Thiên Hàm trở về phòng, cảm thấy có gì đó không đúng, cả người dần nóng lên, bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra một lần, “khốn kiếp, này chẳng phải xuân dược sao? Ta đã dịch dung thành bộ dạng này, vậy mà vẫn có người đánh chủ ý, sư phụ nói đúng a, nếu để mặt thật, không biết sẽ kéo tới hoạ gì”
Trên người nàng hiện tại chỉ có thuốc giải của một số loại độc thông thường, không có thuốc giải của xuân dược. Bây giờ biện pháp tốt nhất là ngâm nước lạnh. Thiên Hàm xoay người, chuẩn bị bước ra cửa thì cửa được mở từ bên ngoài, người đến không ai khác là Ninh Vũ Mộng.
Ninh Vũ Mộng canh đúng thời gian xuân dược bắt đầu phát tát mà chạy tới đây, nhìn người trước mặt trên trán đổ mồ hôi, liên tục thở dốc, nàng ta khoé môi mỉm cười.
“Công tử có phải là không khoẻ không a, có cần tiểu nữ giúp?”
Thiên Hàm trong lòng cười lạnh, “thì ra đây là bộ mặt thật của Ninh tiểu thư a, nhưng bây giờ không phải lúc để đùa với ngươi, trước mắt là phải giải dược, đợi ta giải được thứ này, xem ta như thế nào đối phó ngươi”
“Tại hạ không có việc gì, mời Ninh tiểu thư về cho”
“Ta thấy công tử đây chính là có việc a”
Vừa nói tay vừa cởi bỏ ngoại bào, đến trung y, trên người chỉ còn chiếc yếm, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn. Lăng Thiên Hàm là nữ tử nên dược lực tác dụng chậm hơn, thêm bản thân khắc chế tốt. Nếu là nam nhân, có lẽ bây giờ đã không thể kiềm chế mà ôm lấy người kia vào lòng, hung hăng mà dày xéo.
Ninh Vũ Mộng thấy Thiên Hàm ẩn nhẫn chịu đựng, môi bắt đầu tím tái, “xem ra không cầm cự được bao lâu nữa a, thứ ta muốn trước sau gì ta cũng lấy được”
“Công tử cần gì phải khổ sở như vậy? Không phải có ta đây sao? Ta có thể giúp công tử a”
Nàng ta ánh mắt mang ý cười bước tới gần Thiên Hàm, đưa tay muốn cởi ra ngoại bào. Thiên Hàm đúng thật là sắp không chịu nổi, phải mau chóng rời khỏi, nàng lách người, tránh đi cánh tay kia, phi thân ra cửa.
Ninh Vũ Mộng làm sao có thể dễ dàng bỏ qua, liền bước tới hồng cản trở ý đồ của Thiên Hàm, không cho nàng rời khỏi. Nhưng với võ công của Thiên Hàm, nàng muốn đi thì ai cản được chứ, nàng mở cửa, dùng kinh công trong một cái chớp mắt đã biến mất.
Ninh Vũ Mộng muốn đuổi theo, nửa bước chân vừa ra cửa, chợt nhớ trên người chỉ có một cái yếm nên vội rụt chân trở vào. Nàng có thể làm xằng làm bậy với nam nhân nhưng không có nghĩa nàng có thể để nhiều người như vậy nhìn mình với bộ dạng này a.
Lúc chuẩn bị đóng cửa thì bị Ninh Vũ Quan bắt gặp, nhìn nữ nhi quần áo không chỉnh tề
“Mộng nhi, đây là có chuyện gì? Con lại để ý hắn?”
“Cha, nữ nhi sai rồi, cha tha thứ cho nữ nhi được không a”
Ninh Vũ Mộng nắm tay phụ thân làm nũng, giọng nghẹn ngào như muốn khóc
“Cha, con để hắn chạy thoát rồi”
“Con,......aixzzz”
Ninh Vũ Quan lắc đầu không biết phải nói sao với con gái
“Thôi được rồi, ta không trách con, hắn đã uống rượu độc, nếu ba ngày sau không có thuốc giải, độc dược phát tát, hắn sẽ tự động quay về tìm ta thôi”
Ninh Vũ Mộng mở to mắt kinh ngạc
“Độc dược? Tại sao lại có độc dược?”
Ninh Vũ Quan thở dài nhìn con gái
“Lần này triệu tập anh hùng võ lâm không chỉ muốn tìm hôn phu cho con, mà là vì bệnh tình của đệ đệ con”
Ninh Vũ Mộng còn có một đệ đệ tên Ninh Vũ Thuần, nhưng mấy năm trước hành tẩu giang hồ bị người hạ độc, hiện tại còn chưa tỉnh, chuyện này được Ninh Vũ sơn trang che giấu cẩn thận. Người ngoài chỉ biết Ninh Vũ Thuần bái sư học nghệ, đến nay chưa về sơn trang.
“Ý của cha là.....?”
“Ta nghe nói dưới Lãnh vực có một loại linh dược gọi là huyết liên, có thể chữa được bách độc, ta muốn dùng bọn người kia để đi tìm huyết liên về”
Thật ra độc dược trên người Ninh Vũ Thuần vô cùng hiếm thấy, không biết đã đắt tội với thần thánh phương nào, mời biết bao danh y cũng không thể chữa khỏi. Hy vọng duy nhất là đến Nam Triệu cầu y, nhưng năm lần bảy lượt đều bị từ chối, hắn cũng hết cách.
Khi nghe nói đến huyết liên hắn lập tức sai người đi tìm về, nhưng người đi vào Lãnh vực thì nhiều, người ra thì chẳng có ai, hắn nghĩ nên tìm cao thủ thì mới có khả năng tìm được thứ kia.
Lần này hắn cho bọn họ uống là đoạn tử tán, loại độc này sau ba ngày mới phát tát, khi phát tát thì đau đớn vô cùng, cả người như bị thối rửa từ bên trong. Không có thuốc giải chắc chắn sẽ chết, như vậy hắn có thể khống chế một bọn võ lâm cao thủ đến Lãnh vực tìm huyết liên a.
- ---------------
Nói đến Thiên Hàm, nàng ra khỏi Ninh Vũ sơn trang liền dùng kinh công nhắm hướng rừng núi hoang vu mà bay đi, bay rất xa mà còn chưa thấy một dòng suối nào. Ánh trăng sáng chiếu lên người nàng càng thêm huyền ảo, chỉ có tiếng thở dốc là rõ ràng.
Nàng sắp không chịu nổi, dược lực đã sớm phát tán từ rất lâu, nàng khuynh thân té xuống mặt đất, trên người đã ướt đẫm một tầng mồ hôi.
Chợt phía xa nàng nhìn thấy một bạch y nữ tử, lưng đeo giỏ trúc, ba ngàn thanh ti chỉ đơn giản buộc bằng miếng vải, xoả tung ra sau lưng. “Ma nữ sao?” Bây giờ có mười ma nữ đứng trước mặt nàng cũng không sợ, nàng là cần giải dược a.
Chưa kịp nhìn rõ mặt mũi, Thiên Hàm không thể khống chế bản thân mà lao tới, ôm lấy người kia, da thịt cách lớp quần áo tiếp xúc, chỉ cảm thấy thân thể thoải mái, trong mát mẻ mang theo cảm giác tươi đẹp. Người kia kinh hoảng, chỉ kịp kêu một tiếng
“Ai?”
Chưa kịp nói thêm gì đã bị Thiên Hàm toàn thân đè lên người, áp nàng xuống đất. Nàng nhìn Thiên Hàm đang trong trạng thái mê loạn, cả người nóng rang, đổ một tầng mồ hôi, tay gắt gao ôm lấy nàng, nhìn thôi cũng biết là trúng xuân dược.
Thiên Hàm nằm đè trên thân người kia, mặt chôn vào hõm vai không ngừng cọ xát, hít ngửi mùi hương trên người đối phương. Trên người bạch y nữ tử có một mùi thảo dược thanh mát, vô cùng dễ chịu làm nàng không tự chủ hướng đến cổ người kia như muốn hút hết hương thơm
“Giúp,... giúp ta”
Thiên Hàm dùng tia lý trí cuối cùng nói với người kia. Nghe người bên trên thì thào, bạch y nữ tử ngừng dãy dụa, khẽ nói bên tai Thiên Hàm
“Được, ta....ưm....”
Chưa kịp nói xong câu “ta có giải dược” thì môi đã bị người kia ngậm lấy, tiếng nói bị người kia hoàn toàn nuốt xuống, nàng kinh ngạc nhìn khuôn mặt Thiên Hàm phóng đại trước mặt, hai tay cố gắng đẩy người bên trên ra, nhưng một nữ tử yếu ớt làm sao chống lại một kẻ đã loạn tính như Thiên Hàm hiện tại.
Thiên Hàm chăm chú ôm nàng, chỉ nghe người dưới thân một từ “được” liền hôn xuống, nhấm chìm âm thanh của người kia trong miệng, cởi nhanh ngoại bào của người dưới thân quăng ra một bên.
Hai tay du ngoạn loạn trên người bạch y nữ tử, đi đến đâu vuốt ve đến đó, nữ tử cũng theo từng cái đụng chạm mà cả người run lên.
Cảm thấy y phục vướn víu, Thiên Hàm liền ngồi dậy, giải khai phần y phục đã vô cùng tán loạn của bản thân, cả miếng vải quấn ngực cũng cởi ra, để lộ đôi gò bồng trắng tuyết, đưa tay gỡ ra cột tóc màu đỏ, ba nghìn sợi tóc đen liền tuôn ra như suối nước, nửa kín nửa hở mà che trước ngực.
Bạch y nữ tử nhìn một màng vừa rồi mà thất thần “không ngờ có một ngày nàng lại bị một nữ tử áp dưới thân“. Chưa kịp làm ra phản ứng gì thì người kia đã đưa tay xé nát phần y phục còn sót lại trên người nàng, cả thân thể cứ như vậy mà bại lộ ra không khí.
Lúc này nương theo ánh trăng Thiên Hàm mới quan sát được dung mạo của người bên dưới. Dung nhan này khó có thể miêu tả bằng lời, tinh xảo đến mức khó tin, ẩn chứa một loại mị hoặc làm điên đảo nhân gian, thánh khiết như sương, đôi con ngươi đen láy nhẹ nhàng dao động, chỉ khi nhìn vào, ngươi mới biết thế nào là hồn bay phách lạc, du nhập mộng xuân, nàng như một đóa hoa nở rộ trên một ngọn núi cấm, chỉ có thể chiêm ngưỡng không thể chạm vào.
Trong lòng là một mảng mềm mại, thân thể nữ nhân quá tươi đẹp, thật là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. Tay trắng nhẹ nhàng dao động trên da thịt bóng loáng như tuyết của nàng, chỉ cảm thấy xúc giác một mảnh mềm nhẵn, thân thể của nàng giống như nước suối tinh khiết vậy, mềm mại mà thuần khiết.
Một lần nữa cuối xuống hôn lên đôi môi người dưới thân, lưỡi nàng nóng rực công phá mở ra hai cánh môi mềm mại, tách ra hàm răng, như ngân xà mà luồn vào trong, quét đến khắp nơi, quấn lấy người kia dây dưa không dứt.
Tay của Thiên Hàm cũng không yên phận không ngừng vuốt ve mơn trớn khắp người nàng, bàn tay nóng ấm đi đến đâu gieo rắc từng trận lửa nóng đến đó, cuối cùng dừng lại trên nhũ phong ngồn ngộn tuyết trắng đã sớm săn cứng lại vuốt ve xoa nắn, cảm giác nhẵn nhụi mềm mại thật kích thích, nàng rên khẽ một tiếng, tay nàng ra sức nhào nặn đủ kiểu, hai ngón tay không ngừng vân vê kích thích hạt đậu đỏ.
Nữ tử kia thanh âm phát ra từ đôi môi đỏ mọng, mang theo từng tiếng nấc nghẹn ngào, nước mắt trong suốt không ngừng tuôn ra lăn dài trên trên gò má.
Dứt ra nụ hôn, Thiên Hàm liên tục hôn lên gương mặt nàng, cô vùi mặt vào hõm cổ nàng tham lam ngửi lấy hương thảo dược thơm ngát đặc trưng chỉ thuộc về nàng, hôn xuống bờ vai hao gầy nhỏ nhắn, cùng đôi xương quai xanh mềm mại ẩn chứa nét đẹp mong manh, dịu dàng nhưng cũng vô cùng quyến rũ, gợi cảm đến mê người.
Nhìn hai khoả mềm mại trắng tuyết, cô nghiêng đầu hôn đến, mút nhẹ một cái, người kia bị cô làm đến run rẩy, cô dùng lưỡi liếm xung quanh, môi điên cuồng tham luyến không buông, bàn tay cũng dùng sức nhào nặng đủ kiểu.
Khoái cảm từ ngực lan ra khiến người bên dưới toàn thân run rẩy, tiếng thở gấp gáp đứt quãng cùng âm thanh rên rĩ khe khẽ trầm thấp vang lên, làm Thiên Hàm càng thêm ra sức kích thích hết đầu ngực bên này lại quay sang bên còn lại.
Nữ tử đôi mắt mê man mở ra nhìn người trước mắt, trong mắt vẫn còn ầng ậng nước, nàng vô lực cầm lấy cây cỏ trên đất, nức nở mang theo thân ngâm run rẩy
“Đừng,.........đừng......ưm....”
Khi đã quá no đủ với khuôn ngực sữa, bắt đầu hôn lần xuống phía dưới sườn cùng vùng bụng bằng phẳng bên dưới, một lần nữa vùi mặt vào bụng nàng không ngừng cọ ngửi hít lấy mùi hương dễ chịu trên người nàng, mặc kệ sự kháng cự yếu ớt của nữ tử dưới thân.
Khoái cảm cùng cảm giác tê ngứa nhột nhạt khiến nàng vùng vẫy né tránh, tiếng ngâm bất mãn phát ra càng thêm lớn, được một lúc Thiên Hàm mới chịu buông tha tiếp tục lần xuống bên dưới hạ thể nàng.
Nhẹ nhàng tách mở hai chân nàng ra, hạ thể sớm đã vô cùng bừa bộn ướt át, mật tình trong suốt sóng sánh nhỏ xuống. Cô say mê nhìn ngắm âm hạch cùng hai cánh ướt át đỏ hồng mê người, lại ngửi được mùi hương thảo dược tỏa ra từ nơi tư mật.
Thiên Hàm dùng hai ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai cánh hoa ướt át nóng đỏ mê người, xúc cảm tuyệt vời từ đầu ngón tay truyền đến khiến cô như mê muội càng thêm trầm luân trong đó.
Hạ thể đột ngột bị chạm tới khiến người bên dưới theo bản năng khép hai chân lại, vô tình càng khiến ngón tay Thiên Hàm đè ép lên cánh hoa cùng âm hạch, không tự chủ được hai ngón tay đảo quanh âm hạch, không ngừng khuấy đảo khiêu khích.
Xúc cảm dị thường ập tới càng làm cho thân hình nàng run rẩy kịch liệt, hơi thở khó nhọc gấp gáp, hạ thân không an phận liên tục vặn vẹo theo từng động tác của Thiên Hàm.
Cô mở lớn hai chân nàng ra, điên cuồng ngậm lấy hai cánh hoa mút mát, thu hết tất cả mật tình vào bụng, ngậm lấy âm hạch cương cứng vào miệng, vận dụng tất cả những gì môi lưỡi có thể làm được, trúc trắc không ngừng kích thích dày, vò âm hạch nóng đỏ.
“ Ân... ah... “
Khoái cảm mãnh liệt như thủy triều không ngừng ập vào khiến nữ tử kia không tự chủ được, cảm giác thư thích tê dại, vừa thoải mái vừa thống khổ khó nhịn, nàng uốn éo thân thể, một lần nữa muốn khép chân lại tránh thoát.
Thiên Hàm ghì chặt tách mở hai chân nàng ra, càng thêm ra sức chà đạp khiêu khích nơi tư mật kia, tay nàng lúc nắm chặt lúc buôn ra đám cỏ xung quanh, bàn chân lúc duỗi ra lúc lại co quắp, eo nhỏ ưỡn lên nghênh đón chiếc lưỡi kia.
Thiên Hàm bắt đầu lần tìm đến nơi suối nguồn của mật tình hấp dẫn mê người tham lam thu hết vào bụng, đầu lưỡi vươn ra mạnh mẽ không ngừng khuấy động hoa huy*t kia như muốn nơi đó càng tiết ra nhiều hơn nữa mật tình.
Đầu lưỡi nóng ẩm tiến vào hoa huy*t, ân cần săn sóc mơn trớn từng tấc thịt non mềm nóng bỏng bên trong, khiến người bên dưới càng thêm vặn vẹo thân mình, hông khẽ đong đưa theo từng nhịp đánh lưỡi.
“ Ưhm.. ah...”
Nàng đây là lần đầu tiên nếm trải qua việc hoan ái, cơ thể vô cùng mẫn cảm, chỉ một động tác, một sự động chạm khiêu khích nhẹ trên người cũng đã khiến cơ thể nàng sinh ra phản ứng, run rẩy không ngừng.
Trải qua không biết bao lâu nàng đã đạt tới cực điểm cao triều, thân hình nàng chợt căng thẳng như dây đàn bị kéo căng, hai chân gắt gao kẹp lấy cổ Thiên Hàm kéo lại gần hơn hạ thể của mình, Thiên Hàm thấy thế càng đẩy nhanh tốc độ cái lưỡi không xương càng thêm ra sức săn sóc vỗ về hoa huy*t của nàng.
“Ân... ahhh.. “
Bụng dưới khẽ co thắt lại, tiếng rên rĩ càng lớn sau đó im bặt, nàng khẽ than một tiếng rồi buông lơi thân thể mềm nhũn, hoa huy*t gắp gao co cụm lại, mật tình như vỡ đê tràn ra. Thiên Hàm tham lam nuốt hết tất cả mật tình vào bụng.
Không để người dưới thân kịp thở dốc, Thiên Hàm nhoài người hôn lên cánh môi của người kia, tay lướt qua bụng, nhẹ nhàng dời xuống hai bắp đùi trắng nõn, trượt vào hai chân, bao trùm nơi tùng lâm rậm rạp, hai chân người kia vô thức kẹp lại.
Khiêu khích nàng đến tình mê ý loạn, Thiên Hàm mới dừng lại mà tiến vào, ngón tay lợi dụng sự trơn ướt của ái dịch thuận lợi đi vào, đến hơn một lóng tay thì cô chấn động, nhìn người kia hai mắt đẫm lệ, mong lung nhìn mình như cầu xin. Trong mắt tràn đầy sự bất đắt dĩ cùng tuyệt vọng.
Nhưng Thiên Hàm lúc này làm sao có thể đừng lại đây, dù lý trí nàng muốn dừng nhưng thân thể nàng lại như đói khát, không ngừng muốn tiến vào trong, ngay sau đó nàng dùng một ngón tay mạnh mẽ mà đâm xuyên qua.
“Đau..ưm.” nữ tử mày cau lại thống khổ kêu.
Nàng thở hổn hển, lông mày nhíu chặt, nàng chỉ cảm thấy hạ thể đau quá, giống như bị dị vật xuyên qua, tay lúc này gắt gao bấu chặt lấy vai Thiên Hàm.
Ở dưới âm huyệt chảy ra một dòng máu tươi, làm ướt cả tay Thiên Hàm, ngón tay bên trong sợ nàng đau nên không dám động.
“Ngoan, thả lỏng một chút sẽ hết đau!” Thiên Hàm nỉ non ở bên tai nàng, nhẹ giọng dụ dỗ.
Đôi mắt đẹp mê man tràn ngậm sương mù của người dưới thân lúc nhắm lại lúc mở ra, có thể thấy được từng giọt nước mắt đang tràn ra khóe mi, Thiên Hàm ôn nhu hôn lên, nuốt hết những giọt nước mắt kia vào bụng.
Cảm thấy người dưới thân ngừng run rẩy, thân thể cũng thả lỏng. Ngón tay dưới thân bắt đầu động, hoa huy*t rất nhỏ, mỗi lần ra vào đều ma sát cực hạn, đôi khi bị hoa huy*t nuốt lấy khó mà cử động. Thiên Hàm vì thế thoải mái rên lớn, cảm nhận ngón bay bị hoa huy*t nuốt nhả mà cả người sung sướng ngập tràn.
Thiên Hàm thở phì phò, tay ở âm huyệt bị nó nuốt lấy rồi nhả ra, âm thanh luật động va chạm với ái dịch róc rách đầy ái dục, nàng lại dùng thêm sức, ngón tay vào một lóng, rồi cong lên.
“Ưm.....ah...”
Nữ tử không chịu nổi khoái cảm mà rên khẽ, nàng hoàn toàn ý thức được điều gì đang diễn ra nhưng lý trí của nàng bây giờ không còn sót một mảnh.
Thể xác cùng tinh thần hiện tại đã không còn nghe theo sự điều khiển của nàng, mặc cho từng cơn sóng khoái cảm không ngừng công kích vùi dập, chìm đắm trong cơn mê loạn, để cho xúc cảm cùng bản năng định đoạt, mặc tình phó thác cho sự cuồng loạn của người bên trên làm chủ.
Lăng Thiên Hàm điên cuồng hôn lấy nàng, ở dưới tăng tốc lại cho thêm một ngón tay, đem chân nàng gác lên vai mình, hai ngón tay ra sức vận động, nhóp nhép tiếng ái dịch trơn ướt không chịu nổi, hai cánh hoa bị kích thích mà run run, xuân thủy từ lỗ nhỏ mà chảy ra không dứt.
“Aaaa....”
Nữ tử dưới thân người giật một cái ưỡn lên, kích thích điên người, nàng vì khoái cảm tập kích mà hét lên một tiếng, hơi thở dồn dập, cổ họng khe khẽ âm thanh gợi dục câu người.
Thiên Hàm bây giờ đã điên rồi, thấy nữ nhân dưới thân mình tận tưởng khoái lạc tột cùng mà nỉ non không dứt, mỗi âm thanh như mê chú đánh vào đại não nàng, khiến nàng u mê.
Ngón tay vẫn không ngừng nghỉ nhanh chóng ra vào, tảng lớn ái dịch bị động tác mạnh đè ép phun tung toé ra, triêm ướt lòng bàn tay.
“Aaa....”
Âm huyệt co thắt giật vài cái, người dưới thân cùng lúc thống khoái hét lên, cao triều đã đến, nàng nằm xụi lơ, thân thể như nước mà mềm nhũn, phía dưới ái dịch ấm nóng trào ra.
Thiên Hàm liền khom người, môi áp đến hạ thân của người kia, không ngừng mút lấy, từng ngụm từng ngụm nuốt hết mật dịch, không để sót một giọt.
Thiên Hàm nhìn nữ nhân phía dưới cả người nhiễm đỏ, mềm nhũn nằm trên đất, vẻ mặt của nàng quá mức xinh đẹp mê hoặc, cặp mắt kia tựa hồ có một sức hấp dẫn trí mạng. Không nhịn được lại một lần nữa hôn xuống, điên cuồng ma sát, như muốn hòa nhập vào người nàng làm một, tiếng ngâm nga giữa thanh thiên ẩn chứa xuân phong, mang theo muôn vàn dục vọng.
Một lần cao triều nữa lại đến, người dưới thân đã chịu không nổi mà ngất đi. Thiên Hàm nhìn nàng một thân mệt mỏi rã rời, tóc dài tán loạn khó nhọc hít thở, da thịt tuyết trắng tầng tầng ửng đỏ mê người, cơ thể lần nữa lại muốn.
Nhưng lần này nàng cố áp chế dục vọng, mệt mỏi nằm xuống kế bên người kia, lấy ngoại bào đắp lên cho hai người, dịu dàng ôm nữ nhân kia vào lòng ngủ thiếp đi.
- --------------------
Tác giả: không gặp thì thôi, lần đầu gặp đã ăn sạch người ta rồi.
- Theo hình tượng này thì các ngươi nghĩ nữ nhân này là ai????
- Hàm: dù là ai thì cũng là lão bà của ta, hắc hắc.
Thôi ta đi dỗ lão bà đây, nàng giận ta rồi a.... (';︵;')
Tác giả: vì sự kiện này khiến cho việc đưa lão bà vào cửa khó hơn lên trời.