Hiên Viên Chiến Thiên nhìn theo bóng lưng của Trần Minh Quân lại nhìn vết máu còn lưu lại trên lưỡi kiếm, trầm ngâm một lúc cuối cùng quyết định cũng đi vào trong thành.
Lê Ngọc Anh thấy vậy cũng vội vã đi theo.
Trần Minh Quân cố ý thả chậm tốc độ, chờ đợi quyết định của Hiên Viên Chiến Thiên cho nên Lê Ngọc Anh cùng với Hiên Viên Chiến Thiên đuổi theo không bao lâu thì đuổi kịp.
Lúc này tất cả quân lính đã phân tán ra khắp nơi để thu dọn chiến trường, một đội binh sĩ khác do Vũ Phong chỉ huy đi tiếp đón những người dân đi sơ tán trở về cho nên đi cùng với Trần Minh Quân chỉ còn có mỗi một mình Nông Đức.
Thấy Lê Ngọc Anh cùng Hiên Viên Chiến Thiên đi đến, Trần Minh Quân giả vờ như không thấy. Nông Đức biết nơi này đã không còn chuyện của mình cho nên trước khi cáo lui hỏi thăm một vấn đề khác: “ Phò mã, ngoại trừ Hiên Viên tướng quân thì những người khác xử lý thế nào? “
Trần Minh Quân chắp hai tay sau lưng, ung dung đi dạo nói: “ Dựa theo quy định mà làm. “
Nông Đức đáp: “ Vâng. “
Sau đó lập tức cáo lui, bắt đầu đi bố trí những tù binh Bắc Di.
Ba người tiếp tục đi dạo mấy khu phố nhưng Trần Minh Quân từ đầu đến cuối không nói thêm nửa chữ, có khi vô tình nhặt được một cây trâm ngọc thì nhặt lên đưa cho Lê Ngọc Anh chọc ghẹo nàng một hồi khiến cả gương mặt nàng đỏ bừng cả lên.
Hiên Viên Chiến Thiên bị bón cơm chó, nhịn không được nữa mở miệng hỏi: “ Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? “
Trần Minh Quân nhún vai: “ Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Đi dạo. “
“... “ Hiên Viên Chiến Thiên nào phải đứa trẻ ba tuổi, sao có thể tin câu nói này được. Nhưng lại lo lắng tiếp tục bị đút cơm chó cho nên cố tìm đề tài để nói: “ Bằng cách nào ngươi có thể đánh bại quân đội của ta? “
Thất bại của quân truy giết Vũ Phong hắn còn có thể hiểu được, nhưng làm sao Trần Minh Quân có thể đoán được hắn sẽ tấn công Thạch Sơn Thành ngay trong thời điểm đó để đưa ra kế cùng lúc lừa cả hắn lẫn lão tướng của Bắc Di?
Còn có thám tử hắn cài vào trong Thạch Sơn Thành vì sao lại không tiết lộ chút tin tức nào liên quan đến kế hoạch của quân Đại Lê, chẳng lẽ bị phát hiện rồi.
Không đúng! Trần Minh Quân chưa từng đến Thạch Sơn Thành, làm gì có cơ hội đi điều tra gián điệp.
Hiên Viên Chiến Thiên càng nghĩ càng không có lời giải.
Trần Minh Quân ung dung nói: “ Vũ Phong nhiều lần hành động đều bị các ngươi nắm trong lòng bàn tay, từ điểm này có thể thấy được trong Thạch Sơn thành tất nhiên có gián điệp do bọn ngươi cài vào. “
“ Vũ Phong đem quân hộ tống dân chúng trong thành đi sơ tán, các ngươi chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này công chiếm thành Thạch Sơn. “
“ Hai điểm này chắc hẳn ngươi cũng hiểu. “
Hiên Viên Chiến Thiên khẽ gật đầu, hai việc này kỳ thực cũng không khó đoán.
Lê Ngọc Anh thấy Trần Minh Quân bắt đầu giảng giải kế hoạch hành động lần này cũng vểnh tai lắng nghe, lúc trước việc quân cấp bách hắn còn chưa giải thích cho nàng đã vội đuổi nàng đi rồi.
Trần Minh Quân nói tiếp: “ Ta chưa từng đến thành Thạch Sơn cho nên hoàn toàn không có cơ hội điều tra gián điệp cho nên cách tốt nhất tự nhiên là đem toàn bộ dân chúng đi sơ tán, làm như vậy sẽ vô hiệu hóa gián điệp các ngươi cài vào. “
“ Ngoài ra, để đảm bảo không có cá lọt lưới ẩn núp trong quân đội. Ta đã truyền tin hạ lệnh Vũ Phong và Nông Đức cùng với những người đáng tin cậy của nhị công chúa âm thầm đi điều tra toàn bộ hồ sơ của những binh lính địa phương. Đồng thời, điều tra cả những người được chọn giả trang thành quân lính thay cho quân đội tinh anh. “
“ Trong quá trình hành động, tuyệt đối bảo mật nghiêm ngặt. Chỉ có như thế mới hoàn toàn vô hiệu hóa được gián điệp. “
Hiên Viên Chiến Thiên nghe xong thì khẽ thở dài, kế này tuy rườm rà, hao phí nhiều sức lực nhưng quả nhiên rất hiệu quả trong việc vô hiệu hóa gián điệp.
Trần Minh Quân cười cười: “ Cũng may tốc độ làm việc của những người này rất nhanh, nếu không chỉ e đã sinh ra biến cố rồi. “
Nói thật, đạt được kết quả thế này ngay cả chính hắn cũng giật mình. Thời gian eo hẹp, lòng quân rối loạn, thân tín của Lê Ngọc Anh vẫn hoàn thành được nhiệm vụ đề ra xác thực có chút tài năng.
Lê Ngọc Anh ưỡn ngực ngẩng cao đầu tựa như đang thay mặt đám thân tín của mình cảm thấy tự hào.
Nhưng vẫn còn một vấn đề khiến cho Hiên Viên Chiến Thiên không hiểu: “ Theo ta được biết thành chủ của Thanh Hà thành là người của Trấn Nam Vương, bằng cách nào ngươi có thể để cho hắn chịu xuất binh? “
Đúng vậy, thành chủ của thành Thanh Hà là người thuộc phe phái của Trấn Nam Vương Lê Thiên Hạo, đây cũng là một trong những nguyên nhân Bắc Di lựa chọn tấn công Thạch Sơn thành. Rất đơn giản, thành chủ của Thạch Sơn thành là người của hoàng thượng cho nên mặc kệ Thạch Sơn thành có bị công phá hay không thì Thanh Hà thành cũng sẽ không tiếp viện.
Nghe Hiên Viên Chiến Thiên hỏi, Trần Minh Quân khẽ giật mình. Đặc biệt khi nhớ đến lời dặn dò của hoàng thượng Đại Lên, Trần Minh Quân rốt cuộc hiểu ra lý do lão cha vợ phái hắn tới đây.
Hóa ra là như vậy!
Trong Thạch Sơn Thành không chỉ có gián điệp của Bắc Di mà còn có người của Trấn Nam Vương cài cắm. Hoặc có thể cả hai cùng là một, vừa là người của Trấn Nam Vương lại vừa là giáp điệp của Bắc Di.
Chẳng lẽ Trấn Nam Vương cùng Bắc Di cấu kết?
Nhiệm vụ ẩn!
Lão cha vợ muốn điều tra mối quan hệ giữa Trấn Nam Vương và Bắc Di đồng thời dọn dẹp sạch sẽ Thạch Sơn Thành a.
Nhưng vì sao hắn lại tin tưởng mình có thể hoàn thành được nhiệm vụ lần này?
Phải biết trong quá khứ, hình tượng của hắn trong mắt thiên hạ luôn luôn là một người không chịu học hành gì cả, suốt ngày chỉ biết ăn chơi gái gú a.
Hắn không sợ ta làm hỏng chuyện, Thạch Sơn Thành bị công phá sao?
Liếc mắt nhìn Lê Ngọc Anh, Trần Minh Quân âm thầm thở dài.
Lão hồ ly quả nhiên là lão hồ ly, thực sự không uổng công bao nhiêu năm ngồi trên vị trí chủ của một nước, ngay cả phương án dự phòng cũng sớm chuẩn bị kĩ.
Có lẽ điều duy nhất lão cha vợ không thể tính tới là bí cảnh xuất hiện đột ngột dẫn đến việc Lê Ngọc Anh đến Thạch Sơn Thành chậm đi.
Aizzz.......dù sao cũng không phải là thánh!
Về điểm này hắn cũng có chút đồng cảm với hoàng thượng của Đại Lê nếu kế hoạch thất bại.
Đối với câu hỏi của Hiên Viên Chiến Thiên, Trần Minh Quân chỉ trả lời hai chữ: “ Đại nghĩa. “
Nói xong cất bước tiếp tục đi dạo, trong lòng bắt đầu suy tính xem nên làm cách nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ ẩn mà lão cha vợ giao cho.
Biết thế ta giả vờ để lộ sơ hở cho quân Bắc Di rút lui a!
Trần Minh Quân càng nghĩ càng đau đầu, trong lòng mắng mỏ quân Bắc Di kém cỏi chưa gì đã toang.
Nếu như suy nghĩ này của hắn để cho Hiên Viên Chiến Thiên biết được nhất định sẽ tức hộc máu mắng 'Kế hoạch của ngươi vẹn toàn đến trình độ này còn trách ta à? '
Đáng tiếc hắn không biết được những thứ này, trong miệng hắn còn đang lẩm bẩm hai chữ: “ Đại nghĩa. “.
||||| Truyện đề cử: Em Vợ, Anh Yêu Em |||||
Nụ cười trên gương mặt hắn càng lúc càng mang theo vị đắng chát, bởi vì hắn rốt cuộc hiểu triệt để vì sao mình lại bại.
' Đại nghĩa ' hai chữ này nói ra thì nhẹ nhàng nhưng ý nghĩa thì nặng nề tựa núi lớn, bất kể thành chủ của Thành Thanh Hà đứng về phe nào nhưng một khi Lê Ngọc Anh tự mình mang đến thư cầu viện thì nếu như thành chủ của Thanh Hà còn không chịu xuất quân rất có thể bị vu vào tội cấu kết quân giặt, đồng nghĩa với tạo phản.
Cho nên, chỉ có phái quân tiếp viện tuân theo hai chữ ' đại nghĩa ' này thành chủ của Thanh Hà mới có thể bảo toàn được mạng của mình cũng như cả dòng họ nhà mình.
Lê Ngọc Anh đi ở một bên cũng trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên đi ở phía trước tràn đầy sự phức tạp. Hóa ra trong khoảng thời gian ngắn như vậy hắn đã có thể soạn ra kế hoạch giữ vững Thạch Sơn, tiêu diệt quân Bắc Di một mũi tên trúng hai đích.
Trong lòng nàng dâng lên một sự kính nể, kính nể tài năng của Trần Minh Quân trong việc bày binh bố trận.
Trần Minh Quân thấy hai người không tiếp tục theo sau, quay người nhìn thì phát hiện ánh mắt Lê Ngọc Anh đang nhìn chằm chằm vào mình. Nhịn không được cười rộ lên, trêu chọc nói: “ Thế nào? Thấy ta đẹp trai cho nên không rời mắt được? “
Lê Ngọc Anh cả gương mặt đẹp cấp tốc dâng lên đỏ ửng, ngoảnh mặt sang chỗ khác xấu hổ mắng: “ Ngươi xấu như ma cấu ấy! “
Trần Minh Quân thấy thế trong lòng ngứa ngáy lại chọc ghẹo nói: “ Thế nào? Không phủ nhận việc không thể rời mắt khỏi ta à? “
“ Ai mà thèm nhìn ngươi! “ Lê Ngọc Anh mặt nóng hết cả lên, tựa như chạy trốn đồng dạng, chạy đi nơi khác.
Trần Minh Quân cười cười tiếp tục đi dạo.
Hiên Viên Chiến Thiên thấy thế vội vàng chạy đuổi theo tò mò hỏi: “ Ngươi không sợ ta nhân cơ hội chạy trốn sao? “
Trần Minh Quân nhún nhún vai: “ Nếu rảnh rỗi ngươi có thể thử một chút. “
Hiên Viên Chiến Thiên nghe vậy thì cười cười, ngoan ngoãn đi theo sau. Mặc dù Trần Minh Quân tỏ ra chẳng quan tâm đến việc hắn có trốn hay không nhưng hắn dám khẳng định Lê Ngọc Anh chắc chắn đang ở quanh đây.
Đến buổi trưa, Trần Minh Quân dẫn theo Hiên Viên Chiến Thiên đến tầng cao nhất của một tòa lầu các. Nơi này đã được binh lính cố ý dọn dẹp sạch sẽ, trên bày biện vô số rượu thịt, món nhậu.
“ Ngồi xuống cùng ăn đi. “ Nói xong, Trần Minh Quân ngồi xuống trước, chủ động ăn thử hết toàn bộ các món ăn bày ở trên bàn.
Hành động này lại làm cho Hiên Viên Chiến Thiên càng nghi hoặc: “ Ngươi làm gì? “
Trần Minh Quân nuốt xong một miếng thịt, đáp: “ Giúp ngươi thử độc. “
À???? Hiên Viên Chiến Thiên có chút đờ người ra, chưa kịp nhảy số.
Nhưng hắn cũng là người thông minh, nhanh chóng hiểu ra Trần Minh Quân muốn làm gì.
Thế là hắn cười cười ngồi xuống ở phía đối diện, nói thẳng: “ Phò mã muốn thu phục ta làm việc cho Đại Lê? “
Trần Minh Quân cũng chẳng thèm giấu giếm khẽ gật đầu: “ Ngươi nói đúng một nửa, chính xác thì làm việc cho ta. “
Hiên Viên Chiến Thiên hơi Hơi kinh ngạc: “ Phò mã muốn thu phục ta làm việc cho cá nhân để làm gì? Chẳng lẽ muốn chiếm lấy ngai vàng? “
Xưa nay chuyện con rể chiếm ngôi không hiếm lạ lại thêm hắn là người Bắc Di cũng không phải người Đại Lê cho nên chẳng cố kỵ gì. Hơn nữa xung quanh có quân lính đứng gác, lời này truyền đến tai của hoàng thượng Đại Lê hắn cầu còn không được.
Hắn không thể không thừa nhận Trần Minh Quân rất có tài năng đánh trận, thậm chí sự xuất hiện của Trần Minh Quân làm cho hắn sinh ra ảo giác chỉ cần Đại Lê có người này, Bắc Di vĩnh viễn không chiếm được một tấc đất của Đại Lê.
Để hắn bất ngờ là Trần Minh Quân vẫn ung dung như cũng ngồi ăn, chỉ nhàn nhạt trả lời: “ Ta muốn lấy lại lãnh thổ của Đại Trần. “
Hiên Viên Chiến Thiên: “!!! “
Không sai! Lấy lại lãnh thổ của Đại Trần là một trong những mục tiêu mà Trần Minh Quân đặt ra khi còn ở trong bí cảnh.
Hắn đưa ra quyết định này có hai nguyên nhân,
Thứ nhất, tham gia cuộc chiến tranh đoạt thiên mệnh không phải chỉ cần cá nhân đủ mạnh là được, còn cần có thế lực của riêng mình. Tựa như những người con cưng của khí vận, hậu trường phía sau rất nhiều.
Thứ hai, Đại Trần vốn là quê hương hắn ở thế giới này, đồng thời còn là sản nghiệp bao đời tổ tiên xây dựng và gìn giữ. Không lấy lại, hắn có chút áy náy với chủ nhân cũ của cỗ thân thể này.
Hiên Viên Chiến Thiên trầm ngâm hồi lâu cuối cùng đứng dậy rời đi để lại một câu nói: “ Chuyện này quá viển vông, thứ cho ta không đồng ý nổi. “
Trần Minh Quân đã đoán trước hắn sẽ như thế, vẫn như cũ ngồi ăn: “ Không sao cả, ngươi cứ suy nghĩ. Ta thích lấy đức phục người. “
Hiên Viên Chiến Thiên đi đến câu nói này thì bật cười, muốn lấy đức phục ta sao? Xin lỗi, ngươi còn non lắm.
Thế nhưng câu nói tiếp theo của Trần Minh Quân khiến nụ cười của hắn cứng đờ, chỉ nghe Trần Minh Quân nói: “ Người tới truyền lệnh của ta, trận chiến thắng này Hiên Viên Chiến Thiên đóng góp công lớn ban thưởng lập tức một ngàn trung phẩm linh thạch, gửi tấu lên bệ hạ phong quan, đồng thời đem công lao của Hiên Viên tướng quân truyền khắp thiên hạ. “
Một tên binh lính vội vàng đáp: “ Vâng “
Hiên Viên Chiến Thiên: “.... “
Cơm mẹ nấu! Chẳng phải ngươi nói lấy đức phục người sao?