Thiên Mệnh Chiến

Chương 8: Chương 8: Cặp đôi phế vật




Sáng sớm ngày thứ năm, Trần Minh Quân tỉnh dậy thử cử động một chút phát hiện thương thế của mình đã tốt hơn rất nhiều. Mặc dù không thể hoạt động trôi chảy như bình thường nhưng cũng đã có sức lực đứng dậy, tự mình vận động, một số vết thương nhỏ đã đóng vẩy.

“Ra ngoài vận động một chút a.”

Tính đến nay hắn đã xuyên không được hơn năm ngày, phong cảnh bên ngoài một chút cũng chưa được nhìn thấy trong lòng tránh không được sự tò mò.

Mở cửa phòng ra, ánh nắng ban mai chiếu vào khiến con người ta cảm nhận được sự ấm áp sau một buổi đêm dài lạnh lẽo. Từng tiếng chim hót líu lo tựa như đang hát lên khúc nhạc chào đón mùa Xuân tới, trong vườn hoa đào đã bắt đầu nở tô điểm thêm cảnh sắc mùa Xuân, có thể nói cảnh đẹp ý vui.

Trần Minh Quân hít sâu một hơi tận hưởng bầu không khí trong lành buổi sáng sớm, cảm nhận được khắp thân thể thần thanh khí sảng, hắn vô ý thức vươn vai rướn người.

Ách! Thốn vãi chưởng!

Toàn thân truyền đến cảm giác đau đớn khiến hắn nước mắt nước mũi đều nhanh chảy ra.

“Công tử, ngươi làm gì?” Từ nơi xa đi đến, Chu lão hai tay bưng chậu đồng đôi mắt nhăn nheo hiện lên vẻ lo lắng: “Vết thương của ngươi còn chưa bình phục, ngươi chạy ra đây làm gì?”

Trần Minh Quân mỉm cười khoát khoát tay nói: “Nằm lâu như vậy, muốn muốn ra ngoài vận động một chút. Yên tâm đi, ta đã bình phục rất nhiều rồi.”

“Thế nhưng....”Mặc dù vậy Chu lão vẫn lo lắng, lời còn chưa nói đã bị Trần Minh Quân đánh gãy: “Yên tâm, tự ta có chừng mực.”

Hắn dẫn đầu đi trở lại trong phòng, dùng Chu lão mang đến khăn mặt lau mặt, vệ sinh răng miệng một hồi. Làm xong hết thảy Chu lão đã quay trở lại, trên tay Chu lão bưng lấy một mâm thức ăn, trên mâm còn có một bát thuốc.

Nhìn đến bát thuốc, Trần Minh Quân trong lòng một trận phiền muội.

Ngày đó, kể từ khi Lê Ngọc Kiều 'mượn cớ' đi tiễn nhị tỷ Lê Ngọc Anh liền mất hút, năm ngày vừa qua cũng chưa từng lại đến xem hắn.

Đợi bày tốt thức ăn lên bàn, Chu lão thu dọn khăn lau mặt cùng chậu đồng, trước khi đi nói: “Một lát nữa sẽ có nha hoàn đến dọn dẹp, công tử mời dùng cơm sáng.”

Trần Minh Quân gật gật đầu ngồi xuống trước bàn, cảm nhận được trong căn phòng chỉ còn một mình mình trong lòng có chút cô đơn, chỉ có thể tự nhủ nhiều năm sống một mình như vậy đáng lẽ nên quen rồi mới đúng.

Còn nhớ khi chưa đến mười năm tuổi, những năm tháng trước đó mỗi bữa ăn đều có cha mẹ quây quần cùng một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện, không khí vui vẻ, hạnh phúc ấm cúng.

Vào sinh nhật năm mười lăm tuổi, mẹ hắn không may tai nạn qua đời, cha hắn cũng kể từ đó không còn về nhà nữa, vợ lớn vợ nhỏ, công việc.... Chỉ còn hắn một mình sống trong ngôi biệt thự xa hoa, rộng rãi nhưng trống rỗng.

A, ta còn có lão bà nha!

Hắn mỉm cười, đem bát đũa đặt xuống liền đi ra khỏi phòng. Tính toán đây là lần thứ nhất hắn ở trong Phò Mã Phủ đi dạo cho nên rất nhanh thì lạc đường, trong lòng âm thầm chửi bậy, kiến trúc cổ đại đều do người nào thiết kế nha làm sao cái nào cũng giống mê cung một dạng,

May mắn trên đường bắt gặp một tên nha hoàn, hắn vui vẻ trong lòng vội để nha hoàn dẫn đường đến Lê Ngọc Kiều chỗ ở trong phủ. Trên đường đi hắn hết sức buồn bực, không phải nói phu thê đều ở chung phòng sao, vì sao hắn cùng Lê Ngọc Kiều lại mỗi người một nơi.

Nghe hắn thắc mắc, nha hoàn chỉ cười giải thích: “Phò mã thông cảm, đây là bệ hạ tự mình sắp xếp. Nguyên nhân bên trong nô tỳ cũng không rõ ràng.”

Trần Minh Quân nghe xong liền im lặng, cha vợ a cha vợ, ngươi cố ý sắp xếp như vậy là có ý gì, ngươi không sợ cả đời đều không có cháu ngoại để bồng bế a.

Bất quá đề cập tới vị cha vợ này hắn cũng không dám ý kiến nữa, người ta tốt xấu cũng là Đại Lê hoàng thượng, hắn dám có ý kiến khác nào ngại sống quá thọ.

Nhờ có nha hoàn dẫn đường, hắn đi không bao lâu thì đến một cái biệt viện trong phủ, bên ngoài treo tấm bảng hiệu 'Tàng Ngọc Các'

Nha hoàn bỗng nhiên đánh cái giật mình nhớ đến chuyện gì vội vàng nói: “Phò mã, quên nói với ngài sáng ngày hôm nay phu nhân không có trong phủ.”

Trần Minh Quân: “...”

Mẹ nó, làm nửa ngày vì sao ngươi không nói sớm nàng không có trong phủ?

Hắn tò mò hỏi: “Nàng đi đâu?”

Không lẽ đi hẹn hò cùng tình nhân? Không được, vì sao cảm thấy trên đầu xuất hiện một mảnh lục quang!

Nha hoàn xấu hổ đáp: “Phu nhân sáng nay có hẹn đến Thính Phong Lâu uống trà, nếu phò mã muốn đi nô tỳ có thể dẫn đường cho ngài.”

Thính Phong Lâu?

Trần Minh Quân trong lòng một trận hồi tưởng, địa phương này 'hắn' đã từng đi qua không ít lần. Nơi này chẳng phải là chỗ những cặp tình nhân hay hẹn hò ư?

Không xong! Lão tử tuổi Sửu nhưng không muốn mọc sừng!

Hắn lòng nóng như lửa đốt, vội hỏi: “Chu lão đâu?”

Chu lão một thân tu vi không phải nói đùa, phò mã phủ bây giờ thực lực cao nhất cũng là Chu lão. Muốn đi bắt gian tại trận cũng tốt, đi qua trang bức cũng được, khẳng định phải mang theo Chu lão bảo kê.

Nha hoàn bẩm báo: “Chu lão bây giờ đang trong phòng nội vụ, phò mã đi qua khẳng định có thể gặp được.”

Trần Minh Quân gật gật đầu bảo nàng dẫn đường đi phòng nội vụ. Chu lão vốn dĩ chức vụ là thiếp thân thị vệ của hắn thế nhưng phò mã phủ mới chuyển đến ở, trong phủ cũng không có người phù hợp đảm nhiệm vị trí quản gia cho nên trước mắt Chu lão liền đảm nhiệm luôn vị trí này.

....

Đại Lê Hoàng Thành là một tòa thành trì thành nguy nga tráng lệ, bên trong dân cư sinh sống đông đúc, nhà nhà lầu cao cửa rộng, người người ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, người trong thành ai nấy đều tươi cười hớn hở làm việc, kẻ buôn người bán tạo nên một khung cảnh kinh đô phồn hoa, tấp nập.

Từ phía Đông cổng thành nối thẳng đến hoàng cung, có một con đường lớn tên “Đông Hoàng Lộ”,nơi đây cảnh sắc phồn hoa, được mệnh danh một trong những con phố phồn thịnh bậc nhất kinh thành. Hai bên đường trải dài các loại quán ăn, tửu lâu, kỹ viện, trà lâu.

Trên phố có một tòa kiến trúc treo bảng hiệu “Thính Phong Lâu” cao chín tầng lầu nhìn xem thanh nhã thoát tục, toàn bộ màu sơn sử dụng là màu trắng, rất nhiều cây cột sơn đỏ trống lên cả kiến trúc, mái ngói toàn bộ đều là lưu ly màu xanh ngọc. Bên trong bài trí giản dị tự nhiên lại không khiến người cảm thấy tầm thường, tương phản lại càng khiến quan khách lâm vào một loại ảo giác bước chân vào một ngôi lầu các nơi mà tuyệt thế cường giả ẩn cư, sinh hoạt.

Lúc này, trên tầng cao nhất của Thính Phong Lâu,

Nơi đây khách nhân có chút thưa thớt bởi vì tầng này không phải người nào cũng có thể ngồi, có thể ngồi ở đây mỗi một người đều có to lớn bối cảnh, nếu như không phải cường giả cũng là con cháu danh gia, hoàng tộc con cháu.

Bên cạnh cửa sổ, có hai vị thiếu nữ xinh đẹp như cửu thiên thần nữ hạ phàm trần đang ngồi uống trà, nói chuyện. Xung quanh những bàn trà khác khách nhân đều bị các nàng thu hút ánh mắt, đặc biệt là bên trong một người áo trắng như tuyết, không màng danh lợi xinh đẹp như tiên nữ, chính là Lê Ngọc Kiều.

Một người thiếu nữ ngồi ở vị trí gần cầu thang, giọng nói tràn đầy mỉa mai nói: “Một đứa phế vật chỉ dựa vào gia cảnh cùng túi da tốt liền có thể lọt vào Đại Lê Hoàng Triều - Thập Mỹ Bảng quả thực là sự sỉ nhục.”

“Đúng vậy, ta thấy nếu như nàng sinh ra trong gia cảnh bình thường cũng chỉ có thể đi làm kỹ nữ kiếm cơm, nào có khả năng lọt vào Thập Mỹ Bảng”

“Ha ha, có túi da tốt nhưng không thể tu luyện lại thế nào, phế vật bên trong phế vật mà thôi.”

Những thiếu nữ khác lập tức hưởng ứng, trong đó một người nhếch miệng giễu cợt cười nói: “Các ngươi đừng quên a, nàng không phải vừa mới tìm được một tên phế vật không kém phu quân nha.”

Lời vừa nói ra, bên trong căn phòng liền vang lên một trận cười lớn.

Một tên thiếu nữ chua ngoa nói: “Vật tụ theo loài, phân tụ theo loại. Lấy nàng tư chất tự nhiên muốn tìm một phế vật về làm chồng để đêm đêm tụ lại thảo luận người nào đánh rắm thối hơn.”

Một người khác nói: “Ta cảm thấy bọn họ thật đẹp đôi đây, chồng phế vật mà vợ cũng phế vật. Một cặp đôi phế vật, rất đẹp đôi nha hì hì.”

Căn phòng lại lần nữa vang lên một trận cười ha ha.

....

Cạnh cửa sổ, Lê Ngọc Kiều bình thản nâng lên chén trà nhẹ nhàng lắc lắc sau đó đưa lên miệng khẽ nhấp một ngụm nhỏ giống như không nghe thấy xung quanh lời đàm tiếu.

Ngồi ở đối diện nàng, Lê Ngọc Anh lại không bình tĩnh như vậy. Nàng bây giờ sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, bộ ngực nâng lên hạ xuống, hiển nhiên bị tức giận không nhẹ.

“Câm mồm!”

Nàng đứng bật dậy, tâm niệm khẽ động, tay phải nắm lên trường đao, ánh mắt băng lãnh quét về phía toàn trường. Siêu Phàm Cảnh uy áp bạo phát đem cả căn phòng khách nhân dọa đến thở cũng không dám thở mạnh.

Lê Ngọc Anh còn định nói cái gì thế nhưng lại nghe được từ cầu thanh vị trí truyền đến một giọng nói: “Chu lão, ta rõ ràng bảo ngươi dẫn ta đến Thính Phong Lâu ngươi lại dẫn ta đến hố phân?”

Một đạo thẳng tắp thân ảnh từ dưới cầu thang đi lên dần dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người, chỉ thấy hắn mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt đẹp như đao gọt, một thân bạch y càng tôn lên vẻ bất phàm, giống như trích tiên hàng thế thiếu niên nam tử. Đi sát phía sau hắn là một người mặt mũi nhăn nheo đầu tóc bạc trắng ông lão lúc này chính đang gãi gãi đầu giống như đang tự hỏi rõ ràng dẫn công tử đến Thính Phong Lâu vì sao công tử còn mắng hắn dẫn đến nhầm nơi.

Trần Minh Quân bước lên một bậc thang cuối cùng, miệt thị ánh mắt khẽ đảo qua trong gian phòng tất cả thiếu nữ một lượt sau đó 'lẩm bẩm' nói: “A, còn tưởng đến nhầm nơi hóa ra nơi này thật là Thính Phong Lâu, bất quá làm sao chỗ này lại thả một đám chó mẹ đến sủa loạn.”

Hắn một mặt ghét bỏ lấy tay che mũi liếc mấy thiếu nữ vừa mới mở miệng nói chuyện, nói: “Các ngươi muốn ăn cờ ứt bò hay cờ ứt người ta không quản được nhưng làm ơn buổi sáng trước khi ra đường đánh răng đi, mồm các ngươi thật thối.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.