Thiên Mệnh Chiến

Chương 46: Chương 46: Ngôi làng bên sông




Bước chân vào cửa ngôi làng này, Trần Minh Quân bất ngờ phát hiện cảnh tượng bên trong hoàn toàn không giống như những gì mà mình phỏng đoán. Cảnh cánh đồng kéo dài tựa như đặt chân về một vùng quê, trong các mảnh vườn có lác đác người nông dân đang gánh nước tưới ruộng rau, khoai.

Khoan! Ta phỏng đoán cái gì?

Trần Minh Quân giật mình phát hiện bản thân không tài nào nhớ ra được mình vừa nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy khung cảnh trước mắt vô cùng quen thuộc giống như đi xa lâu ngày rốt cuộc trở về đến quê nhà. Hắn quay đầu nhìn sang Lê Ngọc Anh lại càng thêm kinh hãi, chỉ thấy hùng sư luôn luôn đi theo nàng lúc này đã biến thành một con mèo nhỏ.

Ách...... nó rốt cuộc là sư tử hay là mèo?

Dạo này mình cứ bị làm sao ấy nhỉ? Nó rõ ràng là con mèo mà, không lẽ đi đường xa cho nên sinh ra ảo giác?

Lê Ngọc Anh nắm lấy bàn tay Trần Minh Quân nở nụ cười ngọt ngào nói: “Phu quân, chúng ta rốt cuộc về tới rồi. Đã rất nhiều năm không về đây, thiếp thật nhớ cảnh hoàng hôn buông xuống sông Cái.”

“???” Trần Minh Quân giật mình, đang muốn buông tay ra bỗng nhiên động tác im bặt mà dừng.

A, thê tử nắm tay ta tại sao ta lại muốn buông ra?

Nghĩ như vậy, hắn thay đổi chủ ý, đem tay nàng nằm càng chặt gật đầu: “Đúng là đã rất lâu rồi không trở về Thụy Hương.”

!!! Khi nói ra lời này chính hắn cũng giật mình, trong lòng tự hỏi tại sao mình lại nói ra lời này. Nhưng rất nhanh hắn không còn thắc mắc nữa mà cảm thấy như một điều hiển nhiên.

Hai người nắm tay nhau dắt theo con nghé đen đi vào trong ngôi làng, nhìn ngắm quang cảnh xung quanh ôn lại kỉ niệm năm xưa tựa như một đôi vợ chồng trẻ xa xứ lâu ngày hôm nay hồi hương.

Cứ như vậy, hai người đi đến một căn nhà cũ nát, trong sân cỏ dại mọc cao hơn đầu người. Trần Minh Quân chạy sang nhà hàng xóm mượn một đôi dụng cụ dọn dẹp cỏ dại. Hai vợ chồng hao phí thời gian nửa ngày rốt cuộc đem căn nhà sửa sang đến tình trạng có thể sử dụng được.

Cho đến giữa trưa, lúc này hai người đều đã đói meo cả bụng nhưng trong nhà lại không còn lương thực. Bất đắc dĩ, cả hai vợ chồng chạy khắp nơi khó khăn lắm mới vay mượn được mấy củ khoai lang. Trần Minh Quân vui vẻ đi nhặt củi khô, Lê Ngọc Anh đem nhóm lửa nướng khoai.

Nhưng Ngọc Anh dù nấu ăn vụng về, ngay cả nướng khai cũng làm không tốt khiến cho ba bốn củ đều bị cháy đen. Nàng nhìn hết nhìn xem trong tay khoai lang đã cháy giống than đen lại nhìn về phía phu quân của mình, ủy khuất ngồi xổm xuống khóc thút thít: “ Phu quân, ta thật vô dụng. Khoai bị ta làm cháy rồi, chúng ta ăn gì bây giờ?”

Trần Minh Quân không trách mắng nương tử chút nào, cười cười xoa đầu an ủi nàng: “Không sao cả! Không sao cả mà, đừng khóc! Ngoan, để ta đến nướng cho nương tử ăn nhé?”

Ngọc Anh được phu quân an ủi, hai tay xoa xoa nước mắt trong lúc vô tình không để ý trên tay có vết than đem mặt mình bôi tèm lem hết cả lên: “Thế nhưng ta nào dám để phu quân nấu nướng a, ngộ nhỡ để người khác trông thấy sẽ coi thường phu quân.”

Trần Minh Quân cười nói: “Bọn họ chê cười thì mặc kệ bọn họ, chỉ cần nàng không cười ta là được.”

Hắn nhặt lên củ khoai sống duy nhất còn sót lại, dùng một cái que cắm vào một phần bốn củ khoai sau đó bắt đầu nướng. Trong khoảng thời gian chờ đợi, hai người lại bắt đầu trò chuyện. Vì để dỗ cho thê tử vui lên, Trần Minh Quân cố ý kể một số truyện cười chọc cho Lê Ngọc Anh cười lăn.

Đợi đến khi mùi thơm khoai nướng bắt đầu bay lên, Trần Minh Quân nói với Lê Ngọc Anh: “Đúng rồi, trong lúc dọn nhà ta sơ ý làm rơi mất cái chuông nhỏ, nàng có thể giúp ta đi tìm lại nó không?”

Lê Ngọc Anh khẽ cau mày hỏi phu quân: “Chuông nhỏ? Sao ta chưa từng thấy phu quân lấy ra?”

Trần Minh Quân gãi gãi đầu nói: “Lúc trên đường về ta tình cờ nhặt được một chiếc chuông nhỏ vốn định đợi khi về đây kiếm sợi dây buộc lên cổ mèo nhỏ.”

Lê Ngọc Anh nghe vậy không nghi ngờ chút nào, đứng lên bắt đầu giúp phu quân chạy đi tìm chuông nhỏ. Nhưng nàng nào biết được phu quân của nàng làm gì có cái chuông nào, nói gì đến đánh rơi. Đợi sau khi nàng rời đi Trần Minh Quân đem củ khoai lang đã được nướng chín bỏ vào trong bát sau đó bắt đầu bóc vỏ, cuối cùng dùng một đôi đũa đem khoai lang dầm nát ra.

Cuối cùng, dùng chút khoai lang còn dính trên đũa bôi bôi vào chiếc bát còn lại.

Làm xong hết thảy, hắn gọi: “Nương tử, không tìm thấy cũng không sao a. Dù sao cũng không quan trọng!”

Không lâu sau, Lê Ngọc Anh một mặt áy náy đi tới nhìn xem phu quân buồn rầu nói: “Thật xin lỗi chàng, ta tìm khắp nơi vẫn không thấy cái chuông nhỏ.”

Trần Minh Quân cười cười nói: “Không sao, không tìm thấy thì thôi. Đúng rồi, ban nãy chờ nàng lâu quá ta đói không nhịn được nên đã ăn trước.”

Nói, hắn chỉ chỉ về phía cái bát trống rỗng, bên trong còn lưu lại dấu vết của khoai lang nướng, một mặt áy náy nói: “Nương tử, nàng sẽ không trách ta a?”

Lê Ngọc Anh nhìn xem trượng phu của mình, hai mắt rưng rưng nhưng miệng mỉm cười nói: “Sao ta có thể trách chàng được.”

Nói xong đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, cái đầu khẽ dựa vào bờ vai vững chắc của chồng mình. Hai bàn tay đẹp nâng lên cái bát đầy khoai lang nướng, đôi mắt phượng đẹp đẽ nhìn xem khoai lang trong bát lại ngẩng đầu nhìn phu quân.

Trần Minh Quân khẽ hỏi: “Sao vậy? Ta nướng không ngon sao?”

“Không, khoai chàng nướng rất thơm.” Nghe phu quân hỏi, nàng vội vàng lắc đầu sau đó quay mặt đi chỗ khác đem một giọt lệ lặng lẽ lau đi mới mỉm cười một lần nữa dựa vào vai hắn, bắt đầu dùng đũa ăn từng miếng từng miếng nhỏ.

Trần Minh Quân nhìn xem nương tử ăn một cách ngon lành, dù cho bụng đang đói nhưng lòng vẫn thấy vui vẻ. Ăn xong, Lê Ngọc Anh muốn đi rửa bát nhưng lại phát hiện trong nhà không có nước.

Trần Minh Quân ngỏ ý muốn ra sông gánh nước nhưng lại bị nàng cản lại nói: “Hôm nay đi đường xa chàng cũng đã mệt rồi, chẳng bằng bây giờ cùng thiếp nghỉ ngơi một giấc đợi đến chiều rồi đi gánh nước.”

Hắn nghe vậy thì gật đầu đồng ý, thế nhưng hai người vừa mới từ xa trở về đến nước còn không có nói gì đến giường chiếu. Chỉ đành lựa chọn một khu vực tương đối sạch sẽ ôm nhau ngủ.

Đến chiều, Trần Minh Quân đề nghị: “Nương tử, trong nhà chúng ta bây giờ thiếu rất nhiều thứ ta nghĩ đem con nghé kia đi bán đổi lấy một chút tiền sắm sửa đồ, vật trong nhà và mua thêm ít hạt giống, mấy đôi gà về nuôi.”

Lê Ngọc Anh đối với đề nghị này cũng không phản đối bởi vì hai người vừa từ phương xa trở về, ruộng vườn không có, chỉ có một khu vườn nhỏ trước nhà. Chăm sóc cho mảnh vườn nhỏ này cũng không cần đến một nghé, chẳng bằng làm như Trần Minh Quân nói để giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt.

Thế là buổi chiều hai vợ chồng cùng nhau đi bán nghé, dù sao bây giờ ở nhà cũng không có việc gì để làm cho nên Trần Minh Quân dẫn theo vợ đi thăm thú một chút cảnh sắc quê hương. Bất quá, đi được một đoạn hai người lại gặp phải một vấn đề đó là vì xa quê đã lâu cho nên không nhớ đường đến chợ.

Ở nơi này muốn mua bán bất cứ vật gì đều cần phải đi tới chợ, để hai người càng lo lắng hơn là chợ cũng không phải mỗi ngày đều mở mà cần phải đợi đến phiên. Phiên chợ cách mỗi bảy ngày mới mở một lần, hai người cầu nguyện bây giờ không bị gặp phải tình huống phiên chợ vừa kết thúc.

Lo lắng suông cũng không giải quyết được vấn đề, Trần Minh Quân nhìn thấy một ông lão đang ngồi nghỉ ngơi dưới gốc cây đa liền vội vàng chạy đến hỏi: “Lão bá, xin hỏi chợ phiên bao giờ thì mở?”

Ông lão nhìn xem cặp vợ chồng trẻ, hòa ái mỉm cười nói: “Cô cậu gặp may a, ngày hôm nay chợ phiên còn chưa kết thúc.”

Nghe vậy, Trần Minh Quân cùng Lê Ngọc Anh bốn mắt nhìn nhau đều nhìn ra trong mắt đối phương vẻ vui mừng. Trần Minh Quân lại hỏi thăm một phen đường xá, dù sao cả hai đã xa quê rất lâu cho nên bây giờ đường không còn nắm rõ.

Ông lão rất nhiệt tình hướng dẫn đường đi cho hai người, trước lúc tạm biệt còn nhét một củ khoai lang luộc cho Lê Ngọc Anh nói cái gì tiểu nương tử phải ăn nhiều một chút mới dễ có bầu.

Lê Ngọc Anh nghe vậy liền đỏ bừng cả khuôn mặt, ngượng ngùng không dám nhìn về phía phu quân của mình. Trần Minh Quân thì vui vẻ nở hoa, liên tục cảm tạ ông lão chúc phúc sau đó nắm lấy tay thê tử tiếp tục đi đường.

Dựa theo ông lão chỉ đường, cả hai người đi thêm một đoạn đường dài rốt cuộc đi đến chợ phiên. Nơi này cho dù bảy ngày mới mở ra một lần nhưng số lượng người mua kẻ bán tương đối thưa thớt, có lẽ đại đa số người sinh sống ở đây đều sống theo lối sống tự sản tự tiêu nên vậy.

Trần Minh Quân nắm tay vợ đi vào trong chợ nhìn xem những quầy hàng bày bán thịt lợn, trâu, bò cái bụng liên tục biểu tình khiến cho hắn có chút khó xử. Hắn khéo léo liếc nhìn nương tử phát hiện nàng cũng đang một tay đặt lên cái bụng nhỏ, khuôn mặt đỏ lên, hắn cười cười trong lòng âm thầm tính toán một chút kế hoạch tương lai.

Hai người lựa chọn một bãi đất trống sau đó bắt đầu hô hào bán nghé, hô cho đến chiều tà mới có vài người đến mặc cả. Bởi vì thời đại này chỉ có người có tiền mới mua nổi một con nghe cho nên hai người muốn bán cũng có chút khó khăn. Cuối cùng thành công bán được một khoản tiền, Trần Minh Quân dẫn theo thê tử đi mua ba cặp gà, một chút hạt giống rau củ cùng mấy chục cân khoai lang đầy đủ bọn họ ăn bảy ngày.

Mua sắm xong xuôi về sau, hắn lại mua thêm mấy bó rơm về làm giường rồi lại mua thêm một ít xoong nồi, dao làm bếp, một đoạn dây, vài cây kim. Cuối cùng hắn dẫn theo Lê Ngọc Anh đến một hàng thịt lợn mua một lạng thịt.

Thời điểm này thịt giá cả rất đắt đỏ, cho dù bọn họ bán nghé xong cũng phải nộp thuế, lại thêm vừa mua một đống đồ, vật cho nên tiền còn dư lại không nhiều. Mua một lạng thịt, số tiền còn lại để dành tương lai còn cần dùng.

Lê Ngọc Anh thấy phu quân mua thịt, trong lòng cũng do dự muốn ngăn cản nhưng ngẫm nghĩ đến rất lâu rồi mình cũng giống như chưa được ăn thịt cho nên đành cắn cắn môi không nói gì.

Trần Minh Quân đem biểu hiện của nàng toàn bộ thu hết vào mắt, có chút đau lòng xoa xoa đầu nàng cười nói: “Đừng lo lắng, chúng ta còn trẻ còn sức khỏe. Tiền tiêu hết còn có thể làm ra được, nàng không cần suy nghĩ nhiều.”

Lê Ngọc Anh cảm động gật gật đầu, nhìn xem phu quân ánh mắt càng trở nên ngọt ngào cùng yêu mến,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.