Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 536: Chương 536: Lá rơi trên mặt hồ




Nếu là 3 năm về trước, Văn sẽ không quá tò mò những chuyện không liên quan tới mình.

Đơn giản vì, ngoài kia có bao nhiêu là chuyện đang diễn ra, và hắn làm sao có thể quản hết chuyện thiên hạ. Lo chuyện bao đồng là cách tốt nhất để phí phạm thời gian vô ích.

Nhưng sau những chuyện đã xảy ra, hắn lại ước rằng giá mà mình đừng quá thờ ơ tới vậy. Ít nhất, hắn muốn hiểu rõ những gì đang diễn ra xung quanh mình. Bởi vì, chẳng ai biết được, những sự kiện xa vời nào đó có thể gián tiếp liên lụy tới hắn, tới những người xung quanh hắn.

Hay nói đúng hơn, hắn ghét cái cảm giác năm đó. Hắn bị ám ảnh vì những lời mà Trần Thiên Anh nói lúc đó.

Vì vậy, dù hiện tại hắn thực sự có việc gấp, dù rằng hôm nay là ngày hắn phải tới trình diện với đơn vị thực tập, dù hắn có một lời hứa cần phải thực hiện, nhưng hắn vẫn lựa chọn khám phá ra mảnh ghép cuối cùng trong câu chuyện này.

Hắn muốn khám phá ra toàn bộ những bí mật của Thung lũng Sa Li Khan này.

Liễu Thanh Chân nhìn Vương Thành Văn với một ánh mắt phức tạp khó che giấu.

Vương Thành Văn cũng nhìn lại hắn với một ánh mắt trong veo vô cảm. Đôi mắt ấy có cảm tưởng như đang xuyên thấu toàn bộ cõi lòng của Liễu Thanh Chân, và bóc trần mọi thứ suy nghĩ mà hắn đang giấu giếm.

Một lời nói dối ẩn sau thật nhiều những lời nói chân thật.

Liễu Thanh Chân thở dài.

Hắn biết rằng Vương Thành Văn đã biết. Và ngay từ đầu hắn vốn đã không có hi vọng có thể giấu giếm trước kẻ này. Hắn biết dù là chiến lực hay trí lực, hắn đều không phải đối thủ của Thiên Mệnh.

Một ván bài úp, người ta có thể lừa dối nhau. Nhưng một ván bài mà 2 bên đều vui vẻ lật ngửa, thì thứ họ giao đấu, đã không còn là sự lừa lọc dối trá nữa, mà là sự tính toán bằng những con số, những khả năng, để cuối cùng sau bao lần cân nhắc nước đi của đối thủ, hai bên sẽ đi tới một kết quả cuối cùng.

Ván bài này, là Liễu Thanh Chân chủ động mời Vương Thành Văn tham gia. Hắn lại chủ động chọn chiếu dưới. Rốt cuộc chỉ để Vương Thành Văn thực hiện điều mà hắn mong muốn.

- Vân, cô còn giữ chiếc USB màu trắng mà anh gửi cô hôm qua chứ?

- Còn.

- Cho anh mượn lại 1 chút được không?

- Ừm.

Vân rút trong túi ra chiếc USB trắng, ném cho Liễu Thanh Chân. Tên này giơ tay bắt lấy, rồi loay hoay cắm nó vào ổ cắm phía sau con Abo. Sau đó, hắn đưa tay gỡ lấy nắp kim loại phía bên hông con robot, kéo xuống, lộ ra một cái bàn phím và màn hình.

- Văn, cái sợi 3 dây chập lại với nhau, đó, đó là dây kết nối bộ nhận tín hiệu. Cậu thấy bộ nhận đó chưa? Cái cục màu trắng ấy. Thẻ thông hành của cậu hẳn đã được gây nhiễu từ tính để tránh định vị. Dí cái thẻ đó vào cục nhận tín hiệu ấy, khoảng 10s. Nếu chỉ phá hủy bộ nhận bằng vũ lực, thì hệ điều hành ngoại tuyến cũng sẽ bị kích hoạt mã tự hủy. Nhưng nếu chỉ là phá nhiễu, tổng đài sẽ ghi nhận là con Abo này gặp sự cố liên lạc. Lúc này hệ điều hành ngoại tuyến sẽ lập trình cho nó tự động chạy về cơ sở gần nhất.

Hắn khởi động hệ thống, rồi lựa chọn tải tập tin ẩn từ trong USB vào bộ nhớ con Abo.

- Đây chính là lúc chúng ta có thể can thiệp. Trong cái USB này chứa một phần mềm can thiệp với một đoạn mã tương thích với hệ thống của Black Tower. Bằng cách tái thiết lập hệ điều hành ngoại tuyến, ta sẽ biến con Abo này thành 1 con robot “trắng”, tức là ngây thơ như 1 đứa bé mới chào đời, nhưng vẫn có khả năng truy cập vào mã nguồn của Sa Li Khan.

- Ông anh lợi dụng chúng tôi vì biết rằng chỉ có bác Nguyễn Bạch mới kiếm ra được thẻ căn cước bị phá nhiễu sao? - Văn hỏi.

- Không. - Hắn lắc đầu - Không hẳn. Chủ yếu là bởi vì cô Hồng Vân đây…

Uỳnhhh!!!!

Tạch! Tạch! Tạch!!!

Liễu Thanh Chân còn chưa nói hết câu, một tiếng nổ đã phát ra. Từ phía cuối đường, một đống người bị ném văng xuống đường, kèm một đống gạch đá và khói bụi. Trong màn khói bụi ấy, lại lóe ra những tia sét xanh lè chớp giật.

- Chết tiệt! - Một tiếng kêu lên - Thằng Triệu Khuyết này là cái quái gì mà khủng khiếp quá vậy?!!

Từ trong làn khói, tên cảnh vệ bị Triệu Khuyết “nhập” vào lại lừng lững bước ra. Một tay hắn xách theo cây roi điện lập lòe. Đôi mắt đỏ lè vẫn nhìn chằm chằm vào nhóm người của Văn.

- Chạy lẹ!!!

Liễu Thanh Chân vừa gõ mạnh ngón tay vào nút Enter, vừa hô lên. Ngay lập tức, con Abo vừa mới khởi động, đã nghe ngay theo mệnh lệnh của hắn. Nó rú ga chạy theo 3 người kia.

- Ồ, con này nghe lời chả khác gì anh Phong.

Vân vừa chạy vừa nhận xét. Cả lũ chạy hộc tốc tới hết con đường. Ai dè, chờ đợi phía trước, chỉ là một hàng rào khổng lồ che chắn giữa bọn họ và một con đường lớn thênh thang tấp nập.

Đây chính là trục đường lớn của Quận 2. Đường Thồ Lợn. Và để ngăn cách con đường này với khu Hoàng gia đầy rẫy tệ nạn và bạo lực kia, đương nhiên phải là một hàng rào ngăn cách. Kèm theo đó là rất nhiều máy quay giám sát.

- Phá đi! - Liễu Thanh Chân cuống cuồng hô lên.

- Inferno!!! - Vân cũng chẳng chút chần chừ.

“Yêu cầu xác nhận lần 2”

- Inferno!!!

Uỳnhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!

Một Trận Pháp màu đỏ khổng lồ xuất hiện, lấy màn hình điện thoại làm trung tâm, nở bung rồi lại đột ngột thu về. Giây lát sau đó, là một vụ nổ khủng khiếp nổ ra, làm rung chuyển cả một góc trời.

Vân bị đẩy lùi về phía sau 3 mét.

Nhưng, tấm lưới vẫn trơ trơ đứng đó. Lửa cháy rừng rực trên những sợi thép, nhưng ngay sau đó tắt ngấm. Toàn bộ uy lực của vụ nổ đã bằng một cách nào đó bị lưới thép này hấp thụ hết.

- Kết cấu Dmitri!!! Đây là kết cấu sử dụng để chế tạo Chí Tôn Hộ Giáp! Và bọn họ thậm chí còn xây được cả một cái hàng rào siêu to siêu khổng lồ thế này?!

Liễu Thanh Chân còn đang trầm trồ, thì từ phía sau, Triệu Khuyết đã bật người nhảy lên. Cây roi trong tay hắn như lôi đình giáng xuống.

Vân vừa mới tiếp đất, đã thấy bầu trời trên đầu mình xám xịt mây đen. Ngay trước khi sấm sét cuồng bạo đánh xuống, thì Văn đã lao tới, ôm chầm lấy cô rồi lăn sang một bên.

Một tiếng động còn khủng khiếp hơn cả vụ nổ vừa nãy vang lên. Chỉ thấy từ nơi Triệu Khuyết giáng xuống, một đường đen ngòm chạy dài từ mặt đất cho tới hàng rào. Cái hàng rào vừa nhận một cú Inferno trực diện, còn chưa tiêu hóa hết lực công phá, nay lại bị bồi một cú giáng của Triệu Khuyết, ngay lập tức bị xé rách ra một đường lớn.

Triệu Khuyết thu cây roi về, rồi nhắm về phía Văn và Vân, lại tiếp tục vung 1 roi.

Đúng lúc này, từ một điểm trong không gian, khẽ vang lên một rung động. Như một giọt nước vô hình rơi xuống một mặt nước vô hình, từ đó lan tỏa ra từng đợt sóng.

Chỉ một khẽ rung động như vậy, lại đủ khiến cho ngọn roi kia lệch mục tiêu.

Triệu Khuyết khẽ liếc mắt nhìn sang hướng phát ra rung động ấy. Chỉ thấy một bóng người cao gầy đang vung bút.

Lại một rung động tiếp nối một rung động.

Như lá rơi xuống mặt hồ, gợn lên từng đợt sóng. Nhưng rồi lại một chiếc lá, một chiếc lá, chẳng mấy chốc đã là một rừng phong thu trút lá. Sóng cũng vì thế mà dồn dập dồn dập gợn lên, lan tỏa, giao thoa.

Hồ Thượng Lạc Diệp.

Lá rơi trên mặt hồ.

Lần này, lại là một bức tranh phong cảnh, mà sóng gợn lên vô thanh vô tức, mà dồn dập với nhau như gợi lên một thứ nhịp điệu mơ hồ. Những nhịp điệu ấy giống như những âm tiết cao tần, không thể nghe thấy, mà lại không thể khinh thường.

Dù là Văn với Vân cũng cảm thấy hoa mắt nhức đầu.

- Anh Phong, thôi ngay!

Kẻ vừa tới, đương nhiên là Nguyễn Thanh Phong. Triệu Khuyết giáng xuống khí thế như rồng như hổ, bị chặn đứng lại đương nhiên cũng chỉ có thể là Nguyễn Thanh Phong. Nhưng bóp cả bên địch lẫn bên ta, đương nhiên cũng chỉ có thể là Nguyễn Thanh Phong.

================

Tranh của Thanh Phong vẽ, đều rất nên thơ ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.