Trần Minh Quân tiếp tục trấn thủ đất Lâm Thao mấy chục năm, nhiều đêm nhớ về quê nhà, vợ con suy nghĩ cách để trở về. Nhưng hắn cũng biết rất rõ muốn trở về có bao nhiêu khó khăn. Tần Thủy Hoàng Đế tuy nổi lòng yêu tài nhưng tính tình đa nghi, lạnh lùng ngộ ngỡ hắn đi sai một nước cờ, cả bàn cờ đều coi như vứt đi.
Thời gian này hắn cũng nghe được một vài tin tức từ Âu Lạc gửi sang,
Sau khi hắn đi được mấy năm, Lê Ngọc Anh dắt theo hai con đi khắp nơi xin học. Cho đến khi thành tài bộ lộ hết thảy tài hoa, văn được các Bộ ( lạc tướng) kính nể, võ nghệ chẳng thua kém đấng nam nhân, cầm binh đánh trận vượt qua cả An Dương Vương.
Điều này khiến cho An Dương Vương hết sức vui vẻ phong cho nàng làm Bộ Anh ( Lạc Tướng Lê Ngọc Anh). Nhiều năm đi qua, không ít người muốn ngỏ lời muốn cưới nàng nhưng đều bị nàng từ chối, nói muốn thủ tiết chờ đợi trượng phu trở về. Điều này khiến cho người Âu Lạc càng thêm kính nể nhân phẩm, đạo đức, con người của nàng.
Biết được tin tức này, Trần Minh Quân nhịn không được nhớ đến Lê Ngọc Anh khi ở Đại Lê Hoàng Triều....
Có câu nói hay lắm ' Thời thế tạo anh hùng '.
Ở Đại Lê thế lực trong triều rối rắm phức tạp, hoàng thượng không cách nào thâu tóm toàn bộ quyền lực vào tay mình. Lê Ngọc Anh sinh ra ở trong gia đình đế vương, vừa muốn giúp đỡ cha mình lại muốn phò tá em trai cho nên lựa chọn con đường của một đấng nam nhân, cầm binh đánh trận.
Còn ở trong bí cảnh này, hắn vì nước quên thân lựa chọn đi sứ sang Tần không biết năm nào tháng nào mới có thể trở về. Nàng chọn trở nên mạnh mẽ để nuôi dạy hai con, vừa làm cha vừa làm mẹ cho các con noi theo gương mình.
Thê tử một đạo, cũng chỉ như vậy!
Trần Minh Quân nghĩ đến thê tử trong lòng đau xót, nhiều đêm thức trắng khiến cho sức khỏe đi xuống. Cho đến một ngày kia, hắn lâm bệnh nặng dâng lên tấu chương xin vua Tần cho về quê để sống nốt những ngày tháng còn lại. Hoàng đế đa nghi cho gọi hết các thái y giỏi nhất đến xem bệnh cho hắn.
Kết quả phát hiện hắn là thật sự bị bệnh nặng lại thêm tuổi tác đã cao chỉ sợ không còn sống được lâu nữa. Tần Thủy Hoàng Đế lúc này mới phê chuẩn cho hắn trở Âu Lạc.
Trước khi đi, Trần Minh Quân hiến cho vua Tần một kế lâu dài khiến cho Hung Nô không dám đánh Tần nữa. Tần Thủy Hoàng Đế nghe xong thì âm thầm cảm khái.
Người này một đời đi sứ nước Tần lại sợ sẽ có người sau tiếp tục nối gót mình cho nên hiến cho hắn kế này vừa để hắn không đánh Âu Lạc vừa để Tần không còn cần người trấn giữ Hung Nô.
Nhìn xem xe ngựa chở Trần Minh Quân đi xa, Tần Thủy Hoàng Đế khe khẽ thở dài: “ Người này thật đúng là kỳ nhân vậy!”
............
Ở Âu Lạc, nghe tin phu quân trở về, Lê Ngọc Anh gọi con trai trưởng cùng con gái ngày đêm cưỡi ngựa chạy đến đón tiếp hắn.
Trần Minh Quân nhìn xem thê tử tóc đã bạc, hai đứa con cũng đã lớn lập gia đình riêng. Trong lòng nhịn không được cảm thán, thời gian đúng thật là trôi qua nhanh mới ngày nào hắn tiến vào bí cảnh này còn lo toan tương lai sống thế nào bây giờ....
Tuổi đã già, con cũng đã lớn!
“Trượng phu!” Lê Ngọc Anh mừng rỡ chạy đến ôm lấy trượng phu của mình, khóc nức nở hỏi: “ Ngươi bệnh?”
Trần Minh Quân mỉm cười vỗ vỗ lưng nàng an ủi nói: “ Đời người sinh, lão, bệnh, tử mà thôi.”
Hắn nắm lấy bàn tay đã nhăn nheo như vỏ quýt khô của nàng, đau lòng nói: “ Ngươi vất vả.”
Lê Ngọc Anh lau đi nước mắt lắc đầu nói: “ Ta tuy vất vả nhưng còn có hai con bầu bạn, còn ngươi một mình nơi xứ lạ cô đơn lẻ loi....”
Nói nói, nàng lại nhịn không được đau lòng trượng phu khóc lên. Trần Minh Quân ở Tần trải qua hết thảy, cứ mỗi qua một đoạn thời gian đều sẽ có người truyền về tin tức. Khi Trần Minh Quân đứng đầu mọi kỳ thi rạng danh Âu Lạc nơi đất Tần, toàn bộ người dân Âu Lạc cũng vì thế mà cảm thấy tự hào.
Hắn trấn thủ đất Lâm Thao nhiều lần giết cho quân Hung Nô phải sợ hãi, điều mà ngay cả tướng của nước Tần cũng không làm được khiến cho Âu Lạc càng ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ vang khi ra được một nhân tài kiệt xuất. Nghe tin Trần Minh Quân từ bỏ cơ hội trở thành con rể vua Tần vì thê tử còn sống ở quê nhà..... Lê Ngọc Anh quyết định đi khắp nơi xin học tu chí thành tài mong muốn cũng được sang Tần.
Đáng tiếc xã hội bây giờ vẫn còn trọng nam khinh nữ............. Dù cho An Dương Vương đồng ý nhưng phía bên nước Tần lại không cho nàng sang.
Nước Tần khi ấy đã có Trần Minh Quân một viên tướng tài đàn áp Hung Nô, lại thêm xã hội phong kiến không chấp nhận nữ giới làm quan.
Chỉ có vua Thục ( Thục Phán) bỏ qua Trần Minh Quân đã để lại trong lòng nhiều nuối tiếc cho nên phong cho Lê Ngọc Anh làm Bộ Anh hi vọng giữ nàng lại dùng.
Trần Minh Quân ở nước Tần đánh ra vô số danh tiếng khiến người Âu Lạc tự hào. Nay từ bỏ vinh hoa phú quý, một mình trở về quê cũ càng khiến cho người đời kính nể.
Một nhà bốn người trở về ngôi nhà cũ ở làng Thụy Hương, trong làng bày ra yến tiệc linh đình bảy ngày bảy đêm chiêu đãi hắn trở về. Yến tiệc kết thúc sau đó, Trần Minh Quân nắm tay thê tử đi thăm mộ hai vợ chồng Lộc lão.
Mấy năm đi qua, Trần Minh Quân chung sống cùng thê tử và các con. Cuộc sống giản dị mà vui vẻ, ban ngày chọc ghẹo một chút thê tử, buổi tối chơi đùa với cháu nội cháu ngoại.
Lại thêm một hai năm, hắn qua đời!
Lê Ngọc Anh bởi vì trượng phu qua đời đau lòng sinh bệnh nặng, không lâu sau cũng qua đời.
.......................
Ở một nơi khác trong bí cảnh, Trần Minh Quân từ từ mở mắt ra. Lúc này khung cảnh xung quanh hắn đã thay đổi, trở về trước khi hắn cùng Lê Ngọc Anh bước chân vào phạm vi làng Thụy Hương. Dòng sông vẫn như vậy chảy siết, từng cơn gió thổi qua ống tay áo bồng bềnh, hắn đứng ở nơi đó nhìn về phía cảnh hoang tàn khắp nơi - làng Thụy Hương.
Trước mắt hắn bây giờ, là một ngôi làng cổ kính khắp nơi đều là cảnh đổ nát, chỉ còn lại một tấm biển còn nguyên vẹn ghi lên ba chữ ' Làng Thụy Hương'.
Hắn biết bây giờ mình đã ra khỏi bí cảnh phụ này nhưng trong lòng cảm xúc một màu u buồn, bi thương. Trải qua mấy chục năm trong bí cảnh, gặp gỡ từng người dân làng tính tình thật thà chân chất, tốt bụng bây giờ nhìn xem nơi này.....
Aizzzz.......!
Sau khi Tần Thủy Hoàng Đế qua đời, nước Tần tan rã. Triệu Đà là một viên quan nhà Tần nhận thấy nước Tần đã tan rã cho nên chiếm lĩnh vùng Mâm Việt tự tách ra thành lập nước Nam Việt. Sau đó không lâu thì hắn đem quân xuống đánh Âu Lạc.
Vua của nước Âu Lạc lúc bấy giờ là Thục Phán ( An Dương Vương) nhận được rùa thần hậu ái chế tạo ra nỏ thần, mỗi lần bắn có thể giết chết mấy vạn quân địch. Nhưng cũng vì có nỏ thần nên An Dương Vương chủ quan trúng phải kế của Triệu Đà dẫn đến thành Cổ Loa bị công phá, An Dương Vương nhảy xuống biển tự vẫn.
Làng Thụy Hương ở một thế giới song song với Địa Cầu này có lẽ cũng bởi vì cuộc chiến tranh này mà trở thành cảnh ngộ như bây giờ.
Nhìn xem Lê Ngọc Anh vẫn còn chưa tỉnh lại, Trần Minh Quân cũng không vội đem nàng đánh thức bởi vì có lẽ sự khảo nghiệm của bí cảnh dành cho nàng còn chưa kết thúc.
Hắn ngồi khoang hai chân bắt đầu cảm ngộ mấy chục năm trong bí cảnh đã ngộ ra 'đạo'.
Trong những năm này, hắn vừa tìm cách vượt qua khảo nghiệm của bí cảnh vừa cố gắng ngộ ra tiểu đạo bên trong 'Phàm chi đại đạo'
Phu thê nhất đạo.
Quân thần chi đạo.
Phụ tử chi đạo.
Nghèo khó chi đạo.
Phú quý chi đạo...
.....
Đạo thể sau khi được những 'đạo' này bồi dưỡng bắt đầu giống như hạt giống bắt đầu mọc lên mầm non, Trần Minh Quân chỉ cảm thấy toàn thân một trận cảm giác thư sướng, tinh thần sảng khoái giống như mình vừa đột phá một cái cực hạn nào đó của cơ thể đem đến khắp thân thể nhận được tẩm bổ.
Từ bên ngoài nhìn xem sẽ thấy được toàn thân hắn được một mảnh sương mù bao phủ, trong sương mù lấp lóe lên điểm điểm đốm sáng tựa như giữa bầu trời đêm từng khỏa tinh thần được thắp sáng.
Đợi quá trình này kết thúc, trong lúc giơ tay nhấc chân tự thân hắn cũng cảm nhận được trên người mình càng toát ra một cỗ phiêu miểu thoát trần khí chất, càng giống như thần tiên hạ phàm trần.
“ Đạo thể thực sự quá kỳ diệu! Trải qua lần này thăng cấp từ Nhập Môn lên đến Tiểu Thành Viên Mãn ta cảm giác nhục thân lực lượng tăng lên mấy chục lần, còn có ta giống như........càng thêm thông minh?”
Đưa ra kết luận này, chính hắn cũng khó hiểu bản thân mình tại sao cảm giác IQ tăng lên đây?
Sự tăng lên này rất khó diễn tả, cũng rất khó giải thích.
Lúc này, Lê Ngọc Anh mày phượng khẽ nhúc nhích sau đó một đôi mắt đẹp cũng từ từ mở ra. Nhìn xem quang cảnh trước mắt, nàng yên lặng không nói gì nhưng trong đôi mắt đã mất đi mấy phần ngây thơ của một thiếu nữ mười tám tuổi mà thay vào đó là sự trưởng thành, điềm tĩnh, trầm lặng.
Bất quá, đó là khi chưa nhìn đến Trần Minh Quân đang đứng ở bên cạnh thôi!
Đến khi nhìn xem hắn, trong lòng nàng nhịn không được khắp khuôn mặt đẹp được tô lên một màu đỏ bừng, trong lòng cảm xúc phức tạp. Không biết bởi vì nhớ đến trong bí cảnh hắn chiếm tiện nghi của nàng, hay bởi vì hắn dám chết trước nàng khiến cho trong lòng dâng lên một loại xúc động muốn đánh hắn.
Triệu hồi ra trường đao, tức giận quát: “ Em rể thối! Nạp mạng đi!”
Trần Minh Quân thấy nàng như vậy thì bật cười, vừa chạy vừa la lên: “Bớ người ta! Ở đây có nương tử đòi giết chồng! “
“ Người nào là nương tử của ngươi!!!”