Trước khi rời khỏi căn phòng số chín, Trần Minh Quân đã sớm lên kế hoạch toàn bộ chuyện tiếp theo. Lúc trước Triệu Dao Dao cố ý 'nhường sân' để cho hắn thể hiện sự giàu có của bản thân, hấp dẫn bên trong kinh thành những kẻ 'thợ săn' tầm mắt. Không thể không thừa nhận một kế này đủ diệu, chỉ cần đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió thì không những nàng có thể mượn đao giết người cho hả giận mà còn đem chuyện tự thân cũng có tiền che lấp đi.
Nếu như phải lựa chọn một con lợn béo cùng một con lợn gầy, đám thợ săn tự nhiên sẽ chọn đi săn con lợn béo nhất trước sau đó mới quay trở lại đem con lợn gầy cùng một chỗ ăn.
Hoặc cũng có thể nàng đơn thuần chỉ muốn mượn đao giết người, còn đối với những 'thợ săn' này nàng căn bản không để vào mắt.
Trần Minh Quân đưa ra đủ loại suy đoán sau đó lại từ phía Chu lão tìm hiểu tin tức, Chu lão dù sao quan hệ tại kinh thành so với hắn càng nhiều, trước đây còn làm tổng quản thái giám ở Đại Trần cho nên lượng tin tức của hắn rất nhiều. Từ đây hắn biết được Thanh Vân Các mặt ngoài làm thương nhân nhưng thực tế còn là một tổ chức sát thủ, đặc biệt là các chủ Vân Kỳ từng nổi danh khắp Đại Lê về mặt kỹ năng ngụy trang, ám sát.
Cũng kể từ giây phút đó hắn đã bắt đầu soạn ra toàn bộ kế hoạch, hao phí ba bộ bát phẩm công pháp để thuê Thanh Vân Các làm việc khiến cho hắn hết sức đau lòng nhưng để đạt được kế hoạch hắn đành phải chấp nhận.
Còn như bản thân hắn làm cách nào mà bây giờ còn có thể nhàn nhã tung tăng chạy ngoài đường lại cực kỳ đơn giản. Khi chiếc xe ngựa xa hoa từ trong Thanh Vân Các chạy ra ngoài, mọi người đều sẽ nghĩ hắn chắc chắn ngồi ở bên trong nhưng chẳng ai biết được khi đó hắn đã cởi áo choàng đen ra sau đó thay vào một bộ bạch y, mặt nạ cũng cất đi, nhân lúc đám người chú ý đến chiếc xe ngựa ung dung nhàn nhã lẫn trong đám người đi ra ngoài.
Kỳ thực, dù cho hắn không nhân cơ hội chiếc xe ngựa xuất hiện để đi ra ngoài cũng chẳng sao bởi vì người biết được thân phận thật của hắn chỉ có ba người. Hai người trong đó tự nhiên là Chu lão và Vân Kỳ, người còn lại là Triệu Hạo.
Cho nên điều duy nhất khiến hắn phải chờ đợi là Triệu Hạo rời khỏi phạm vi Thanh Vân Các, còn như kế hoạch của Triệu Hạo hắn không thèm để vào mắt. Hắn nào phải thằng ngu, rõ ràng đối phương đã biết thân phận của mình, chính mình ngu ngốc chạy trở về nhà?
Não ta chưa tàn, thông cảm!
.........
Đại bản doanh nơi Lê Ngọc Anh đóng quân nằm ở một khu vực vắng vẻ bên trong kinh thành, sở dĩ lựa chọn như vậy là để đề phòng có binh biến. Đợi Trần Minh Quân đến nơi, cổng thao trường đã được mở sẵn, rất nhiều binh sĩ từ bên trong cưỡi ngựa lao nhanh ra ngoài.
Bọn họ chạy ra chào đón ta?
Nghĩ như vậy, hắn hắng giọng mấy cái, chỉnh trang lại một chút quần áo vẻ mặt tươi cười. Nhưng để hắn im lặng là những binh sĩ này giống như không cảm nhận được sự tồn tại của hắn, cưỡi ngựa lao qua.
Trần Minh Quân: “...”
Hắn quay lưng nhìn lại phát hiện những binh sĩ kia đi thêm một đoạn sau đó tách nhau ra, chia thành nhiều phương hướng khác nhau.
Bọn hắn làm gì?
Trong lòng nghi hoặc lúc, hắn bất chợt cảm thấy giác quan thứ sáu truyền đến cảm giác nguy cơ, cái đầu còn chưa quay lại đã vội vàng lăn người tránh sang một bên.
“Hí hi hi hi...”
Tiếng ngựa hí vang vọng không gian, Trần Minh Quân nheo mắt nhìn lại phát hiện một người thiếu nữ cưỡi trên lưng bạch mã đứng ở vị trí hắn vừa đứng, bạch mã lúc này còn bảo trì động tác ưỡn người, hai chân trước giơ lên. Thiếu nữ tay cầm đại đao, một thân quần áo màu đỏ bên ngoài khoác thêm hoàng kim chiến giáp vẻ mặt trêu tức nhìn xem Trần Minh Quân.
“Đại tỷ tỷ, ngươi bị làm sao?” Trần Minh Quân trật vật đứng dậy vỗ vỗ trên người bụi bặm, một mặt khó chịu hỏi.
Lê Ngọc Anh hé miệng cười nói: “Nhìn ngươi ngứa mắt, làm sao?”
Đang muốn mở miệng nói chuyện lại bị nàng đánh gãy, chỉ nghe nàng nói: “Theo ta vào trong doanh trại.”
Nói xong khống chế bạch mã trước một bước chạy vào trong quân doanh, Trần Minh Quân một mặt nghi hoặc nhưng cũng đi theo vào bên trong. Ngày hôm nay hắn còn muốn đến doanh trại ngủ ké một đêm, đi vào là chuyện chắc chắn.
Bước vào doanh trại, đập vào tầm mắt là rộng lớn vô biên sân đất bằng phẳng trống trải. Từng túp lều vải được dựng ngay hàng thẳng lối, giữa sân dựng một cây cờ lớn bên trên thêu lên huyết long uốn lượng trên nền cờ vàng.
Lê Ngọc Anh đem ngựa buộc vào cây cọc, dẫn đầu đi đến một túp lều vải lớn. Bên trong lều vải bày biện giống như trong phim 'Tam Quốc Diễn Nghĩa' thường thấy, có thư án, có bản đồ cát, có bản đồ lớn được làm từ da bò treo lên. Trần Minh Quân đi theo vào trong, tò mò quan sát một hồi cái gì đều không làm đã cảm nhận được một cỗ kinh khủng khí tức lưu động khóa chặt chính mình.
Trần Minh Quân khẽ nhíu mày, chị vợ hôm nay ăn trúng cái gì nha làm sao lại muốn gây sự với ta. Bất quá hắn cũng không dám kiến nghị chỉ dám bày ra vô tội biểu lộ gãi gãi đầu hỏi: “Ta ở chỗ nào đắc tội tỷ tỷ sao?”
Lê Ngọc Anh cười như không cười nhìn xem hắn: “Ngươi nói thử một chút.”
“À?” Trần Minh Quân gãi gãi đầu, hắn thật không hiểu mình lúc nào thì đắc tội đối phương. Suy nghĩ đang đi vào bế tắc lại thấy đối phương ném tới một quyển sách, Trần Minh Quân vội giơ hai tay ra tiếp lấy nhưng hậu đậu....đỡ hụt. Cuối cùng vẫn phải cúi xuống nhặt lên.
Trên bìa quyển sách, chữ viết siêu siêu vẹo vẹo bốn chữ “Viêm Hỏa Quyết”, hóa ra là một bộ hỏa hệ công pháp. Trần Minh Quân lòng nghi hoặc càng sâu, nàng đưa công pháp cho ta làm gì. Bất quá, đến khi hắn lật lật mấy trang ra xem thử, sắc mặt liền đen.
Đây chẳng phải là công pháp hắn đem ủy thác Thanh Vân Các bán đấu giá ư?
Nhìn xem nét chữ 'chim giãy chết, giun quằn quại' của mình, hắn giật mình. Chợt nhớ lại, trong buổi đấu giá Lê Ngọc Anh giống như cũng từng đấu giá một vài bộ lục phẩm công pháp, chẳng lẽ....
Hắn một mặt 'không hiểu' nhìn xem Lê Ngọc Anh dò hỏi: “Tỷ đưa ta bộ công pháp này làm gì? Ta cũng không tu luyện được nha.”
Lê Ngọc Anh cười lạnh: “Vẫn không chịu thừa nhận?”
Nói, nàng đem một lá thư ném cho hắn: “Đây là 'thư tình' năm ngoái ngươi vụng trộm đặt trong phòng ta.”
Trần Minh Quân: “....”
Còn có thư tình? Tên kia không lẽ ăn nhầm tim hùm gan báo gì lại dám viết thư tình cho chị vợ tương lai nha, hơn nữa còn là một vị nữ hán tử a!
Bất quá hắn vẫn đem phong thư mở ra đọc thử....
'Gửi Ngọc Anh,
Hôm nay bầu trời nhiều sao rất đẹp, trong sân hoa quỳnh nở rộ khiến ta nhớ đến ngươi, người con gái khiến trái tim ta rung động.....'
Trần Minh Quân: “...”
Hoa quỳnh!??
Tên loài hoa này khiến hắn liên tưởng đến một bài hát và một nhân vật trong đó với câu nói 'Anh thích nhất là bông hoa Quỳnh tại vì nó chỉ nở vào ban đêm rồi đến sáng nó sẽ tàn, cũng giống như trong tình yêu vậy...'
Khóe miệng hắn khẽ giật một cái, tiếp tục xem tiếp nội dung bên trong. Điều khiến hắn càng đọc càng nhíu mày chính là nét chữ trong bức thư này thực sự quá giống với hắn.
Không thể nào!
Trùng tên thì cũng thôi đi, nét chữ cũng giống nhau?
Hắn còn đang chìm trong suy nghĩ lại nghe Lê Ngọc Anh chọc ghẹo hỏi: “Thế nào? Vẫn không thừa nhận?”
Trần Minh Quân mồ hôi lạnh chảy ra, nhưng hắn phản ứng cũng nhanh đem phong thư đóng gói trở lại ngượng ngùng gãi đầu nói: “Nguyên lai nhị tỷ muốn nói đến việc này. Cái này...cái này a, nếu như ngươi đều đã đọc thư thì cần gì phải hỏi ta.”
Lê Ngọc Anh sắc mặt lạnh xuống: “Tiểu tử, ngươi ngại mạng mình quá dài?”
Trần Minh Quân 'không hiểu' hỏi: “Đại Lê pháp luật không quy định một người chỉ được cưới một vợ, ta yêu đơn phương ngươi có gì sai?”
Lê Ngọc Anh mày phượng nhíu lại, pháp luật của Đại Lê quả thực không quy định một nam nhân chỉ được cưới một vợ nhưng cái nàng quan tâm cũng không phải cái này. Huống hồ nàng đã sớm từ chỗ phụ hoàng biết được tiểu tử này đã không còn là 'Trần Minh Quân' trong quá khứ mà nàng biết. Gặp nhau còn chẳng đến mấy ngày lại dám mở miệng nói yêu đơn phương nàng, quỷ mới tin.
“Khác lươn lẹo, ta biết ngươi đã không còn là 'hắn'. Cho nên mau đem công pháp đưa ra, nếu không đừng trách đao trong tay ta vô tình.” Lê Ngọc Anh lắc lư trong tay đại đao, lạnh lùng nhìn xem Trần Minh Quân.
Trần Minh Quân một mặt im lặng: “...”
Đại tỷ ngươi là công chúa hay cường đạo a? Giữa thanh thiên bạch nhật chặn đường cướp của?
Khoan! Làm sao nàng biết ta đã không còn là 'hắn'? Còn có lão cha vợ cũng biết? Chuyện gì xảy ra?
Lê Ngọc Anh tự mình rót rượu khẽ nhấp một ngụm chậm rãi nói: “Thiên Mệnh Chiến trong lịch sử đã từng xuất hiện tại Côn Lôn Giới hơn một trăm lần, mỗi một lần đều mang đến cho Côn Lôn Giới biến đổi to lớn. “
Dừng một chút, nàng nói tiếp: “Có lần đem đến cho Côn Lôn Giới hưng thịnh chưa từng có, cũng có lần khiến Côn Lôn Giới tổn thất to lớn giống như vị gần nhất chiến thắng đoạt được thiên mệnh. Ma Đế!”
Nhắc đến người này, Lê Ngọc Anh tức giận siết chặt cốc rượu trong tay.
Trần Minh Quân nghiêm túc lắng nghe, kể từ khi xuyên không đến nay đây là lần đầu tiên hắn được nghe nói về những lần Thiên Mệnh Chiến trước đây. Thân làm người 'trong cục' bất đắc dĩ, hắn cũng muốn biết cuộc chiến này là thế nào, phải làm sao mới đoạt được thiên mệnh.
Nhắc đến Ma Đế hai chữ khiến tâm trạng Lê Ngọc Anh cực độ không tốt, nâng lên chén rượu uống một hơi cạn sạch. Nhìn về phía Trần Minh Quân ánh mắt cũng ngày càng lạnh lẽo, nàng nói: “Ban đầu ta cùng phụ hoàng phỏng đoán xem ngươi thuộc về Thiên Mệnh Con Cưng hay Xuyên Không Giả. Nhưng sau khi trải qua việc ngày hôm nay ngươi lừa giết gần như toàn bộ đám 'thợ săn' ta đã có kết luận. Ngươi chính là một kẻ ngoại lai, một tên Xuyên Không Giả!”
“Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?”
******
Chân Mộng: Cầu đề cử để có thêm động lực ra chương!