Phủ Hộ Quốc Công,
Một đêm này ánh trăng trên trời ẩn phía sau tầng mây, nửa che nửa đậy, tựa như thiếu nữ e lệ. Trong viện một mảnh yên tĩnh, có thể nghe được mỗi một tiếng côn trùng kêu vang.
Phó Trù cả người hắc y, dáng người cao lớn đứng trong lương đình. Phía sau hắn có mười hắc y nhân đang quỳ, bên hông treo bội kiếm, không khí dừng như ngưng trệ.
Hộ Quốc Công là nguyên lão tiền triều, nay tuổi cũng đã ngoài lục tuần. Hắn năm đó thê tử mất sớm chỉ để lại một nữ nhi, cũng chính là mẫu thân của Phó Trù.
Sau khi thê tử mất, Hộ Quốc Công vì tìm hài nhi nối dõi nên cưới thêm nhiều tiểu thiếp nhưng cuối cùng vẫn không có thêm hài tử. Tất cả yêu thương đều đặt lên người nữ nhi duy nhất.
Chỉ tiếc, nữ nhi thành thân không bao lâu, phu quân của nàng chết trận sa trường, lúc đó Phó Trù mới được năm tuổi. Nữ nhi mang theo tâm bệnh, sức khỏe ngày càng suy yếu, năm Phó Trù mười tuổi thì mẫu thân cũng qua đời.
Hộ Quốc Công vừa thương nữ nhi, vừa thương Phó Trù mồ côi cha mẹ nên đưa hắn về phủ Hộ Quốc Công xem như người thừa tự mà nuôi dưỡng. Từ đó cũng làm Phó Trù tâm tính cao ngạo xem trời bằng vung, ỷ thế hiếp người đến cả lão Hộ Quốc Công cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nói đến hiện tại, Phó Trù ngẩng đầu nhìn về một hướng trong Kinh Thành, tay từ từ nắm lại thành quyền, ánh mắt hung ác, cả người toả ra sát khí nồng đậm, hắn trầm giọng hô
“Đi”
Lời vừa ra, mười hắc y nhân phía sau lập tức đứng lên bước theo sau Phó Trù, qua một cái chớp mắt, bóng người đều biến mất, đình viện lại trở về một mảnh tối tăm mờ mịt.
- ---------
Không lâu sau, đám người Phó Trù xuất hiện trước một phủ đệ rộng lớn, phía trên ba chữ “Lăng Vương phủ” uy nghiêm. Hắn bình tĩnh quan sát một vòng, hôm nay Vương phủ bên trong yên tĩnh lạ thường, có lẽ Nhan Cẩn Nhi đã dọn sạch ám vệ dọn đường cho hắn, nghĩ vậy Phó Trù quỷ dị nhếch môi cười.
Hắn nhẹ phấc tay, mười người liền nhanh nhẹn tiếp cận Thanh Cư Viên, bên ngoài chỉ có vài tên hộ vệ canh gác, phía trên treo hai cái đèn lồng loé ra chút ánh sáng yếu ớt.
Thủ vệ Phó Trù mang theo đều là cao thủ của phủ Hộ Quốc Công, một thân võ công thượng thừa, vài hắc y nhân đột ngột xuất hiện phía sau mấy tên hộ vệ của phủ Lăng Vương. Tay không đánh xuống một quyền sau gáy làm mấy hộ vệ kia trực tiếp ngất xỉu.
Phó Trù nhìn nhìn, cũng không mấy để tâm, hắn cong môi cười, thản nhiên đi vào Thanh Cư Viên như chốn không người. Bọn chúng không mấy khó khăn tìm được phòng ở của Lăng Thiên Hàm, một tên hắc y nhân tiến lên thăm dò, cảm thấy an toàn hắn liền đẩy ra cánh cửa.
Đám hắc y nhân nhíu mày, cảm thấy có chút quỷ dị, tinh thần cảnh giác cao độ tùy thời đều có thể đối chiến. Riêng Phó Trù vẫn ung dung, có Nhan Cẩn Nhi làm nội ứng, hắn hoàn toàn không lo lắng, để năm người bên ngoài canh gác, hắn cùng năm kẻ khác nhẹ nhàng bước vào phòng.
Bên trong tối đen một mảng, ánh mắt hắn khẽ đảo, nương theo ánh trăng mờ nhạt có thể dễ dàng nhìn thấy thân ảnh Lăng Thiên Hàm yên tĩnh nằm trên giường, hơi thở đều đặn nhưng có phần yếu ớt chứng tỏ nàng vẫn còn trong trạng thái hôn mê sâu.
Phó Trù híp mắt nhìn, ánh mắt mang theo khinh thường cùng hận ý không che giấu, hắn từng bước nhỏ tiến lại gần giường lớn, đồng thời tay đặt trên chuôi kiếm từ từ rút ra khỏi vỏ. Ánh trăng chiếu vào lưỡi kiếm tạo ra ánh sáng chói mắt, Phó Trù âm lãnh cười, tay giơ kiếm chuẩn bị một nhát diệt sát Lăng Thiên Hàm.
Chợt từ đâu phóng ra một cái phi tiêu, tốc độ chóng mặt đâm trúng cổ tay Phó Trù làm hắn đau đớn vội lùi ra sau, thanh kiếm đang cầm trên tay cũng rơi xuống đất tạo ra tiếng vang thanh thúy.
Bị tập kích bất ngờ, năm hắc y nhân liền bao hắn ở giữa bảo vệ, tất cả rút kiếm ánh mắt nhìn quanh đề phòng mọi ngõ ngách.
Từ trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một nam tử, trên người một thân tử y, tay cầm theo bội kiếm đứng chắn trước giường của Lăng Thiên Hàm. Ánh mắt sắc bén liếc nhìn đám người như nhìn người chết, môi kéo ra nụ cười, dáng người cao lớn sừng sững như tường thành bất khả xâm phạm.
Tên cầm đầu trong mười tên hắc y nhân nhíu nhíu mày, chợt nổi lên một cảm giác bất an, hắn cảm thấy nam tử trước mặt thâm sâu khó dò. Bởi lẽ, lúc nảy hắn không phát hiện khí tức của đối phương, lại có thể hời hợt xuất hiện trước mặt bọn họ, bản lĩnh này hắn không dám khinh thường.
Tay cầm chặt kiếm, tên cầm đầu bước tới đối diện với Hắc Dạ chuẩn bị tấn công. Hắc Dạ thản nhiên cười, lơ đãng nhìn qua Phó Trù trào phúng nói
“Các ngươi cũng thật to gan a”
Tâm Phó Trù rung lên, nhìn nam tử kia thật giống như nhận ra thân phận của hắn làm hắn càng thêm quyết tâm nhất định phải diệt cỏ tận gốc. Đối phương lại chỉ có một người, hắn không tin không hạ được, chỉ xem Hắc Dạ như tôm tép không hề để ở trong lòng. Hung quang chợt lóe, Phó Trù dữ tợn gầm lên
“Giết cho ta”
Năm hắc y nhân nghe lệnh bắt đầu tấn công Hắc Dạ, hắc y nhân cầm đầu huy kiếm, thân kiếm ánh lên quang mang sắc bén, kiếm khí mang theo kình phong hung hăng chém tới. Hắc Dạ nhanh nhẹn lách người sang bên cạnh né được sát chiêu gần trong gang tấc.
Không kịp để Hắc Dạ phản ứng, bốn tên còn lại tiến lên vây công, mỗi kiếm xuất ra đều là sát chiêu nhưng chiêu thức không quá lợi hại.
Kiếm trong tay Hắc Dạ còn chưa rút ra khỏi vỏ, hắn dùng thân kiếm đánh vào ngực một tên trong số đó, nhìn chiêu thức đơn giản nhưng lại mang theo nội lực kinh người, tên kia giơ kiếm chắn ngang người đỡ lấy được chiêu thức nhưng lại bị nội lực chấn văng ra xa. Thân thể hắn va vào vách tường rồi rơi xuống đất, nhận lấy nội thương nghiêm trọng hắc y nhân ôm ngực, miệng phun ra một ngụm máu tươi, khó khăn quỳ bệch dưới đất không đứng lên nổi.
Bốn tên còn lại khoé miệng co rút, mỗi lần tiếp cận Hắc Dạ đều trở nên cẩn thận không dám khinh thường. Thân hình chợt động, Hắc Dạ lại dùng thân kiếm vung tới, lần này là hướng tới đầu một tên hắc y nhân. Tên kia vội vàng nâng kiếm lên đỡ, nào ngờ kiếm bị gãy làm hai nửa, thân kiếm của Hắc Dạ trực tiếp đập vào đầu làm tên kia quỵ xuống ngất ngay tại chỗ.
Bên này Phó Trù lợi dụng lúc thuộc hạ kéo chân Hắc Dạ, hắc ôm lấy vết thương trên cổ tay, nhặt lại thanh kiếm rơi trên đất lần nữa đi tới giường, hai mắt hiện lên tầng tầng sát khí. Chợt trước mắt hắn quỷ dị xuất hiện thêm hai nữ tử, trên người đều khoác lam y, một nữ tử trong đó nhìn cũng không thèm nhìn Phó Trù, nàng thản nhiên nói
“Ngươi mà cũng đòi ám sát chủ tử, để ta xem ngươi có bản sự gì”
Phó Trù tức giận không nhỏ, hắn cười gằn hai tiếng đáp
“Chỉ có hai nữ nhân cũng đòi ngăn cản ta sao?”
Hắc Nguyệt nhìn Phó Trù đầy khiêu khích, nàng ngoắc ngoắc tay
“Nào, đến đây, bổn tiểu thư chơi với ngươi”
Bạch Vân bên cạnh chỉ biết lắc lắc đầu khoanh tay đứng nhìn, không có ý định xuất thủ, tên này chỉ mình Hắc Nguyệt là đủ.
Hai tay Phó Trù vận lực, kiếm trên tay huy động tạo nên một trận kình phong, tay phải huy kiếm, tay trái tạo nên một chưởng ấn đánh tới. Tên này mặc dù tâm cao khí ngạo nhưng quả thật bản thân cũng có một phần thực lực, hắn lại rất tự tin mình có thể một chiêu hạ được Hắc Nguyệt nên vừa xuất thủ đã ra sát chiêu.
Hắc Nguyệt dùng chủy thủ đối chiến với Phó Trù có phần thua thiệt hơn, nhưng nàng tinh thông nhất là ám sát vì vậy cũng không quá để tâm. Chủy thủ sắc bén đỡ được một kiếm, tay đối chưởng với Phó Trù, không khí xung quanh chấn động, cánh cửa gần đó đều bị chấn nát. Phó Trù nội công không bằng người bị một chưởng làm lùi lại hơn mười bước, khoé môi ẩn ẩn tia máu trào ra.
Hắn trong lòng gấp gáp vô cùng, đến một chiêu của Hắc Nguyệt hắn còn không chống đỡ được, nếu như còn để Hắc Nguyệt áp sát, hắn chân chính là thúc thủ vô sách.
Không có ý định dừng tay, thoát cái Hắc Nguyệt đã tới trước mặt tung một cước ngay ngực Phó Trù, hắn bị đá bay ra một khoảng đụng vào bình phong phía sau vỡ nát, cả người đau nhức không nhịn được phun ra một búng máu.
Phía bên kia không biết Hắc Dạ từ lúc nào đã rút kiếm, dưới đất là xác hai hắc y nhân bị chém máu tươi vung vẩy đầy đất.
Hắc Dạ lúc này đang đánh với hắc y nhân cầm đầu, tên kia vô cùng tủi nhục, hắn chiến đấu nãy giờ còn chưa chạm được vạt áo của Hắc Dạ, vô cùng mất mặt, hơn nữa còn bị đối thủ chém cho bị thương khắp người.
Hắc Dạ liên tiếp ra chiêu oanh tới cực kỳ bá đạo, làm hắn bị bức lui về sau, khắp người tê dại, miệng lại hộc máu.
Hắc y nhân chật vật tế lên trọng kiếm chống đỡ một chiêu rồi lại một chiêu, Hắn kinh hãi nhìn Hắc Dạ, trong lòng không ngừng tức tối. Bỗng chốc hắn cảm thấy mình như là con thú bị đối phương nhốt trong lồng vờn tới vờn lui, nhục nhã, mất mặt, hắn càng điên cuồng.
Hắn cắn răng tiếp tục liều chết xông lên, mặc kệ sử dụng phương thức địch tổn tám trăm, ta tổn một nghìn mà lao đến. Thân thể gồng to làm cơ bắp căng phồng, nội lực cơ thể như bị rút hết tập trung tại thân kiếm. Hai mắt hắn đã hóa đỏ, nhìn hết sức điên cuồng, dường như muốn cùng Hắc Dạ liều mạng.
Hắc y nhân gầm lên, một kiếm bổ xuống, cả không trung như bị xẻ đôi, ầm ấm chấn động.
“Lôi thiên trảm”
Hắc Dạ nhíu mày, nội lực nhanh chóng vận khởi, theo lực ngưng tụ, hơn mười đạo kiếm khí xuất thế chém tới chỗ hắc y nhân
“Vô ảnh kiếm, đi”
Hai thanh kiếm va vào nhau, dư chấn từ nơi va chạm lan ra ngoài khiến không khí xung quanh như vặn vẹo, kiếm trong tay hắc y nhân vỡ vụn rơi lả tả, một tiếng la hét thất thanh vang lên
“Tay của ta,...a a a, khốn kiếp”
Hắc y nhân nhìn cánh tay của hắn bị chặt đứt, máu chảy xối xả, gương mặt nhăn nhúm vì đau đớn, chỉ biết bất lực chửi rủa. Nhưng câu nói của hắn vừa dứt, một thanh kiếm đã đâm xuyên qua bả vai của hắn, máu tươi văng tung tóe, thân thể không lực phản kháng rơi xuống đất.
Phó Trù hoảng sợ tột cùng, nhìn hắc y nhân dễ dàng bị hạ mà tâm trạng chùng xuống. Lúc này hắn chỉ muốn tìm đường thoát thân, liếc mắt nhìn đến cửa sổ gần đó, Phó Trù không nói hai lời liền phi thân chạy trốn.
Không khí xung quanh hắn nổi lên một chút ba động, Hắc Dạ quỷ dị xuất hiện kế bên hắn, đưa tay tung một quyền vào mắt Phó Trù làm hắn ngã lăn ra đất.
Hắc Dạ không tiếp tục ra tay mà thản nhiên đứng nhìn, khóe môi giương lên một nụ cười làm Phó Trù rợn tóc gáy, mặt mài tái mét, khó nhọc quỳ xuống cầu xin
“Tha cho ta, tha cho ta, ta sai rồi, tha cho ta”
Hắc Dạ hung hăng cho thêm một quyền vào mắt còn lại, sau đó nắm lấy cổ áo Phó Trù kéo hắn bước ra ngoài.
Bên ngoài, năm hắc y nhân đã chết ba, hai tên bị chế trụ, trên người cũng trọng thương, quần áo rách nát đến không thể nhìn. Hắc Dạ nhìn qua ám vệ phân phó
“Cho người dọn dẹp bên trong”
Ám vệ cung kính gật đầu, rất nhanh sau đó mọi thứ trở về yên tĩnh như chưa từng có trận chiến vừa rồi.
Ở một phòng khác trong Thanh Cư Viên, Lệnh Tư đơn giản báo cáo
“Tiểu thư, Phó Trù thất thủ”
Nhan Cẩn Nhi khẽ cười, trong mắt không có chút nào ngạc nhiên, nàng hờ hững nói
“Vô dụng”
- --------
Lăng Quốc, Điện Thừa Thiên.
Không khí hôm nay có phần ngưng trọng, Cảnh Lăng đế ngồi trên long ỷ, một thân hoàng bào thêu kim long. Hai mắt có thần, một thân toả ra hàn khí lạnh lẽo bức người nhìn xuống bên dưới.
Phía dưới một đám hắc y nhân đang quỳ, trên người đầy rẫy vết thương lớn nhỏ, trong đó có cả Phó Trù. Hình bộ thượng thư Tào Khang Trảm cung kính đứng một bên, bên trái là Lăng Vương phi Nhan Cẩn Nhi, sắc mặt nàng có chút kém, không che giấu được vẻ mệt mỏi.
“Hộ Quốc Công đến...”
Tiếng Lưu công công thánh thoát vang lên ở ngoài điện, theo tiếng hô là một lão nhân trên người mặc triều phục bước vào. Lão nhân quỳ xuống hành lễ
“Thần tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế”
Hộ Quốc Công quỳ rạp xuống đất, mất một lúc lâu vẫn không được miễn lễ, mặc dù khó hiểu nhưng lão không dám hé răng nửa lời.
Ngồi trên long ỷ, Cảnh Lăng đế long nhan phẫn nộ vỗ mạnh tay xuống bàn tạo ra âm thanh chói tai làm toàn trường hoảng sợ, giọng nói uy nghiêm trầm thấp mang theo lửa giận ngút trời
“Hộ Quốc Công, khanh thật to gan”
Nghe tới đây, Hộ Quốc Công đầu đầy mồ hôi, trong lòng suy nghĩ xem lão đã làm sai chuyện gì để Cảnh Lăng đế tức giận bậc này. Chợt dư quang ánh mắt nhìn đến thân ảnh hắc y nhân gần đó, lão kinh hãi thốt lên
“Trù nhi....”
Nhìn y phục Phó Trù đang mặc, lão cáo già như Hộ Quốc Công liền biết có chuyện không hay. Lão rất nhanh lấy lại bình tĩnh mong cứu vãn tình thế, cúi thấp đầu cung kính nói
“Bẩm hoàng thượng, thần thật sự không rõ đã xảy ra chuyện gì”
Cảnh Lăng đế bạo nộ chỉ tay vào Phó Trù quát
“Nói hay lắm, khanh hỏi xem người của phủ Hộ Quốc Công đã làm ra cái gì”
Hộ Quốc Công tâm tình bất an nhìn sang Phó Trù và mấy hắc y nhân, tất cả đều run rẩy cúi đầu tránh ánh mắt của lão. Tuy không biết Phó Trù phạm phải tội gì, nhưng đây cũng là người thân duy nhất của lão, làm thế nào cũng phải giữ lại cho hắn một mạng. Nghĩ vậy, lão liền dập đầu thỉnh tội
“Bẩm hoàng thượng, Phó Trù tuổi trẻ háo thắng vô tình làm sai chuyện, mong hoàng thượng thứ tội, lão thần về sau sẽ quản giáo hắn thật nghiêm”
Cảnh Lăng đế giận quá hoá cười, gằn từng chữ nói
“Tuổi trẻ háo thắng sao? Hành thích vương gia là tội khi quân, khanh nói trẫm sẽ tha cho hắn sao?”
Hộ Quốc Công kinh sợ trừng lớn mắt, lần này không những Phó Trù gặp chuyện, ngay cả phủ Hộ Quốc Công cũng phải chôn cùng. Lão há miệng định giảo biện cầu tình, lời chưa kịp thốt đã bị Cảnh Lăng đế cắt ngang
“Phó Trù hành thích Lăng Vương chứng cứ rành rành, giờ ngọ ngày mai xử trảm thị chúng. Hộ Quốc Công phủ đồng tội tịch thu gia sản, xét Hộ Quốc Công là nguyên lão tiền triều miễn cho tội chết, bãi bỏ chức vị, toàn bộ người trong phủ đài ra biên giới phía Nam. Binh phù trong tay Hộ Quốc Công giao cho Lăng Vương nắm giữ”
Nói xong, Cảnh Lăng đế phấc áo bào bỏ đi một mạch, Hộ Quốc Công chết lặng ngã ngồi ra đất bị hại thị vệ kéo ra ngoài. Hình bộ thượng thư cúi đầu nâng tay lau mồ hôi trên trán.
Phó Trù không cam tâm nhìn về phía Nhan Cẩn Nhi, trong mắt hằn lên tia máu, hắn lê lết thân thể yếu nhược tới chỗ nàng
“Tiểu Cẩn, cứu ta, ta không muốn chết, Tiểu Cẩn...”
Tay chưa kịp chạm tới vạt váy của Nhan Cẩn Nhi đã bị hai thị vệ bắt lấy mạnh bạo lôi đi.
Mỗi người trên điện ai cũng mang một tâm trạng khác nhau, chỉ mỗi Nhan Cẩn Nhi phi thường bình thản, nàng bỏ ngoài tai lời nói của Phó Trù, thậm chí lười cho hắn một ánh mắt. Nàng lãnh đạm xoay người, gương mặt lạnh nhạt thờ ơ khiến người khác không đoán được tâm tình nhẹ nhàng bước ra khỏi đại điện.
- -----------
Tác giả: dạo này ta đọc tiên hiệp hơi nhiều