Thiên Mệnh Chiến

Chương 71: Chương 71: Chiến triệu hạo




Ánh sáng của bình minh chiếu lên mọi ngõ tòa thành cổ báo hiệu một ngày mới đã đến.

Trong một con ngõ nhỏ,

Triệu Hạo ngồi khoanh chân, dựa lưng vào tường đất, hai mắt khép hờ. Lúc này hắn đã tháo chiếc mặt nạ xuống để lộ ra một khuôn mặt tuấn tú. Đến khi ánh sáng chiếu tới khuôn mặt, hắn lười biếng vươn vai một cái khiến cho toàn thân thể liên tiếp vang lên những tiếng “ đôm đốp “

Bất chợt, giọng nói của Ngọc Long vang lên trong đầu hắn: “ Hắn tới! “

Triệu Hạo giật mình, người nào tới cơ? Nơi này là trong bí cảnh, không có người nào mà mình nhận biết cả.

Nếu như có......có lẽ cũng chỉ có Dao Dao, bất quá Dao Dao là phái nữ sao dùng từ ' hắn ' được?

Ngọc Long thấy đồ đệ của mình có lẽ vẫn đang chưa hiểu ' hắn ' ở đây ám chỉ người nào đành phải nói rõ ra: “ Trần Minh Quân đến rồi. “

Cái gì? Trần Minh Quân?

Triệu Hạo ngây người trong giây lát, thậm chí hoài nghi có phải mình nghe nhầm không.

Bây giờ bản thân mình đang ở trong lớp tường thành thứ ba, Trần Minh Quân có thể tiến vào tận đây? Lại nói, hắn làm sao biết mình ở đâu mà tìm đến?

“ Ngang!!! “

Một tiếng long ngâm vang vọng thiên địa tựa như thần long hàng thế, ngay sau đó một cỗ kinh khủng vô song Siêu Phàm cảnh khí tức không kiêng kị chút nào càn quét tứ phương mà đến.

Triệu Hạo giật mình vội vàng đi ra ngoài xem thử, khi hắn ngẩng đầu lên phát hiện trên bầu trời không biết từ đâu xuất hiện một con rồng xanh thân dài ba bốn mươi mét đang uốn lượng trên bầu trời khuấy đảo phong vân. Trên lưng của con rồng đang có một người thiếu niên quần áo màu trắng, khí chất phiêu miểu bất phàm tựa như thần tiên hạ phàm trần.

Khi nhìn rõ dung mạo của đối phương, sắc mặt hắn lộ rõ vẻ ngưng trọng. Hắn thực sự không thể nào ngờ tới chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy Trần Minh Quân đã đuổi kịp tu vi của mình, thậm chí từ khí thế đến xem còn không hề thua kém mình chút nào.

“ Phô trương thanh thế thôi. “ Cảm nhận được đồ đệ của mình lo lắng, Ngọc Long động viên nói: “ Con rồng kia bất quá là do linh khí tạo thành, còn như chân chính thắng bại phải đánh mới biết được. “

Không sai, con rồng mà Trần Minh Quân đang cưỡi xác thực do linh khí tạo ra từ Tứ Linh Trấn Thiên Đồ, Thanh Long!

Sở dĩ lựa chọn làm như vậy hắn cũng không có ý nghĩ ' trang bức ' mà chỉ đơn thuần muốn lấy tốc độ nhanh nhất tìm tới Triệu Hạo thôi. Trong Tứ Linh Trấn Thiên Đồ, luận về phương diện tốc độ không có con linh thú nào có thể sánh bằng Thanh Long. Hắn không muốn chờ đợi lâu hơn nữa, bởi vì hắn biết nếu như cho Triệu Hạo có thêm càng nhiều thời gian chỉ sợ khả năng giành chiến thắng của mình sẽ nhỏ lại.

Đối phó với con cưng của Khí Vận không phải chuyện đùa!

..............

Ở trong lớp tường thành thứ năm, Lê Ngọc Anh ngẩng đầu nhìn xem thiếu niên cưỡi rồng bay lượn trên bầu trời, một đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ rung động. Thế nhưng nàng cũng tò mò muốn biết Trần Minh Quân muốn làm gì,

Thanh thế này........ chẳng lẽ muốn đi đánh nhau?

Một nơi khác, trong lớp tường thành thứ tư, Nguyễn Tuấn cũng đang nhìn xem trên bầu trời tràng cảnh. Một đôi lông mày rậm khẽ nhíu chặt, ánh mắt khóa chặt vào thiếu niên ngồi trên lưng rồng.

Tương tự những nơi khác cũng có người ngẩng đầu lên xem, có người mặc cửu tinh cấp thế lực đồng phục, cũng có người mặc bát tinh cấp thế lực đồng phục....

Tất cả đều tò mò muốn biết Trần Minh Quân rốt cuộc định làm gì.

.............

Bên này,

Trần Minh Quân cùng Triệu Hạo bốn mắt nhìn nhau, mặc dù không người nào nói chuyện nửa câu nhưng cả hai đều biết ý đồ của đối phương.

Triệu Hạo lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một thanh kiếm to bản, không có mũi kiếm, toàn thân bao phủ một màu đen. Siêu Phàm cảnh không che đậy chút nào uy mãnh mà ra khiến cho phạm vi xung quanh mười mấy mét toàn bộ đồ, vật đều bị nghiền thành bụi phấn.

Cả hai người rốt cuộc động!

Trần Minh Quân nhảy từ trên cao xuống, tay phải chuôi nắm đao làm động tác chuẩn bị rút đao. Triệu Hạo lấy đà từ dưới đất lao lên, hai tay nắm vào chuôi của thanh kiếm to bản.

Miêu tả thì lâu mà diễn ra thì nhanh!

Hai người tựa như hai vệt sáng xuất phát từ vị trí đối lập nhau, chéo qua nhau trong tích tắc sau đó vị trí của cả hai hoán đổi cho nhau.

Gió nhẹ thổi lá xào xạc, Trần Minh Quân cùng Triệu Hạo quay lưng về phía nhau.

“ Tích....tích...”

Máu tươi xuôi theo lưỡi đao từng giọt chảy xuống, Trần Minh Quân cười nhếch miệng xoay người nhìn xem Triệu Hạo đang dùng tay bưng bít lấy vết thương bên sườn.

Lần giao thủ này Trần Minh Quân thắng!

Hắn cũng chẳng não tàn đến mức độ chờ đợi đối phương cầm máu, hai chân khẽ nhún sau đó cả thân hình tựa như một mũi tên rời khỏi dây cung bắn thẳng lên trời.

Triệu Hạo cũng không phải thuộc dạng lớn lên trong gấm vóc lụa là, bình hoa. Cho nên ngay cả khi vết thương vẫn còn đang rỉ máu hắn vẫn như cũ tập trung vào trận chiến này. Nhìn thấy Trần Minh Quân lại một lần nữa lao đến, hắn cũng không sợ.

Cả hai bắt đầu chân chính giao chiến, chỉ trong vòng vài chục giây vậy mà giao thủ liên tiếp gần một trăm chiêu. Nhưng Trần Minh Quân tốc độ ra đòn quá nhanh khiến cho Triệu Hạo liên tiếp phải ở vào thế phòng thủ, lại thêm thanh kiếm to bản này trọng lượng thực sự quá nặng khiến cho hắn có chút luống cuống.

Trần Minh Quân đem toàn bộ thu hết vào mắt, âm thầm cười lạnh.

Cho ngươi đú đởn học đòi Tiêu idol, sử dụng ' Huyền Trọng Thước '.

Mặc dù thanh kiếm to bản mà Triệu Hạo đang sử dụng cũng không phải là ' Huyền Trọng Thước ' nhưng thông qua biểu lộ của hắn, Trần Minh Quân đoán cả hai thanh kiếm này có thiết lập tương tự nhau, cho nên kích thước không thể nào nhẹ được.

Sử dụng binh khí dạng này chỉ chiếm được ưu thế khi gặp phải kẻ địch có tốc độ chậm hơn chính mình hoặc là não.....bị hỏng cho ngươi chém, đối đầu trực diện.

Còn như gặp phải Trần Minh Quân, luận về tốc độ....trải qua chín trăm chín mươi chín lần luyện thể nhục thân đã viễn siêu Triệu Hạo không biết bao nhiêu lần. Dẫn đến về các loại phương diện như tốc độ, sức mạnh....... hắn đã hơn hẳn Triệu Hạo.

Kết hợp thêm việc Triệu Hạo bị trọng lượng của thanh kiếm to bản kia kìm hãm.....

Muốn so tốc độ xuất chiêu với Trần Minh Quân?

Khó lắm!

Hai người liên tiếp giao thủ một hồi rốt cuộc tách ra, trên người Triệu Hạo lúc này đã xuất hiện lít nha lít nhít vết thương do đao của Trần Minh Quân tạo thành. Còn như Trần Minh Quân, hắn vẫn như cũ một bộ quần áo trắng lành lặn, tay áo bồng bềnh theo gió, trên người không thiếu đi một sợi chỉ.

Chênh lệch giữa hai người đã được thể hiện rõ ràng tại đây, mặc dù cảnh giới ngang nhau nhưng tốc độ Triệu Hạo hoàn toàn rơi vào hạ phong!

“ Làm sao có thể như vậy? “ Triệu Hạo nhìn xem Trần Minh Quân trên người không nhiễm một giọt máu, nội tâm gầm thét: “ Không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng! “

Ngọc Long thở dài nói: “ Trên đời này không có gì là không có khả năng cả! Đồ nhi, tốc độ xuất chiêu của ngươi kém hắn nhiều lắm cho nên đừng đánh cận chiến nữa. “

Trong lòng hắn cũng cảm khái mãi không thôi, chỉ mấy tháng trước gặp tên tiểu tử kia đối phương bất quá Khai Mạch cũng không đến vậy mà bây giờ không chỉ đã Siêu Phàm lại nghiền ép đồ nhi của mình về phương diện tốc độ.

Aizzzz.......! Xuyên Không Giả thủ đoạn thật sự thông thiên a!

Triệu Hạo mặc dù không cam lòng thừa nhận mình thua kém đối phương thế nhưng não hắn còn hoạt động tốt lắm, không bị ' chập ' đến mức tiếp tục so kèo đánh gần. Thế là hắn bắt đầu lên kế hoạch tấn công từ xa, Siêu Phàm cảnh cũng không phải cảnh giới đánh cận chiến nha. Đã đến được cảnh giới này, linh khí ngoại phóng, đứng từ xa tung chiêu.

Suy nghĩ thì thế nhưng thực tế nào dễ dàng đến vậy!

Triệu Hạo não không ' chập ', não bộ của Trần Minh Quân lại càng bình thường, không có vấn đề.

Hắn bước ra một bước, tại nơi bàn chân đặt xuống linh khí hội tụ thành một bông hoa sen tím. Khi hoa sen hoàn hảo thành hình, thân hình hắn đã biến mất ở nguyên chỗ, một lần nữa xuất hiện đã là mấy mét.

Bộ bộ sinh liên!

Vô tận tiến hóa phẩm cấp bộ pháp!

Một trong những tuyệt học mà Trần Minh Quân tự tay sáng tác ( tất nhiên là trong truyện hắn viết)!

Môn bộ pháp này, không chỉ tốc độ kinh người mà còn có nhiều công dụng lắm.

Cho đến khi hắn bước ra bước thứ ba, khoảng cách Triệu Hạo đã ngày càng gần. Triệu Hạo nhìn xem Trần Minh Quân lại giết tới, vội vàng nên cũng chẳng quan tâm đối phương dùng cách nào mà ngay lập tức vận dụng lên bộ pháp có phẩm cấp cao nhất mà sư tôn truyền cho mình bỏ chạy.

Hắn muốn đánh từ xa, tự nhiên không thể để cho Trần Minh Quân áp sát được. Chỉ có Ngọc Long lúc này đủ sự bình tĩnh phân tích xem Trần Minh Quân sử dụng bộ pháp gì mà lại có thể nhanh được đến như vậy.

Đáng tiếc hắn suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được, giống như môn bộ pháp này trong quá khứ chưa từng xuất hiện tại Côn Lôn giới. Không! Thậm chí cả phương vũ trụ này có lẽ cũng chưa từng xuất hiện dù chỉ một lần. Nếu không lấy hắn nhiều năm ngao du vũ trụ, tìm tòi, nghiên cứu công pháp làm sao lại chưa từng đọc qua tin tức có liên quan.

Trần Minh Quân thấy Triệu Hạo bỏ chạy cũng không quá ngạc nhiên, ' đánh gần không lại thì đánh xa ' loại logic này không quá hiếm lạ.

Thế nhưng, muốn đánh xa?

Hắn cười cười, sau lưng linh khí hội tụ dần dần hình thành một bức tranh, trong tranh Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước bạo phát đinh tai nhức óc tiếng gầm rú.

“ Quyền làm chủ của trận đấu này không phải do ngươi nắm giữ! “ Trần Minh Quân nói khẽ, sau đó Thanh Long từ trong Tứ Linh Trấn Thiên Đồ gào thét mà ra

“ Ngang!!! “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.