Thiên Mệnh Chiến

Chương 121: Chương 121: Một Kiếm Ngạo Cửu Thiên !




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“ Phật Nộ Hỏa Liên! “

Lời nói vừa dừng, hoa sen rời tay bay lên bầu trời. Kích thước của nó trong nháy mắt tăng vọt trở thành một bông hoa khổng lồ treo giữa trời cao. Bông hoa càng nở càng đẹp nhưng không giống như lần trước, diễn hóa đến khi hoa tàn rồi nổ tung mà bảo trì nguyên dạng ở trạng thái nở rộ.

Trần Minh Quân chứng kiến cảnh này thầm nghĩ, phen này toang rồi!

Hắn vạn vạn không tài nghĩ ra được Ngọc Long lại có thể cùng lúc thi triển ra hai đại chiêu thế này. Một chiêu Liệt Hỏa Thông Thiên đã đủ để khiến cho cả hắn lẫn Lê Ngọc Anh phải toàn lực đối phó, bây giờ lại tới một chiêu Phật Nộ Hỏa Liên....

Đỡ thế nào được?

Ngay trong thời khắc mấu chốt này, trong tầm mắt của Trần Minh Quân bỗng nhiên xuất hiện một người. Người này sống lưng thẳng tắp, tay áo bồng bềnh, toàn thân quần áo trắng như tuyết. Chỉ nhìn từ phía sau cũng đã khiến người ta cảm thấy hắn giống như thần tiên hạ phàm.

“ Đồ đệ đần, ngày hôm nay thầy sẽ dạy ngươi một chiêu kiếm thuật. “

Nghe được giọng nói này, Trần Minh Quân đầu tiên hơi sững sờ nhưng ngay sau đấy thì mừng như điên bởi vì giọng nói này chính là của sư phụ hắn.

Hắn vừa mừng vừa sợ hỏi: “ Thầy! Sao thầy lại ở đây? “

Sư phụ hắn trả lời, giọng điệu mang theo vẻ lười biếng: “ Sư phụ nhà người ta đều đã tự thân xuất mã, ta mà còn lười biếng không tự mình ra tay chẳng phải ngươi sẽ ngỏm sao? “

Nói xong, làm một động tác vươn vai, bẻ cổ, ngáp một cái.

Trần Minh Quân: “.... “

Sư phụ của người ta đều đã xuất mã từ đời nào rồi, sư phụ nhà mình phút thứ chín mươi cộng một mới ra sân lại còn..... vươn vai? Ngáp?

Làm sao cứ cảm thấy người sư phụ này quá không đáng tin?

Nhưng trong lòng bất mãn thì bất mãn, hắn vẫn nịnh nọt: “ Thầy quả nhiên giống như tiên nhân từ trong tranh bước ra, vươn vai, bẻ cổ, ngáp ngủ cũng đều đẹp trai, bá khí, ngầu. “

Nói xong còn giơ lên một ngón tay cái tựa như đang tăng thêm uy tín cho câu nói của mình.

Tử Vi: “.... “

Cơm mẹ nấu, thực sự không thể chịu đựng nổi hai thầy trò nhà này mà!

Một tên cuồng tự luyến, tên còn lại mặt dày không biết xấu hổ!

Không được! Quá buồn nôn!

Tử Vi sợ hãi tiếp tục nghe phải mấy câu nói buồn nôn của cả hai thầy trò, quả quyết dùng tay bịt hai tai lại.

......

Sư phụ của Trần Minh Quân nghe vậy, hắn cũng không cười lớn, đầy mặt tự hào như trong tưởng tượng mà thay vào đó là một tiếng thở dài mang theo vẻ bất đắc dĩ.

Hắn nói: “ Đồ đệ ngoan, sư phụ số rất khổ a. “

Trần Minh Quân nghe thế, không hiểu hỏi: “ Sư phụ, ngài làm sao? “

Chỉ nghe sư phụ hắn buồn bã nói: “ Sư phụ ngươi số rất khổ, sinh ra đã đẹp trai siêu cấp vũ trụ. Làm hại ta bao nhiêu năm qua luôn bị đám lớn nữ nhân theo đuổi, không ngày nào được yên. “

“ Aizzz...... hồng nhan bạc phận a. “

Trần Minh Quân sau khi nghe xong: “... “

Ngay cả lấy tâm tính của một người xuyên không như hắn, giờ phút này cũng muốn rút đao ' thí sư '!

Xoa xoa huyệt thái dương, hắn nhắc nhở: “ Thầy à, đại chiêu của người ta đang đánh tới kìa. “

Ý của hắn rất dễ hiểu, ngươi chém gió ít thôi, lo giúp đồ đệ của ngươi này.

Nhưng nhắc đến cũng kỳ lạ, thời gian nãy giờ đáng lí ra đại chiêu của Ngọc Long phải đánh đến rồi chứ, làm gì có chuyện lâu thế.

Hư cấu à?

Tựa như nhìn ra nghi hoặc của Trần Minh Quân, sư phụ hắn cười nói: “ Không cần sợ, ta đã thi triển một loại thuật pháp khiến thời gian ngưng kết. “

“ Thời gian ngưng kết? “ Trần Minh Quân đầy ngạc nhiên, lẩm bẩm lại bốn chữ này.

Sư phụ hắn đầy kiêu hãnh gật đầu nói: “ Đúng vậy, thuật pháp này có thể khiến thời gian ngưng kết lại, duy trì bao lâu, phạm vị lớn bao nhiêu đều phụ thuộc vào tu vi của người thi triển. “

“ Quào! “ Trần Minh Quân lại càng thêm rung động, hắn tò mò hỏi: “ Thầy có thể thi triển bao lâu? “

Sư phụ hắn kiêu ngạo đáp: “ Bao lâu tùy..... “

Lời còn chưa nói hết đã thấy Phật Nộ Hỏa Liên ầm vang mà xuống.

Trần Minh Quân: “.... “

Sư phụ hắn: “.... “

“ E hèm... “ Hắn hắng giọng che lấp đi sự xấu hổ, nói: “ Quay lại chủ đề chính, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một chiêu kiếm thuật có tên ' Một Kiếm Ngạo Cửu Thiên '. “

Trần Minh Quân giờ phút này nào còn tâm tình suy nghĩ những thứ khác nữa, vội vàng nói: “ Thầy, ngươi có lời mau nói, có rắm mau thả. Chém vừa thôi. “

Sư phụ của hắn ngượng ngùng gãi gãi đầu bảo: “ Tốt! Ta sẽ làm mẫu một lần, ngươi nhìn cho kĩ. “

Trần Minh Quân một lần nữa tràn đầy mong đợi quan sát.

Chỉ thấy sư phụ hắn đứng thẳng lưng, áo bào bay phất phới, tay phải nắm vuốt trường kiếm, nâng lên, chém xuống. Xong!

Trần Minh Quân còn đang một mặt đầy dấu hỏi chấm đã nghe tiếng nói của sư phụ truyền đến: “ Chiêu này ta đã dạy xong, có làm được hay không thì phải xem chính ngươi. “

“ Bây giờ bản thể của ta đang có trận đại chiến không cách nào câu thông với ngươi quá lâu được. Bái bai. “

“??? “ Trần Minh Quân: “ What??? “

Dạy xong rồi?

Nâng kiếm lên sau đó...... chém xuống?

Thế là xong?

???

Làm sao cứ có cảm giác mình vừa bị trêu đùa?

Tử Vi không nhịn được nữa đành phải dùng trạng thái linh hồn thể xuất hiện ở bên cạnh, hướng dẫn: “ Một chiêu này, phương thức vận hành thế này này...... Ngươi cần phải như thế này này. “

Nhưng càng nghe Trần Minh Quân lại càng cảm thấy hư cấu, rõ ràng sư phụ hắn chỉ nâng kiếm lên sau đó chém xuống, vì sao nghe Tử Vi hướng dẫn lại thâm ảo đến khó tả.

Do ta quá ngu hay thế giới này thật sự quá ảo?

Thời gian không có nhiều, hắn chỉ đành đem hy vọng kí thác ở một chiêu kiếm này. Mặc dù người sư phụ kia biểu hiện quá giống mấy anh đa cấp thế nhưng hắn tin tưởng Tử Vi sẽ không lừa mình. Thế là hắn bắt đầu dựa theo sự chỉ dẫn của Tử Vi.

Bước đầu tiên, quy trình giống như lần ở bí cảnh, câu thông với Tử Vi Đế Kiếm để mượn nhờ sức mạnh của đạo kiếm khí phong ấn ở bên trong.

Tiếp theo, hắn vận chuyển Đạo Thể, cẩn thận nhớ lại từng động tác của sư phụ kết hợp với những gì mà Tử Vi vừa hướng dẫn, bắt đầu cảm ngộ.

Thời gian cấp bách, Trần Minh Quân chỉ có thể liều một phen.

Hắn quyết định thế cũng có một nguyên nhân khác là những công pháp mà hắn đang có, không có cái nào có thể cản lại Phật Nộ Hỏa Liên của Ngọc Long.

Khi Lê Ngọc Anh và Long Thiên Vấn bắt đầu tuyệt vọng, Phật Nộ Hỏa Liên phiên bản to lớn cách Trần Minh Quân chỉ còn lại mười mấy mét...... Trần Minh Quân bỗng nhiên mở hai mắt ra, bạch y phất phới theo gió.

Bá đạo tuyệt luân kiếm khí dần dần được hình thành, rít gào quay quanh thân thể Trần Minh Quân.

Nhìn hắn lúc này không khác gì Kiếm Tiên hạ phàm!

Trần Minh Quân tay phải nắm Tử Vi, ngẩng đầu nhìn lên đóa hoa sen to lớn, rực lửa đang nhanh chóng hạ xuống. Hắn nâng kiếm lên, cặp mắt sắc bén hơi híp lại, hạ kiếm xuống.

Chỉ một động tác hết sức đơn giản như vậy nhưng lại khiến cho Ngọc Long phải sợ hãi: “ Làm sao có thể!! “

Khung cảnh như dừng lại, hỏa liên không còn tiếp tục hạ xuống nữa....

Cho đến khi hỏa liên tách ra làm hai nửa tựa như không phải nó được hình thành từ hỏa nguyên tố linh khí mà chỉ là một đóa hoa sen phổ thông bị người cắt đôi, Lê Ngọc Anh nâng lên tay ngọc che lên miệng nhỏ, kinh hãi trợn to mắt.

Bởi vì một kiếm này quá không thể tưởng tượng được.

Chỉ có người trong cuộc là Trần Minh Quân khi chứng kiến cảnh này không ngạc nhiên chút nào, bí mật của một kiếm này chỉ có bốn chữ “ Vạn Vật Quy Phàm “.

Đồng thời, hắn đối với sư phụ của mình rốt cuộc cũng hiểu thêm được một chút.

Sư phụ hắn có Phàm Thể, tu luyện Phàm Chi Đại Đạo!

Cái gì một kiếm ngạo cửu thiên haha....

Sư phụ quả nhiên là ' đa cấp ' quá lừa gạt.

Khung cảnh trước mắt Trần Minh Quân bỗng nhiên đảo lộn sau đó tối sầm lại, ngã sấp mặt xuống đất.

Hỏa Liên sau khi bị chém thành hai nữa cũng không nổ tung, lại càng không rơi xuống mà tan biến giữa không trung tựa như nó chưa từng tồn tại.

Lê Ngọc Anh sau khi bình tĩnh trở lại, nhớ tới Trần Minh Quân mới thấy hắn ngã sấp mặt xuống đất, sống chết không rõ. Nàng vội vàng chạy đến kiểm tra, sắc mặt tràn đầy vẻ lo lắng hỏi: “ Minh Quân, ngươi không sao chứ? “

Nhưng Trần Minh Quân hiện giờ đã rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh, không cách nào trả lời câu hỏi này của nàng.

Lê Ngọc Anh thấy hắn nằm im không nhúc nhích cứ sợ hắn chết, vội vàng kiểm tra mạch tượng, phát hiện mạch tượng của hắn tuy hết sức yếu ớt nhưng vẫn còn, mới thở phào một hơi.

......

Ngọc Long nhìn xem Trần Minh Quân, lại nhìn xuống vết kiếm sâu thấy xương trước ngực mình, ánh mắt tràn đầy vẻ phức tạp. Cỗ hơi thở khủng bố ẩn dấu bên trong một kiếm vừa rồi hắn đã nhận ra của người nào, còn có chiêu thức kia.....

Liếc nhìn Long Thiên Vấn, trầm mặc giây lát hắn quyết định rời đi.

Đi được một đoạn đường dài, hắn mới khe khẽ thở dài nói với Triệu Hạo: “ Về sau ngươi đừng nên đụng độ với tên kia. “

Triệu Hạo không hiểu hỏi: “ Tại sao vậy? “

Ngọc Long đắng chát cười nói: “ Đừng nói là ngươi hay ta, cho dù là Thần Chủ cũng muốn tránh hắn còn không kịp. “

Triệu Hạo như người lọt vào sương mù, chẳng hiểu gì cả, khẽ lẩm bẩm: “ Thần Chủ cũng muốn tránh hắn? Tại sao a? “

Đáng tiếc, Ngọc Long không giải thích thêm nữa bởi vì lấy hiểu biết hiện giờ của Triệu Hạo còn chưa được biết ' người kia ' kinh khủng đến cấp độ nào.

............

Ở sâu trong vũ trụ rộng lớn, có một tòa cung điện bay lơ lửng giữa tinh không. Bên trong một căn phòng vàng son lộng lẫy, sư phụ của Trần Minh Quân nào có ' toàn thân che phủ bằng một bộ quần áo trắng ', trên người không một mảnh vải thì đúng hơn.

Hắn bất mãn nói với thiếu nữ xinh đẹp: “ Sư muội, ngươi không thể chờ chút được à? Làm hại ta mất mặt trước đồ đệ ngốc. “

Thiếu nữ xinh đẹp nhéo hông hắn, hờn dỗi nói: “ Đáng đời, ai bảo ngươi không lựa lúc đi chỉ dạy đệ tử. “

Để ' trừng phạt ' hắn, thiếu nữ lại khởi động một đợt tấn công mãnh liệt.

“ Đồ nhi ngốc, sư phụ ở đây chiến đấu cũng rất vất vả a! “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.