Trần Minh Quân thấy vậy cũng không chê cười hắn mà còn vui mừng thay cho Long Thiên Vấn. Xem ra người bạn này vừa đến thế giới này không lâu đã tìm được chân ái của đời mình rồi.
Chỉ là hai người này nếu như không có cuộc chiến tranh đoạt thiên mệnh thì có lẽ sẽ rất đẹp đôi nhưng có cuộc chiến tranh đoạt thiên mệnh..... thành ra hơi nghiệt duyên.
Cũng vào lúc này, Trịnh Hiểu Vy bưng lên một cái khay gỗ bước vào bên trong. Trên khay gỗ có một bộ ấm chén dùng để uống trà và một đĩa hoa quả đã được gọt sẵn.
Nếu đã không phải kẻ địch, Trần Minh Quân đứng dậy lễ phép chào hỏi: “ Xin chào Trịnh tiểu thư, tại hạ Trần Minh Quân là bạn của Long Thiên Vấn. “
Trịnh Hiểu Vy khẽ gật đầu, đáp lễ: “ Xin chào Trần công tử. “
Long Thiên Vấn liếc hai người, nói: “ Hô cái gì công tử với chẳng tiểu thư, gọi tên nhau là được rồi. Đều là người một nhà.... “
Lời còn chưa nói xong, hắn đã bị Trịnh Hiểu Vy lườm cho một cái.
Trần Minh Quân thấy vậy thì cười cười không nói.
Từ tình hình này đến xem, lại một cặp ' nhà là phải có mái ' đã được hình thành.
Lão Vấn a lão Vấn, ngươi cũng có ngày hôm nay nha. Ta chống mắt lên xem ngươi còn ' Nhất Mộng Phong Lưu ' thế nào được nữa ha ha...
Cả ba người ngồi xuống xoay quanh bàn đá, Trần Minh Quân cùng với Long Thiên Vấn ôn lại chuyện cũ còn Trịnh Hiểu Vy bởi vì không biết và cũng không hiểu hai người đang nói đề tài gì cho nên chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, có đôi khi giúp hai người châm trà, gọt hoa quả.
Rất có dáng vẻ một người dâu hiền, vợ thảo.
Điểm này cũng bị Trần Minh Quân chú ý đến, thầm nghĩ người bạn này của mình thực sự phúc không cạn. Nhưng có điều vẫn luôn khiến hắn tò mò, đó là vì sao cả hai người này đều là người tham gia cuộc chiến tranh đoạt thiên mệnh nhưng lại vẫn có thể sống chung với nhau hài hòa đến vậy.
Ngay cả chính bản thân hắn mỗi khi nhìn về phía Long Thiên Vấn cũng luôn cảm giác khó chịu, thù hận. Cũng may hai người đều là bạn bè quen biết đã lâu nếu không chỉ sợ vừa gặp mặt đã muốn rút đao ra chém giết lẫn nhau rồi.
Để thỏa mãn sự hiếu kỳ của mình, hắn mở miệng hỏi: “ Thiên Vấn, vì sao ngươi với Hiểu Vy lại có thể sống với nhau được như vậy? Theo như ta được biết, giữa những người tham gia cuộc chiến tranh đoạt thiên mệnh với nhau, vừa gặp đã cảm thấy nhìn nhau rất ngứa mắt. “
Nghe câu hỏi này, Long Thiên Vấn cùng Trịnh Hiểu Vy không hẹn mà cùng nhìn về phía nhau.
Cả hai đồng thời lắc đầu, Long Thiên Vấn nói: “ Ta cũng không biết. “
Trịnh Hiểu Vy nói bổ sung: “ Trước đây quả thật cảm thấy vậy nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà loại cảm giác ấy dần dần biến mất. “
“ Còn có thể dần dần biến mất? “ Trần Minh Quân kinh ngạc, hỏi lại lần nữa.
Long Thiên Vấn gật đầu, khẳng định nói: “ Đúng vậy. “
Trần Minh Quân rơi vào trong trầm mặc, chuyện này thực sự quá kỳ quái rồi.
Cả hai người này, về mặt lý thuyết đều còn thiên mệnh thuộc về bản thân, về điểm này hắn đã kiểm định rồi. Nhưng sao ở với nhau lâu lại có thể dần dần xóa đi cảm giác hận thù được nhỉ?
Tử Vi mở miệng nói ra suy luận của mình: “ Mỗi một lần thiên mệnh chiến xuất hiện đều mang theo một vài quy tắc khác nhau, có lẽ hai người này là trường hợp đặc biệt. “
Trần Minh Quân khẽ gật đầu, nếu quả thật là như thế thì mọi thứ đều dễ hiểu hơn nhưng suy luận đó là đúng sao?
Ba người tiếp tục trò chuyện một hồi, chia sẻ những gì mà mình biết về cuộc chiến tranh đoạt thiên mệnh, cũng chém gió đôi chút về tình hình bây giờ của Côn Lôn giới.
Đặc biệt là đề tài có liên quan đến Triệu Hạo.
Nhắc đến Triệu Hạo, cả Trần Minh Quân lẫn Long Thiên Vấn đều nhịn không được cười rộ lên. Tên này thực sự quá thảm rồi.
Có ánh sáng của nhân vật chính, có mô tuýp của dân chơi hệ hỏa Tiêu idol nhưng hết lần này đến lần khác số quá nhọ. Hết bị Trần Minh Quân đánh cho chạy như cờ hó lại bị Long Thiên Vấn vả cho sấp mặt.
Aizzz...... thực sự quá đáng thương.
Trò chuyện đến khi trời gần sáng, Trịnh Hiểu Vy ra ngoài sơn động, nói muốn tìm một chỗ bên ngoài để ngủ.
Thấy nàng đã rời đi, Trần Minh Quân cũng chẳng muốn vòng vo nhiều thêm nữa, hỏi: “ Gần đây có người liên tục bán đi tinh huyết của long tộc, người này chắc hẳn là ngươi đi. “
Long Thiên Vấn gật đầu nói: “ Không sai, chính là ta. “
Trần Minh Quân khó hiểu, hỏi: “ Nếu như ngươi đã bị tổ chức săn rồng truy giết thì vì cớ gì lại liên tục đem tinh huyết ra bán? “
Thông qua cuộc trò chuyện nãy giờ, Trần Minh Quân đã biết Long Thiên Vấn sau khi xuyên không, linh hồn nhập vào trong thân thể của một con rồng. Hơn nữa loài của con rồng đó không tầm thường chút nào mà chính là trong truyền thuyết Thái Cổ Cự Long tộc.
Ở Thái Cổ thời kỳ, tại trên Côn Lôn giới có ba loài rồng thống trị toàn bộ yêu tộc đồng thời danh tiếng vang dội khắp chư thiên vạn giới lần lượt là: Chân Long, Thanh Long, Cự Long Tộc.
Tộc Chân Long hiểu biết sâu rộng, tri thức mênh mông, từng có một câu nói mà sách sử ghi lại dùng để nói về tộc này như sau “ Tộc Chân Long tựa như thần trí tuệ, sáng tạo vạn vật. Trong đầu của mỗi một con Chân Long đều giống như cất giữ một cái thư viện rộng lớn, không có giới hạn. “.
Ngoài ra, tộc Chân Long còn sở hữu linh hồn lực cực mạnh!
Tinh thông trận pháp, am hiểu công kích linh hồn.
Còn về Thanh Long tộc, tộc này sở hữu một loại nguyên tố quý hiếm, Phong nguyên tố. Tốc độ cực nhanh, tấn công sắc bén. Từng có một con Thanh Long triệu hồi ra vòi rồng phá hủy mấy chục hành tinh.
Thái Cổ Cự Long tộc thì không giống như hai tộc rồng kia, bọn chúng thiên sinh thần lực, sức lực vô cùng lớn. Thần thông của tộc này, nổi danh nhất chính là Một Quyền Phá Vạn Pháp.
Đồng thời, trong ba bộ tộc rồng, Thái Cổ Cự Long Tộc là bộ tộc thiện chiến, dũng mãnh nhất.
Từ đây có thể thấy được Long Thiên Vấn tại một kiếp này có buff ghê ghớm cỡ nào.
Nghe xong câu hỏi của Trần Minh Quân, Long Thiên Vấn thở dài nói: “ Anh em, ngươi cũng biết hoàn cảnh của ta rất khó khăn a. “
Trần Minh Quân nhíu mày hỏi: “ Cho nên? “
Long Thiên Vấn đáp: “ Ta bán đi lấy tiền để sống cũng như tu luyện. “
Nghe được câu trả lời này, Trần Minh Quân khinh bỉ nói: “ Ngươi lừa ai đây? Long tộc thuộc về yêu tộc nói chung, tu luyện cũng không như nhân tộc. Ngươi vào rừng đánh giết mấy con yêu thú cũng đủ cho ngươi tu luyện, sống hàng ngày. “
Đúng vậy, yêu tộc tu luyện không như nhân tộc.
Nhân tộc tu luyện cần rất nhiều đan dược hỗ trợ và chỉ có thông qua con đường hấp thu thiên địa linh khí có trong tự nhiên mới được. Nhưng yêu tộc lại không giống như thế.
Yêu tộc nói chung, Thái Cổ Cự Long tộc nói riêng. Đối với bọn họ, yêu thạch có trong cơ thể yêu thú chẳng khác nào đan dược, ban ngày hấp thu thiên địa nguyên khí, ban đêm hấp thu ánh trăng tu luyện. Tốc độ tu luyện so với nhân tộc nhanh hơn rất nhiều.
Long Thiên Vấn phản bác: “ Nhưng ta muốn nhanh chóng mạnh lên, mà ngươi thấy đấy cảnh giới của ta mới chỉ có Đạo Tàng Sơ Kỳ thôi. Muốn mạnh lên nhanh, ta cần có thật nhiều yêu thạch mà con đường nhanh nhất chính là mua. “
Trần Minh Quân miễn cưỡng tiếp nhận lý do này, nhưng hắn vẫn lắc đầu nói: “ Kể cả thế cũng không cần đến mức trong một đoạn thời gian ngắn đi bán tinh huyết liên tục như vậy. “
Theo như hắn tính toán cùng với những tri thức mà Tử Vi cung cấp, mỗi khi tinh huyết xuất hiện đều ở vào khoảng thời gian Long Thiên Vấn vừa bổ sung xong số lượng tinh huyết đã mất đi.
Mà một khi ở vào tình trạng thiếu tinh huyết, tốc độ tu luyện của Long Thiên Vấn mặc kệ dùng thủ đoạn gì cũng chỉ có chậm hơn so với bình thường.
Cũng vì một điểm này, hắn mới không tin hoàn toàn lý do mà Long Thiên Vấn đưa ra.
Long Thiên Vấn biết mình đã đuối lý nhưng vẫn không chịu thừa nhận, nói: “ Ta muốn tích trữ một số lượng lớn rồi mới tu luyện một thể. Nguyên lí ' tích đồ đua top ' chắc ngươi hiểu được. “
Làm một người chơi game lâu năm, Long Thiên Vấn chỉ biết dùng bốn chữ này để khiến Trần Minh Quân dễ hiểu nhất ý định của mình.
Trần Minh Quân thấy bạn mình đánh chết cũng không nhận tội, không nhịn được nữa, bóc mẽ thẳng luôn: “ Ngươi lo cả tài nguyên tu luyện cho Trịnh Hiểu Vy đúng không? “
Cũng chỉ có lý do này mới giải thích được tại sao Long Thiên Vấn liên tục đi bán máu như vậy.
Trịnh Hiểu Vy là con cưng của khí vận, công pháp tu luyện tự nhiên không tầm thường. Công pháp phẩm chất càng cao lại càng hao phí nhiều tài nguyên để đột phá, điểm này Trần Minh Quân tự mình trải nghiệm qua cho nên mới biết.
Công pháp phẩm chất càng cao, khí hải, kinh mạch được mở rộng càng lớn.
Long Thiên Vấn hết đường chối cãi, chỉ đành im lặng gật đầu.
Trần Minh Quân thấy hắn như vậy, không biết nên nói gì cho phải. Nhất mộng phong lưu a nhất mộng phong lưu.
Còn có cái gì nhân sinh nhất mộng, không cầu trường sinh chỉ cầu phong lưu.
Ngươi gọi thế này là phong lưu? Ta xem đấy là trúng tiếng sét ái tình, đời này khó dứt mới đúng.
Nhưng hắn cũng không hề khinh bỉ hay chê bai gì cả, bởi vì trong cuộc đời của mỗi con người đều sẽ gặp được người khiến cho mình chấp nhận hy sinh tất cả vì người đó.
Đổi lại là hắn trong vị trí của Long Thiên Vấn, có lẽ hắn cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng hiểu thì hiểu, hắn vẫn phải hỏi lại: “ Ngươi làm như vậy có đáng không? “
Long Thiên Vấn cười nói: “ Đáng! Tất nhiên là đáng! “
“ Nàng cứu ta một mạng, lại luôn chăm sóc mỗi khi ta bị thương nặng. Chút máu ấy sao có thể sánh với sự ấm áp mà nàng dành cho ta. “
“ Nếu ngươi đã nghĩ như vậy, ta chỉ biết chúc ngươi sẽ có được happy ending. “ Trần Minh Quân cũng mỉm cười, vỗ vỗ vai hắn.
Huynh đệ tìm được chân ái, hắn cũng vui mừng.
Chỉ có Tử Vi khẽ lẩm bẩm: “ Một tên bán công pháp tán gái, một tên bán máu tán gái. Đúng là hảo anh em. “
Nhưng cả hai người không biết rằng, Trịnh Hiểu Vy từ nãy đến giờ không hề đi tìm nơi ngủ mà đứng lấp ở bên cạnh cửa sơn động, đem tu vi cùng khí tức thu liễm đến cực điểm. Những gì mà hai người trò chuyện nãy giờ nàng đã nghe hết toàn bộ nhưng trên gương mặt nàng lại chẳng có một tia cảm động nào mà thay vào đó là sự lạnh lùng.
*******
Tích đồ đua top: Nếu các bạn chơi một game đua top nào đó thì sẽ cố gắng gom đồ trước sự kiện, đợi sự kiện mở ra thì xả hết đồ để đua top sự kiện.
Chân Mộng: Hôm nay trong người không được khỏe nên chỉ viết 1c, ngày mai sẽ ra 3c bù lại. Cảm tạ!