Sáng sớm hôm sau, vừa nghe tiếng động trong phòng Thiên Hàm, tiểu nha hoàn đã chờ ở cửa từ sớm, nàng tiến lên gõ cửa sau đó bưng khăn cùng nước rửa mặt vào. Này tiểu nha hoàn tên gọi Tư Hỷ, là nha hoàn theo hầu Thiên Hàm khi còn ở trong cung, hiện tại xuất cung lập phủ, hạ nhân trong Tường Vân cung đều đi theo.
Tư Hỷ nhìn thấy Vương gia nhà mình liền tâm tình vui sướng, miệng cười tươi như hoa. Thiên Hàm rời đi mười năm, Tư Hỷ nàng cũng trở nên vô công rỗi nghề chừng ấy năm, nàng sắp rảnh rỗi đến phát điên rồi. Cũng may chủ tử trở về, Tư Hỷ vui đến nỗi muốn ôm tiểu vương gia khóc suốt một ngày.
Sửa soạn xong hết thảy cũng là hai khắc sau, theo sau nha hoàn đi đến đình viện phía tây dùng thiện. Phía kia Nhan Cẩn Nhi cùng Triệu Tử Yên đang yên lặng đợi nàng, thấy vậy Thiên Hàm không khỏi chân bước nhanh hơn một chút.
Vừa lúc Thiên Hàm ngồi xuống, ánh mắt Nhan Cẩn Nhi không tiếng động khẽ lướt qua người nàng, mi mắt rũ xuống che giấu suy nghĩ nơi đáy mắt. Nhan Cẩn Nhi dễ dàng che đi tiếu ý, nàng bộ dạng thiên chân vô tà nhìn sang Thiên Hàm, giọng điệu tự nhiên mang theo vài phần nghi hoặc hỏi
“Tiểu Hàm hôm nay không thơm thơm chào buổi sáng sao?”
Thiên Hàm và Triệu Tử Yên cùng nhau cả kinh, ánh mắt khi nãy của Nhan Cẩn Nhi không phải nàng không cảm nhận được. Hiện tại phát hiện nàng ấy cư nhiên đang quan sát biểu cảm của nàng, khoé môi tựa hồ cong lên, rõ ràng chính là bộ dạng đang đợi xem kịch vui. Thiên Hàm có chút ngoài ý muốn, này là đang so trí so dũng với nàng sao?
Triệu Tử Yên bên kia lại vô cùng bối rối, nghe Nhan Cẩn Nhi nói vậy nàng liền nghĩ đây là thói quen của Thiên Hàm. Mỗi sáng đều phải thơm thơm chào buổi sáng, hôm trước nàng đã tránh một lần, sau này chẳng lẽ mỗi ngày đều tránh?
Thiên Hàm trấn định rất nhanh, nàng ngây ngốc cười, giọng nói thập phần cao hứng, còn ra sức phụ hoạ đưa tay vỗ vỗ lên đầu như thật sự quên mất cái gì
“A, ta sao lại quên phải thơm hai tỷ chào buổi sáng chứ?”
Vừa nói, dư quang ánh mắt đều hướng về phía Nhan Cẩn Nhi rõ ràng thấy được người kia vẫn đang híp mắt đánh giá mình. Trong lòng Thiên Hàm nghiến răng: “Hảo nàng, Nhan Cẩn Nhi, sau này mỗi ngày sáng trưa chiều tối ta đều phải hôn nàng chào qua một lần“.
Hạ quyết tâm xong, Thiên Hàm hai mắt sáng rực nhìn qua Triệu Tử Yên hệt như hài tử đợi phát quà.
Được rồi, Triệu Tử Yên không chịu nổi ánh mắt này, nàng hít sâu một hơi, mặt ửng hồng đưa má tới chỗ Thiên Hàm giống như quân tiên phong sắp ra trận giết địch. Trong lòng nàng thầm an ủi bản thân: “thôi vậy, cứ xem như trước đây, mỗi ngày đều bị Triệu Tử Mẫn đánh, đánh xong rồi thôi, cũng không chết được“.
Nếu để Thiên Hàm biết được suy nghĩ này, cái gì mà so sánh nụ hôn của mình với bị ai đó đánh không biết Thiên Hàm nên khóc hay nên cười. Cũng may, nàng làm sao mà biết được cái suy nghĩ kì quái này của Triệu Tử Yên.
Nhan Cẩn Nhi vẫn yên lặng ngồi một bên quan sát, bên kia Thiên Hàm cũng như lần trước, hai tay áp lên má Triệu Tử Yên sau đó cúi đầu hôn xuống. Nụ hôn vẫn là rơi trên mu bàn tay của nàng, không hề chạm tới Triệu Tử Yên.
“Tiểu tỷ tỷ, chào buổi sáng”
Nhan Cẩn Nhi nhíu mày, chẳng lẽ đây là thói quen của Thiên Hàm, không hề có ý gì khác? Thấy Thiên Hàm lại nhìn sang chỗ mình, nàng thu hồi tâm tư, thong thả nghiêng người lại gần Thiên Hàm.
Thiên Hàm liễm mi, môi vẫn giữ nụ cười ngây ngô, như cũ đưa tay áp lên má Nhan Cẩn Nhi, cúi đầu hôn xuống. Lại không thể ngờ, lần này Thiên Hàm trực tiếp hôn lên má nàng, một phát trúng đích không hề nhân nhượng như lần trước.
“Tỷ tỷ, chào buổi sáng a”
Nhan Cẩn Nhi có chút bất ngờ, động tác vô thức đưa tay lên che má liếc mắt nhìn Thiên Hàm. Gương mặt mỹ đến quá mức kia lúc này vẫn giữ nét ngây thơ đáng yêu. Nhan Cẩn Nhi âm thầm suy đoán hành động khác nhau giữa lần trước và lần này của Thiên Hàm, xem như cũng hiểu ra đôi chút, nàng cười cười:“Được rồi, nàng rút lại lời nói tối qua, vị phu quân này của nàng không hề nhạt nhẽo“.
Thiên Hàm một lần nữa ngồi xuống ghế, nàng cười càng thêm vui vẻ, bắt đầu thưởng thức món ngon trước mắt “Nhan Cẩn Nhi, này là nàng tự đưa mình tới cửa, không thể trách ta a“.
Ba người đang ăn thì một tên thị vệ chạy vào bẩm báo.
“Bẩm Vương gia, bên ngoài có phó chỉ huy sứ Vệ Lang quân Phó Trù đến thăm”
Lăng Thiên Hàm giống như không nghe, vẫn tiếp tục gấp một cái bánh bao nhỏ bỏ vào bát. Bên ngoài vô âu vô lo nhưng bên trong lại đang nhớ xem tên Phó Trù này là ai, kết quả nghĩ như thế nào nàng cũng nghĩ không ra.
Hơn mười năm rời khỏi Kinh Thành, nàng làm sao biết được những tên quan viên nho nhỏ này chứ? Có để tâm đi chăng nữa thì cũng chỉ biết những nhân vật quan trọng trong triều. Thôi vậy, không biết thì cũng không sao, dù gì bây giờ nàng cũng không cần ra mặt.
Riêng Nhan Cẩn Nhi đương nhiên biết người này, nàng bỏ bát đũa trong tay xuống, nói với Thiên Hàm và Triệu Tử Yên
“Ta ra ngoài xem có việc gì”
Trong miệng Thiên Hàm còn nhét bánh bao nhỏ, nàng ậm ừ gật đầu, không quan tâm nói
“Ân, ân, tỷ đi đi a”
- --------
Ngoài đại sảnh, Phó Trù không kiêng dè ngó tới ngó lui, nơi này bày trí quá đẹp mắt khiến hắn nhìn mà lòng đầy ghen tị. Tên ngốc kia chẳng phải chỉ là tốt số đầu thai được vào nhà đế vương thôi sao? Một cái phế vật cư nhiên xuất hiện giành mất mỹ nhân trong lòng hắn.
Hắn lớn hơn Nhan Cẩn Nhi năm tuổi, từ nhỏ đã yêu thích nàng, nói đúng hơn là u mê sắc đẹp của nàng đến nỗi phi khanh không cưới. Huống hồ quan hệ hai nhà khá tốt, lúc nhỏ thừa tướng Nhan Dương Bình cũng thường để hắn ghé thăm phủ Thừa Tướng, đây chẳng phải ngầm đồng ý cho hắn và Nhan Cẩn Nhi làm thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau sao?
Khi chiếu chỉ tứ hôn ban xuống, lòng hắn hận không thể lập tức giết chết Lăng Thiêm Hàm, hắn cho rằng Nhan Cẩn Nhi không thể trái thánh ý nên bắt buộc phải gả. Hắn tự nhận bản thân cũng là người có thực lực, mới ngoài hai mươi đã lên chức phó chỉ huy sứ Vệ Lang quân, đây là đội binh mã chuyên trông coi việc xuất nhập kinh thành.
Ngoài ra còn có đội binh mã chuyên tuần tra Kinh Thành tên là Hạc Lang quân, địa vị cao hơn Vệ Lang quân. Dù vậy hắn vẫn là người tài trong lớp trẻ, bề ngoài cũng là anh tuấn tiêu sái, có chỗ nào thua kém Lăng Thiên Hàm đâu?
Hiện tại mặc kệ ván đã đóng thuyền, hắn chắc chắn tên ngốc tử kia còn không biết cái gì gọi là phu thê, làm sao làm nàng vui vẻ? Hắn tin bản thân có thể làm Nhan Cẩn Nhi yêu hắn, dù không phải danh chính ngôn thuận nhưng lén lút tư tình với Vương phi sau lưng một vị Vương gia không phải rất hấp dẫn sao?
Thậm chí hắn còn đang nghĩ Nhan Cẩn Nhi có tài giỏi tới đâu thì cũng chỉ là một nữ nhân, làm sao chịu nổi cô quạnh nhiều năm? Sớm muộn nàng cũng sẽ tình nguyện mà dâng cho hắn, càng suy nghĩ thì càng lệch lạc.
Nhận ra có tiếng bước chân tới gần, hắn đưa mắt nhìn theo hướng âm thanh phát ra, hai mắt bỗng sáng lên: “Quả nhiên người tới là Nhan Cẩn Nhi, nàng vận một thân bạch y thêu hồng liên, vãn tóc tinh xảo, mỗi bước đi ung dung cao quý, bộ bộ sinh liên, dung nhan xinh đẹp thánh khiết này hắn đã mơ ước bao năm, cứ tưởng tượng cảnh nàng ở dưới thân hắn mà rên rỉ thì quả thật là dục tiên dục tử“.
Từ lúc bước vào, Nhan Cẩn Nhi chỉ liếc mắt liền thấy ánh mắt dâm dục lộ liễu của Phó Trù, nàng vô cùng chán ghét thậm chí là ghê tởm. Nàng lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ lệch lạc của hắn
“Không biết phó chỉ huy sứ đến Vương phủ ta là có việc gì?”
Giọng Nhan Cẩn Nhi lãnh đạm mang mười phần xa cách làm Phó Trù hoàn hồn. Không biết từ lúc nào nàng đã ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, duy trì khoảng cách không xa không gần với hắn, phía sau là Tiểu Đào. Hắn vội vàng trở lại bộ dáng nho nhã lễ độ, chấp tay hữu lễ nói
“Tham kiến Vương phi, thần nghe tin Vương gia hồi phủ liền không dám chậm trễ mà ghé thăm”
Phó Trù nở nụ cười mà hắn tự cho là anh tuấn, liếc mắt đưa tình với Nhan Cẩn Nhi
“Thần có mang một chút lễ vật mong Vương phi không chê tâm ý của thần”
Thiên Hàm đứng ở một góc khuất nghe hết những lời này: “Được lắm, viện cớ thật hay, ta với ngươi có quen biết nhau sao? Trước đây còn chưa từng gặp mặt, ta vừa chân trước tới nhà thì chân sau ngươi đã tới. Đến nương tử của ta mà cũng dám đánh chủ ý, hừ...”
Dùng xong bữa sáng, Thiên Hàm và Triệu Tử Yên ai về phòng nấy. Trên đường đi Thiên Hàm bỗng nhớ đến người tên Phó Trù, nàng không nhanh không chậm lơ đãng hỏi Tư Hỷ
“Hỷ tỷ, Phó Trù đó là ai vậy a?”
Tư Hỷ nghe hỏi cũng không suy nghĩ nhiều, gần hai năm sống trong phủ cùng với Nhan Cẩn Nhi. Tư Hỷ nàng không có việc gì làm liền đi tìm hiểu chuyện bát quái, từ chỗ Tiểu Đào nàng cũng nghe qua không ít chuyện trong đó cũng có nhắc tới Phó Trù.
Khi nhắc tới người này, đến Tư Hỷ cũng không kìm nổi, bao nhiêu chán ghét đều hiện lên trên mặt, liền đem chuyện nàng biết về hắn một lần nói cho bằng hết
“Tên Phó Trù này a, chính là ngoại tôn của Hộ Quốc Công, lúc nhỏ cũng lộ ra vài phần bản lĩnh liền được người xem trọng. Từ nhỏ hắn đã biểu lộ yêu thích với Vương Phi, thường xuyên tìm cớ ghé thăm phủ Thừa Tướng, đặc biệt là Thừa Tướng lúc ấy cũng có vẻ thích hắn, còn tạo điều kiện cho nữ nhi gặp mặt”
Nói tới đây Tư Hỷ bắt đầu nghiến răng
“Lúc đó còn nhỏ Vương phi liền không có suy nghĩ cái gì, mỗi lần hắn đến đều dùng lễ để tiếp. Hắn cứ như vậy mà cho rằng Vương phi cũng có ý với hắn. Lớn hơn một chút Vương phi bắt đầu tỏ ra xa cách, thái độ rõ ràng nhưng tên này vẫn khăng khăng theo đuổi”
“Nhưng hắn càng lớn càng lộ ra thói hư tật xấu, cứ nghĩ mình tài giỏi hơn người, không xem ai ra gì, mắt đều cao hơn đầu. Lúc biết Vương phi được tứ hôn, hắn còn mặt dày chạy tới Thừa Tướng phủ một hai đòi gặp mặt....”
Tư Hỷ còn đang luyên thuyên cái gì đó nhưng Thiên Hàm không đặt vào tai. Nhiêu đó cũng đủ để nàng đoán ra phần nào, với thân phận nhị tiểu thư Thừa Tướng phủ, khả năng lớn nhất là được chỉ hôn cho các vị hoàng tử. Lúc đó Thừa Tướng không ngăn cản Phó Trù tiếp cận có lẽ vì không muốn nữ nhi phải gả cho hoàng thất. Ôm hy vọng tìm cho nữ nhi một người có tài có đức liền không quan tâm đến xuất thân.
Lại gặp ngay Phó Trù, về tài đức hay địa vị đều phù hợp, nếu hai nhà có hôn ước thì không lo ngại việc ban hôn. Ai ngờ bản tính thật của hắn dần hiển lộ, mà Nhan Cẩn Nhi cũng không cho hắn mặt mũi nên việc này liền thôi, chỉ có Phó Trù là bám day như đĩa, đuổi cũng không đi.
Thiên Hàm nghĩ đến đây lại muốn biết tên Phó Trù này trông như thế nào, nàng bảo Tư Hỷ về trước còn mình âm thầm chạy tới đại điện. Ai ngờ vừa tới đã nghe qua những lời hư tình giả ý của hắn, hôm nay hắn tới đây vì cái gì, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết.
Nhan Cẩn Nhi mười phần chán ghét Phó Trù nhưng trên môi bẩm sinh vẫn duy trì nét cười nhàn nhạt ôn hoà
“Phó chỉ huy sứ có lòng, ta đây liền thay Vương gia nhận lấy”
Nàng ra hiệu cho Tiểu Đào, Tiểu Đào bước lên nhận lấy lễ vật rồi nhanh chóng lui về, từ đầu tới cuối đều không thèm cho Phó Trù một cái ánh mắt.
Phó Trù cũng không quan tâm cái gì Tiểu Đào, Tiểu Liên, hắn luôn chăm chăm nhìn Nhan Cẩn Nhi, miệng liên tục nuốt nước bọt, hắn xoa xoa tay, cười thâm ý nói
“Thần kiến thức hạn hẹp, vừa rồi nhìn qua Vương phủ bài trí hết sức tinh tế, Vương phi có thể hay không.....”
Lời còn chưa nói hết, tầm mắt đã bị người chặn lại, Phó Trù giận đến nghiến răng. Hắn đang tìm cách thân cận với Nhan Cẩn Nhi, kế hoạch sắp thành lại nhảy ra một cái Trình Giảo Kim. Hắn bực tức ngước nhìn xem kẻ khốn kiếp nào dám ngán đường hắn, nhưng mắt vừa chạm đến thân ảnh kia liền khiến một đại nam nhân như Phó Trù cũng phải thất thần.
Trước mắt là một nam tử có khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, ngũ quan thật tinh xảo, hoàn mĩ không tì vết. Một thân thanh sam khí chất tao nhã, ba ngàn sợi tóc đen được cài trâm ngọc mạ vàng, toàn thân trên dưới toả ra quý khí bức người. Phong thái tuấn lãng đến mức khiến người nhìn cảm thấy kinh diễm, người kia lại đang dùng ánh mắt ngây thơ vô số tội nhìn hắn.
Phó Trù khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, lời ra tới miệng cũng nuốt vào trong, hắn ngơ ngác nhìn nam tử vừa đến lại không biết nên nói cái gì.
Nhan Cẩn Nhi được che chắn phía sau cũng có chút bất ngờ, nàng nhìn thân ảnh cao gầy của Lăng Thiên Hàm trên môi lại nở tiếu ý nhàn nhạt.
Thấy Phó Trù thất thần nhìn mình, Thiên Hàm lòng đầy khinh bỉ: “Đến một cái mỹ nam tử như ta mà ngươi cũng tỏ ra thèm khát như vậy, thật đúng là chẳng ra gì“. Mặc kệ Phó Trù, nàng xoay người, hai má phồng lên, giọng điệu vừa tức giận vừa ủy khuất nói với Nhan Cẩn Nhi
“Tỷ tỷ bảo đi liền đi mất, làm Tiểu Hàm đợi thật lâu a”
Phó Trù một bên mở to mắt nhìn Thiên Hàm, hắn đây là nghe cái gì? Một cái mỹ thiếu niên, cư nhiên, cư nhiên.... có gì đó sai sai a. Đầu óc bị đình trệ lúc này mới hoạt động, nếu đoán không lầm thì cái mỹ thiếu niên này chính là Lăng Vương, tình địch của hắn a.
Nhan Cẩn Nhi nhìn Thiên Hàm, trong mắt toàn ý cười, ở góc độ này chỉ mỗi Thiên Hàm nhìn thấy
“Ân, chính là có khách nhân ghé thăm, ta liền không thể không tiếp, để Tiểu Hàm đợi lâu rồi”
Giọng nói ôn nhu mềm mại của nàng kéo rớt một phần liêm sỉ cuối cùng của Phó Trù. Hắn đứng lên, bước vài bước tránh ra Thiên Hàm, hai mắt như phát sáng mà nhìn Nhan Cẩn Nhi.
Hắn không thèm giả vờ cái gì hữu lễ hữu nghĩa, Lăng Vương ở đây thì có làm sao? Chỉ là một cái ngốc tử, nếu bây giờ hắn ở đây làm gì đó với Nhan Cẩn Nhi thì tên phế vật này không chừng còn vỗ tay khen hay.
- --+++---+++---