Thiên Mệnh Chiến

Chương 132: Chương 132: Hạ Màn (1)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“ Báo! Bẩm báo đại nhân, Trần Minh Quân dẫn theo hai mươi vạn quân sĩ tiến vào chợ đen. “

Người kia cau mày, hỏi: “ Hắn dẫn quân đến chợ đen làm gì? “

Thuộc hạ của hắn trả lời: “ Không biết. “

“ Sau khi tiến vào chợ đen, hắn dẫn theo binh sĩ đi tới một quán ăn, bao lại toàn bộ nói cái gì mà mở tiệc khao quân. “

Người kia nghe xong, thở phào một hơi, giận mắng: “ Có mỗi thế thôi mà cũng loạn hết cả lên, ngày thường ta dạy các ngươi thế nào? Gặp chuyện phải bình tĩnh! “

Tê thuộc hạ nghe vậy, trong lòng không phục, chẳng phải chính mồm ngài hạ lệnh phải đem nhất cử nhất động của Trần Minh Quân báo lại sao?

Nhưng mặc cho trong lòng hàng vạn cái không phục, thân là thuộc hạ, một tên lính quèn hắn cũng chỉ có thể ngậm miệng lại lui ra bên ngoài.

Cửa phòng đóng lại, người kia nâng lên chén trà uống một hơi cạn sạch, tức giận nói: “ Đám thuộc hạ này nuôi quả thật tốn cơm tốn gạo. “

Vừa nói xong, lại có tên thuộc hạ khác chạy vào bẩm báo: “ Báo! Bẩm báo đại nhân, Trần Minh Quân lấy lý do không hợp khẩu vị lại đổi một quán ăn khác. “

Người kia: “.... “

Chuyện này cũng chạy đến bẩm báo?

Mẹ nó! Quả là lãng phí cơm gạo!

Để tránh tiếp tục nhận những tin báo nhảm nhí, hắn ra mệnh lệnh: “ Trừ những chuyện trọng yếu ra, còn lại không cần báo cáo. Nếu như còn báo cáo mấy thứ nhảm nhí nữa, tháng này ông đây trừ hết lương của các ngươi. “ ( Truyện xuất bản chính thức trên web vtruyen.com)

Mệnh lệnh này vừa ra khiến cho cả đám thuộc hạ hoang mang, bọn họ bắt đầu không biết như thế nào là nhảm nhí, như thế nào là quan trọng.

Bời vì trước đây, quản lý nói những hành động của Trần Minh Quân đều là quan trọng, bây giờ lại kêu thành nhảm nhí.

Một tên thuộc hạ thông minh nhất cả hội đề xuất: “ Trần Minh Quân đi tới đâu, làm gì chúng ta không cần bẩm báo nữa. Đợi khi nào quan binh đến nơi này bẩm báo cũng chưa muộn. “

Những tên khác cũng tán thành gật đầu, một tháng lương bọn hắn cũng không muốn mất đi vì lý do nhảm nhí.

............

( Truyện xuất bản chính thức trên web vtruyen.com)

Trong căn phòng, người kia chắp hai tay sau lưng, đi đi lại lại.

Hiên Viên Chiến Thiên nhìn đến hoa hết cả mắt, mở miệng đề xuất: “ Hay là ta cứ trốn đi, đợi thằng khốn kia rời khỏi địa bàn chợ đen lại đi ra cũng được. “

Người kia nghe vậy khẽ gật đầu: “ Làm thế cũng được. “

Thực ra thì hắn cũng chẳng sợ Trần Minh Quân phát hiện ra Hiên Viên Chiến Thiên được giấu ở nơi này bởi vì lấy cảnh giới của hắn, muốn giết chết Trần Minh Quân chỉ cần một đầu ngón tay. Nhưng sản nghiệp nơi này là do hắn vất vả nhiều năm mới gây dựng được, nếu như giết Trần Minh Quân, động chạm đến triều đình Đại Lê.

Hội đấu giá này chỉ sợ khó lòng giữ được.

Hiên Viên Chiến Thiên đem theo bát chân gà, dưới sự chỉ dẫn của một tên thuộc hạ rất nhanh thì đi đến căn phòng bí mật được thiết kế nằm sâu dưới lòng đất. Lần trước cũng nhờ có căn phòng này mà quân sĩ đến lục soát không cách nào phát hiện được hắn.

Nhận được tin báo Hiên Viên Chiến Thiên đã vào phòng bí mật, tên quản lý cũng yên tâm hơn rất nhiều. Hắn ngồi phịch xuống ghế tựa, nâng lên chén trà, nhìn nước trà lâm vào trong trầm tư.

Phải rồi, việc gì phải lo nghĩ nhiều. Chẳng phải hôm qua quân lính đã đến lục soát nhưng không tìm được dấu vết nào sao?

Giờ này chắc báo cáo cũng đã đến tay thằng oắt con Trần Minh Quân rồi, có lẽ hắn chỉ dẫn binh lính đến chợ đen dạo chơi thôi. Ta cần gì phải lo lắng.

Nghĩ như vậy, tâm trạng của hắn ổn định hơn rất nhiều, kết hợp thêm việc Hiên Viên Chiến Thiên đã vào căn phòng bí mật hắn lại càng an tâm.

Nhấp một ngụm nước trà, vẻ mặt tràn đầy vẻ thưởng thức.

Trà ngon!

Nhưng chẳng hiểu vì lý do gì, trong lòng của hắn vẫn không thể bình tĩnh được, cứ như đang báo trước điềm gở sẽ đến.

“ Cốc cốc “

Tiếng gõ cửa vang lên, tên quản lý nhíu mày hỏi: “ Có chuyện gì? “

Từ bên ngoài truyền vào tiếng của một tên thuộc hạ: “ Bẩm báo đại nhân, Trần Minh Quân dẫn theo hai mươi vạn quân đem toàn bộ hội đấu giá của chúng ta bao vây. “

Người quản lý nghe vậy, vội đứng lên, đập bàn tức giận mắng: “ Chuyện quan trọng như thế, sao các ngươi bây giờ mới báo? “

Tên thuộc hạ kia: “.... “

Chẳng phải chính miệng ngài nói, chuyện nhảm nhí thì đừng báo cáo sao?

Đồng thời trong lòng hắn có khổ nhưng cũng không biết kêu như thế nào, vì Trần Minh Quân thực sự bẻ lái quá ảo. Một phút trước còn dẫn theo quân lính đến tiệm đối diện mua đồ, một phút sau hạ lệnh bao vây hội đấu giá....

Hắn thật lòng hoài nghi Trần Minh Quân thân phận thật sự là một tên đua ngựa, bẻ lái quá khét.

“ Ta đã biết! “ Người quản lý lấy lại tinh thần đáp.

Hiên Viên Chiến Thiên đã đến căn phòng bí mật, Trần Minh Quân đích thân tới lại thế nào?

Cố gắng chỉnh lý lại tâm trạng thường ngày, hắn đẩy cửa đi ra, dẫn theo một đám thuộc hạ xuống dưới tiếp đón.

.........

Bên ngoài hội đấu giá, Trần Minh Quân cũng ung dung tự mình lấy ra một cái ghế dựa, ngồi uống trà chờ đợi. Nhìn bộ dạng này của hắn, người đi đường đều tưởng rằng hắn đến đây ngắm cảnh.

“ Quân gia từ xa đến, thảo dân không kịp thời tiếp đón xin ngài chớ trách. “

Người quản lý bóng người chưa thấy, tiếng nói đã vang lên.

Trần Minh Quân mỉm cười nói: “ Ta đến đột ngột, các hạ không cần khách khí. “

Cũng không lâu sau, tên quản lý hội đấu giá dẫn theo một đám thuộc hạ đi ra nghênh đón.

Hắn lễ phép nói: “ Không biết đại nhân đến tệ quán có chuyện gì không? “

Trần Minh Quân quan sát người này, quả đúng là người mà hắn trông thấy lần trước, lúc làm giao dịch với Long Thiên Vấn.

Cười như không cười nói: “ Ta phụng lệnh đến bắt người. “ ( Truyện xuất bản chính thức trên web vtruyen.com)

Tên quản lý nghe vậy, trong lòng chẳng hiểu sao cảm thấy lộp bộp nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “ Bắt người? Bắt ai? Xin hỏi đại nhân có mang theo lệnh bắt người? “

Trần Minh Quân thầm mắng tên này quả thật là cáo già, trụ trì của miếu Hoang Sơn so với tên này còn non lắm.

“ Ngươi muốn lệnh bắt người? “

Tên quản lý hội đấu giá đáp: “ Dựa theo luật lệ Đại Lê ta, muốn khám xét, muốn bắt người đều cần có lệnh của quan phủ hoặc triều đình. “

Trần Minh Quân gật đầu: “ Được, vậy ngươi nghe cho kĩ. “

Quan phủ của thành này, hắn chưa gặp qua, ngay cả lão thành chủ mặt mũi thế nào hắn còn không biết nói gì đến lệnh. Nhưng mà có một người hắn gặp qua a.

“ Nghe kĩ? “ Người quản lý đầy mặt đều là dấu hỏi chấm, lệnh bắt người hay khám xét xưa nay chẳng phải đều dưới dạng công văn sao? Tại sao lại là nghe mà không phải đọc?

Chỉ thấy Trần Minh Quân lấy ra một lá linh phù màu vàng óng, toàn thân tản mát ra ánh sáng bảy màu. Linh phù vừa ra, thiên địa biến sắc, đạo vận vốn mờ mịt bỗng nhiên trở nên rõ ràng khiến cho không ít người nhìn chăm chú vào tấm linh phù này bất ngờ rơi vào đốn ngộ, cảnh giới tinh tiến.

Quang mang của lá linh phù càng lúc càng thịnh, cho đến khi trở nên chói mắt.

“ Kẻ nào dám làm hại con gái trẫm? “

Một thanh âm uy nghiêm vang vọng khắp cả tiểu thế giới này, hoàng uy cuồn cuộn khiến cho toàn bộ dân chúng trong chợ đen sinh lòng sợ hãi, bất luận cảnh giới cao hay thấp đều quỳ rạp xuống đất. Ngay cả Trần Minh Quân cũng bị cỗ uy áp khủng bố này đè nén, ghế gỗ vỡ vụn làm cho hắn ngã ngửa ra đằng sau.

Trên bầu trời đen tối của tiểu thế giới chợ đen, một bóng người khổng lồ màu vàng óng xuất hiện. Trên thân mặc cửu cửu chí tôn hoàng bào, đầu đội vương miện, không phải hoàng thượng của Đại Lê thì là ai.

“ Tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! “ ( Truyện xuất bản chính thức trên web vtruyen.com)

“ Ừm? “ Hoàng thượng Đê Lê có chút nghi hoặc, nhìn xuống bên dưới nhưng chẳng thấy bóng dáng đứa con gái bảo bối của mình đâu cả. Trong lòng tự hỏi, nếu không phải Lê Ngọc Anh gặp nguy hiểm thì kích hoạt linh phù phong ấn một sợi linh hồn của hắn làm gì?

Đúng lúc, tiếng của Trần Minh Quân vang lên: “ Hoàng thượng! Thần phụng mệnh điều tra gian tế của Bắc Di ấn náu trong thành Thạch Sơn đến nay đã tìm được nhưng đối phương yêu cầu có lệnh bắt người. Thần không có cách nào khác chỉ đành thỉnh hoàng thượng tại chỗ ban chỉ. “

Hoàng thượng của Đại Lê khẽ nhíu mày, hóa ra là thằng nhãi con này kích hoạt linh phù chứ không phải Lê Ngọc Anh.

Mà khoan! Sao linh phù ta đưa cho con gái bảo bối lại nằm trong tay thằng này?

Bất quá bây giờ phía dưới còn nhiều dân chúng, hắn cũng không tiện hỏi chuyện riêng cho nên mở miệng hỏi: “ Chỉ vì chuyện này? “

Trần Minh Quân ngượng ngùng đáp: “ Vâng. “

Hoàng thượng Đại Lê không vui nói: “ Bắt gian tế, trong Đại Lê luật điều thứ ba mươi sáu khoản thứ nhất: Vây bắt gian tế có thể tiền trảm hậu tấu, chỉ cần thu thập đủ bằng chứng. “

Trần Minh Quân: “... “

Hoàng thượng Đại Lê phẩy tay nói: “ Thế nhé, trẫm đang bận. “

Dứt lời, thân hình cũng biến mất.

Trần Minh Quân: “... “

Dân chúng: “... “

.........

Trong hoàng cung, hoàng thượng của Đại Lê lật bàn, tức giận mắng: “ Thằng nhãi này làm trẫm mất hết mặt mũi. Đợi hắn trở về phải bắt chép phạt luật lệ của Đại Lê ba ngàn lần mới được! Chép cho đến khi nào thuộc thì thôi! “

Nhớ lại mình vừa xuất hiện đã hô khẩu hiệu bảo kê, mặt mo đỏ lên.

Mẹ nó! Thật sự quá mất mặt! ( Truyện xuất bản chính thức trên web vtruyen.com)

..............

Trần Minh Quân lấy lại tinh thần, hạ lệnh: “ Đem tất cả người của hội đấu giá này bắt lại! “

Tên quản lý của hội đấu giá không phục nói: “ Ngài dựa vào đâu làm như vậy? “

Trần Minh Quân cười lạnh, lấy ra hai khối lưu ảnh ngọc và bốn, năm viên ngọc đưa tin nói: “ Bên trong có cả hình ảnh làm bằng chứng lẫn lời khai của Hiên Viên Chiến Thiên. “

“ Đem tất cả bắt lại, giải về điều tra! “

Người quản lý nghe Trần Minh Quân nói thế, ngớ người ra, ngoảnh đầu nhìn về phía hội đấu giá.

Thì ra là như vậy!

Nguyên lai tất cả bọn hắn đều bị Trần Minh Quân và Hiên Viên Chiến Thiên phối hợp lừa gạt.

“ Ha ha ha ha...... “ Hắn ngửa mặt lên trời cười to, quát: “ Muốn bắt ta? Thằng nhãi con nhà ngươi đang nằm mơ sao? “

Lời vừa dứt, Độ Kiếp Sơ Kỳ tu vi triệt để bành trướng mà ra đem mấy tòa kiến trúc xung quanh san thành bình địa, hai mươi vạn quân lính không kịp trở tay cũng bị khí lãng đánh bay.

*********

Sắp kết thúc giải rồi, hy vọng mọi người ủng hộ nhiều hơn! Nếu thấy hay thì giới thiệu bạn mình vào đọc. Chân thành cảm tạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.