“ Phùng Oanh, ngươi vì sao không trả lời bổn công chúa? Ngươi biết bố vợ hắn là ai a?”
Lê Ngọc Kiều nện bước đi về phía bốn người, bước chân không nhanh không chậm, trên người không có mảy may tu vi lại khiến Phùng Oanh cảm nhận được áp lực nặng nề tựa như chậm rãi đi đến không phải một phế vật không có tu vi mà là một vị khủng bố tuyệt luân, cường thế nữ đế.
Mặc dù trên gương mặt xinh đẹp kia treo lấy một cái như hoa như nguyệt nụ cười thế nhưng ánh mắt của nàng mặc dù chút lười biếng thế nhưng phần kia uy nghiêm giống như phượng ngạo cửu thiên, nữ đế hàng lâm khiến Phùng Oanh cảm thấy từ trong linh hồn hoảng sợ, toàn thân run rẩy.
Phù phù.
Phùng Oanh hai đầu gối quỳ xuống, trong lòng hoảng sợ, đầu cúi rất thấp không dám nhìn về phía nữ tử trước mặt.
Trần Minh Quân nhìn về phía 'vợ nhặt' của mình, trong lòng nghiền ngẫm. Còn như Lê Ngọc Anh hiện giờ đã bị kinh ngạc đến há hốc mồm, trong lòng cảm xúc khó lòng diễn tả thành lời.
Đại sảnh rộng lớn, mấy chục vị khách nhân cũng đều chứng kiến một màn này thế nhưng mỗi người suy nghĩ khác nhau. Đại đa số người khẽ lắc đầu, cũng có người cười trên nỗi đau của người khác.
Người ta cha vợ đường đường là đương kim hoàng thượng, ngươi lại muốn lấy bối cảnh ra dọa người ta.
Tự tìm nhục nhã!
Trương Tâm Tuệ là người thông minh, trong nháy mắt nàng đã đoán được một hai. Nàng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Lê Ngọc Kiều, lại nhìn đến Lưu gia tam tiểu thư Lưu Ánh chỉ biết khe khẽ thở dài. Trong lòng cảm thán
Đầu năm nay trong miệng người 'phế vật' đều không tầm thường a.
Chỉ có ngồi tại trong góc phòng, Triệu Hạo hai mắt sáng lên không kiêng nể gì nhìn xem Lê Ngọc Kiều trên dưới dáng người đặc biệt cặp đùi thon dài trắng như ngọc để lộ ở bên ngoài. Nếu như hiện trường có người sở hữu Đọc Tâm Thuật sẽ biết được trong lòng hắn ý nghĩ.
Nữ nhân này, ta muốn!
Trần Minh Quân lòng có cảm giác đưa mắt nhìn về phía góc phòng bắt gặp Triệu Hạo ánh mắt nóng bỏng nhìn thê tử mình, trong lòng không hiểu sinh ra cảm giác khó chịu, bất quá hắn cũng không phải lỗ mãng hạng người cho nên không trực tiếp nhảy ra nói “Ngươi nhìn cái gì? Tin không lão tử đem mắt ngươi móc ra!”
Cổ nhân có câu nói hay lắm “Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng”, Triệu Hạo cái tên này hắn âm thầm ghi nhớ trong lòng, đợi trở về hỏi một chút Chu lão.
Triệu Hạo phát giác được ánh mắt của hắn, bốn mắt nhìn nhau, Triệu Hạo khóe miệng nhếch lên một bên không chút nào kiêng nể Trần Minh Quân thân phận mà ngược lại giống như đang trần trụi khinh miệt cùng khiêu khích.
Trần Minh Quân lặng lẽ thu hồi ánh mắt, mặt không biểu tình, dạng này nhân vật phản diện hắn đọc nhiều lắm. Triệu Hạo thấy vậy đắc ý cười cười cũng không nói gì thêm, nâng lên tách trà tiếp tục thưởng thức.
Lê Ngọc Kiều lúc này đã đi đến chỗ bốn người, nàng đứng ở bên cạnh Trần Minh Quân, môi đỏ khẽ mở: “Ngẩng đầu lên.”
Thanh âm nàng dịu dàng êm tai như hoàng oanh ca hát thế nhưng rơi vào tai Lưu Ánh lại giống như không thể kháng cự mệnh lệnh, mặc kệ nội tâm nàng vạn phần không muốn tuân theo nhưng thân thể lại không nghe theo khống chế ngẩng đầu.
Ba!
Thanh âm vang dội toàn bộ đại sảnh, chỉ thấy Lưu Ánh trên gương mặt trắng nõn in lên đỏ chót hình bàn tay.
Trong đại sảnh khách nhân: “!!!”
Lê Ngọc Anh: “???”
Trần Minh Quân: “...”
Lê Ngọc Anh nhìn về phía Lê Ngọc Kiều trong lòng tự hỏi, đây thật sự là muội muội của ta sao? Không lẽ bị đoạt xá rồi?
Trần Minh Quân cảm giác gáy có chút mát lạnh, lão bà quá bá đạo, sau này muốn lập hậu cung vẫn phải cân nhắc thật kỹ lưỡng mới được.
Lê Ngọc Kiều thần sắc không thay đổi nhìn xem Lưu Ánh chậm rãi nói: “Ngươi nhiều lần khi quân phạm thượng buông lời xúc phạm bổn công chúa, đáng lý nên chém. Nể tình ông nội ngươi Lưu Thành Sơn tướng quân nhiều lần vì triều đình lập xuống công lao bổn công chúa mới không trách tội. Lần này ngươi lại không kiêng nể gì cả đem bổn công chúa cùng phò mã cùng một chỗ sỉ nhục. Ta thấy Lưu gia các ngươi trong mắt đã không có quốc pháp, không có hoàng thượng!”
Lưu Ánh trong lòng run lên, lời này nàng không dám gật bừa nếu không rất có thể rước lấy tru di cửu tộc đại tội. Phùng Oanh hoảng sợ đến mức toàn thân run rẩy không ngừng, sau lưng áo đã mồ hôi ướt sũng, nửa chữ không dám nói.
Trần Minh Quân minh ngộ trong lòng, nguyên lai ông nội của Lưu Ánh chính là đương triều đại tướng quân Lưu Thành Sơn. Vị này thành danh đã lâu đại tướng quân hắn tự nhiên nghe nói một hai.
Phùng Oanh sợ hãi ngẩng đầu lên một chút vốn muốn nhìn xem Lê Ngọc Kiều sắc mặt nào ngờ phát hiện đối phương chính đang lạnh nhạt nhìn về phía mình. Phùng Oanh đánh cái giật mình, khẽ cắn môi sau đó tự dùng hai tay vả miệng của mình liên tục hô to: “Tiểu nữ đáng chết! Tiểu nữ đáng chết! Mong công chúa tha tội!”
Lê Ngọc Kiều thu hồi tầm mắt, nhìn cũng không nhìn Lưu Ánh cùng Phùng Oanh, nàng lạnh nhạt nói: “Nể mặt Lưu Thành Sơn - Lưu tướng quân cùng Phùng Đại Tư Mã - Phùng Khánh bổn công chúa bỏ qua cho các ngươi lần này, nếu như có lần sau....”
Nói đến đây nàng liếc về phía hai người, môi đỏ khẽ nhếch lên giống như vạn hoa khoe sắc thế nhưng rơi vào trong mắt Lưu Ánh cùng Phùng Oanh lại giống như diêm vương đang hướng về phía mình mỉm cười.
Cả hai đánh cái rùng mình vội hô: “Không dám! Không có lần sau!”
Lê Ngọc Kiều không gật đầu cũng không đáp lại, bước chân hướng về phía cầu thang, sau lưng hai thị nữ cũng theo sát phía sau. Trước khi bước vào cầu thang đi xuống, nàng nói: “ Nhị tỷ, hôm nay tâm trạng không tốt muội muội xin được cáo lui trước.”
Đứng ở nơi xa Lê Ngọc Anh khẽ gật đầu xem như đáp lại đồng thời trong lòng cũng tán thành hành động ngày hôm nay của muội muội. Mặc dù nàng không biết nếu như muội muội không ra mặt, em rể sẽ giải quyết như thế nào hai người kia thế nhưng nàng có thể hiểu rõ Trần Minh Quân cho dù có mưu kế gì cũng sẽ không so với tam muội càng tốt hơn.
Lưu gia cùng Phùng gia quan vị không tính rất cao thế nhưng sau lưng lại đứng đấy một cái phe phái có thể cùng phụ hoàng nàng không phân cao thấp, nếu như giải quyết không tốt sẽ gây cho phụ hoàng rất nhiều phiền phức. Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì nàng không thể trực tiếp ra mặt thay muội muội.
Bất quá cậu em rể này cũng không như trong tưởng tượng rất tệ nha, mặc dù tu vi không có, tại kinh thành cũng coi như thân cô thế cô vậy mà vẫn dám ra mặt vì muội muội. Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng nhìn về phía Trần Minh Quân nhu hòa hơn không ít.
Trần Minh Quân lúc này mới giống như từ trong suy nghĩ tỉnh ra vội vàng chạy theo Lê Ngọc Kiều hô lên: “Lão bà, chờ ta với!”
“Phốc..” Lê Ngọc Anh bị bộ dáng này của hắn chọc cười.
Đi đến cầu thang, Trần Minh Quân chợt nhớ ra vội phân phó Chu lão: “ Chu công công, ngươi đem lưu ảnh ngọc giao cho nhị tỷ.”
Nói xong chạy như bay đuổi theo Lê Ngọc Kiều xuống lầu.
Chu công công vâng lời đem lưu ảnh ngọc giao cho Lê Ngọc Anh sau đó cũng vội vã đuổi theo, hắn thân là công tử thiếp thân hộ vệ không thể rời khỏi công tử nửa bước.
Lê Ngọc Anh nhìn xem trong tay lưu ảnh ngọc lại nhìn ngồi ở trong phòng đám con ông cháu cha, đứng dậy cũng rời đi. Trong lòng nàng ngược lại cũng không suy nghĩ nhiều, nàng am hiểu là cầm quân đánh trận mà không phải các loại chính trị tranh đấu cho nên lưu ảnh ngọc này chỉ cần đem giao cho phụ hoàng là đủ.
Ngồi ở trong góc phòng, Triệu Hạo cũng đứng dậy mỉm cười nói với Triệu Dao Dao: “Dao Dao, chúng ta cũng đi thôi.”
Triệu Dao Dao nhu thuận gật gật đầu đứng lên, tay phải khoác lên cánh tay rắn chắc của Triệu Hạo, hai người sóng vai đi xuống cầu thang.