Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 156: Chương 156: Huyệt của Đất




Vũ Minh Kiệt bị say đất liền. Đây không phải chuyện gì bí mật. Thật ra, mọi thuỷ thủ lâu năm đều có dấu hiệu này.

Ở trên tàu, sóng đánh dập dềnh, tiền đình của người bình thường, quen với mặt đất bằng phẳng, sẽ không chịu nổi sự lắc lư này, dẫn đến buồn nôn chóng mặt, còn gọi là say sóng.

Thuỷ thủ thì ngược lại, hệ thống tiền đình đã làm quen với những lắc lư trên mặt biển, khi bước lên đất liền, sẽ thấy không thích ứng kịp.

Nhưng Vũ Minh Kiệt là một Siêu Cường giả, đường đường Thiếu Tướng Hải quân, chút triệu chứng vặt vãnh đó chắc không đủ để làm khó hệ thống tiền đình của hắn.

Hắn đã quên mất một số điều, ví dụ như đã mấy năm nay hắn chưa từng đặt chân lên đất liền, hay ví dụ như không khí ô nhiễm dưới cống ngầm cũng làm tê liệt hệ thống tiền đình của hắn.

Hai mắt hắn hoa lên, não hắn thiếu oxi, đầu óc hắn dần mơ hồ.

- Thiếu Tướng, ngài mau gắng gượng, không thì hai chúng ta sẽ bị xẻ thịt mất. - Tiếng tên Hồng văng vẳng.

- Nước! Đưa ta xuống nước. Ở trên bờ, ta không chịu được! - Vũ Minh Kiệt chỉ đủ sức rên rỉ.

Hồng đành gắng sức vần hắn xuống rãnh nước.

- Gyaaaaaa!!!!

Một tên người bướm chợt lao tới. Đôi cánh sau lưng hắn vung vẩy phấn hoa, những phấn hoa này nhìn lấp lánh mê người, nhưng nào ai biết ấn chứa thứ gì.

Tủm!!

Vũ Minh Kiệt bị đẩy tõm xuống nước.

Uỳnh!!

Vừa rơi xuống nước, một cột nước khủng khiếp đã từ dưới bắn lên, đẩy văng tên người bướm bay về phía sau.

- Phù!!

Rãnh nước vừa bẩn vừa hôi, nhưng ít ra còn thoải mái hơn ở trên đất liền. Vũ Minh Kiệt dần lấy lại được tỉnh táo. Hắn nhìn đám người thú, khẽ nhếch môi cười. Hai bàn tay lại tung chưởng.

Hải Vương Thuỷ Áp Thặng Ba Chưởng!

Sóng nước dữ dội cuồn cuộn tràn lên, như đại thuỷ triều, hung hãn cuốn bay tất cả đám người thú.

- Oái oái!!

Hồng cũng bị sóng đánh trôi.

- Bám vào ta!

Chỉ nghe tiếng Vũ Minh Kiệt gọi, hắn chỉ thấy cưỡi trên cơn sóng khổng lồ ấy, là Vũ Minh Kiệt, đang chồm người bơi bướm, vừa bơi, hắn vừa điều khiển con sóng tiến lên.

“Chậc chậc, Tiểu Hải Vương, đúng là bá đạo”, Hồng hít một hơi, lao tới, túm lấy bờ vai hắn.

Giờ đây, Hồng đang cưỡi lên lưng Thiếu Tướng Hải quân, đang cưỡi cơn sóng lớn, càn quét qua khắp cống ngầm.

“Làm gián, đôi lúc thật nhục nhã, nhưng cũng có lúc thật oai phong”, Hồng sung sướng nghĩ. Uỳnh!! Uỳnh!! Uỳnh!!

Trong căn phòng rộng lớn, hai bóng người vừa nhảy nhót vừa né tránh những cọc đá nhọn hoắt mọc lên từ dưới đất.

Hự!

Vương Tuyết Trinh vừa lách người qua một cọc đá, vừa đạp lên nó, chạy thật nhanh về phía tên khổng lồ. Thằng cháu yếu đuối của bà vừa thử công phá phần thân trên mà không được, bà muốn đích thân thử nghiệm.

Vừa lao tới gần, một bàn tay lại vung tới.

Rầm!!

Bà nhảy lên, tránh qua nó, đạp lên vai tên khổng lồ.

Bên dưới, quả thật có rất nhiều mạch năng lượng, nhưng lại không có... Huyệt?!

“Thật kì lạ”, bà tự nhủ.

Trên đời này, mọi loại mạch, đều sẽ có những điểm hội tụ khí. Những điểm đó được hình thành, do sự không đồng đều và nhất quán của dòng chảy. Mà thực tế, mọi dòng chảy đều không đồng đều, mà có khúc nhanh khúc chậm, có khúc nông khúc sâu.

Sự lưu động, nhất định sẽ có sự tắc nghẽn. Đó là quy luật. Như Âm và Dương luôn cùng tồn tại. Dù là mạch máu của con người, mạch chảy của dòng sông, hay long mạch dưới đất, đều sẽ xuất hiện những điểm tắc nghẽn. Tắc nghẽn, dẫn tới hội tụ. Nơi hội tụ, chính là Huyệt.

Dòng chảy năng lượng trong người tên khổng lồ này, quá thuần khiết, quá đồng đều, tới nỗi không xuất hiện lấy một cái Huyệt.

Vương Tuyết Trinh là một Địa Mạch Sư. Sức mạnh của bà chủ yếu tới từ Nhãn lực và Xúc lực để phát hiện ra những dòng chảy và những Huyệt của đất. Không có Huyệt, bà rất khó thi triển sức mạnh.

Bất chợt, nguồn năng lượng phía dưới như đang co rút lại.

- Sắp sửa bạo phát!

Bà hô to lên, đồng thời nhảy lui về phía sau.

Vương Vũ Hoành cũng bay tới bên cạnh bà.

- Chu kì bạo phát là 30 giây.

- Mày đếm cũng chuẩn đấy.

Graoooooooo!!!!!!!!!!

Gã khổng lồ lại rống lên một tiếng. Một luồng sóng năng lượng lại từ trong cơ thể hắn phóng ra.

Hự!

Vương Tuyết Trinh vận sức, kéo những tảng đá bên tường lên che chắn cho mình và Vương Vũ Hoành. Những tảng đá khổng lồ bị sóng năng lượng chấn thành đất vụn, nhưng hai người không chịu tác động gì đáng kể.

- Hắn không có Huyệt, vậy ta không dùng Huyệt của hắn, mà dùng Huyệt của lòng đất.

- Cô đọc hộ cháu toạ độ.

- Chờ chút.

Vương Tuyết Trinh hơi nhắm mắt lại, rồi mở trừng hai mắt nhìn về khắp căn phòng. Nhãn lực của một Địa Mạch Sư, cần rất nhiều công phu rèn luyện, nhưng được bù đắp lại, là một thứ vũ khí vô cùng hữu dụng.

- 38, 127. 67, 89. 360, 182. 180, 97....

Vương Vũ Hoành vừa lắng nghe, vừa vận sức. Tất cả những con số mà Vương Tuyết Trinh vừa đọc, đều là các toạ độ của Huyệt.

Chia căn phòng này ra thành các kinh tuyến và vĩ tuyến như quả địa cầu, sau đó dùng kinh độ và vĩ độ để xác định vị trí của Huyệt. Vương Tuyết Trinh có khả năng phát hiện Huyệt nhanh hơn hắn, còn hắn, có năng lực kết nối các huyệt này lại nhanh hơn bà cô.

Hai cô cháu nhà họ Vương phối hợp, dùng hiệu suất cao nhất để vẽ nên một trận pháp khổng lồ.

Giải phóng các Huyệt này, sẽ giải phóng ra một thứ năng lượng khổng lồ.

Các đường kết nối dần loé sáng, bao quanh lấy tên khổng lồ, sắp sửa tạo nên một trận pháp hoàn chỉnh bao trùm cả căn phòng.

Chỉ thấy, tên khổng lồ rống lên, hai tay giương lên, giống như... đang giơ một cây cung.

- Đừng có nói là... - Vương Tuyết Trinh lắp bắp sợ hãi.

- Tư thế này, chắc chắn là Âm Dương Long Khí Tiễn. Phụ Vương để lại món đồ chơi thật là thú vị.

Tên khổng lồ nhắm thẳng về phía hai người, hai cánh tay gồng lên kéo dây cung vô hình. Một luồng áp lực kinh hoàng phát ra từ giữa hai bàn tay của hắn.

Graoooooo!!!!!!!!!!

Hắn rống lên một tiếng kêu man dại, buông cánh tay. Mũi tên vô hình bay tới.

- Phát!!!!!

Vương Vũ Hoành đồng thời hét lên một tiếng. Trận pháp khổng lồ vừa hoàn thành, cũng được phát động.

Một âm thanh khủng khiếp vang lên, áp lực vang ra như làm rung động cả ngọn núi. Các Ám Hành Quân đang quan sát trận chiến bị đẩy ngã liểng xiểng, trên đỉnh núi, chùa Minh Nguyệt cũng lắc lư dữ dội. Chấn động này, lan tới cả tường thành của Long Thành, làm rung rinh chân thành, sau đó bị tường thành này hấp thu. Người dân Long Thành không thể cảm nhận thấy rung động này, nhưng họ thấy, từ xa xa phía Tây, chim chóc, hung thú bay rào rào như muốn chạy trốn.

Từ gia viên Phạm thị, Phạm Viết Phương đang mặc áo ba lỗ và quần đùi, nằm dài trên ghế gấp, miệng múi que kem.

Tay trái lão, đang vân vê một quân cờ Tướng. Trong làn khói bụi mù mịt, những Ám Hành Quân ho sù sụ, cố gắng đứng dậy. Bọn họ cố gắng nhìn xem kết quả của cuộc chiến giữa Vương Vũ Hoành, Vương Tuyết Trinh cùng tên khổng lồ hùng mạnh kia.

Khói bụi tan dần, chỉ thấy Vương Tuyết Trinh nằm ngã sõng soài dưới đất. Có thể thấy, bà bị áp lực đẩy văng ra ngoài, trên mặt đất vẫn còn dấu vết nứt vụn khi bà tiếp đất.

Cách đó không xa, Vương Vũ Hoành cũng bị đánh văng xuống đất, tuy không chật vật như Vương Tuyết Trinh, nhưng cũng để lại những hố lõm sâu trên nền đá.

Hắn ngồi đó, nhìn thẳng về phía căn phòng, nhìn thẳng về phía tên khổng lồ, mặt tràn đầy suy tư.

Tên khổng lồ vẫn ở trong căn phòng đó, đôi mắt dần dần nhắm lại, như không thèm quan tâm tới hai kẻ nhỏ nhoi vừa thách thức mình.

Vương Tuyết Trinh ho khụ khụ hai tiếng, sau đó gượng dậy. Cả người bà xây xước, và bầm dập, nhưng không hề than một tiếng. Bà quay sang hỏi Vương Vũ Hoành.

- Thử lại lần nữa chứ?

Vương Vũ Hoành đang muốn đáp lời, bỗng nhiên, có tiếng gọi.

- Nam Đế Bệ hạ! Địa Long Nữ chúa! Long Thành có tin khẩn!

Là một Ám Hành Quân đang lao nhanh theo cầu thang đá xuống dưới. Đây chính là người đưa tin do lão Nô gửi tới. Tới chùa Minh Nguyệt, tìm Vương Vũ Hoành và Vương Tuyết Trinh, không ngờ được chỉ tới một hang động bí ẩn đi xuống lòng núi. Đang trên đường xuống dưới, vị này còn trải qua một cơn chấn động khủng khiếp, mặt vẫn còn hơi xanh lét vì khiếp sợ.

- Nói đi.

- Hải Thành, có biến. Lão Nô mời hai người về lại Cung để chỉ đạo.

Vương Vũ Hoành sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng. Hắn gật đầu. Sau đó, hắn quay lại nhìn căn phòng, với tên khổng lồ đang nhắm mắt.

- Lần này, tạm tha cho ngươi. Sau này, ta sẽ quay lại.

Khi tất cả đều hướng lên trên, Vương Tuyết Trinh giẫm chân xuống đất một cái. Cánh cổng đá to lớn, dần dần khép lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.