Bắc Thần Quốc, huyện Thanh Hà.
Đoàn người chậm chạp tiến về phía phủ tri huyện, từ xa đã trông thấy một gã trung niên mập mạp đứng trước cổng nghênh đón, trên người là quan phục chỉnh tề, không nghi ngờ đây chính là Dương Quý, tri phủ ở huyện Thanh Hà.
Hắn nghiêng người âm thầm đánh giá thiếu niên trên ngựa, nhìn thấy chỉ là một tiểu tử mới mấy tuổi đầu, bộ dáng cao ngạo. Hắn thầm khinh bỉ trong lòng, mặc dù vậy nhưng nụ cười trên mặt đã kéo tới mang tai, bộ dạng chân chó nịnh hót, mắt híp lại khom người cung kính hành lễ
“Hạ quan tham kiến khâm sai đại nhân”
Trường Nhạc mỉm cười gật gật đầu xem như đáp lễ, tiếp đó không để ý đến hắn mà ngó nghiêng quan sát xung quanh phủ tri huyện.
Dương Quý dẫn đám người Trường Nhạc vào phủ, không quên một bên cười nói
“Nguyên đại nhân đường xá xa xôi, hạ quan đã chuẩn bị rượu thịt giúp đại nhân đón gió tẩy trần a”
Trường Nhạc thâm thúy mỉm cười nhìn hắn
“Dương đại nhân thật có lòng, Nguyên mỗ cung kính không bằng tuân mệnh”
Theo Dương Quý đi qua mấy dãy hành lang, phủ đệ vô cùng rộng lớn nhưng đồ vật trang trí nhìn qua khá sơ sài. Đến một món đồ đắt giá cũng không thấy, gần như toàn bộ đều được thay mới. Trường Nhạc cười cợt, xem ra để tiếp đón khâm sai đại thần, hắn đã tốn không ít công sức a.
- ----------
Trên bàn ăn, Dương Quý không ngừng tung hô, lấy lòng vị khâm sai trước mắt
“Nguyên đại nhân đúng là tuổi trẻ tài cao, còn trẻ tuổi đã làm quan lớn, tương lai rộng mở”
Trường Nhạc cũng khách khí đáp lời
“Dương đại nhân quá khen rồi, tại hạ nào có tài cán gì, chỉ là gia phụ có giao tình với vài vị đại thần, may mắn được nâng đỡ thôi”
Dương Quý ngoài mặt cười lớn tiếp tục lấy lòng, bên trong lại nghĩ “quả nhiên là như vậy, chỉ là một tên công tử bột, miệng còn hôi sữa thì có thể làm gì được hắn? Người trong triều truyền ra tin tức làm hắn phải cực khổ một phen, sổ sách quan trọng cũng bị người đem đi, này là đang dọa hắn sao?”
“Nguyên đại nhân khiêm tốn rồi, ngài vừa tài giỏi lại còn phong lưu tiêu sái làm hạ quan vô cùng ngưỡng mộ a”
Thấy lời vừa nói làm tên tiểu tử trước mắt một bộ đắt ý, trong mắt Dương Quý hiện lên một tia giảo hoạt “cứ tưởng phải mất công sức đối phó, không ngờ lại đơn giản như vậy, còn nói cái gì Trưởng công chúa lợi hại, cử một tên vô dụng đi thị sát, xem ra chỉ là thổi phồng danh tiếng”
Trên môi hiện một nụ cười nhạt khó phát hiện, Trường Nhạc thâm ý liếc Dương Quý rất nhanh liền thu hồi. Nàng lơ đãng nói với hắn
“Dù gì cũng đã đến đây, bổn phận được giao cũng nên làm tròn để tránh kẻ dị nghị, phiền Dương đại nhân chuẩn bị sổ sách, ta trước sau gì cũng phải nhìn sơ qua một lượt”
Dương Quý cười hà hà gật gù đáp ứng
“Này là đương nhiên, hạ quan sớm cho người chuẩn bị, Nguyên đại nhân muốn liền có thể xem”
Trường Nhạc nhìn nhìn khuôn mặt Dương Quý vài lần, trong con người cực nhanh hiện lên ý cười, nàng khoát tay tùy ý nói
“Không gấp không gấp, hôm nay được Dương đại nhân thiết đãi, có chuyện gì ngày mai lại nói đi”
Dương Quý thấy tình cảnh này thì vui vẻ ra mặt, tên tiểu tử này mười phần thì đến chín phần tham tài háo sắc. So với Dương Quý hắn chỉ hơn chứ không có kém, này không phải dễ giải quyết rồi sao?
Hắn thâm ý liếc nhìn tên quản gia đứng phía sau, tay dưới bàn ra dấu, tên kia cũng là đi theo hắn nhiều năm, nhìn nhiêu đó liền biết ý lão gia nhà mình.
Tên quản gia không tiếng động lui xuống, lúc hắn trở lại trên tay cầm theo một rương lớn. Cẩn thận đặt một bên rồi quay về chỗ cũ đứng.
Dương Quý nảy giờ vẫn luôn để ý nhất cử nhất động của Trường Nhạc. Khi mang rương ra tới, ánh mắt người kia liền phát sáng, hắn biết hắn lần này đoán đúng rồi.
Tên tiểu tử này mặt dù không được tích sự gì, nhưng trong nhà có lẽ quan hệ rất tốt với các đại thần trong triều. Tranh thủ lấy lòng một chút cũng không sao, không chừng sau này còn có thể lợi dụng.
Nghĩ như vậy, trên môi Dương Quý không che giấu được vẻ mặt đắt ý, hắn vui vẻ chuẩn bị mở miệng nói lại bị Trường Nhạc ra dấu im lặng. Hắn thấy động tác này thì nụ cười trên mặt cứng đờ, cẩn thận quan sát Trường Nhạc.
Nàng xoay người, nhìn nhìn Ảnh Nhị, Ảnh Tứ, ra vẻ nghiêm túc nói
“Hai vị đường xá xa xôi cũng là mệt mỏi, hai vị cứ về trước nghỉ ngơi, bổn quan còn hàn huyên với Dương đại nhân đây có lẽ sẽ muộn, không dám làm phiền các vị”
Ảnh Nhị, Ảnh Tứ là người thông minh lẽ nào không hiểu dụng ý của chủ tử. Bọn hắn mới đầu kì kèo không chịu rời khỏi, sau cũng bực dọc như bị ép ra khỏi phòng.
Mộ Tịch đứng trong góc trợn mắt há mồm, nàng không ngờ đi một chuyến mà thu hoạch của nàng lại lớn như vậy. Điện hạ cao cao tại thượng trời sinh uy nghiêm của nàng có ngày sẽ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, đã vậy còn có cười cợt ngã ngớn trước mặt người khác.
Nàng âm thầm giơ ngón tay cái, cũng không quên hai tên mặt lạnh bên cạnh, diễn xuất nhập thần phối hợp vô cùng ăn ý với điện hạ a. Bọn họ đạt tới cảnh giới thượng đẳng rồi đi, nàng trong lòng âm thầm cảm thán, ngoài mặt vẫn nghiêm chỉnh đứng, không để lộ biểu cảm gì.
Thấy Ảnh Nhị, Ảnh Tứ đã ra ngoài, Trường Nhạc nhìn Dương Quý đầy ẩn ý, nàng nhẹ giọng nói
“Bọn họ là người của Trưởng công chúa a, suốt ngày đi theo giám sát ta, thật sự vô cùng phiền phức”
Mộ Tịch: “điện hạ nói dối mặt còn không đổi sắc”
Dương Quý nghe hiểu ý “thì ra hắn không phải người của Trưởng công chúa, người chân chính được Trưởng công chúa phái đi là hai người kia, xem ra Trưởng công chúa cũng có suy tính. Chỉ là trời cao, Công Chúa xa, hắn nơi này làm gì, Trưởng công chúa làm sao biết được chứ?”
“Nguyên đại nhân nhiều ngày cực khổ, đây là tâm ý của hạ quan, mong đại nhân nhận lấy”
Nói rồi đẩy rương gỗ kia về phía Trường Nhạc. Trường Nhạc mỉm cười vui vẻ, đưa tay hé mở nắp rương, không ngoài dự đoán, bên trong đầy ấp những đỉnh vàng, có lẽ con số khá lớn.
Nàng yên lặng đậy lại nắp rương, không khách khí mà nhận lấy, đưa rương cho Mộ Tịch.
“Dương đại nhân đã có lòng như vậy, tại hạ cớ gì mà không nhận đây”
Nói xong tay cầm lấy ly rượu, một ngụm uống cạn, sau đó đứng lên hướng Dương Quý cáo từ, trở về phòng nghỉ ngơi.
Mắt thấy Trường Nhạc vừa đi khỏi, nơi này Dương Quý cười ha hả, trong lòng còn tự tán dương bản thân. Tên tiểu tử vừa thấy tiền liền sáng mắt, không chừng sau này hắn còn có thể lợi dụng để thăng quan tiến chức, vừa nghĩ đến hắn liền vui vẻ không thôi.
- ----
Hôm sau, Trường Nhạc cùng thuộc hạ của nàng ngồi tại đại sảnh phủ tri huyện. Nghiêm chỉnh xem sổ sách trong tay nhưng ánh mắt nàng luôn lơ đãng liếc nhìn Dương Quý.
Dương Quý ngồi đối diện thấy Trường Nhạc cầm lên một quyển sổ, lật lật mấy trang xem qua loa rồi lại bỏ xuống, tay tiếp tục cầm lấy quyển khác xem. Có thể nói kiểm tra vô cùng sơ sài, Trường Nhạc còn biểu hiện buồn ngủ, ngáp lên ngáp xuống.
Hắn vô cùng hài lòng, coi như lần này bỏ ra số bạc lớn như vậy cũng không phải phí công. Sổ sách này mặt dù hắn đã cẩn thận không để lộ sơ hở, nhưng nếu kiểm tra kĩ càng vẫn làm hắn thấp thỏm không yên, lần này hắn không cần lo lắng nữa, miệng luôn toe toét cười.
Một lúc sau, Trường Nhạc để quyển sổ cuối cùng xuống bàn, nàng cười nói
“Sổ sách vô cùng chi tiết, tại hạ đã kiểm tra xong. Dương đại nhân đây quả thật là vị quan công chính liêm minh, thương dân như con, là phúc phận của Bắc Thần ta a”
Ba người Ảnh Nhị, Ảnh Tứ, Mộ Tịch phía sau thật muốn phun tào “người có thật sự xem sổ sách sao điện hạ? Còn nói dối một cách nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh như vậy. Điện hạ quả là cao thâm a”
Tên mập mạp Dương Quý chắp tay híp mắt
“Đa tạ Nguyên đại nhân đã khen, hạ quan chỉ là làm đúng chức trách, làm đúng chức trách”
Trường Nhạc nghe những lời này cảm thấy thật chướng tai, ngoài mặt vẫn cố tạo ra nụ cười tiêu chuẩn. Nàng tiêu sái đứng lên, hướng Dương Quý nói lời từ biệt
“Sổ sách cũng đã kiểm tra xong, tại hạ cần về cung phụng mệnh, mấy ngày nay làm phiền Dương đại nhân rồi”
Hai bên khách khí một phen, đến một lúc sau mới tiễn đoàn người của Trường Nhạc ra đến cửa.
“Nguyên đại nhân đi thong thả a”
Đưa được đại phật này đi, Dương Quý thở phào nhẹ nhõm. Vậy là cuộc sống của hắn có thể trở về như lúc xưa rồi, ở đây hắn là lớn nhất, ai có thể quản được hắn nữa đây?
Bên này Trường Nhạc vừa quay lưng, nụ cười trên môi nàng liền biến mất không dấu vết, trở về trạng thái uy nghiêm vốn có của nàng.
Ảnh Nhị, Ảnh Tứ, Mộ Tịch: “....”
- -----. Tiên Hiệp Hay
Một đường trở về hoàng cung, người ngựa không ngừng nghỉ mà di chuyển, Mộ Tịch lo lắng sức khỏe của Trường Nhạc, dù gì trước giờ điện hạ chưa từng bôn ba như vậy. Cuối cùng nàng không nhịn được mà lên tiếng khuyên nhủ
“Công tử, sớm muộn gì cũng về đến hoàng cung, người không cần gấp gáp như vậy a, sức khỏe vẫn quan trọng”
Trường Nhạc không đáp lời, nàng rời hoàng cung đã một thời gian, nếu còn không nhanh chóng hồi cung sợ rằng những lão cáo già kia lại làm loạn. Chưa nói tới Ảnh Minh còn ở nơi đó, nàng thật sự không yên tâm.
Nhưng đã đi mấy ngày liên tục không ngừng nghỉ, người không mệt thì ngựa cũng cạn kiệt sức. Nàng thả chậm cước bộ, phân phó cho thuộc hạ
“Phía trước là rừng Vu Sơn, chúng ta phải vượt qua khu rừng này trước khi trời tối, bên kia rừng là thành Vân La, đến đó sẽ có nơi để dừng chân”
Mọi người nghe đều hiểu ý, khu rừng này âm u rậm rạp, rất dễ để mai phục, nếu hành tung của điện hạ bị lộ, thích khách rất có thể lựa chọn nơi này để hành thích, nhưng nếu muốn về hoàng cung nhanh nhất chỉ có thể đi con đường này, hiện tại mọi sự đều phải thận trọng.
Không ai bảo ai, mọi người đều thúc ngựa, nhanh chóng tiến vào rừng. Một đường suông sẻ không gặp trở ngại, cứ tưởng bọn họ sẽ đến được nơi an toàn.
Chỉ là gần ra khỏi khu rừng, Trường Nhạc đột ngột dừng ngựa, ra dấu mọi người cảnh giác. Tất cả đều đề phòng, tay đặt tại thanh kiếm vắt bên hông, mắt ngó nghiêng dò xét mọi ngóc ngách.
Cẩn thận cảm nhận, Ảnh Tứ, Ảnh Nhị phát hiện khí tức của hàng chục cao thủ đang đến gần, thầm kêu không ổn. Cả đám người lập tức rút kiếm cảnh giác đứng xung quanh, vây Trường Nhạc ở giữa, Ảnh Nhị hô lớn
“Bảo vệ công tử”
Trên mặt Trường Nhạc xuất hiện một tia ngưng trọng, nàng có thể cảm nhận được khí tức của hơn năm mươi người. Không để mọi người chờ lâu, hàng loạt bóng đen lập tức phi thân đến, vây chặt đám người Trường Nhạc.
Trên tay hắc y nhân kiếm khí bóng loáng, phản chiếu tia sáng mặt trời vô cùng chói mắt. Thích khách có hơn năm mươi người, tạo thành hai vòng tròn vây kín đám người Trường Nhạc không một khe hở.
Bên phía Trường Nhạc, tính cả nàng chỉ có mười người, cũng toàn cao thủ. Nếu lấy một chọi năm may ra có phần thắng, chỉ là tỉ lệ thắng cũng quá mong manh đi.
Một tên có lẽ là đầu lĩnh của bọn hắc y nhân, hắn giơ kiếm chỉ thẳng về Trường Nhạc, giọng khàn khàn quát
“Giết”
Cả đám hắc y nhân nghe lệnh, lập tức lao vào chém giết. Một trận chiến không cân sức bắt đầu....
- ----------------
- Tác giả: phải có trái bom, nổ một cái cho xong. Đánh đánh chém chém, ta không biết tả như nào