*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hành động lần này Trần Minh Quân cũng không nắm chắc trên năm phần thành công, nói thật là có chút lỗ mãng nhưng đây là cơ hội ngàn năm một thuở nếu như bỏ lỡ nữa chỉ sợ không biết đến bao giờ mới có thể tìm được.
Tổng kết từ tất cả manh mối và lối suy đoán, hắn nghĩ người này có đến bảy, tám phần mười là long tộc!
Dựa theo những gì hắn tìm hiểu được từ chỗ của Lê Ngọc Anh,
Những bí cảnh có thể lấy được tinh huyết của long tộc từ xưa đến nay đã trải qua không biết bao nhiêu lần bị người thám hiểm càn quét, lại thêm những bí cảnh này thời điểm mở ra còn cách bây giờ tận mấy chục năm cho nên khả năng có người đạt được tinh huyết của long tộc từ trong bí cảnh là rất thấp, gần như chỉ có 0,0001 % thôi.
Còn nếu như người đem bán tinh huyết của long tộc xuất hiện gần đây là một thành viên của long tộc vậy thì rất dễ để lý giải mọi chuyện.
Đầu tiên tinh huyết của long tộc vốn là thứ long tộc có sẵn, lại thêm việc mỗi một đoạn thời gian lấy ra một giọt cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn đến bản thân. Nếu có thì chắc sẽ rơi vào trạng thái suy nhược mấy ngày thôi, còn như tinh huyết mất đi lại có thể tẩm bổ rồi sinh ra.
Cho nên loại giải thuyết này có khả năng sát với thực tế hơn so với loại thứ nhất.
Cũng bởi vậy, Trần Minh Quân mới quyết định đi một nước cờ hiểm thăm dò đối phương. Nếu như cảnh giới của đối phương quá cao thì hắn cũng chỉ đành cầu xin tha thứ đồng thời tìm cách tạo quan hệ tốt, còn như cảnh giới ngang nhau hắn dự định đọ sức thử một lần.
Kế hoạch mà hắn đưa ra lần này cũng tương đối đơn giản, sử dụng cách có thể theo dấu của đối phương sau đó âm thầm theo dõi. Đợi sau khi thăm dò ra được cảnh giới chân chính của đối phương, hắn lại lên kế hoạch vây bắt hoặc kết giao bạn bè tùy xem tình huống.
Nói chung, hắn đã và đang có dự định xây dựng một thế lực cho riêng mình, muốn gây dựng một chi quân đội hùng mạnh. Bây giờ có cơ hội gặp được thành viên của Long Tộc, nói chưa biết chừng còn có thể thành lập một đội quân Long Nhân.
Nhưng hắn cũng không vội ôm hy vọng quá lớn bởi vì cả hai trường hợp trên đều có thể xảy ra, huống hồ bây giờ còn chưa thăm dò được chính xác cảnh giới của người kia.
Nói đến người kia, đối phương cũng hết sức gian xảo.
Sau khi rời khỏi hội đấu giá, người kia đã cố ý thay đổi một bộ quần áo phổ thông nhưng trên từng sợi vải tràn ngập hương thơm tựa như ngâm lâu trong nước thơm vậy, đồng thời cũng thay luôn một chiếc mặt nạ khác. Để tránh việc bị yêu thú loài khuyển theo dấu, thậm chí ngay cả túi thơm cũng thay đổi.
Những thao tác này đối với yêu thú loài khuyển cấp bậc thấp xác thực rất hiệu quả nhưng đối với cấp bậc cao hơn lại vô dụng. Đi thêm một đoạn đường, khí tức của đối phương hoàn toàn biến mất giống như biến mất khỏi biển người vậy.
“ Người này nghiên cứu về xóa đi dấu vết cũng thật sâu a. “
Trần Minh Quân cười cười, chỉ cần đem khí tức cũng xóa đi thì ngay cả yêu thú loài khuyển cấp bậc cao cũng khó lòng lần mò ra được. Cũng may hắn mang theo không phải là yêu thú loài khuyển mà là một con cổ trùng.
Nhắc đến con cổ trùng này Trần Minh Quân bội phục sát đất, ngay cả khi đối phương đã đem tám quyển công pháp cất vào nhẫn trữ vật mà nó vẫn có thể dựa theo mùi máu của con đã chết để xác định được.
Quả thật xa đâu cũng thấy! Ngăn cách gì cũng không cản được!
Cho đến khi trở lại Thạch Sơn Thành, người này lại thay đổi một bộ quần áo chắp vá, toàn thân tản ra mùi chua chua xen lẫn với mùi rượu tựa như một tên nát rượu rất nhiều ngày không tắm.
Kiểu tóc cũng thay đổi thành rối tinh rối mù, khí tức từ đầu đến cuối vẫn luôn thu liễm lại. Thoạt nhìn không khác gì một người bình thường, nát rượu đi đứng loạng choạng trên phố.
Nhưng mà chiếc mặt nạ đã được tháo xuống để lộ ra một khuôn mặt bôi đầy nhọ nồi lem nha lem nhem vẫn không cách nào che lấp đi sự anh tuấn, tiêu sái.
“ Thì ra là một thằng đực rựa. “
Đứng ở trên một mái nhà cao quan sát xuống bên dưới, Trần Minh Quân đưa ra kết luận.
Nhưng cũng không thể không nói, người này độ đẹp trai vậy mà không thua kém gì mình....
Không! Đẹp trai gần bằng ta thôi.
Nếu như để cho Lê Ngọc Anh biết được suy nghĩ này của hắn nhất định sẽ bĩu môi nói: “ Người ta đẹp trai không thua kém ngươi nhưng luận về độ mặt dày, không biết xấu hổ thì ngươi hơn xa nha. “
Người kia cũng không vội vàng rời khỏi Thạch Sơn thành mà lượn quanh một vòng, thay đổi ba, bốn bộ trang phục, ghé vào mấy cái trà quán, quán rượu. Cho đến tận trời tối hắn mới rời khỏi thành.
Cũng không biết xuất phát từ sự cẩn thận hay đã biết mình bị theo dõi mà đối phương không lập tức trở về chỗ mình cư trú ngay mà lựa chọn một cành cây đại thụ, leo lên ngủ qua đêm.
Đám người Trần Minh Quân bó tay bó chân đành phải lựa chọn một khu vực dễ ẩn nấp gần đó thay nhanh canh gác, đề phòng đối phương chạy trốn.
Ngoài dự liệu là ngày hôm sau người kia lại trở lại Thạch Sơn Thành, tiếp tục lượn vòng vòng mua sắm, ăn uống. Điều này khiến cho cả Trần Minh Quân lẫn Lê Ngọc Anh đều cau mày.
Bọn họ tự hỏi có phải do đối phương quá cẩn thận hay vì đối phương thực sự không có nơi cư trú nào cả. Hay là..... chuyện bọn họ theo dõi đã bị đối phương phát hiện rồi?
Trần Minh Quân kiên quyết khẳng định: “ Kẻ này từ đầu đến cuối đều biểu hiện ra hết sức giảo hoạt, không nên vội tin tưởng bất cứ điều gì. “
Cứ như vậy cho đến ngày thứ ba, Trần Minh Quân không nhịn được nữa nói với Lê Ngọc Anh: “ Hạ lệnh cho binh sĩ trong thành đem người này bắt lại. Nói trong thành gần đây xuất hiện kẻ trộm tinh ranh, cho nên giữ lại điều tra. “
Sợ xảy ra sai sót, hắn lại bổ sung: “ Mặc kệ đối phương có thân phận gì đều bắt lại. “
Lê Ngọc Anh theo lời đưa tin cho Vũ Phong cùng Nông Đức, sự tình quá quan trọng nàng cũng không tin tưởng được người nào khác ngoại trừ hai người này.
Nếu quả thực như Trần Minh Quân dự đoán người này là thành viên của long tộc, tương lai Đại Lê sẽ có hời lớn.
Còn nếu như không phải, lấy được mấy giọt tinh huyết của long tộc chuyến này cũng đã rất hời rồi.
Qua ba ngày nay quan sát, hai người đã cùng đưa ra kết luận cảnh giới của đối phương không quá cao nếu không đã chẳng cần hao phí nhiều thời gian, làm ra cả đống thao tác ngụy trang xóa dấu vết như vậy. Tất nhiên cũng không hoàn toàn loại bỏ đi khả năng đối phương giả heo ăn thịt hổ.
Mọi thứ đều cần có thêm manh mối mới có thể khẳng định được!
........
Trời tối, người kia theo thói quen thường ngày đang định ra khỏi thành nhưng lại bị binh lính canh gác cổng bao vây lại.
Nông Đức hòa ái mỉm cười đi đến nói: “ Gần đây trong thành xuất hiện một tên trộm lưu manh xảo trá khiến cho nhiều nhà bị mất đồ vật quý báu, quan phủ lại mãi không bắt được. Đặc biệt ở chỗ tên này chỉ chuyên trộm ngày, đêm thì lại trốn ra khỏi thành. “
“ Cho nên bắt đầu từ hôm nay, phàm là những ai dự định ra ngoài thành vào buổi tối đều sẽ được đưa đến nha môn điều tra.”
“ Huynh đệ, ngươi đừng lo lắng. Chỉ cần điều tra ra là ngươi vô tội, sẽ lập tức được thả ra ngay. “
Người kia nghe thế thì giật mình: “ Oan uổng! Long Thiên Vấn ta xưa nay cho dù có làm trộm cũng chỉ trộm sắc chứ ai thèm trộm đồ! “
Trần Minh Quân đứng ở nơi không xa, nghe được câu nói này khóe miệng khẽ giật một cái.
Kiểu nói này làm sao cứ thấy quen quen...