Thiên Mệnh Chiến

Chương 205: Chương 205: Lý Gia Nổi Sóng Ngầm




Ma Quân vì tập thể dục cả đêm cho nên tinh thần có chút uể oải, nhưng hắn vẫn không dùng Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh để khôi phục bởi vì hắn nghĩ rằng khi còn những cảm giác này mình vẫn còn đang sống như một người bình thường.

Người khác tu luyện là để loại những thứ khiến mình cảm thấy khó chịu và phiền phức.

Có lẽ trên phương diện này, hắn khác người.

Với lại chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào cũng khôi phục lại được thôi.

Tiểu Quế Tử đi ngang qua, trông thấy bộ dạng này của Ma Quân liền chạy đến hỏi thăm: “ Người huynh đệ, ngươi thế nào? Đêm qua ngươi ngủ không ngon? “

Ma Quân rất muốn nói “ Không phải không ngủ ngon mà là không được ngủ a “ nhưng cân nhắc đến Tiểu Quế Tử là một kẻ nhiều chuyện, hắn vẫn tìm đại một lý do: “ A, cũng không có gì nghiêm trọng, chẳng qua luyện công quá đà nên hơi mệt thôi. “

Tiểu Quế Tử nghĩ thấy cũng đúng, Ma Quân đã là Siêu Phàm Cảnh rồi còn cần gì phải ngủ.

Hắn nguyên nhủ: “ Ta biết ngươi rất chăm chỉ nhưng cũng không nên tu luyện quá sức cẩn thận ảnh hưởng đến sức khỏe. “

“ Nghe nói, tu luyện cần phải làm từng bước một, không thể quá vội vàng. “

Ma Quân thấy tên này đã bắt đầu ' bật máy phát ' liền vội vàng viện cớ bỏ chạy: “ Hôm nay ta phải gia nhập đội ngũ đi tuần, thấy những người khác bảo đội trưởng rất nghiêm khắc. “

“ Tiểu Quế Tử, ta đi trước đây, tan làm lại gặp. “

........... truyện xuyên nhanh

Khi Ma Quân đến điểm tập hợp, hắn phát hiện hôm nay nhị công tử của Lý gia cũng đến.

Người này thân hình cao ráo, khuôn mặt điển trai, từ cách ăn mặc cho đến cử chỉ đều nho nhã lịch thiệp, rất có bộ dáng của một vị công tử ca.

Ma Quân vừa đến gần thì tình cờ nghe đám người đang trò chuyện.

“ Nhị công tử, hoa khôi của Vĩnh Xuân Viện thế nào? Có giống như trong truyền thuyết không? “

“ Ta nghe đồn, Dạ Minh Châu mặc dù đã có một đoạn thời gian tiếp khách nhưng lần nào cũng mang đến tư vị của thiếu nữ mười sáu chưa trải sự đời. “

“ Thật vậy sao? Chắc hẳn cô ta đã bảo dưỡng thân thể mình rất tốt mới có thể làm được như vậy. “

“.... “

Đối với vô số câu hỏi, nhị công tử của Lý gia cái mũi cũng vểnh lên, bộ dạng hết sức kiêu ngạo. Tựa như đang muốn thể hiện với đám hộ vệ trong phủ rằng nữ thần cả đời này các ngươi chỉ biết ao ước đêm hôm qua đã quỳ xuống liếm bổn công tử vậy.

Tên thiếp thân hộ vệ của Lý An, chó mượn oai chủ, quát mắng đám hộ vệ phổ thông: “ Các ngươi hỏi kiểu gì vậy? Hỏi lắm vấn đề một lúc thế công tử làm sao trả lời hết được? Từng người một hỏi thôi. “

Đám thị vệ bị mắng, trong lòng cũng rất căm hận nhưng không có cách, ai bảo người ta có chức vụ cao hơn mình chứ.

Lý An thấy bọn họ không dám hỏi nữa, sợ ' chiến công ' của mình không đạt được hiệu quả như kỳ vọng cho nên chủ động nói ra: “ Kỳ thật Dạ Minh Châu có một sở thích rất khác người. “

Đám hộ vệ tò mò hỏi: “ Sở thích gì? “

“ Công tử mau nói a, chớ dừng ở giữa chừng. “

Lý An cười, trả lời: “ Nàng thích trói tứ chi người vào bốn góc giường sau đó bịt mắt người đó lại, tự mình chủ động làm mọi việc. “

Đám hộ vệ nghe thế, trong đầu bắt đầu tự mình tưởng tượng ra khung cảnh lúc đó, tên nào cũng chảy nước miếng.

Chỉ riêng có Ma Quân là cười lạnh ở trong lòng bởi vì cũng chỉ có hắn biết Dạ Minh Châu hàng thật suốt đêm qua ở nơi nào. Có điều hắn cũng không muốn bóc mẽ bởi vì Lý An càng khoe khoang thì càng đúng với ý của hắn rồi.

.....................

Trong Vĩnh Xuân Viện, đại công tử của Lý gia, Lý Huân đang ngồi uống rượu.

Mặc dù hai bên trái, phải của hắn cũng đang có mỹ nữ bầu bạn nhưng tâm trạng vẫn không khá hơn chút nào bởi vì tối hôm qua người được chọn không phải hắn.

Vỗ bàn mạnh một cái, hắn tức giận nói: “ Đáng giận! Thằng chó chết Lý An đã được lợi còn đi khắp nơi khoe mẽ. Chỉ là ngủ với Dạ Minh Châu một đêm thôi mà, ông đây cũng làm được! “

Hắn muốn đứng dậy chạy đi tìm Dạ Minh Châu nhưng lại bị đám bạn ngăn cản lại.

“ Lý Huân huynh hà tất phải hồ đồ như thế, chỉ là một kỹ nữ thôi mà. “

“ Với lại thế lực đứng đằng sau Vĩnh Xuân Viện chúng ta không đắc tội nổi, vẫn mong Lý huynh bình tĩnh lại. “

Lý Huân tức giận, quát mắng: “ Các ngươi không dám nhưng lão tử dám! “

Nhưng ngay khi hắn hất văng đám đồng bạn ra thì lại bị một người cản ở trước mặt.

Ánh mắt lạnh lùng tràn ngập sát ý của Dung ma ma khiến cho Lý Huân lập tức tỉnh táo lại.

Tuy rằng người này thực lực không ra gì nhưng bà ta đại biểu cho Vĩnh Xuân Viện, đắc tội bà ta chẳng khác nào đắc tội cả Vĩnh Xuân Viện lẫn thế lực ở sau lưng Vĩnh Xuân Viện.

Dung ma ma trên mặt vẫn luôn mỉm cười nhưng sát ý lại chưa hề tiêu tán, nói: “ Lần trước có một tiểu tử nhân lúc ta không ở đây, ra tay giết người khiến cho trong lòng ta vẫn luôn tồn tại một ngụm lửa giận. Không lẽ đại công tử của Lý gia muốn thay ta tìm một lý do trút bỏ cơn tức giận này? “

Lý Huân nghe vậy, nuốt nước bọt 'ực' một tiếng, không dám trả lời.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, Dạ Minh Châu đến. Ngày hôm nay da dẻ nàng căng mọng, trắng mịn, hồng hào rõ ràng đẹp hơn ngày bình thường rất nhiều. Lại thêm không mang khăn che mặt khiến cho mọi nam nhân trông thấy đều bị sự xinh đẹp của nàng làm cho điên đảo thần hồn.

Nàng cười nói nhẹ nhàng, hỏi: “ Nghe nói có người muốn ngủ với ta một đêm? “

Câu hỏi này khiến cho Lý Huân ngay tức khắc đón nhận vô số ánh mắt thù hận.

Lý Huân hơi chột dạ nhưng thân là một đấng nam nhi, hắn vẫn thừa nhận: “ Đúng, chính là ta nói. “

Hắn cứ nghĩ sau khi biết chuyện này Dạ Minh Châu sẽ sinh ra các cảm với mình, nào ngờ đối phương lại chủ động tiếp tới, thì thầm vào tai hắn: “ Nguyện vọng này của công tử cũng không phải là không có khả năng thực hiện nhưng công tử cũng biết đấy, xưa nay ta chỉ thích ngủ với người có tài hoặc có địa vị. Công tử muốn tiểu nữ, e rằng cần phải tự mình chứng minh bản thân rồi. “

Ở khoảng cách gần như vậy đối mặt với nữ thần trong lòng mọi thanh thiếu niên của Kinh Thành, trái tim của Lý Huân cũng phanh phanh đập loạn, đặc biệt là khi ngửi thấy mùi hương trên cơ thể của đối phương lại càng khiến cho hắn không kiềm được tà hỏa đang ngày càng dâng lên.

Hắn hỏi: “ Ta phải chứng minh như thế nào? “

Dạ Minh Châu cười nói: “ Chẳng phải Lý gia các ngài đang chọn lựa người thừa kế sao? “

Nói xong nàng liền lùi lại, đưa lưng về phía Lý Huân, nói tiếp: “ Đương nhiên Lý Huân công tử cũng không cần làm như vậy nha, chỉ là cơ hội luôn luôn chỉ đến một lần. “

Dứt lời, nàng liền rời đi để lại một đám người đang tò mò muốn biết vừa rồi nàng đã thì thầm gì vào tai của Lý Huân.

Lý Huân đứng hình một lúc sau đó bỗng nhiên ngửa mặt lên cười lớn, hàng động này lại càng khiến cho những người khác thắc mắc.

“ Tên này không lẽ bị bệnh rồi? “

...................

Bên ngoài hành lang, Dung ma ma đi ở bên cạnh Dạ Minh Châu, chọc ghẹo: “ Dáng đi ngày hôm nay của ngươi rất lạ nha. “

Dạ Minh Châu khi bị đề cập đến chuyện này không những không xấu hổ mà còn rất vui vẻ trả lời: “ Tạm thời không khép được. “

Dung ma ma nghe vậy, hơi ngạc nhiên hỏi: “ Tiểu tử Lý An đó lợi hại như vậy? “

Nhắc đến ' Lý An ' hai chữ, Dạ Minh Châu đầy khinh bỉ nói: “ Dung ma ma, ngài đừng so sánh quả ớt với quả dưa chuột. Tuy đều là quả nhưng kích thước hai loại này có sự khác biệt rất lớn nha. “

...................

Lý Huân vừa trở về phủ thì lập tức triệu tập tất cả thân tín của mình để bàn bạc, tuy gọi là thân tín nhưng thực ra tuổi tác của những thuộc hạ này cũng đều không chênh lệch hắn bao nhiêu.

Đều là những tấm chiếu mới, chưa trải sự đời nhiều.

Được cái bọn họ đều do nhà mẹ đẻ của Lý Huân bồi dưỡng ra cho nên ở góc nhìn nào đó, đầu óc cũng dùng tốt hơn người cùng trang lứa.

Khi nghe Lý Huân muốn chính thức phát động cuộc chiến tranh giành vị trí người thừa kế, một người trong số đám thân tín lập tức khuyên can: “ Công tử, thế cục hiện giờ đang rất tốt, không cần thiết làm ra những hành động mạo hiểm. “

Lý Huân gạt phắt đi lời khuyên này, tức giận hỏi: “ Thế nào là đang rất tốt? Tối qua Lý An thắng ta trong cuộc thi văn, các trưởng lão cũng đều đang khen ngợi. Nếu không làm gì nữa địa vị của ta sẽ bị lung lay. “

Một tên thân tín khác điềm tĩnh hơn rất nhiều, qua đôi ba câu đã đoán được nguồn gốc của sự tức giận của Lý Huân, hắn cười hỏi: “ Ta nghe nói hôm nay công tử đã gặp Dạ Minh Châu? “

Lý Huân hỏi ngược lại: “ Gặp thì sao? Không gặp thì sao? “

Người kia cười đáp: “ Nữ nhân này không phải người tốt, chắc hẳn đã khích công tử cạnh tranh vị trí người thừa kế đi. “

Lý Huân hừ lạnh một tiếng, nói: “ Cho dù không có cô ta thì ta vẫn sẽ cạnh tranh. “

“ Lý Huân ta đường đường là con trưởng sao có thể để vị trí này rơi vào tay của con thứ! “

Người kia nghe xong, khẽ gật đầu tán thành: “ Lời này của công tử không sai. “

“ Ta đang có một kế này nhưng còn phải đợi công tử bình tâm trở lại mới có thể thực hiện. “

“ Công tử nên nhớ, nữ nhân trong thiên hạ không thiếu, chỉ cần địa vị của công tử đủ cao thì không thiếu mỹ nữ như Dạ Minh Châu vây quanh. “

Lý Huân ngoài miệng thì không ngừng hô: “ Ta biết rồi! “

Nhưng trong lòng lại nghĩ khác.

Hắn có thể sẽ không nghĩ đến việc cưới Dạ Minh Châu về nhưng chơi đùa vài lần thậm chí nhiều lần thì vẫn muốn. Cũng có thể bởi vì Lý An đã được thưởng thức nữ nhân này, điều đó khiến cho hắn càng muốn có được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.