Thiên Mệnh Chiến

Chương 74: Chương 74: Như thế nào gọi đạo tàng cảnh?




Ngọc Long vận chuyển linh lực, hai bàn tay bị hai đám dị hỏa màu xanh bao phủ nhếch miệng nói: “ Nếu đã chuẩn bị xong vậy thì bắt đầu đi. “

Lê Ngọc Anh lấy công làm thủ, chủ động xuất kích. Trường đao trong tay được bao bọc bởi một ngọn lửa đỏ rực, hỏa long ngầm thét xung phong mở đường.

“ Ngang! “

Trần Minh Quân điều khiển Thanh Long làm trợ thủ, hàng vạn thanh đao do phong thuộc tính hình thành từ bốn phương tám hướng đâm thẳng về phía Ngọc Long.

Ngọc Long nhìn xem hai người này phối hợp tác chiến còn chưa thực sự đạt đến độ ăn ý, cười lạnh một tiếng sau đó lao thẳng về phía Lê Ngọc Anh đang xông tới. Thanh kiếm to bản khi ở trong tay hắn trọng lượng giống như khác biệt hoàn toàn so với lúc Triệu Hạo sử dụng, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vung kiếm, kiếm pháp biến ảo khó lường đánh tan tất cả những đao phong đâm về phía mình.

Chíu! Chíu! Chíu!

Bất chợt, Ngọc Long xoay người tránh đi ba mũi tên bắn phía lưng mình, tiện tay vung kiếm chém nát mấy chục lưỡi đao gió. Ngẩng đầu nhìn xem Trần Minh Quân đang cưỡi trên người Thanh Long, hắn cười cười.

“ Ngang! “

Hỏa long uy mãnh mà đến, hai mắt của nó sống động như thật tựa như một con hàng thật giá thật chân long. Cái mồm to như chậu máu há ra ý đồ ngoạn ngang người Ngọc Long, Ngọc Long không kịp né tránh chỉ đành sử dụng thanh kiếm to bản chặn lại miệng của nó.

Lê Ngọc Anh chớp lấy thời cơ lao đến, hai tay nắm chặt trường đao một chiêu Mãnh Long Quất Đuôi quét ngang mà ra ý đồ đem thủ cấp đối phương chém xuống. Đáng tiếc phản xạ của Ngọc Long quá nhanh, hắn ngửa người ra sau tránh thoát được. Nhưng trong quá trình này vẫn bị nóng như lửa lưỡi đao chém đứt mấy sợi tóc.

Hỏa long nhân cơ hội hắn mất trọng tâm, tăng sức đẩy mạnh nào ngờ Ngọc Long kinh nghiệm chiến đấu quá phong phú, hắn mượn lực nằm ngửa ra sau tránh thoát đi mũi nhọn.

Ngọc Anh sao lại để cho hắn được toại nguyện, nàng bổ một đao xuống muốn đem hắn chém thành hai mảnh. Ngọc Long trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc vậy mà lăn người tránh thoát được chiêu này.

Đáng chú ý ở chỗ phương hướng hắn lăn người sang lại là phía của Lê Ngọc Anh, khiến cho nàng cũng thoáng giật mình. Ngọc Long muốn nhân lúc nàng chưa kịp phản ứng đánh ra một trảo đem chân nàng phế bỏ thể nhưng tay chưa chạm tới đối phương đã vội vã rụt trở về.

Ngay khi hắn thu tay lại, một mũi tên cắm thẳng xuống vị trí cách chân của Lê Ngọc Anh không xa. Lê Ngọc Anh lúc này mới kịp phản ứng, hai tay khẽ đảo, trường đao quét ngang chém xuống. Ngọc Long không đạt được ý đồ đành phải lăn ra xa mấy vòng sau đó đứng lên nhìn xem Trần Minh Quân ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía mình.

Lần giao thủ vừa rồi miêu tả thì lâu, diễn ra thì nhanh, toàn bộ quá trình bất quá mấy giây mà thôi. Cũng vì điểm này mới khiến cho Ngọc Long phải nhìn Trần Minh Quân bằng con mắt khác, trong lòng tự hỏi người này không lẽ có thể đọc trước ý đồ của mình hay sao.

Xác thực như vậy! Kể từ khi Ngọc Long ra sân thay cho Triệu Hạo, Trần Minh Quân đã luôn tập trung chú ý vào hắn đồng thời phán đoán theo mạch không giống như bình thường bởi vì nếu đã là ' hậu thuẫn ' của con cưng khí vận, tàn hồn này chắc chắn không phải loại thường đâu.

Không đại đế chuyển sinh cũng là nhân vật xưng hoàng.

Đối phó với những người như vậy làm sao có thể giống với võ giả bình thường được!

Có câu nói hay lắm ' Đôi khi hãy suy nghĩ ngược lại và làm khác đi ', đã là cường giả bên trong cường giả tự nhiên suy nghĩ thuộc về dạng này.

Lê Ngọc Anh tiếp tục lao đến đánh cận chiến, có thêm hỏa long giúp sức chẳng khác nào lấy hai đánh một. Ngọc Long vừa phải đối phó với nàng lại đồng thời ứng biến hỏa long, trên trời còn liên tục bắn tới mũi tên đã nhanh lại hiểm khiến cho hắn có chút bó tay bó chân.

Bây giờ hắn có chút hối hận vì đánh giá thấp độ ăn ý của hai người này!

Bất quá, muốn đánh bại hắn vẫn khó lắm.

Chỉ thấy, lấy bụng hắn làm trung tâm bạo phát ra một vòng xoáy lửa đem đồng thời cả Lê Ngọc Anh lẫn hỏa long đẩy lùi ra xa. Hắn cũng chớp lấy cơ hội này sử dụng đại chiêu Liệt Hỏa Thông Thiên đem Thanh Long chém thành hai nửa. Trần Minh Quân tuy may mắn tránh thoát một kiếp nhưng ngã lăn lộn trên đất có chút trật vật.

Một chiêu này xuất ra từ Ngọc Long thực sự quá nhanh, tựa như tiện tay giơ kiếm Liệt Hỏa Thông Thiên đã tự động hình thành, khua tay chém một cái có thể nói nhanh lại càng nhanh.

Lê Ngọc Anh lo lắng Trần Minh Quân lộ ra sơ hở dễ dàng bị kẻ địch nhắm tới cho nên vội vàng xông lên áp sát. Ngọc Long hừ một tiếng, lại một chiêu Liệt Hỏa Thông Thiên chém ngang mà ra khiến cho nàng chỉ có thể giơ đao ngạnh kháng.

May mắn thanh trường đao của nàng chất liệu cao cấp cho nên có thể chống chịu lại một chiêu này, chỉ bị đánh bay ra mấy mét. Trong quá trình này, nàng âm thầm thao túng hỏa long tấn công tới không cho Ngọc Long có cơ hội rảnh tay đối phó người khác.

Ngọc Long liếc cũng không tiếc một cái, tiện tay chém ra tiếp tục lại một chiêu Liệt Diễm Thông Thiên đem nó đánh tan.

Hắn còn định nhân cơ hội này xuất thủ giết chết Trần Minh Quân sau đó lại đối phó Lê Ngọc Anh nhưng còn chưa kịp động thủ đã phát hiện có một hư ảnh hình nắm đấm do hừng hực hỏa diễm tạo thành đang như một khối thiên thạch rơi xuống đỉnh đầu mình. Quay người liếc một chút, Lê Ngọc Anh không biết từ khi nào đã đứng vững thân hình một lần nữa tràn ngập chiến ý đánh tới.

Lão phu đã xem nhẹ con nhóc này!

Bất quá hắn cũng ung dung không vội đấm ra một quyền, giữa không trung từ xa nhìn lại có thể thấy hai nắm đấm hừng hừng hỏa diễm va chạm vào nhau sau đó cả hai đồng thời nổ vang kéo theo kinh khủng khí lãng lan ra bốn phương tám hướng.

Phá xong chiêu này, Lê Ngọc Anh đã giết đến gần. Hỏa long một lần nữa được hình thành, cục diện tiếp tục lấy hai đánh một. Trần Minh Quân triệu hồi ra Thanh Long bay lên không trung, tìm kiếm cơ hội.

Ba người tiếp tục chiến đấu nửa canh giờ, Ngọc Long rốt cuộc tìm thấy cơ hội tung ra một cước đạp trúng phần bụng của Lê Ngọc Anh đem nàng đánh bay.

Không thể không thừa nhận Lê Ngọc Anh mặc dù tuổi đời còn rất trẻ nhưng kinh nghiệm chiến đấu quả thực phong phú, không uổng bao nhiêu năm cầm binh đánh trận, chém giết trên chiến trường.

“ Khởi động nóng người kết thúc! “ Ngọc Long lạnh nhạt nói, tiện tay túm lấy ba mũi tên do Trần Minh Quân bắn về phía mình.

Hắn đạm mạc nói: “ Tiếp theo nên để cho các ngươi lĩnh ngộ như thế nào là Đạo Tàng Cảnh. “

Dứt lời, cả khí thế của hắn mãnh liệt mà ra, nhiệt độ không gian tăng lên vùn vụt.

Trần Minh Quân ngồi trên lưng Thanh Long khẽ nhíu mày, không lẽ chuẩn bị tung đại chiêu rồi?

Hắn làm sao có thể để đối phương tụ lực xong được!

Ba mũi tên lần nữa được bắn ra nhưng lần này một màn quỷ dị xuất hiện, cả ba mũi tên khi bắn đến gần người Ngọc Long đều bị một ngọn lửa vô hình thiêu thành tro bụi.

“!!! “

Chuyện gì xảy ra???

Trần Minh Quân đang nghi hoặc lại được nghe Triệu Hạo không hỏi mà tự giải thích: “ Đạo Tàng Cảnh khác với Siêu Phàm ở một chữ ' Đạo '! “

“ Mỗi một bộ công pháp đều được phân chia ra tiểu thành, đại thành, viên mãn nhưng chỉ khi đạt được đến Hóa Cảnh mới có thể rút ra tính túy, hay còn gọi là ' Đạo ' đem trồng tại nội tàng ngũ môn. Sau khi được trồng vào, ' đạo ' sẽ được dung nhập với thân thể rồi tiếp tục được nuôi dưỡng. “

“ Trồng xuống một hạt ' đạo chủng ' thuộc về dạng người kém cỏi, hai hạt thuộc về phổ thông, ba hạt coi thành thiên tài, bốn hạt xưng tụng thiên kiêu, năm hạt..... Đạo Tàng cực cảnh. “

Lời nói vừa dừng, cả thân thể hắn chớp mắt được bao phủ bởi ngọn lửa màu xanh lam, ngay sau đó ngọn lửa này lấy bản thân hắn làm trung tâm lan tràn ra xung quanh. Mãi cho đến khi đạt được đường kính gần một trăm mét, mới dừng lại.

“ Người đời hay nói như vậy đã được coi thành Đạo Tàng thế nhưng như vậy chỉ là ngụy Đạo Tàng thôi. “

Tiếng nói của Ngọc Long làn truyền đến bên tai của toàn bộ những người đang có mặt trong tòa thành cổ. Câu nói này thực sự khiến lòng người bàng hoàng, tự hỏi không lẽ từ xưa đến nay lý niệm về Đạo Tàng được lưu truyền đều là giả dối?

Ngọc Long nói tiếp: “ Chân chính đạo tàng, phải ngộ ra 'đạo' của chính mình sau đó đem 'đạo' này dung nhập với 'đạo' của công pháp, trồng vào nội tàng ngũ môn. Chỉ có như thế mới tính chân hợp nhất ' đạo ' và ' mình '. “

“ Vì sao ngộ ra ' đạo ' tự thân lại được coi thành ' Nhập Đạo '? “

“ Bởi vì con đường tu luyện mênh mông vô tận, đại đạo ba ngàn, tiểu đạo lại càng nhiều không thể đếm xuể. “

“ Cổ ngữ có câu ' tinh một hơn thạo mười ', người tu luyện tự xưa tới nay luôn không nhìn rõ còn đường của mình cho nên bị gặp phải ' tinh mười nhưng không thạo một '. Cũng do vậy nên con đường đi càng xa càng hoang mang, lo nghĩ, kết cục không đi xa được. “

“ Còn như Nhập Đạo, đấy là khi một người đã biết được con đường mình muốn đi và sẽ đi như thế nào, lựa chọn ' đạo' nào bên trong ba ngàn đại đạo. “

“ Từ đây một đường đi nhanh, gặp trở ngại không nản lòng. “

“ Còn như Đạo Tàng Cảnh, đối với người nhập đạo thì tựa như trên con đường lớn sẽ có nhiều con đường nhỏ, giống với một đầu đại đạo bao hàm hàng vạn tiểu đạo. Lĩnh ngộ được, kết hợp vào với đạo của công pháp mới coi chân chính Đạo Tàng. “

Cuối cùng, hắn khe khẽ thở dài: “ Muốn nhập đạo nói thì cảm giác dễ lắm nhưng để làm được lại khó, các ngươi tốt nhất tu theo ngụy Đạo Tàng cho đỡ mất thời gian. “

Đám người: “.... “

Cơm mẹ nấu! Ngươi rất muốn ăn đòn phải không?

Tự nhiên nói một tràng xong chốt một câu như thế!

Lão tử nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy nhé!

Trần Minh Quân mặt không cảm xúc nhìn xem Ngọc Long, những thứ này cho dù Ngọc Long không nói hắn cũng đã sớm nghe Tử Vi cùng Thanh Y chỉ dạy.

Riêng có Lê Ngọc Anh nở nụ cười rạng rỡ: “ Ta còn đang mò cách dung hợp và trồng xuống đạo chủng thứ hai đây, cảm tạ ngươi chỉ điểm! “

Ngọc Long: “???? “

*****

Chân Mộng: Bổ sung chương hqua!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.