Tần Quốc, Bình Tây Vương phủ.
Thiên Hàm nhìn hết thẩy những hành động của Hàn Như Song, nàng tinh ý phát hiện ra khí tức nhiều cao thủ đang vây xung quanh căn phòng, tay cũng ngừng động tác. Nàng biết Hàn Như Song đây là muốn ngả bài với nàng a, xem ra hôm nay nhất định phải đánh một trận.
Thiên Hàm không nhanh không chậm đi qua ngồi vào ghế đối diện, tay bưng lên ly trà Hàn Như Song vừa uống, Thiên Hàm cũng chậm rãi thưởng thức, khoé môi khẽ cong
“Gọi ta Tiểu Hàm”
Bộ dạng lúc này của tiểu nha đầu kia khác một trời một vực với bộ dạng khép nép lúc nảy, thật là làm người ta mở rộng tầm mắt, Hàn Như Song thêu mi, nhẹ giọng nói
“Ân, Tiểu Hàm sao? Bình Tây Vương phủ không có thứ ngươi cần”
Thiên Hàm đặt ly trà xuống, nhìn Hàn Như Song, môi mỉm cười, ánh mắt còn mang theo một tia tán thưởng
“Tiểu Song Song thật thông minh a”
Hàn Như Song môi mỏng cong lên, trong mắt là một tia thú vị nhìn về Thiên Hàm.
“Hửm? Tiểu nha đầu ngươi cũng có gan xưng hô với bản Quận chúa như thế?”
Lăng Thiên Hàm lại bày ra một bộ dạng không sợ chết, vô cùng gợi đòn
“Không phải nàng cũng thích ta gọi như vậy sao?”
Hàn Như Song đoạt lại ly trà từ tay Thiên Hàm, ngồi ngắm nhìn, mỉm cười, nàng nửa thật nửa đùa nói
“Thật sao? Sao bản Quận chúa không hề biết a”
Lo tìm cách chọc ghẹo Hàn Như Song, đến giờ Thiên Hàm mới để ý tới, tay cầm ly trà của nàng ấy đang run run, nước trà trong ly cũng vì sự run động mà tạo thành những vòng tròn nhỏ.
Trên trán đã bị một tầng mồ hôi lạnh bao quanh, mặt nàng bắt đầu tái nhợt, đến ly trà cũng sắp cầm không vững.
Thiên Hàm kinh hoảng, vội bắt lấy bàn tay của Hàn Như Song, đặt ly trà lên bàn
“Như Song, nàng trúng độc?”
Câu hỏi cũng như lời khẳng định, Thiên Hàm bắt mạch cho Hàn Như Song, biết nàng trúng độc thì vô cùng lo lắng, nào còn bộ dáng bởn cợt lúc nảy. Tay đang nắm lấy tay của Hàn Như Song cũng run lên, đây không phải một loại độc bình thường, người hạ độc là muốn lấy mạng nàng ấy.
Lo lắng qua đi, Thiên Hàm nhanh chóng trấn định, trên mặt là nét nghiêm túc chưa từng thấy, vội vàng gọi Thu Trúc, Thu Sương
“Thu Trúc, Thu Sương tỷ, mau vào đây, Quận chúa trúng độc”
Bên ngoài, Thu Trúc, Thu Sương liền hốt hoảng, mở cửa đi vào, thấy Hàn Như Song sắc mặt tái nhợt, lúc này độc phát tát mà phun ra một ngụm máu đen. Thu Sương nhanh chóng đến bên cạnh bắt mạch, Thu Trúc lo lắng hỏi
“Thu Sương tỷ, Quận chúa là trúng độc gì?”
Trên mặt Thu Sương hiện lên biểu tình vô cùng nghiêm trọng, nàng thở dài
“Ta cũng không biết, loại độc này vô cùng kì quái”
Cả hai đang lo lắng thì bên kia Thiên Hàm đã viết xong hàng loạt dược liệu lên giấy, đưa cho Thu Sương
“Thu Sương tỷ, mau cho người mua số lượng lớn dược liệu này về đây”
Thu Sương lẫn Thu Trúc đều là vẻ mặt khó tin nhìn Thiên Hàm, nhưng thấy trên mặt người kia là biểu tình không thể nghiêm túc hơn đành nhìn kĩ những dược liệu này một lần.
Những dược liệu này quý hiếm có, bình thường cũng có, nhưng Thiên Hàm cần một số lượng lớn như vậy, là để làm gì a? Nhìn Quận chúa đã bất tỉnh, Thu Sương, Thu Trúc lại không có biện pháp, giờ phút này cũng nghe theo Thiên Hàm lập tức chạy đi mua dược liệu.
Giờ khắc này một mực quan tâm an nguy của Quận chúa, Thu Sương, Thu Trúc làm gì còn tâm tình quản chuyện Thiên Hàm làm sao biết cách giải độc đâu.
Thiên Hàm nhìn Hàn Như Song ngất đi, gương mặt nàng tái nhợt, không còn một tia huyết sắc, lòng cảm nhận một trận đau nhói khó hiểu, nàng chỉ biết giờ phút này nàng thật sự hận đám người kia, nhẹ nhàng đi đến bế Hàn Như Song đặt lên giường.
Không bao lâu sau, Thu Sương, Thu Trúc cũng trở về, phủ Bình Tây Vương không không thiếu dược liệu quý hiếm, vì vậy việc tìm kiếm những dược liệu còn lại không mấy khó khăn. Thu Trúc lúc này lại lo lắng hỏi
“Tiểu Hoa, muội biết y thuật sao?”
Thiên Hàm trịnh trọng gật đầu, tay nhận lấy dược liệu
“Trước hết ta sẽ sắc thuốc, hai tỷ giúp ta nấu những dược liệu này lên đổ vào mục dũng, uống thuốc xong sẽ để Quận chúa ngâm vào, nhiêu dược liệu đây là chưa đủ, hai tỷ sai người đi tìm thêm đi”
Mặc dù trong lòng đầy nghi ngờ nhưng lại lo lắng cho Quận chúa nên Thu Sương, Thu Trúc lập tức đi chuẩn bị theo lời Thiên Hàm.
Sau hai canh giờ, Thiên Hàm cuối cùng cũng nấu xong một chén thuốc, nàng bưng đến bên giường, đỡ Hàn Như Song tựa vào người, tay cầm muỗng nhỏ, vừa thổi vừa đút Hàn Như Song uống hết chén thuốc.
Lúc này mục dũng cũng chuẩn bị xong, nước thuốc là một màu xanh biếc. Thu Trúc nhanh chân đi tới giường, nàng lắp bắp nói
“Để....để ta....ta giúp... giúp Quận chúa ngâm thuốc đi” . Tiên Hiệp Hay
Thu Sương, Thiên Hàm cũng gật gật đầu đồng ý, chỉ là vừa xoay lưng, Thiên Hàm chợt nhớ tới thứ gì, cảm thấy có gì đó không đúng.
Thu Trúc “ta cũng muốn nhìn a”, nhớ tới câu nói này Thiên Hàm lập tức bừng tỉnh. Trực giác nói cho nàng biết Thu Trúc đây là có ý đồ đen tối a.
Không hiểu sao bản thân cảm thấy cả người khó chịu, nàng không tiếng động trừng mắt nhìn Thu Trúc.
Tự dưng cảm nhận sau gáy một trận lạnh lẽo, Thu Trúc xoay người vừa lúc đụng phải ánh mắt của Thiên Hàm. Nàng chột dạ, rụng cổ, nhỏ giọng nói
“Hay vẫn là để...để Tiểu Hoa giúp... giúp Quận chúa đi a”
Thu Sương nảy giờ đứng ngẩn người, chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị Thu Trúc vừa lôi vừa kéo ra ngoài, trước khi ra ngoài còn không quên đóng chặt cửa.
Thiên Hàm thấy mọi thứ ổn thoả mới tiến đến giường, cởi ra y phục của Hàn Như Song, nàng một mạch cởi đến trung y thì đã mặt đỏ tai hồng, tay bắt đầu run, lại nghĩ đến độc trong người Hàn Như Song liền trấn tĩnh bản thân, dứt khoát cởi ra.
Ôm Hàn Như Song để vào mục dũng, gần ba canh giờ sau, nước trong mục dũng bắt đầu mất màu, Thiên Hàm mới vừa ý gật đầu bế Hàn Như Song ra, mặc lại y phục cho nàng.
Việc uống thuốc và ngâm trong thảo dược trải qua ba ngày liên tục. Lúc đầu Thiên Hàm cởi y phục Hàn Như Song thì mặt đỏ tai hồng, tim đập liên hồi, tay chân run rẩy vô cùng vụng về, trong đầu liên tục tự nhủ “đây là cứu người, là cứu người a, chỉ là cứu người”
Lần thứ hai cởi y phục, Thiên Hàm đã bớt căng thẳng, mặc dù vẫn là hít thở không thông nhưng là tốt hơn lần đầu nhiều lắm.
Lần ba cởi y phục, Thiên Hàm bắt đầu quen tay quen mắt, động tác liền mạch dứt khoát, lần thứ tư cởi y phục, nàng coi đây là việc đúng lý hợp tình, liền chân chân chính chính mà nhìn.
Sau nhiều lần cởi y phục, hiện tại Thiên Hàm cho dù nhắm mắt cũng có thể cởi sạch y phục trên người Hàn Như Song, trên người nàng có bao nhiêu nốt ruồi phỏng chừng Thiên Hàm là người rõ nhất a.
Thiên Hàm gật gù suy nghĩ, việc này nếu để một người khác làm, nàng sẽ tức chết mất, có thể hay không sẽ giết hết cả nhà của hắn? nhưng tại sao lại như vậy thì nàng cũng không biết.
Ba ngày ba đêm liên tục nấu thuốc, canh giữ bên người Hàn Như Song cũng làm Thiên Hàm mệt đến không còn hơi sức, nhưng nhìn Hàn Như Song bắt đầu tốt lên, gương mặt cũng dần hồng hào trở lại, hơi thở trầm ổn không còn yếu ớt như lúc ban đầu làm Thiên Hàm vui vẻ không ít.
Đêm nay vẫn là Thiên Hàm canh giữ bên giường, nàng tựa lên thành giường mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Đến sáng hôm sau, không hiểu kiểu gì mà nàng lại nằm trên giường, không những vậy còn ôm gọn Hàn Như Song vào lòng.
Thiên Hàm cả kinh định nhảy khỏi giường phi tan chứng cứ, nhưng nàng phát hiện tay mình bị Hàn Như Song gối lên vì vậy không dám động đậy, chỉ đành nằm im đợi Hàn Như Song dậy xử trảm, trên mặt là biểu cảm nhăn nhó vô cùng đáng thương.
Kì thật Hàn Như Song đã tỉnh trước Thiên Hàm, sau hai ngày uống thuốc và ngâm dược nàng đã lấy lại ý thức, vì vậy chuyện phát sinh trong ngày sau đó nàng toàn bộ ý thức được, chỉ là nàng làm cách nào cũng không thể mở mắt dậy nổi.
Lúc nàng mở mắt ra đập vào mắt nàng là gương mặt phóng đại của Thiên Hàm, phát hiện bản thân bị người kia ôm vào lòng, vô cùng ấm áp, mùi hương cây cỏ tươi mát trên người Thiên Hàm bị nàng thu hết vào mũi.
Hàn Như Song nhớ lại lúc Thiên Hàm giúp nàng cởi y phục lại ôm lấy nàng lúc không một mảnh vải, mặt nàng bắt đầu nóng lên, mặc dù là nữ tử nhưng không hiểu sao lại cảm thấy thẹn thùng.
Thấy Thiên Hàm sắp tỉnh, nàng lại càng rút sâu vào lòng Thiên Hàm, không muốn để người kia thấy mặt nàng đang ửng đỏ.
Một lúc lâu, Thiên Hàm thấy tai của Hàn Như Song cũng đỏ lên, vô cùng lo lắng, sợ nàng ấy lại phát sốt liền đưa tay đặt lên trán Hàn Như Song, nhưng rõ ràng rất bình thường a, không hề phát sốt.
Hàn Như Song nhận ra động tác của Thiên Hàm, nàng mím môi, đưa tay ra sức kéo vạt áo trước ngực, úp cả mặt vào trước ngực Thiên Hàm, không dám ngẩn lên, sợ người kia phát hiện mình thẹn thùng.
Động tác giấu đầu hở đuôi này vô tình tố cáo Hàn Như Song, nàng càng cố ý che giấu, lại càng làm người khác dễ dàng phát hiện nàng xấu hổ. Đương nhiên động tác nhỏ này làm sao có thể lọt qua mắt Thiên Hàm.
Nàng cảm thán, biểu cảm này của Hàn Như Song vô cùng đáng yêu a. Không ngờ một đại nguyên soái như nàng cũng sẽ có một mặt thế này, đưa tay xoa nhẹ tóc Hàn Như Song, biểu cảm muốn bao nhiêu sủng nịnh liền có bấy nhiêu. Cuối cùng cũng không thể nhịn được mà cười ra tiếng.
Nghe Thiên Hàm cười làm Hàn Như Song thẹn quá hóa giận, ngước mắt nhìn Thiên Hàm, bộ dạng muốn nói “ta đây vô cùng tức giận” nhưng nhìn biểu cảm lúc này của nàng ngoài đáng yêu cũng chỉ có đáng yêu.
Thiên Hàm nhìn nàng đáng yêu thế này không nhịn được, nàng cuối xuống đặt lên trán Hàn Như Song một nụ hôn, sau khi hôn xong mới ý thức được mình vừa làm gì, “trên đời có thuốc hối hận không? Nàng đang rất cần a”
Thiên Hàm ngẩn người nhìn Hàn Như Song, khoảng cách quá gần đến nỗi có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của nhau làm cả hai đỏ mặt ngượng ngùng.
Thấy Hàn Như Song vẫn chăm chú nhìn mình, Thiên Hàm liền kiếm cớ đánh trống lảng
“Khụ khụ...Quận chúa đã tỉnh, ta phải thông báo cho Thu Sương, Thu Trúc tỷ, họ rất lo cho nàng a”
Vừa dứt lời, nàng cũng mặc kệ Hàn Như Song nghĩ gì, một mạch bò xuống giường chạy ra ngoài tìm Thu Sương, Thu Trúc không dám quay đầu nhìn lại.
Nhìn Thiên Hàm chạy trối chết, Hàn Như Song vừa ý, nàng khẽ cười, trong ánh mắt đều không giấu được sự vui vẻ.
Thu Sương, Thu Trúc biết được Quận chúa đã tỉnh vội vã chạy tới, Thu Trúc đi đến bên giường, hai mắt đã phiếm hồng
“Quận chúa, người tỉnh rồi thật tốt quá a, chúng ta vô cùng lo lắng cho người”
Ba ngày qua các nàng ăn không ngon ngủ không yên, cứ sợ Quận chúa gặp chuyện, cũng may giờ đã không sao rồi.
“Ta không có việc gì, để các ngươi lo lắng rồi”
Thu Sương, Thu Trúc lần lượt kể lại quá trình giải độc mấy ngày qua, cũng như những chuyện phát sinh trong triều cho Hàn Như Song. Thiên Hàm nảy giờ im lặng không biết nghĩ gì bổng nhiên lên tiếng.
“Như Song, nàng làm sao mà trúng độc?”
Thu Trúc nghe Thiên Hàm gọi thẳng tên Quận chúa, liền trừng mắt
“Tiểu Hoa, sao muội có thể gọi thẳng khuê danh của Quận chúa?”
Hàn Như Song xua tay, nói với Thu Sương, Thu Trúc.
“Không sao, Bình Tây Vương phủ chúng ta không thuê nổi một nha hoàn như nàng”
Nghe xong lời này, tỷ muội Thu Sương, Thu Trúc đều há hốc mồm nhìn về phía Hàn Như Song chờ đợi đáp án. Nhưng phải khiến hai người thất vọng vì lời tiếp theo là Hàn Như Song trả lời câu hỏi của Thiên Hàm.
“Ân, hôm đó ta vào triều, tảo triều xong đã đến giữa trưa, đáng lý nên quay về phủ, chỉ là hoàng thượng nói muốn mở tiệc tẩy trần cho ta từ biên ải trở về, ta cũng không tiện từ chối vì vậy đành ở lại, có lẽ độc đã được hạ trong thức ăn hoặc rượu, nhưng độc này không phát tán ngay lập tức, đợi ta về đến phủ mới biết mình trúng độc”
Thu Trúc, Thu Sương nghiến răng nghiến lợi mắng chửi. Bọn họ là muốn giết Quận chúa để trừ mối hoạ a
“Quận chúa, đây chắc lại là kế sách hèn hạ của tên Ngụy Quảng kia, không băm hắn ra cho chó ăn thật là đáng tiếc mà”
Hàn Như Song cũng gật đầu, xem ra hoàng thượng chính là muốn diệt tận gốc Bình Tây Vương phủ mới an lòng.
“Ân, cũng may có Tiểu Hàm”
Thu Sương, Thu Trúc nghe cái tên xa lạ này liền mang đầy mặt nghi ngờ nhìn Hàn Như Song, lại thấy ánh mắt Quận chúa thẳng tắp nhìn Tiểu Hoa, này là sao a?
- --------------------
Tác giả: Các ngươi có thấy Song Song dễ thương không?
- Ta bảo đảm Hàn Như Song mà không bị trúng độc thì Tiểu Hàm chắc chắn bị nàng treo lên cột, đánh một trận tơi tả.