Thiên Mệnh Chi Lăng

Chương 9: Chương 9: Hôn ước




Hoàng cung Lăng Quốc

Bên trong Thái Hoà điện, Cảnh Lăng đế đang ngồi trên long ỷ, hoàng hậu ngồi ngay bên cạnh, tay cầm ly trà chậm rãi thưởng thức

“Hoàng hậu là muốn để Minh nhi lấy Cẩn Nhi, lập nàng làm thái tử phi sao?”

“Ân, chẳng lẽ hoàng thượng không nghĩ vậy?”

Hai người liếc mắt nhìn nhau nở nụ cười, rõ ràng là cả hai đều vừa lòng đối với vị thái tử phi tương lai này, hiện giờ trên người nàng lại mang hôn ước với hoàng thất, trước sau gì cũng là người của hoàng thất. Nàng lại tài mạo song toàn, vị trí Thái Tử phi này không ai so với nàng hợp hơn.

“Ta chỉ lo Minh nhi.....”

“Vậy thì gọi Minh nhi đến đây đi”

Mặc dù là hoàng đế một nước, một người là mẫu nghi thiên hạ, nhưng chung quy vẫn là bậc cha mẹ như bao người, vẫn là phải nghe ý kiến của Thiên Minh, nhưng hai người cũng nắm chắc rằng Thiên Minh sẽ đồng ý. Một người như Nhan Cẩn Nhi thì ai có thể cự tuyệt chứ.

“Mau truyền Thái Tử đến đây gặp trẫm”

Phủ Thừa tướng

“Tiểu thư, sao người có thể bình tĩnh như vậy a”

Người vừa nói là nha hoàn tiểu Đào, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Nhan Cẩn Nhi. Lúc này Nhan Cẩn Nhi đang còn đang nhàn nhã luyện chữ, lâu lâu còn nhìn chữ rồi gật gật đầu. Thật đúng là hoàng đế không vội mà thái giám vội, tiểu Đào lúc này gấp đến sắp hỏng mất rồi đi.

“Có cái gì lo lắng sao?”

Cẩn Nhi mắt vẫn nhìn xuống dòng chữ vừa viết xong, mặt cũng không ngẩn lên, không nhanh không chậm trả lời tiểu Đào. Giọng nói êm ái vô cùng dễ nghe, lại mang giọng điệu ung dung thư thả

“Tiểu thư a, tự nhiên lại xuất hiện một cái hôn ước với hoàng thất gì đó. Có phải người sắp phải gả ra ngoài rồi không?”

Tiểu Đào nói xong câu này, tựa hồ sắp khóc đến nơi. Cẩn Nhi nghe vậy mới ngước mắt, nhìn tiểu Đào nở một nụ cười nhạt

“Ta trước sau gì cũng phải gả đi, ngươi muốn ta sống như vậy suốt đời sao?”

“Nhưng là tiểu thư, gả cho hoàng thất lại khác a, hậu cung tranh đấu rất đáng sợ”

Lúc này ngoài cửa có thêm một người bước vào, trang phục giống tiểu Đào, chỉ là tuổi lớn hơn so với nàng, tiểu Loan lên tiếng phản bác tiểu Đào

“Lần này tiểu thư rất có khả năng được gả cho Thái Tử, sau này làm hoàng hậu a, không phải rất tốt sao?”

Tiểu Đào nghe vậy mắt mở to, nàng nghe nói Thái Tử là mỹ nam của Lăng Quốc, mười tuổi đã lên Vân Sơn học võ, là một người tài mạo, rất nhiều người mơ ước được gả cho Thái Tử không chỉ vì vị trí Thái Tử phi, “như vậy thì rất hợp với tiểu thư của nàng đi”

“Thật sao? Như vậy thật tốt quá”

Cẩn Nhi thấy thái độ của tiểu Đào thay đổi nhanh như vậy, chỉ biết lắc đầu, thở dài, tiếp tục viết chữ, không quan tâm hai người kia liên tục lải nhải bên tai.

Thái Hoà điện

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu”

Hoàng thượng nhìn Thiên Minh, gật gật đầu, nhi tử của hắn đã lớn rồi a, mười năm không gặp đúng là cho hắn không ít kinh hỉ

Thiên Minh lớn lên mày kiếm mắt sáng, gương mặt uy nghiêm, tuấn tú phong nhã, khí chất vương giả vờn quanh người. Nhìn Thiên Minh lại làm hắn chợt nghĩ đến Thiên Hàm, trong lòng thở dài, không biết nàng bây giờ ra sao a?

Năm ấy Tử Dương chân nhân chỉ báo tin nói tiểu Hàm may mắn giữ được tính mạng, nhưng thân thể vô cùng yếu nhược, đồng thời thần trí không phát triển, chỉ như một tiểu hài tử. Nhưng suy đi nghĩ lại thì giữ được tính mạng đã là may mắn, đợi nàng hồi cung phải hảo hảo bù đắp cho đứa nhỏ đáng thương này.

Thiên Minh thấy phụ hoàng thất thần thì nhìn về phía hoàng hậu như muốn tìm câu trả lời

“Không biết phụ hoàng mẫu hậu triệu kiến nhi thần tới là có việc gì?”

“Ân, Minh nhi nay cũng đã mười tám, ta định ban hôn cho con cùng nhị tiểu thư của phủ Thừa Tướng”

Thiên Minh lòng nóng như lửa đốt, hắn là có người mình thích, không thể nào thú nữ tử khác làm chính phi được. Lập tức quỳ xuống

“Mong phụ hoàng suy xét, nhi thần đã có người mình thích, nhi thần không thể đồng ý”

Vốn tưởng Thiên Minh chắc chắn sẽ chấp nhận, giờ thì hay rồi. Hoàng thượng và hoàng hậu cùng nhìn nhau, trong chuyện này vẫn là hoàng hậu suy xét tốt, hỏi Thiên Minh

“Minh nhi là thích nữ tử nhà nào a?”

“Bẩm mẫu hậu, nhi thần với tiểu muội Tề Vân Nhu là lưỡng tình tương duyệt, từ nhỏ lớn lên bên nhau, nhi thần muốn cưới nàng làm thái tử phi”

Tề Vân Nhu này hoàng hậu cũng từng nghe nhắc đến, là nữ nhi của chưởng môn phái Vân Sơn. Thông minh xinh đẹp, lại là ái nhân của Minh nhi, bây giờ phải làm sao đây, aixzz.

“Nhưng cũng không thể không cưới Nhan Cẩn Nhi a”

“Vậy nhi thần chỉ có thể ủy khuất nàng làm trắc phi, không thể làm khác được”

Hoàng thượng tức giận, vỗ mạnh tay lên bàn

“Hồ đồ, Cẩn Nhi là nữ nhi Nhan Dương Bình yêu thương nhất, nếu không nói đến nàng là nữ nhi phủ Thừa Tướng thì với một thân tài hoa như vậy cũng không thể ủy khuất nàng”

“Năm xưa phụ hoàng mẫu hậu cũng là lưỡng tình tương duyệt, nhi thần tin phụ hoàng mẫu hậu đều hiểu được nổi khổ của nhi thần”

Cảnh Lăng đế thở dài, thật không biết làm sao, cũng nguôi giận phần nào

“Được rồi, đứng lên đi, từ từ bàn bạc”

“Tạ phụ hoàng”

Thiên Minh đứng lên, nhìn phụ hoàng mẫu hậu đều là nét mặt suy tư, hắn không hiểu có chuyện gì mà phải suy tư chứ

“Bẩm phụ hoàng, Nhan Cẩn Nhi kia là có hôn ước với hoàng thất, cũng không phải là có hôn ước với nhi thần a. Sao nhất định phải gả cho nhi thần?”

“Aixzzz, đúng là con mới về cung, không hiểu chuyện triều chính”

“Có chuyện gì xin phụ hoàng nói rõ”

“Hiện nay nhìn bề ngoài tốt đẹp, nhưng thực chất có người đang lôi kéo quan lại, đứng về phía các vị hoàng tử”

“Ý phụ hoàng là có người muốn vị trí của nhi thần? Nhưng chuyện này liên quan gì đến hôn sự?”

Hoàng thượng nhìn hoàng hậu ánh mắt toàn là vẻ bất đắc dĩ, hoàng hậu mới lên tiếng giải thích

“Thừa Tướng đứng đầu quan văn, nếu để Cẩn Nhi gả cho một hoàng tử khác thì thế cuộc sẽ thay đổi rất lớn. Vị trí Thái Tử của con sẽ lay chuyển”

Hiện tại nhị hoàng tử, tam hoàng tử đều đã có chính phi. Khi hoàng tử lập phi thì lập tức phong Vương, di dời đến nơi đất phong sinh sống, sẽ không được trở về hoàng cung. Nhị hoàng tử hai năm trước được phong Lương Vương, đất phong ở Kiến Châu. Tam hoàng tử hơn một năm trước cũng lập phi, phong Tuyên Vương, đất phong ở Định Yên, cả hai đều rất xa kinh thành.

Giờ chưa lập chính phi chỉ còn lại Thái Tử, lục hoàng tử, thất hoàng tử. Các hoàng tử còn lại thì còn quá nhỏ. Mà rõ ràng Nhan Cẩn Nhi chỉ có thể làm chính phi, không thể làm thứ phi được. Suy đi nghĩ lại thì chỉ có thái tử là phù hợp nhất, nhưng mà giờ....

“Vậy thì ban hôn cho thất đệ đi a”

Thiên Minh nghĩ Nhan Cẩn Nhi trong lời nói của phụ hoàng mẫu hậu tốt đẹp như vậy. Gả cho thất đệ không phải rất tốt sao, vì tiểu đệ của hắn tìm một người tốt, làm hoàng huynh cũng thấy yên lòng.

Chỉ là hoàng thượng cùng hoàng hậu nghe xong, không hẹn mà cùng một lời

“Không được”

Thiên Minh khó hiểu, thất đệ vừa là thân sinh phụ mẫu, lại là tiểu đệ hắn hết mực yêu thương, nếu đem chức thái tử này nhường lại cho thất đệ hắn cũng vừa lòng

“Có gì mà không được a phụ hoàng, mẫu hậu?”

Lăng Thiên Hàm là nữ nhi a, làm sao để nàng thú Nhan Cẩn Nhi đây, không thể nói cho Thiên Minh biết, đành tìm lý do khác để nói với Thiên Minh

“Tiểu Hàm sau tai nạn kia nàng may mắn giữ được mạng, nhưng tâm trí không giống như bình thường nữa, làm sao có thể thú Cẩn Nhi đây”

Không ngờ Thiên Minh vừa nghe vậy, phản ứng vô cùng lớn

“Tiểu Hàm làm sao chứ? Ý của phụ hoàng là cả đời tiểu Hàm không thể thú thê tử sao? Tiểu Hàm từ nhỏ thông minh lanh lợi, giờ phụ hoàng nói nàng không xứng với Nhan Cẩn Nhi hay sao?”

Thiên Minh vô cùng kích động, cũng tự trách bản thân, hốc mắt đều đã đỏ cả lên. Hoàng thượng, hoàng hậu thấy vậy cũng chỉ biết thở dài, nhưng thật đúng là chuyện này thú Nhan Cẩn Nhi cho Thiên Hàm là biện pháp tốt nhất để giải quyết.

“Được rồi, con về tẩm cung trước đi, chuyện này ta sẽ thương lượng cùng thừa tướng”

“Nhi thần vừa rồi lỗ mãn, mong phụ hoàng, mẫu hậu tha thứ”

Nói rồi cũng xoay lưng, bước ra khỏi Thái Hoà điện. Đẩy hết phiền não lên người Cảnh Lăng đế, Nhan Cẩn Nhi năm nay đã mười tám cũng không thể đợi thêm được nữa, mọi người sẽ bàn ra tán vào, mặt mũi biết để ở đâu đây. Càng nghĩ càng đau đầu, tay day day thái dương

“Truyền Thừa Tướng vào cung diện kiến”

Phủ Thừa Tướng

Nhan Cẩn Nhi ngồi trong thư phòng đọc sách, trên môi luôn là nụ cười nhạt, gương mặt ôn hoà nhưng lại có mười phần xa cách. Một cơn gió nhẹ vừa phớt qua, trong phòng lập tức có thêm một người

“Thuộc hạ tham kiến chủ tử”

“Ân, có việc gì”

“Hoàng thượng đã mời thừa tướng đại nhân vào cung, chắc là bàn về việc thành thân của người”

Nhan Cẩn Nhi cũng không lộ biểu cảm gì, như người vừa nhắc đến không phải mình, vẫn chăm chú đọc sách

“Chắc chắn người kia không phải thái tử, hiện giờ chỉ còn lại lục hoàng tử cùng thất hoàng tử”

“Ân, như trong dự đoán”

Nàng đã biết thái tử sớm có ái nhân, hai người còn sớm chiều bên nhau, tự định chung thân, người kia dù sao cũng là tiểu thư của Vân Sơn kiếm phái, sao có thể để nàng kia ủy khuất làm thứ phi đây. Nếu thái tử thật làm như vậy thì cũng không đáng để ta ủy khuất bản thân mình.

“Nhưng chủ tử, cả hai người còn lại đều không ổn a”

“Hửm? Ngươi nói thử xem”

Nhan Cẩn Nhi có chút thú vị đưa mắt nhìn hắn

“Lục hoàng tử bất tài vô dụng, đã vậy còn trăng hoa ông bướm, hại biết bao nhiêu thiếu nữ. Còn thất hoàng tử từ nhỏ đã rời hoàng cung, không biết mặt mũi thế nào, nhưng là một kẻ ngốc a”

“Lệnh Tư, hôm nay ngươi gan lớn, dám nói mấy lời này”

Nàng nhàn nhạt nhìn Lệnh Tư, khoé môi lộ nụ cười mỉm, rõ ràng là có ý chọc hắn. Thuộc hạ này của nàng tính tình vô cùng thẳng thắn, có sao liền nói vậy, sai đâu liền làm đó, cũng không có tâm tư nghi ngờ thắc mắc.

“Nhưng là chủ tử như vậy, sao có thể gả cho hai tên như thế chứ, thật quá ủy khuất cho người”

“Ta có sự lựa chọn sao? Được rồi, ngươi lui đi”

“Vâng”

Lại một cơn gió nhẹ, bóng người biến mất.

- ---------------------

Tác giả: các ngươi nghĩ sao về Nhan Cẩn Nhi? Là tiểu thư khuê các, tri thư đạt lễ, ở chốn khuê phòng, chỉ biết tam tòng tứ đức như bề ngoài sao??

- Nhan Cẩn Nhi: người sắp bán ta cho ai đây hả????

- Tác giả: bán cho tên mổ lợn ngoài trấn a. (≧▽≦)

- Tiểu Hàm:....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.