Trở về phủ phò mã, Trần Minh Quân thẳng một mạch chạy đến phòng của mình, đóng cửa lại bắt đầu tiếp tục tu luyện. Hắn đã không kịp chờ đợi ngày mình có thể mạnh lên, cho dù không phải bật hack ngay lập tức đạt tới cảnh giới giống như lão cha vợ nhưng chí ít trong khoảng thời gian ngắn cũng có thể đạt được Khai Mạch Cảnh.
Đây là mục tiêu trước mắt của hắn, còn như Dưỡng Khí Cảnh hay Siêu Phàm Cảnh hắn bây giờ còn chưa tìm tòi xem làm cách nào đột phá. May mắn Luyện Khí Cảnh tại phương thế giới này giống với 'Luyện Khí Cảnh' trong mấy cuốn tiểu thuyết hắn viết giống nhau, nếu như hắn suy đoán không sai thì Khai Mạch Cảnh cũng vậy.
Hiện giờ hắn cảm thấy bản thân có chút yếu kém so với những thiếu niên thiếu nữ cùng thế hệ, tỉ như chị vợ Lê Ngọc Anh thậm chí nhỏ hơn hắn hai tuổi vậy mà đã Siêu Phàm Cảnh. Lúc trước ở trong quán trà cùng với hắn nảy sinh mâu thuẫn hai vị thiếu nữ Lưu Phượng Vy và Phùng Oanh cảnh giới đều đã Đỉnh Phong Đệ Nhị Trọng.
Không thể không nói đứng ở vị trí cao mới biết trên cao lạnh, người khác điểm xuất phát đều ở một vùng nông thôn, một cái yếu kém quận quốc. Còn hắn vừa mới bắt đầu đã bị đặt tại trốn phồn hoa, thiên tài lớp lớp Đại Lê Hoàng Triều cho nên mọi quy chuẩn đánh giá đều so với người khác càng phải cao hơn.
Càng nghĩ trong lòng hắn ngọn lửa nhiệt huyết càng cháy hừng hực, hắn bây giờ cũng bắt đầu sinh ra suy nghĩ muốn mạnh lên, không còn giống như lúc vừa mới xuyên không chỉ muốn an ổn sống hưởng thụ qua ngày.
......
Đại Lê Hoàng Cung, bên trong Ngự Thư Phòng lúc này ngoại trừ Hoàng Thượng ra còn ba người khác. Cả ba người quỳ một chân xuống, khom người, đầu cúi thấp. Bên trong ba người có một thiếu nữ xinh đẹp, trên người nàng mặc một bộ quần áo dài màu đỏ, bên ngoài khoác lên hoàng kim chiến giáp, không phải Lê Ngọc Anh thì là ai.
Còn lại hai người,
Một người thiếu niên khôi ngô tuấn tú, mặc một bộ quần áo màu trắng, bên ngoài khoác lên mình trắng như tuyết chiến giáp, hai bên đầu vai có hình đầu hổ sinh động như thật.
Người còn lại tuổi tác đã ngoài ba mươi tuổi, hắn mặt vuông chữ điền, lưng hùm vai gấu, thân hình vạm vỡ, hai tay để trần. Mặc trên người một bộ chiến giáp màu đất nung bao phủ lên lớp quần áo màu nâu bên trong.
Đại Lê Hoàng Thượng lật xem cổ thư, nhàn nhã ung dung hỏi: “Các ngươi đối với thánh chỉ của trẫm có ý kiến?”
Lê Ngọc Anh vội vàng nói: “Nhi thần không dám, chỉ là phụ hoàng để cho Trần Minh Quân làm chủ tướng phụ trách lần này dẫn quân đi Thạch Sơn Thành, ta cảm thấy rất không thỏa đáng,“
Đại Lê Hoàng Thượng hỏi: “Vì sao không thỏa đáng?”
Lê Ngọc Anh trả lời: “Khởi bẩm phụ hoàng, Trần Minh Quân người này bất học vô thuật lại chưa từng cầm quân đánh trận chỉ sợ để cho hắn làm chủ tướng lần này chỉ sợ quân ta lành ít dữ nhiều. Xin phụ hoàng minh xét!”
Hai vị tướng quân trẻ tuổi khác cũng đồng thanh hô to: “Xin bệ hạ minh xét!!”
Đối với ba người kiến nghị, Đại Lê Hoàng Thượng không để ý chút nào nâng lên ly trà khẽ nhấp, ung dung lật trang sách hỏi: “Các ngươi đa dạy trẫm làm việc?”
Lê Ngọc Anh cắn cắn môi đỏ không cam lòng nói: “Nhi thần không dám!”
Hai tướng quân cũng vội vàng nói: “Thần, không dám!”
Đại Lê Hoàng Thượng nhìn cũng không nhìn bọn hắn, ung dung hỏi: “Nếu đã không dám vậy các ngươi kéo nhau đến đây làm gì? Ngắm trẫm đọc sách?”
Hai viên tướng quân trẻ tuổi: “...”
Lê Ngọc Anh lâu dài tiếp xúc phụ hoàng cho nên tự mình hiểu rõ lão cha đang hạ lệnh tiễn khách, nàng hai nắm tay siết chặt lại không nói thêm lời nào. Nàng vạn phần không hiểu phụ hoàng của mình ngày bình thường anh minh quyết đoán, chưa từng phạm phải sai lầm nào vì sao ngày hôm nay lại đưa ra một cái quyết định mà bất cứ ai đều đã biết trước kết quả.
Để một người chưa từng cầm quân ra trận làm chủ tướng đã định trước kết cục thất bại, huống hồ lại còn là Trần Minh Quân, một kẻ từ nhỏ đến lớn không chịu học hành gì cả suốt ngày chỉ biết ăn chơi hưởng thụ. Nàng suy đi nghĩ lại vẫn không tài nào hiểu nổi quyết định này của phụ hoàng, không lẽ phụ hoàng muốn thừa cơ hội đem em rể diệt trừ.
Chiến trường vốn là nơi đao kiếm vô tình, thân làm người chủ tướng trong quân nắm giữ vai trò quan trọng nhất sẽ luôn luôn đứng ở tiền tuyến chỉ huy quân đội đồng thời cũng là người bị cung thủ quân địch nhớ thương nhiều nhất.....
Bất quá suy nghĩ một hồi nàng đem loại khả năng này gạt bỏ, nguyên nhân cũng rất đơn giản, nếu như phụ hoàng muốn diệt trừ em rể chỉ cần phái mấy tên sát thủ đi ám sát là được cần gì phải phiền phức như vậy.
Mặc dù nàng không thể đoán ra bên trong dụng ý thế nhưng vẫn cắn răng kiên trì nói: “Phụ hoàng, nhi thần nghe đạt được tin tình báo nói rằng lần này đại quân Bắc di do một vị tướng tài mới nổi làm chủ tướng. Nhi thần nghe nói người này luận về tu vi lẫn tài cầm quần đánh trận so với nhi thần chỉ hơn không kém. Cuối năm vừa rồi hắn xuất lĩnh năm mươi vạn đại quân chỉ trong vòng thời gian chưa đến một tháng đã công phá liên tiếp ba tòa thành trì của Đại Lý. Nếu như lần này chúng ta chủ quan, nhi thần chỉ sợ Thạch Sơn Thành....”
Lời còn chưa nói hết đã bị Đại Lê Hoàng Thượng cắt ngang: “Không sao, mất rồi vẫn có thể chiếm lại.”
Lê Ngọc Anh: “....”
Đại Lê Hoàng Thượng đem cổ thư khép lại, ánh mắt nhìn về phía hai viên tướng quân trẻ tuổi nói: “Hai người các ngươi lui đi, Ngọc Anh lưu lại.”
“ Vâng “ Hai viên trướng quân trẻ tuổi đứng lên khom người sau đó lui đi ra ngoài.
Đợi cánh cửa Ngự Thư Phòng khép lại, Đại Lê Hoàng Thượng chỉ chỉ cái ghế bên cạnh nói: “Đến đây ngồi đi.”
Lê Ngọc Anh nhìn xem nơi này đã không có người ngoài, nàng đứng lên đi đến ngồi xuống bên cạnh Đại Lê Hoàng Thượng, cái miệng nhỏ phồng lên bất mãn nói: “Phụ hoàng, ngươi rốt cuộc có âm mưu gì?”
Cảnh tượng này nếu như bị người ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ trợn mắt hốc mồm, vừa rồi còn nghiêm trang nhị công chúa đi đâu rồi làm sao biến thành tiểu nữ nhi nũng nịu giận dỗi?
Đại Lê Hoàng Thường không tức giận chút nào, ngược lại cười cười vươn tay đem nàng cái má cưng chiều nhéo nhéo: “Ngươi nha, đều đã lớn bằng chừng này rồi còn bày ra một dạng này đến bắt nạt phụ hoàng ngươi.”
Lê Ngọc Anh le lưỡi nghịch ngợm nói: “Xì, ai bảo phụ hoàng trước tiên bắt nạt con gái.”
Đại Lê Hoàng Thượng thu lại cánh tay cười mắng: “Ta có khi nào bắt nạt được ngươi a? Ngươi từ nhỏ tới lớn đều đem phụ hoàng bắt nạt thảm.”
Nghe được câu nói này, Lê Ngọc Anh cười hì hì nói: “Ai bảo ngài là cha ta, ngài phải chịu đựng.”
Đại Lê Hoàng Thượng tìm không được lý do phản bác chỉ đành cười cười đem cổ thư một lần nữa cầm lên mở ra đọc. Lê Ngọc Anh thấy vậy bất mãn nói: “Phụ hoàng lưu ta lại làm gì nha? Ngắm ngài đọc sách? Con gái không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy.'
Đại Lê Hoàng Thượng ung dung nói: “Không phải ngươi đối với thánh chỉ của trẫm rất có ý kiến sao?”
Lê Ngọc Anh gật gật đầu: “Đúng vậy, để cho em rể làm chủ tướng quả thực không ổn một chút nào.”
Đại Lê Hoàng Thượng cũng không giải thích mà chỉ hỏi: “Ngươi từng nghe nói qua Thiên Mệnh Chiến?”
Nghe được “Thiên Mệnh Chiến” ba chữ này Lê Ngọc Anh khẽ giật mình, suy nghĩ một chút nàng trả lời: “Ngày trước từng tại hoàng gia thư viện xem qua một chút tài liệu ghi chép đến sự kiện này.”
Đại Lê Hoàng Thượng khẽ gật đầu nói: “Một tuần trước trẫm xem tinh tượng thấy Thiên Mệnh Tinh đã một lần nữa sáng lên.”
Lê Ngọc Anh vội vàng hỏi: “Một tuần trước? Phụ hoàng, ngài chắc chắn?”
Đại Lê Hoàng Thượng gật đầu đáp: “Ta đã tính qua một quẻ, quẻ tượng báo Đại Lê sắp tới sẽ có liên hệ gần gũi với Thiên Mệnh Chiến lần này. Đặc biệt có sự liên quan chặt chẽ đến Đại Lê hoàng tộc.”
Hắn ánh mắt nhìn về phương hướng Phò Mã Phủ ý vị sâu xa nói: “Cho nên hắn rất có thể hiện tại đã không phải là hắn.”