Thiên Mệnh Chiến

Chương 178: Chương 178: Tên Của Sư Phụ Ngươi Là .. (Cầu Đề Cử)




Chỉ một bản tin nhỏ xuất hiện như thường lệ tại cuộc tuyển sinh hàng năm nhằm vinh danh người đạt điểm số cao nhất lại không ngờ tới sẽ tạo ra một cơn địa trấn ảnh hưởng đến vô số thế lực trong Chiến Thần Điện.

Không chỉ tầng lớp đệ tử, ngay cả những người quyền cao chức trọng, địa vị to lớn cũng để mắt đến ba chữ ' Trần Minh Quân ' này.

Mà kẻ cố ý gây ra tất cả mọi chuyện lúc này lại dửng dưng huýt sáo dẫn theo đám thuộc hạ đi đến địa điểm tập trung, chờ hoàn thành thủ tục nhập học.

Nếu như có biết sức ảnh hưởng của hành động đầy lỗ mãng của mình lớn đến thế nào thì hắn cũng chỉ cười nhếch miệng thôi bởi vì ý đồ của hắn chính là thế.

Hắn muốn nói với những kẻ địch của mình rằng: “ Ta, Trần Minh Quân đến rồi. “

Lý do hắn làm như thế có hai cái,

Thứ nhất, bộ phân thân này của hắn ngoại trừ rèn luyện võ thuật, nghiên cứu võ đạo còn dùng để thu hút mọi sự chú ý của người trong thiên hạ. Huống hồ, chuyện hắn đến Chiến Thần Điện cũng không phải chuyện bí mật, phe đối lập biết được cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Nằm im chờ bị phát hiện chẳng bằng thẳng thắn tuyên bố luôn!

Với lại, càng nhiều người biết hắn ở Chiến Thần Điện thì hai bộ phân thân kia càng thêm an toàn.

Nguyên nhân cuối cùng, hắn muốn thử liên hệ và tiếp xúc một chút với những người còn trung thành với Đại Trần trước đây.

Những kí ức về những người trung thành với cha hắn vô cùng mờ nhạt, có lẽ do năm xưa khi Đại Trần vẫn còn, hắn luôn sống trong cảnh chăn ấm đệm êm, vô lo vô nghĩ nên không thường tiếp xúc với những người này.

Muốn đánh với Hồ Quốc, sức của một mình hắn chắc chắn không thể làm được.

Chiêu mộ binh mã, luyện quân quá lâu, đối phương sẽ không cho hắn nhiều thời gian như vậy.

Cho nên hắn mới đưa ra hạ sách này, hi vọng có thể tập hợp binh mã của trung thần năm xưa, bớt đi rất nhiều thời gian chuẩn bị.

Còn như những người này để cho hắn thất vọng, đến lúc đó không cần cũng được. Một mình hắn không phải không có con đường nào có thể diệt Hồ Quốc, chỉ cần bồi dưỡng vài cường giả đỉnh cao thôi.

Chỉ là con đường này dù đã có Chu Lượng nhưng chung quy vẫn quá khó đi, hắn không dám vọng tưởng đến chuyện mình may mắn như những nhân vật chính trong tiểu thuyết mạng, tùy tiện đánh bậy đánh bạ cũng gặp được cường giả cần giúp đỡ rồi mình chỉ cần nhảy ra hô to: “ Ngươi có bệnh! “

Loại tình huống hư cấu này bí quá thì viết viết một chút cho thêm buff thế lực nhưng bây giờ hắn đang ở một thế giới chân thật, đâu thể tự mình viết ra tình tiết thế được.

Vạn sự tùy duyên, trăm sự dựa theo ý trời thôi.

Quay trở lại chuyện chính, lúc này người trong sân đã tụ tập khá đông đủ rồi nhưng Điện Chủ của Chiến Thần Điện vẫn như cũ chưa thấy xuất hiện.

Nghe nói, buổi lễ nhập học của Chiến Thần Điện không chỉ đơn thuần là phân phát lệnh bài thân phận cho người mới mà sẽ còn phân chia đội ngũ.

Ở giai đoạn này, những người thi Binh sẽ được quyền tự do lựa chọn trở thành binh sĩ cho người thi Tướng mà họ muốn.

Nhưng vốn dĩ những người đến thi Binh hàng năm, trước khi đến đều đã nhận được sự an bài sẵn cho nên thường thường việc lựa chọn không diễn ra quá lâu.

Còn những người thi Văn thì sẽ được phân lớp, nhận giáo viên chủ nhiệm.

Võ thì cũng phải lên lớp học nhưng chỉ phân ra thành hai lớp Binh và Tướng, còn lại không phân thành lớp nhỏ và cũng không có giáo viên phụ trách riêng.

Văn khác với Võ, phân thành như vậy Võ Quân cũng không ngạc nhiên quá nhiều.

Tiếp tục đợi thêm trọn vẹn một tiếng đồng hồ, người mới đến đông đủ.

Cũng tại thời khắc người cuối cùng góp mặt, không gian bỗng nhiên vang lên tiếng trống đồng cùng với tiếng tù và. Bầu trời xuất hiện hàng vạn phi kiếm diễn hóa ra vô số bức tranh, có bức tranh miêu tả cảnh nhân tộc bị yêu tộc đàn áp, cũng có bức tranh vẽ nhân tộc quật khởi đánh bại Yêu Tộc.

Cho đến khi bức tranh vẽ cảnh một người thiếu niên áo trắng dẫn dắt đại quân nhân tộc chém giết những người khổng lồ, Võ Quân mới giật mình, trợn thật to hai mắt bởi vì bóng lưng của người này hắn cảm thấy có chút quen thuộc, tựa như đã thấy ở nơi nào.

Đặc biệt là thanh kiếm màu tím người kia nắm ở trong tay....

Làm sao cứ thấy giông giống Tử Vi Đế Kiếm?

Lê Ngọc Anh dẫu sao cũng là công chúa của một nước lớn, hiểu biết rất nhiều. Thấy Võ Quân ngơ ngơ ngác ngác nhìn bức họa, nàng liền giải thích: “ Bức tranh này vẻ lại một trận đánh trong Cuộc Chiến Chư Thiên Vạn Giới lần thứ mười chín. “

“ Năm đó, sau khi Cự Nhân Giới đánh chiếm tám trăm thế giới xong rốt cuộc dẫn theo đại quân tấn công vào Côn Lôn Giới. Bọn họ có sức mạnh nhục thân phi phàm, chiến lực vô song, đánh cho võ giả của thế giới chúng ta liên tục bại lui, tử thương thảm trọng. “

“ Lịch sử ghi lại, trong đợt tấn công đầu tiên của Cự Nhân Tộc vào Côn Lôn Giới. “

“ Phía Côn Lôn có hai mươi tôn Đại Thánh tử trận, Thánh Chủ chết vô số, Thánh Giả thì càng không thể đếm hết. “

“ Còn phía Cự Nhân Tộc chỉ tổn thất ba tôn Đại Thánh cùng một ít cường giả cấp độ Thánh Chủ thôi. “

Chỉ nghe vài câu ngắn gọn như vậy Võ Quân cũng đủ hiểu được chênh lệnh hai bên lớn đến thế nào, đơn giản là một cuộc chiến mang tính chất nghiền ép a.

Lê Ngọc Anh lại nói tiếp: “ Vẫn may, ngay thời trong thời điểm mọi người tuyệt vọng nhất thì Thiên Mệnh Đại Đế xuất quan, lấy lực một mình trảm sát mấy chục tôn Đại Thánh của Cự Nhân Tộc. Về sau, dưới sự dẫn dắt của Thiên Mệnh Đại Đế quân đội của Côn Lôn Giới dần dần lấy lại thế trận, sau cùng đem Cự Nhân Tộc đánh đuổi khỏi lãnh địa Côn Lôn Giới. “

“ Về sau, để trừ bỏ mối hậu hoạn này đồng thời chấm dứt cuộc chiến Chư Thiên Vạn Giới, Thiên Mệnh Đại Đế thống lĩnh quân đội giết đến tận Cự Nhân Giới, giết đến lúc Cự Nhân Tộc gần như tuyệt chủng mới dừng lại. “

Võ Quân nghe đến câu nói sau cùng, nội tâm biểu thị sự im lặng.

Chỉ để đề phòng hậu hoạn, chấm dứt chiến tranh vậy mà giết đến khi đối phương kém chút diệt tộc....

Thực sự không biết nên khen hay nói vị Thiên Mệnh Đại Đế này quá bá đạo rồi.

Tử Vi bĩu môi: “ Hắn làm gì nghĩ lắm như thế, chẳng qua Đại Đế của Cự Nhân Giới dám buông lời muốn đem nữ nhân của hắn bắt về làm lô đỉnh cho nên hắn mới giết tới tận nhà thôi. “

“ Còn không á, lấy sự ' chăm chỉ ' của hắn còn lâu mới đánh một trận chiến mất nhiều thời gian đến vậy. “

Võ Quân: “... “

Nguyên lai là dạng này a!

À mà khoan!

“ Tử Vi tỉ, ngươi biết Thiên Mệnh Đại Đế? “

Tử Vì hừ lạnh một cái, lạnh nhạt đáp: “ Nói nhảm, hắn là chủ nhân cũ của ta, ta có thể không biết hắn không? '

Võ Quân lúc này mới dám khẳng định suy nghĩ của mình, người trong bức họa quả nhiên là sư phụ hắn. Khó trách bóng lưng sẽ quen mắt như vậy, lại thêm thanh kiếm màu tím kia.

“ Đúng rồi, tên của sư phụ ta là Thiên Mệnh? “

Dựa theo phỏng đoán của hắn, tên sẽ gắn với danh hiệu.

Nào ngờ Tử Vĩ trực tiếp phủ nhận: “ Phi! Tên của hắn nào có bá khí như vậy. “

Võ Quân nổi lên lòng tò mò: “ Vậy tên của sư phụ ta là gì? “

Kể từ khi nhận người sư phụ này cũng đã qua một khoảng thời gian nhưng tên của sư phụ hắn là gì thì hắn vẫn chưa một lần được biết. Ngay cả trong những cuốn sách lịch sử lưu trữ trong thư viện Đại Lê cũng chưa từng đề cập đến tên của sư phụ hắn.

Điều càng thần bí càng khiến người ta sinh ra cảm giác tò mò mãnh liệt.

“ Tên của sư phụ ngươi a? “

Tử Vi cũng có chút do dự, lúc trước nàng không cho Trần Minh Quân biết là sợ người kia thẹn quá hóa giận một chưởng vỗ chết hắn. Nhưng bây giờ Trần Minh Quân đã là đệ tử được người kia thừa nhận, về tình về lý cũng nên được biết.

“ Thôi được. “

Suy đi nghĩ lại, Tử Vi vẫn quyết định sẽ cho Trần Minh Quân được biết bởi vì người xưa có câu ' Sư đồ như cha con '. Nếu đã thế cần gì luôn giấu giếm hắn.

Nhưng trước khi tiết lộ, nàng vẫn phải dặn dò: “ Sau khi biết tên thật của sư phụ ngươi, ngươi tuyệt đối không được cười. Nếu không, hậu quả ta cũng không thể gánh giúp ngươi được. “

Trần Minh Quân ( nói chung cả ba bộ phân thân) càng nghe càng tò mò, mặc dù không hiểu cho lắm nhưng vẫn đồng ý không cười.

Nghe hắn cam kết xong, Tử Vi mới thở phào một hơi nhưng cứ lúc định nói ra thì lại không nhịn được ôm bụng cười lăn: “ Hì hì... ha ha... “

Trần Minh Quân: “.... “

Tốt a! Ngươi dặn ta không được cười, ngươi còn chưa nói ra thì bản thân ngươi đã cười thành cái dạng này rồi.

“ Tử Vi tỉ, ngươi đừng câu giờ nữa. “

“ Mau nói a! “

Tử Vi khó khăn lắm mới nhịn được cười, cố gắng nặn ra từng chữ: “ Hắn tên là.... “

Chưa nói hết thì thân thể lại run lên lợi hại, tiếng cười không nén nhịn được mà lại phát ra khiến Trần Minh Quân càng lúc càng tò mò.

“ Mau nói a! “

Tử Vi lau nước mắt, một hơi nói ra tên người kia thật nhanh giống như sợ rằng mình không nói nhanh như vậy thì không thể nào nói được hoàn chỉnh câu vậy.

“ Tên của hắn là Bạch Tiểu Ưng hahaha...... “

Nghe được cái tên này Trần Minh Quân có chút đờ người ra, hắn trăm tính vạn nghĩ, vắt hết cả não ra để dùng vẫn không thể ngờ được tên của sư phụ mình hóa ra là như vậy.

“ Bạch Tiểu Ưng... “

“ Tiểu Ưng..... chim nhỏ? “

“ Chim trắng nhỏ? “

“ Phụt ~ hahahaha..... “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.