kịp phủi bụi trên người liền vội vàng lại chạy về. Sư huynh đâu? Sư huynh rốt cuộc thế nào .

“Oa dựa vào, ngươi làm thực a”. Diệp Vân đau nhe răng trợn mắt hiểu ra rống giận về phía không khí, mà trong không khí lại vang lên giọng nói trêu chọc, “Lại đánh ta thổ huyết, phải bao lâu mới bổ được trở về?” Mà trên mặt đất có một vết máu chính là do Diệp Vân không nén được khí huyết bốc lên trong ngực mà phun ra. Bên cạnh Đoàn Dật Phong cũng không chịu nổi, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, tựa hồ đang cực lực ẩn nhẫn khí huyết đang sôi trào trong ngực. Chung quanh là một đống hỗn độn, rất nhiều bảo kiếm đã bị cắt thành nhiều đoạn, kết giới sớm đã bị phá vỡ. Kỳ thực hai người cũng đã đứng không vững, chỉ là đều ép buộc chính mình chống đỡ .

“Điểu nhân, ngươi bây giờ thực sự là quá yếu a. Thật muốn bóp chết ngươi”. Trong không khí giọng nói kia mang theo khinh thường, mang theo khinh bỉ.

“Được, ngươi cũng đã chơi đã rồi đi. Có thể đi?” Diệp Vân ho khan nhỏ một cái, phun ra một ngụm máu. Đồ quái vật này, công lực rốt cuộc sâu thế nào? Đến bây giờ đến chân thân của hắn còn chưa có thấy, chỉ nghe được giọng nói. Đối với mình cùng Đoàn Dật Phong ra tay có lẽ cũng không cần đến nửa phân công lực. Hoặc là, ít hơn? Nếu tiếp tục như vậy nữa, mình thực sự là được giải thoát từ đây a.

“Hừ! Thật không thú vị”. Thanh âm trong không khí dần dần thấp xuống, chậm rãi biến mất không thấy nữa. Người canh giữ Kiếm Phần Mộ cứ như vậy lặng yên không một tiếng động rời đi.

“Phốc!” Diệp Vân cũng không thể nào mà khống chế khí huyết đang bốc lên trong ngực, phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể mềm nhũn ngã xuống. Cửu Cung Kiếm trận vừa rồi thực sự là hao phí tinh thần của ‘hắn’ rất nhiều, mà còn bị kiếm trận của người canh giữ Kiếm Phần Mộ gây thương tích, dĩ nhiên là không thể chống đỡ.

“Sư huynh! Sư huynh! ~~ ô ô ~~ “

Diệp Vân trước khi mất đi tia cảm giác cuối cùng chính là nghe thấy tiếng khóc sốt ruột của Sở Phi Nhi, mà còn rơi vào một vòng ôm ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.