“Công tử, từ đây chúng ta phải đi bộ.” Chu lão vén lên màn che đem Trần Minh Quân gọi dậy nói khẽ, hắn chỉ về phía trước giải thích: “Đại Lê có quy định bất luận người nào muốn vào cung đều phải xuống xe ngựa tại khoảng cách cửa cung một trăm mét.”
Trần Minh Quân lấy tay che miệng ngáp một cái thuận hướng nhìn lại liền bị giật mình, chỉ thấy trước mắt là một bức tường thành được làm từ từng khối to lớn hoàng kim ngọc thạch tạo thành, ở chính giữa còn có đại môn màu đỏ. Khiến người kinh ngạc ở chỗ tại vị trí khoảng cách xa một trăm mét nhìn lại vẫn thấy bọn chúng to lớn, rõ ràng, không chút nào 'thu nhỏ'.
Bước xuống xe ngựa, nhìn xem xung quanh hoàng cung bán kính một trăm mét phạm vi đều không có nhà dân Trần Minh Quân âm thầm gật đầu. Mỗi một quốc gia, hoàng cung đều là nơi trọng địa, Đại Lê bố trí như vậy đề phòng các loại yếu tố kỳ thực rất hợp tình hợp lý.
Đến tận đây, Hắc Y Vệ cũng không giống như lúc trước đem Trần Minh Quân vây ở trung tâm bảo vệ mà tất cả chỉnh chỉnh tề tề xếp thành hàng ngũ đi theo phía sau. Trần Minh Quân phe phẩy trong tay quạt giấy đánh giá trước mắt xa hoa lộng lẫy hoàng cung, Chu lão đi ở phía sau hắn.
“Chu lão, phía trước tường thành kia là loại chất liệu gì?” Đi bộ buồn chán, hắn tiện mồm hỏi thăm dù sao kiếp trước cũng chưa từng thấy qua có người đem ngọc quý coi như gạch đá đem đi xây dựng tường thành, lại nói nơi này cũng là dị thế giới hắn cũng muốn mở mang một chút kiến thức tránh cho sau này có người hỏi tới mình bị mất mặt xấu hổ.
“Khởi bẩm công tử, tường thành này được xây dựng bằng Hoàng Kim Ngọc. Hoàng Kim Ngọc do thiên nhiên uẩn dưỡng mà thành, hấp thu bên trong thiên địa Kim thuộc tính nguyên tố mấy vạn năm cứng rắn vô cùng cho nên thường được sử dụng xây dựng những công trình quan trọng nhằm tạo ra sự kiên cố cho kiến trúc.” Thấy công tử nhà mình hiếm khi nổi tính ham học, Chu lão vui vẻ giải thích.
Trần Minh Quân khẽ “Ồ” lên một tiếng lại tiếp tục hỏi thăm: “Tường thành kia cụ thể cao bao nhiêu mét?”
Chu lão đáp: “ Đại Lê Hoàng Cung tường thành có chiều cao 189m, được liệt vào danh sách một trong mười tòa tường thành cao nhất Côn Lôn Giới.”
Trần Minh Quân tò mò hỏi: “Vậy cao nhất là cái nào?”
Chu lão tự hào đáp: “Bẩm công tử, cao nhất tường thành thuộc về Đại Trần....”
Chu lão vốn đang một mặt tự hào chợt nghĩ đến bây giờ Đại Trần đã mất sắc mặt hắn lập tức ủ rũ xuống. Trần Minh Quân không để ý chút nào, hắn mới đến nơi này chưa lâu mặc dù trong ký ức có từng thấy qua Đại Trần hùng vĩ nhưng dù sao đây cũng là ký ức của người khác để lại, bản thân hắn lúc này đối với Đại Trần cũng không có chút tình cảm nào.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Trần Minh Quân đưa ra rất nhiều câu hỏi liên quan đến vị trí địa lý, các quốc gia, các phương thế lực, có cái nào tông môn lợi hại....blo..bla....
Chu lão biết gì nói đấy không giấu giếm chút nào khiến cho Trần Minh Quân đối với thế giới này lý giải mở rộng một mảng lớn.
Nguyên lai thế giới này một phần ba thế giới là mênh mông biển lớn, mọi người gọi là Vô Tận Hải Vực. Đất liền chiếm hai phần ba tổng diện tích thế giới, bốn phía Đông - Tây - Nam - Bắc đại lục có tứ đại Hoàng Triều lần lượt là Đại Trần, Đại Lê, Đại Lý, Đại Ngô.
Đại Trần bây giờ đã bị thay thế bằng Hồ Quốc, cũng bởi vậy mà tứ đại Hoàng Triều bây giờ chỉ còn có ba. Ngoài ra Tứ Đại Hoàng Triều trong quá khứ cũng chưa thể trở thành một mảnh đại lục chí tôn bởi bốn phương đại lục ngoại trừ tứ đại hoàng triều còn tồn tại ngũ đại thánh tông, tứ đại thánh địa, thập đại ma môn.
Bên dưới còn có mấy chục vạn lớn nhỏ quốc gia cùng mấy trăm vạn tông môn, ma môn loại hình các loại cấp bậc.
Trần Minh Quân trong lòng cảm khái, điểm này giống với trong tiểu thuyết mạng ghi chép, huyền huyễn thế giới thực nhiều thế lực. Bất quá hắn cũng không quá để ý, ngần này thế lực so với Địa Cầu mấy trăm quốc gia chênh lệch to lớn.
Đám người rất nhanh đi đến Hoàng Cung cửa lớn,
Đợi đám người đi đến khoảng cách gần, một đám ngân diện binh lính chạy tới chặn lại, đi đầu nhất binh sĩ cao giọng nói: “Phò mã, nếu không có thánh chỉ ngài không thể vào cung.”
Trần Minh Quân một trận thở dài, cái thân phận phò mã này thật không có trứng dùng, đến thăm nhà vợ cái cổng đều không có tư cách bước vào. Hắn cầm đã được chuẩn bị sẵn thánh chỉ đưa cho dẫn đội binh lĩnh, tên binh lính kia nhìn thấy thánh chỉ cũng không dám mở ra xem nội dung chỉ dám nhìn liếc qua bên ngoài một chút xác nhận không phải giả mạo liền ra lệnh cho đám thuộc hạ nhường đường.
Đại môn dần dần mở ra để lộ ra khung mà ngay cả lấy Trần Minh Quân hiểu biết vẫn bị kinh diễm đến hai mắt trợn thật to. Chỉ thấy bên trong gạch lát đường cũng do ngọc bích tạo thành, từng cột đèn, từng bồn hoa cũng được tạo thành từ các loại đá quý, bất luận một loại nào trên Trái Đất đều có giá trị to lớn, có thể nói xa hoa, quý phái đến cực điểm.
Trần Minh Quân xoa xoa huyệt thái dương tự an ủi chính mình, nơi này là luyện võ thế giới, người người xem trọng võ lực không ai quan tâm đến đá quý. Hắn cố gắng tự đem suy nghĩ mình hướng như vậy nghĩ nếu không chỉ sợ bản thân nhịn không được tức hộc máu.
Mẹ nó quá lãng phí!
Bước qua cửa lớn, chỉ có Trần Minh Quân cùng Chu lão được vào bên trong, còn lại Hắc Y Vệ chỉ có thể đứng ở bên ngoài chờ đợi. Đây là trong cung quy củ, người người tuân thủ hắn cũng không có ý kiến gì. Hai người một trước một sau đi vào bên trong, lần trước ở trong cung thời điểm trời cũng đã tối cho nên nhìn không rõ trong cung quang cảnh cộng thêm khi ấy hắn một mực tâm lý chạy trốn cũng không có tâm tư nhìn nhiều, hôm nay thoải mái ngắm cảnh hắn không cao hứng chút nào ngược lại ước gì mình bị mù.
Quá xa xỉ!
Thậm chí hắn mỗi khi hạ xuống bước chân nội tâm đều đau xót bởi vì dưới chân gạch lát toàn bộ đều do ngọc bích tạo thành. Thời điểm hắn tan nát cõi lòng, hai người rốt cuộc đi đến một căn phòng phía trên treo lấy một tấm bảng vàng đề ba chữ 'Ngự Thư Phòng'. Trước cửa phòng đứng đấy một nhóm mấy trăm tên trên người mặc cẩm y y phục, trên mặt mang theo mặt nạ do bạch ngọc chế tạo.
Ngọc Diện Cẩm Y Vệ!
Trần Minh Quân nhìn xem mấy trăm người này trong lòng khẽ thốt lên.
Trước khi vào trong cung hắn cũng đã hỏi thăm Chu lão về những điều cần lưu ý khi vào cung, Chu lão chỉ nói
Số một không nên đắc tội người tự nhiên là Hoàng Thượng.
Số hai không nên đắc tội người là hoàng hậu, phi tần, hoàng tử, công chúa.
Số ba không nên đắc tội người lại là Ngọc Diện Cẩm Y Vệ.
Bởi vì Ngọc Diện Cẩm Y Vệ từng người cảnh giới thâm bất khả trắc ngoài ra còn là lực lượng trung thành tuyệt đối của hoàng thượng, cũng chỉ có một mình hoàng thượng mới có quyền điều động bọn hắn. Ở một khía cạnh nào đó xem xét, Ngọc Diện Cẩm Y Vệ địa vị có thể nói chỉ dưới hoàng thượng nhưng trên còn lại tất cả.
Trong quá khứ từng có một tên trẻ tuổi tướng quân tâm lý bành trướng đắc tội một vị Ngọc Diện Cẩm Y Vệ cuối cùng chết như thế nào cũng không có ai biết rõ, hoàng thượng cũng chưa từng nhắc đến trừng phạt vị Ngọc Diện Cẩm Y Vệ kia.
*****
*Lưu ý: Toàn bộ nhân vật, bối cảnh trong truyện đều là hư cấu và không liên quan đến chính trị, lịch sử bên ngoài hy vọng các vị đều hiểu.
Chân Mộng: Cảm tạ Chân Thần đạo hữu tiếp tục đề cử hoa tươi!