Thiên Mệnh Chi Lăng

Chương 46: Chương 46: Trọng thương




Trong nháy mắt, Nhan Cẩn Nhi liền thấy bối rối, nàng ngồi xuống ghế tự rót cho mình một ly trà, đưa tách trà lên môi nhấp một ngụm giả vờ như không quan tâm. Ngược lại, Lăng Thiên Hàm có vẻ thích thú nhoẻn miệng cười, đôi mắt phượng hẹp dài tà mị nhìn Nhan Cẩn Nhi không rõ ý tứ.

Ổn trọng như Nhan Cẩn Nhi cũng có lúc hốt hoảng, đầu óc trống rỗng không thể suy nghĩ được gì. Nàng biết rõ Lăng Thiên Hàm không phải ngốc tử, cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài, thậm chí có chút nguy hiểm, tâm sâu khó lường.

Hai người một nam một nữ ngủ chung trên một cái giường thì có thể xảy ra cái gì đây? Lăng Thiên Hàm là phu quân của nàng, nàng không bày xích chuyện thân mật. Nhưng chuyện này đột ngột như vậy làm nàng có chút hoảng, lại không dám để lộ ra ngoài mặt.

Bên này Lăng Thiên Hàm đang thoải mái đánh giá gian phòng, đây là khuê phòng của Nhan Cẩn Nhi trước khi xuất giá. Bên trong phòng bày trí đơn giản, trước giường có một tấm bình phong, bên phải đặt giá sách, kế bên là án thư, phía sau lại treo một bức tranh thủy mạc, góc phải bức tranh có đề tự, nhưng chỉ có một chữ.

Thiên Hàm tò mò bước tới nhìn kỹ hơn, là chữ “Cẩn“. Nghĩ nghĩ, khoé môi hơi nhếch lên, bất giác nhìn qua bóng lưng của Nhan Cẩn Nhi, trong lòng dâng lên đắc ý: 'Lão bà của nàng không những thông minh, xinh đẹp mà còn tài giỏi nữa a”

Nơi chóp mũi ngửi thấy một cỗ hương thơm nhàn nhạt, mùi hương này giống với mùi hương trên người Nhan Cẩn Nhi. Thiên Hàm tham lam hít thêm vài cái mới hài lòng đi đến bên giường.

Nhìn chăn đệm đã được sắp xếp chỉnh tề, Thiên Hàm thong dong cởi ra đai lưng, tiếp theo là ngoại bào, tất cả đều treo lên giá. Trên người chỉ còn lại trung y màu trắng làm bằng lụa thượng hạng, cả người tiến tới mép giường ngồi xuống.

Mỗi động tác, Lăng Thiên Hàm đều cố ý tạo ra âm thanh. Nhan Cẩn Nhi ngồi quay lưng với giường lớn, cả người cứng đờ, mỗi âm thanh phát ra từ y phục khiến tay nàng nhè nhẹ run lên.

Mặc dù không thấy được biểu tình trên mặt Nhan Cẩn Nhi, nhưng lại chân chính thấy được thân người nàng run rẩy, Thiên Hàm hết sức vui vẻ mà nằm xuống giường, hai mắt nhắm nghiền.

Một lúc lâu sau, Nhan Cẩn Nhi rốt cuộc buông xuống ly trà, nàng từ từ đi tới giường, nhìn Lăng Thiên Hàm nằm ngay ngắn nội tâm mới dần buông lỏng. Tay đặt ở đai lưng, bắt đầu giải khai y phục, đến khi trên người chỉ còn trung y, nàng hít sâu một hơi nhẹ nhàng bước lên giường.

Do Lăng Thiên Hàm nằm bên ngoài chắn hết lối đi, Nhan Cẩn Nhi thật khó khăn chen vào bên trong. Lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy đi ngủ cũng thật phiền toái.

Hương thơm trên người Nhan Cẩn Nhi ngày càng gần, Thiên Hàm hé mở đôi mắt. Trong đầu hiện lên ý nghĩ xấu xa, Nhan Cẩn Nhi vừa nằm xuống nàng đã chóng tay nghiêng đầu, cả thân thể gần như áp trên người Nhan Cẩn Nhi, lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống, cười gian manh nhìn chằm chằm Nhan Cẩn Nhi.

Thấy gương mặt Thiên Hàm phóng đại trước mắt, lại đang từ từ áp xuống mặt mình. Nhan Cẩn Nhi không có phản ứng, hai mắt nhắm lại, bộ dạng vân đạm phong kinh mà nhận mệnh. Chỉ tiếc là động tác nắm chặt góc chăn của nàng bán đứng thân thể, Thiên Hàm nhìn thấy mà có chút buồn cười.

Nàng nhẹ nhàng đặt lên trán Nhan Cẩn Nhi một nụ hôn, môi dời đến gần tai của nàng xấu xa phả ra vài luồng nhiệt khí, đợi đến khi vành tai Nhan Cẩn Nhi phím hồng mới dùng chất giọng trầm thấp nói

“Tỷ tỷ, ngủ ngon”

Nói xong Thiên Hàm lập tức nằm ngay ngắn trở lại giường, mới đầu chỉ có ý định trêu chọc lão bà đại nhân. Không ngờ mị lực của lão bà đại nhân quá lớn, Thiên Hàm cảm giác trong người có chút nóng lên.

Nhan Cẩn Nhi lúc này đưa lưng về phía nàng, trung y mỏng manh phác họa ra vòng eo, tóc đen tản mát đầu giường, lộ ra một đoạn cổ thiên nga trắng ngần. Lăng Thiên Hàm ngơ ngẩn nhìn, đột nhiên nuốt xuống một ngụm.

Trong đêm tối, âm thanh này thật sự quá rõ ràng, Nhan Cẩn Nhi hơi cong khoé môi: 'thì ra phu quân của nàng cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài'

“Làm sao vậy, ngủ không được?”

Lăng Thiên Hàm nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói

“Có một chút”

Có tiếng sột soạt, Nhan Cẩn Nhi trở mình, ánh mắt tựa hồ dừng ở trên mặt Lăng Thiên Hàm, tựa tiếu phi tiếu nói

“Tiểu Hàm như thế nào còn ra mồ hôi?”

Lăng Thiên Hàm chợt mở hai mắt, môi mím chặt không đáp lời. Nhan Cẩn Nhi rủ mắt xem nàng, cười như không cười, thâm ý hỏi

“Tiểu Hàm nóng sao?”

Thời tiết đầu xuân vốn ấm áp, cửa sổ mở ra gió đêm thổi vào, chỉ có hơi lành lạnh. Nhưng mà Lăng Thiên Hàm làm chuyện xấu, chọc người không thành ngược lại khiến cho tâm hoả cháy hừng hực, đem cả người đều nóng bỏng.

Dưới ánh nhìn của Nhan Cẩn Nhi, Thiên Hàm đột nhiên đỏ mặt, kéo chăn qua đầu giả chết. Nhan Cẩn Nhi thấy thế tiếu ý càng thêm sâu

“Tiểu Hàm nóng như vậy, như thế nào còn che chăn đây?”

Thiên Hàm cố thủ trong chăn không nhúc nhích, chỉ ú ớ gì đó không rõ ràng, sau đó lại yên tĩnh như đang ngủ. Nhan Cẩn Nhi buồn cười nhưng không nói thêm gì.

Không khí yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng hít thở, Lăng Thiên Hàm trên lưng đều là mồ hôi, cảm giác dính dính khó chịu, ở trong bóng tối nhẫn nại một lúc, ngạt quá chịu không nổi, lén lút kéo chăn xuống, thấy Nhan Cẩn Nhi đang nằm nghiêng chống cằm, ung dung nhìn nàng, hết sức vô tội hỏi

“Ta tưởng Tiểu Hàm ngủ rồi?”

Nhan Cẩn Nhi nhếch môi cười, biết rõ nhưng vẫn hỏi làm Thiên Hàm đỏ cả mặt, chỉ có thể đơ người bĩu môi biểu thị bất mãn với Nhan Cẩn Nhi.

Không biết từ lúc nào trên tay Nhan Cẩn Nhi cầm thêm cái khăn tay, nàng cười cười giúp Thiên Hàm lau mồ hôi. Khoảng cách quá gần, mùi hương trên người đối phương thoang thoảng như hình với bóng bao bọc lấy nàng. Hô hấp của Thiên Hàm dừng một chút, trừng Nhan Cẩn Nhi như là đang oán trách.

Hàng mi dài khẽ run, Nhan Cẩn Nhi âm thầm cảm thấy buồn cười, mặt ngoài lại vân đạm phong khinh, dùng giọng ôn nhu hỏi Lăng Thiên Hàm. Người không biết còn nghĩ Nhan Cẩn Nhi thật sự ôn nhu săn sóc

“Tiểu Hàm làm sao vậy, trong người không thoải mái sao?”

Trong giây phút này Lăng Thiên Hàm thật sự tức đến bốc khói, còn hỏi ta làm sao a? Giận đến quên mất xấu hổ. Nàng xốc chăn lên, chỉa ngón trỏ về phía Nhan Cẩn Nhi, vừa lưu manh càn rỡ, vừa ngang ngược vô lý nói

“Ta muốn tỷ hôn chúc ngủ ngon.”

Nhan Cẩn Nhi cười rộ lên, thấp giọng hỏi

“Giống Tiểu Hàm hôn ta sao?”

Lăng Thiên Hàm gật gật đầu, giơ tay chỉ chỉ lên trán, môi cong cong ngoắc ngoắc ngón trỏ làm Nhan Cẩn Nhi tới gần.

Nhan Cẩn Nhi cười cười, thuận theo ý ai kia, kề người tới cúi đầu gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp quấn cùng một chỗ. Lăng Thiên Hàm phối hợp ngưỡng mặt lên, Nhan Cẩn Nhi hôn một chút giữa trán Lăng Thiên Hàm, nhẹ hệt như cơn gió thổi phớt qua. Cuối cùng thấp giọng nói

“Ngủ đi.”

Thiên Hàm bỗng cảm thấy tim đập nhanh, nàng không dám nhìn thẳng Nhan Cẩn Nhi, sợ bản thân lại làm ra hành động gì quá phận, cổ họng có chút khô, nàng khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt. Trong lòng âm thầm rơi lệ, hối hận lại đi trêu chọc lão bà đại nhân, cuối cùng người chịu khổ vẫn là nàng.

Nhưng nàng muốn tránh không có nghĩa là Nhan Cẩn Nhi sẽ tha. Nhan Cẩn Nhi vô cùng tự nhiên mà ôm lấy nàng, ở trong ngực nàng cọ cọ, đến khi tìm được chỗ thoải mái mới bắt đầu yên tĩnh ngủ.

Lăng Thiên Hàm cảm nhận khoảnh khắc vừa rồi nàng dường như ngừng thở. Nằm đơ người mất một lúc lâu, nhìn Nhan Cẩn Nhi vùi trong lòng mình yên ổn ngủ, lại nghe tiếng thở đều đều của nàng ấy, Thiên Hàm khó khăn lắm mới lấy lại bình tĩnh, nội tâm xao động cuối cùng cũng an tĩnh lại.

Nàng mỉm cười, dịu dàng vén vài sợi tóc tán loại của Nhan Cẩn Nhi ra sau tai. Ánh mắt ôn nhu ngắm nhìn lão bà đại nhân ngủ say, chợt thấy tâm viên ý mãn, nàng cũng từ từ nhắm mắt thiếp đi lúc nào không hay.

- ------------

Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai theo ô cửa sổ chiếu vào phòng làm Nhan Cẩn Nhi mơ màng thức giấc. Nhìn bản thân bị Lăng Thiên Hàm ôm vào lòng, tay người kia còn đặt lên thắt lưng ôm lấy nàng, Nhan Cẩn Nhi cảm giác cả người đều bất ổn.

Nhớ đến tối hôm qua nàng vậy mà xúc động ôm lấy Lăng Thiên Hàm ngủ, hình như lúc đó đầu óc bản thân gặp vấn đề rồi a. Thấy Thiên Hàm vẫn còn say giấc, nàng không tiếng động rời khỏi giường cẩn thận khoác tốt y phục mới nhẹ thở ra một hơi.

Nhan Cẩn Nhi chậm rãi xoay người, định gọi người kia dậy. Nào ngờ vừa quay đầu liền thấy Lăng Thiên Hàm nghiêng người nằm trên giường, ánh mắt mang theo ý cười nhìn nàng chằm chằm.

Nhan Cẩn Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, rõ ràng vừa nãy còn ngủ như chết, như thế nào bây giờ lại bày ra bộ dáng lưu manh thế này?

“Không còn sớm, nàng mau rời giường đi”

Lăng Thiên Hàm cong môi cười, ngoan ngoãn rời giường, đi đến bên giá bắt đầu mặc lại y phục. Nàng hướng Nhan Cẩn Nhi giang ra hai tay, Nhan Cẩn Nhi hiểu ý bước tới gần, bàn tay ngọc thon dài cầm lấy đai lưng gọn gàng thắt lại.

Hai người thu thập xong liền nhanh chóng đi tới thiện phòng cùng Nhan Dương Bình, Nhan phu nhân dùng bữa sáng.

Nhan Cẩn Nhi vừa cất bước vào trong đã thấy phụ thân, mẫu thân đều đã có mặt. Nàng có chút ái nái nhìn qua hai người, thấp giọng gọi

“Phụ thân, mẫu thân”

Lăng Thiên Hàm theo sau Nhan Cẩn Nhi cúi đầu cười một tiếng, nhìn qua Nhan Dương Bình lại chuyển hướng sang Nhan phu nhân, mở miệng gọi

“Nhạc phụ, nhạc mẫu”

Nhan Dương Bình hài lòng gật đầu, bảo trì tươi cười, Nhan phu nhân ôn nhu dễ gần, bà vẫy vẫy tay

“Tiểu Cẩn, Tiểu Hàm đến bên này a”

Lăng Thiên Hàm nhu thuận ngồi bên cạnh Nhan Cẩn Nhi, bốn người bắt đầu dùng bữa, không khí hoà hợp ấm áp.

Đến giữa trưa Nhan Dương Bình lại vào cung, Nhan phu nhân quấn lấy Nhan Cẩn Nhi tâm sự việc nhà. Còn mỗi Lăng Thiên Hàm bơ vơ đi dạo khắp phủ, cuối cùng nàng dừng chân ở lương đình, nhàm chán cho cá ăn.

Đợi đến khi Nhan Cẩn Nhi tìm tới, nàng nhìn thấy Lăng Thiên Hàm đang tựa một cách hờ hững vào cột đình cách đó không xa, mái tóc đen nhánh xõa tung bên người, mi mắt rũ xuống, đôi mắt khép hờ như đang ngủ.

Cả người Lăng Thiên Hàm đều tỏa ra sự lười biếng, đôi tay khoanh trước ngực. Nghe tiếng bước chân, Lăng Thiên Hàm khẽ mở mắt, đôi mắt đào hoa hơi xếch lên, có vẻ đang cười nhưng trông lại không giống đang cười, nhìn thẳng vào nàng.

Đến khi Nhan Cẩn Nhi tới gần, Lăng Thiên Hàm lại chớp chớp mắt tỏ vẻ ngoan ngoãn, trong mắt còn mông lung, vẻ mặt vô cùng ngây thơ vô tội, cười khe khẽ nhìn Nhan Cẩn Nhi.

Nhan Cẩn Nhi bước tới, ôn nhu sửa sang lại y phục có chút xốc xếch của Lăng Thiên Hàm. Nhìn vào mắt đối phương, hai người như hiểu ý, không ai nói với ai câu nào, cùng nhau sóng vai đứng trong lương đình ngắm mặt trời chiều, không gian vô cùng yên tĩnh lại ấm áp dị thường.

Lại thêm một đêm đồng sàn cộng chẩm, sáng hôm sau Lăng Thiên Hàm cùng Nhan Cẩn Nhi trở về Vương phủ. Nhìn cỗ kiệu dừng trước đại môn, Thiên Hàm nắm tay Nhan Cẩn Nhi lắc lắc, tỏ ý không muốn lên kiệu.

Ngây ngốc trong phủ suốt mấy tháng, Thiên Hàm sắp thở không nổi, khó khăn lắm mới có dịp ra ngoài nàng bèn ríu rít lôi kéo Nhan Cẩn Nhi đi dạo Kinh Thành. Thấy Lăng Thiên Hàm vẻ mặt mong đợi nhìn mình, Nhan Cẩn Nhi mềm lòng gật đầu đồng ý.

Nàng xoay người nói với Tiểu Đào

“Tiểu Đào, ngươi trước về phủ, ta bồi nàng đi dạo một vòng”

Tiểu Đào tinh nghịch mỉm cười, đánh cái vạn phúc đáp vâng rồi nhanh nhẹn đi mất.

Kinh Thành phồn hoa, cửa tiệm, hiệu buôn, tửu lâu,.... còn thêm những sạp hàng nhỏ được bày đầy ắp trên đường, ở trước những cửa tiệm, tiếng ra bánh bột liên tiếp không ngừng. Người tới người lui, kẻ mua người bán chen chút một chỗ vô cùng nhộn nhịp, những thanh âm náo nhiệt tràn trề sức sống ấy và những bếp lò đang đỏ lửa, khiến cho thành trì to lớn mang theo hơi thở của nhân gian.

Lăng Thiên Hàm thân vận tử y, đai lưng khảm ngọc cùng màu tôn lên làn da trắng như bạch ngọc. Dung mạo tuấn tú tiêu sái, mắt phượng hẹp dài, đuôi lông mày mang theo nét tươi vui, hai tròng mắt như có ý cười làm người rung động, khóe miệng câu khởi tia nghịch ngợm, tóc vãn lên dùng trâm ngọc cố định, tay cầm quạt phe phẩy ngọc thụ lâm phong đem một thân sa y cao quý hoa lệ làm lu mờ.

Nhan Cẩn Nhi trên người đồng dạng tử y nhạt màu, vóc dáng tựa liễu. Dung nhan thoát tục tựa hoa tuyết trắng chẳng nhiễm bụi trần, hàng mày phượng như trăng khuyết, đôi mắt đẹp đến hồn xiêu phách lạc, duyên dáng trang nhã, lại trong sáng nhưng không thiếu phần trầm tĩnh.

Hai người chầm chậm đi trên phố như hạc lạc giữa bầy gà, thu hút hầu hết tầm mắt mọi người. Thiên Hàm không để ý, nàng vui vẻ hết nhìn đông lại nhìn tây, thỉnh thoảng thì dừng chân ở những quầy hàng khác nhau.

Đi một lúc, Thiên Hàm liếc thấy một cái ngọc bội bằng ngọc trong suốt, trên thân được khắc tỉ mỉ tinh tế. Nhãn thần chợt loé, nàng lập tức bước nhanh về phía quần hàng kia.

Trước mắt không để ý liền đụng phải một người, nam tử kia vóc người cao lớn, trên người mặc áo vải thô, trong ngực còn ôm một con gà trống. Thiên Hàm ngẩng đầu chỉ thấy nam tử đứng bất động, không hề quan tâm vừa đụng phải người, mi mắt hắn không chớp đang chăm chú nhìn đến phía sau nàng.

Trong lòng mang theo nghi hoặc, Thiên Hàm tò mò nhìn theo tầm mắt hắn chỉ thấy bóng dáng lão bà đại nhân như trích tiên hạ phàm, ung dung tao nhã, mỗi cái giơ tay nhấc chân, mỗi cái nhíu mày đều làm người kinh động phách.

Thiên Hàm ngây ngốc nhìn Nhan Cẩn Nhi, thấy trong mắt đối phương có ý cười nàng mới hoàn hồn nhìn sang nam tử kia lại lướt mắt một vòng xung quanh. Lúc này mới chú ý tới không biết từ lúc nào lão bà đại nhân đã trở thành tiêu điểm ánh nhìn.

Lăng Thiên Hàm nhíu nhíu mày, có nương tử xinh đẹp là lỗi của ta sao? Muốn đưa nàng đi dạo phố cũng thật khó khăn a.

Nhan Cẩn Nhi nổi tiếng mỹ mạo, khắp Lăng Quốc không ai không biết, nhưng chân thật thấy được dung mạo của nàng lại không có mấy người. Nàng là nữ tử đã xuất giá lại đương trường đi dạo cùng phu quân của mình nên không mang mạng sa che mặt, không ngờ lại mang đến cuộc diện dở khóc dở cười.

Mắt thấy chỗ các nàng ngày càng nhiều người vây quanh, tuy không ai dám tới gần nhưng ánh mắt những nam tử kia mang theo dục vọng, có người còn chảy cả nước bọt ra ngoài mà vẫn không hay.

Thiên Hàm hai mắt trắng dã liếc nhìn, trong lòng như có ngọn lửa càng cháy càng lớn. Ngược lại, Nhan Cẩn Nhi vẫn giữ một bộ vân đạm phong kinh, không nhiễm bụi trần, không để những người xung quanh vào mắt.

Lão bà không để ý không có nghĩa Lăng Thiên Hàm không để ý, nàng vô cùng tức giận đi đến chỗ Nhan Cẩn Nhi. Mày cau chặt trừng mắt với những kẻ vô sỉ kia, nhưng trong mắt bọn họ, Lăng Thiên Hàm chỉ là một cái ngốc tử, hành động của nàng không có sức uy hiếp ngược lại giống như đang làm trò cười.

Đám người ngày càng đông, người vây xem sắp chắn hết nửa con phố, phía sau do chen lấn mà có tiếng la hét ầm ĩ truyền đến. Thiên Hàm nhíu mày, không suy nghĩ nhiều nhẹ nhàng nắm lấy tay Nhan Cẩn Nhi kéo nàng một mạch xiêng qua đám đông đi về phía trước.

Đợi khi tiếng ồn mất hẳn, hai người mới dừng lại, trên mặt Nhan Cẩn Nhi chỉ có chút ửng hồng, còn Thiên Hàm mất hình tượng, trực tiếp khom người, hai tay chóng gối thở phì phò không ra hơi. Đến lúc hơi thở dần ổn định, các nàng mới phát hiện bản thân không biết từ lúc nào đã đứng ở một con hẻm hẻo lánh không người qua lại.

Thiên Hàm nhìn trước nhìn sau, nàng không thông thuộc đường đi ở Kinh Thành, lúc nãy vội vàng mà đi, hiện tại không biết đang đứng ở địa phương nào. Nàng bất đắc dĩ đưa mắt nhìn Nhan Cẩn Nhi cầu cứu.

Hai người chưa kịp trao đổi mấy, Thiên Hàm phát hiện có tiếng bước chân, không đợi nàng hồi thần, bốn hắc y nhân hai trước hai sau không biết lúc nào xuất hiện, chắn hết đường lui trong hẻm nhỏ, bao vây hai người các nàng vào giữa. Bốn người đeo khăn che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt ám trầm, tay cầm bội kiếm sắc bén.

Bốn người cho nhau một cái liếc mắt, không nói hai lời, tay cầm kiếm nhấc lên, đao quang chợt lóe, kiếm khí liền đến ngay trước mắt.

Lăng Thiên Hàm chỉ có thể vụn về né tránh, Kinh Thành tai vách mạch rừng, chỉ một điểm nhỏ cũng sẽ bị người ta bắt lỗi, luôn luôn phải cẩn thận huống hồ bại lộ võ công, mất nhiều hơn được, nàng híp mắt lại che giấu sự ác liệt trong đáy mắt.

Có điều bọn họ bốn người đều vây đánh Lăng Thiên Hàm, không hề mảy may để ý tới Nhan Cẩn Nhi, nàng cũng vì thế mà bị đẩy tới góc tường cách xa vòng chiến.

Nhan Cẩn Nhi mày đẹp chau lại thành một đường, ánh mắt đầy lo lắng nhìn về thân ảnh của Lăng Thiên Hàm.

Bên này, Lăng Thiên Hàm chỉ dùng vài chiêu võ công cơ bản nhất lặp đi lặp lại để chống đỡ, bước đi lảo đảo như sắp ngã lại vô tình né được một kiếm. Tay đấm chân đá loạn xạ nhìn như vô lực cuối cùng vẫn đạp trúng một tên té lăn ra đất.

Ba người còn lại bắt đầu mất kiên nhẫn, hắc y nhân cao lớn phía sau cầm kiếm vung lên một đường cong chém đến sau lưng Lăng Thiên Hàm. Nàng hơi nghiêng người, mũi kiếm kia chém sượt bả vai, y phục theo đó rách một khoảng dài.

Thiên Hàm trán đầy mồ hôi cực lực lách người tránh sang bên cạnh, trong mắt tột độ kinh hoàng. Tên hắc y nhân phía trước nhân cơ hội đâm tới bức Thiên Hàm phải lui về sau mấy bước.

Cả người nàng va phải một tên khác, hắn vung chân tung một cước vào người nàng, khiến thân thể như diều đứt dây tạo thành một đường cong nặng nề rơi xuống đất.

Thiên Hàm ôm ngực đau đớn, trên miệng không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi. Cơ thể vô lực nhưng lần nữa ngoan cường đứng dậy rước lấy ánh mắt chế giễu của những tên hắc y nhân.

Bên kia Nhan Cẩn Nhi nhíu mày, nàng tiến gần tới chỗ Lăng Thiên Hàm ý đồ ngăn cản. Tay không biết lúc nào cầm thêm một khúc gỗ, nhân lúc hắn không phòng bị, nàng hung hăng đập lên đầu một tên gần nhất khiến hắn đau đớn thối lui.

Hắn đưa tay sờ lên chỗ bị thương, có máu theo sườn mặt chảy xuống, trong mắt hắn ánh lên hàn quang, Nhan Cẩn Nhi thành công chọc hắn phát điên.

Hắn bỏ qua Lăng Thiên Hàm, sát ý cuồn cuộn nhìn sang Nhan Cẩn Nhi. Ba tên còn lại nhận ra hắn muốn giết nàng, hốt hoảng la lên

“Đừng...”

Nhưng không kịp làm ra hành động gì ngăn cản, tên kia đã nắm kiếm hướng Nhan Cẩn Nhi đâm tới. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Lăng Thiên Hàm lê lết một thân bị thương chắn trước người nàng. Ngực trái nhận lấy một kiếm, máu tươi như thác tuông ra, ướt đẫm cả ngoại bào.

Tên hắc y nhân rút kiếm, thân thể Thiên Hàm theo sau ngã xuống, Nhan Cẩn Nhi vội ôm nàng vào lòng. Tên kia giơ kiếm định một nhát kết liễu, đúng lúc này, phía cuối đường vang lên tiếng bước chân ngày càng gần, ba hắc y nhân nhìn Lăng Thiên Hàm chỉ còn nửa cái mạng, nằm thoi thóp trên mặt đất, lại nhìn qua tên vừa đâm Lăng Thiên Hàm.

Chính tên kia hiểu rõ một kiếm của hắn có bao nhiêu hiểm, nhận một kiếm này Lăng Thiên Hàm không chết cũng sẽ bị phế. Thấy hắn gật đầu, cả bọn hiểu ý, nhún người một cái nhẹ nhàng biến mất.

Thiên Hàm nằm trong vòng tay của Nhan Cẩn Nhi chỉ cảm thấy mi mắt dần nặng nề, trước khi ý thức mất đi, Nhan Cẩn Nhi chỉ nghe giọng nói của Thiên Hàm yếu ớt mang theo tia khẩn cầu nói với nàng

“Bạch Vân, tìm Bạch Vân”

- ---------------

Tác giả: Sắp có biến căng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.