Hải Thành nằm ở phía Đông của Đại Nam Đế quốc, ở phía Đông Nam của Viễn Đông Đại lục.
Phía nam của Hải Thành, là Nam Lĩnh, có đồng bằng trù phú, và vùng cao nguyên thơ mộng.
Phía bắc của Hải Thành, là Quảng Yên, nổi tiếng với trữ lượng khoáng sản to lớn. Nơi đây phát triển công nghiệp nặng và khai thác, các mỏ than dựng nên ở khắp mọi nơi.
Người đến Quảng Yên, hầu như đều là dân tứ xứ, tham gia đào đãi vàng, và các loại khoáng sản quý hiếm khác.
Người Quảng Yên có câu, đi 3 bước lại gặp một mỏ than.
Những mỏ than này, đều do giới giang hồ đất cảng tại Hải Thành chiếm giữ. Còn được gọi là mỏ “than thổ phỉ”.
Những mỏ than thổ phỉ hoạt động trái phép, nhưng vẫn phải ngấm ngầm đóng phí cho các gia tộc lớn. Bởi vậy, tuy là trái phép, nhưng là trái phép một cách hợp pháp.
Cũng bởi nơi đây là xứ khai thác, phố thị không sầm uất như ở Hải Thành. Người dân tập trung sống thành từng thị trấn, dọc theo một trục đường lớn kéo dài từ Hải Thành cho tới khu quặng.
Quang ngồi trên xe, ngắm nhìn những dãy núi đá vôi đen đúa, bẩn thỉu, trải dài dọc theo đường đi. Những ngọn núi, như ám màu khói bụi nhà máy, đã mất đi cái vẻ thơ mộng nguyên thuỷ, trơ ra cái vẻ khô đét và gầy gò. Người dân nơi đây, cũng đen đúa, cũng khắc khổ không khác gì những ngọn núi.
Tất nhiên Quang không phải loại người rảnh rỗi cho những suy nghĩ thơ thẩn kiểu như vậy. Hắn chỉ đang sốt ruột vì xe đã dừng lại quá lâu.
- Có chuyện gì vậy?
- Nghe nói là đi qua vùng thu phí của đám “thổ phỉ”. Nhà xe đang bị làm khó dễ.
Xe khách ở Đại Nam, đặc biệt ở Hải Thành, cũng không phải là những doanh nghiệp kinh doanh đơn thuần. Đều là những tay giang hồ có số có má, mới đủ sức cạnh tranh trong ngành vận chuyển.
Tay lái xe bị đám giang hồ chặn đường đòi tiền mãi lộ, vội vàng rút điện thoại gọi cho ông chủ. Hai bên cãi nhau chí choé một hồi, tình hình có vẻ vô cùng căng thẳng.
Quang thở dài, hắn không có thời gian cho những thứ vô bổ này. Hắn đứng dậy, thu dọn đồ đạc, bước xuống xe.
- Ông anh, có chút tiền mãi lộ mà thôi, tôi có một ít đây, ông anh cầm lấy rồi đưa cho họ. Chạy xe cho sớm mà còn về nhà nghỉ ngơi.
Quang dúi cho tên lái xe một ít tiền, hắn nhìn Quang với ánh mắt đầy cảm kích.
Cánh lái xe, cũng chỉ là dân lao động, dù giầm nắng phơi sương đã lâu khiến khí chất cũng cứng cỏi, nhưng nếu không phải gây chuyện, thì họ vẫn rất vui lòng. Làm nghề này, mỗi cung đường lại là một thử thách.
Những kẻ ăn chặn, nhiều khi không phải giới giang hồ, mà còn danh chính ngôn thuận hơn rất nhiều.
Quang không lên xe nữa. Hắn chạy tới bắt chuyện với đám giang hồ đang chặn đường.
Bá vai bá cổ một hồi, nhét cho vài đồng bạc, giở ra tài năng hoà đồng bẩm sinh, Vương Minh Quang đã thành anh em với đám giang hồ.
Hắn muốn hỏi thăm về những đám người thú đã tháo chạy từ Hải Thành tới Quảng Yên.
Tên giang hồ có nghe nói về đám người này, nhưng hắn không thật sự biết rõ. Hắn dẫn Vương Minh Quang tới một quán ăn. Nghe nói, bà chủ ở đây biết rất nhiều thứ. - Bác Itou, bác tập võ với cháu đi.
- Nhóc à, để yên cho ta suy nghĩ.
- Bác Itou à, bác xuống ăn cơm này.
- Nhóc mang cơm lên phòng hộ ta với, cám ơn.
- Bác Itou à, cháu mang cơm lên rồi.
- Nhóc cứ để đó cho ta, ta còn đang bận suy nghĩ.
- Bác Itou ơi, bác có phim gì hay không, cho cháu xem với.
- Nhóc à, nhóc cầm cả đống đĩa của ta xuống mà xem. Ta còn đang suy nghĩ.
Dạo này, lúc nào Văn cũng thấy ông bác ngồi thiền trên giường, trầm tư suy nghĩ. Không biết ông ta đang nghĩ cái gì. Lại là một kế sách làm giàu nữa hay chăng?
Văn còn nhỏ, không hiểu quá nhiều về chuyện kiếm tiền, nhưng nó biết, mỗi lần ông bác Itou muốn kiếm tiền, đều là tiền mất tật mang. Thế nhưng, ông bác xui xẻo này, vẫn chưa bao giờ muốn bỏ cuộc.
Sự kiên trì này, khiến Văn nể phục.
Nhưng, nể phục là nể phục, còn kết quả của ông bác, nó cũng không mấy hi vọng. Chỉ mong tai hoạ giáng xuống sẽ không nặng nề lắm.
Ăn cơm xong, nó về phòng, lấy sách ra đọc.
Cuốn sách “Vươn tới những vì sao”, kể về những nỗ lực của loài người khi chinh phục bầu trời.
Từ những cái chết thương tâm khi muốn vỗ cánh bay lên trời, cho tới chiếc cánh khí động lực học đầu tiên, rồi động cơ phản lực, sau đó, là những chiếc tàu vũ trụ.
Tốc độ vũ trụ cấp 1, là tốc độ cần có để một vật có thể quay tròn vĩnh viễn trên bề mặt một hành tinh.
Mặt trăng so với trái đất, cũng theo nguyên lý này.
Nếu ta ném một quả bóng bay đi với vận tốc vũ trụ cấp 1, quả bóng sẽ bay đúng một vòng trái đất, và tiếp tục bay mãi, bay mãi. Tất nhiên là không tính tới lực cản không khí.
7,9 km/s, là vận tốc vũ trụ cấp 1 trên bề mặt trái đất (*).
Ồ, vậy nếu ta có thể chạy với vận tốc 7,9 km 1 giây, vậy ta có thể chạy được cả trên mặt nước? Vì khi đó chân ta đâu cần chạm đất?
Vận tốc vũ trụ cấp 2, là vận tốc tối thiểu để một vật có thể thoát khỏi lực hấp dẫn của một hành tinh.
Vận tốc vũ trụ cấp 2 cao gấp 1,414 lần vận tốc vũ trụ cấp 1.
Để tàu vũ trụ có thể bay khỏi lực hút của trái đất, nó cần đạt tốc độ 7,9 km/s hoặc cao hơn thế nữa.
Nhưng, để có thể đạt được tốc độ đó, lượng nhiên liệu cần thiết có khi còn nặng gấp mấy lần trọng lượng của nó.
Bởi vậy, người ta đã thiết kế ra tên lửa nhiều tầng. Mỗi tầng lại chứa một lượng nhiên liệu nhất định.
Sau khi đã dùng hết nhiên liệu ở 1 tầng, tầng đó sẽ bị tách ra và rơi xuống, còn phần còn lại, sẽ tiếp tục bay lên.
Dựa theo công thức cân bằng động lượng, khi tách một phần thân ra khỏi tên lửa, phần còn lại sẽ đạt được vận tốc cao hơn.
Cân bằng động lượng? Có lẽ ngày mai, cần hỏi cô giáo về vấn đề này.
Nó chợt cảm thấy, lúc nhìn Nam Đế Vương Vũ Hoành Đạp Không Phi Hành trên màn hình tivi, cũng có đôi chút cảm giác tương tự.
Muốn bay được trên trời, phải không ngừng thải năng lượng xuống dưới sao? Như vậy sẽ tốn năng lượng khủng khiếp lắm.
Vậy, Đạp Không Bộ, cũng là đẩy ra một luồng năng lượng lớn khỏi bàn chân, qua đó nâng cơ thể lên cao hơn?
Rất đáng để thử nghiệm.
Dù sao bây giờ tay nó cũng chưa lành, không tập được quyền, vậy thì thử tìm hiểu về Khinh công xem sao. Tàu đã tới Hoàng Nam. Ngồi trên toa hạng bét, gật gà gật gù với cái ghế gỗ suốt mười mấy tiếng đồng hồ, làm Hữu Thành ê ẩm cả người.
Hắn theo anh bạn đồng hành bước xuống tàu.
Ga Hoàng Nam, khá tấp nập. Những người buôn bán làm ăn giữa hai nước, thường xuyên qua lại. Hàng hoá chất đầy lên khắp sân ga. Người qua kẻ lại ồn ào.
- Tránh đường tránh đường.
Một tiếng giục bằng tiếng Đại Nam cất lên sau lưng hắn, hắn vội vàng tránh sang một bên. Một người phụ nữ nhỏ con vác những bao hàng nặng vội vã đi qua.
Ở đây, ai cũng bận rộn.
Hắn đi theo người đồng hành, tới toa cuối đoàn tàu. Ở đây, người ta đã dỡ hàng.
Giờ, hắn mới biết anh bạn này buôn món đồ gì. Là... tủ lạnh cũ. Nói cũ cũng hơi lịch sự quá, phải gọi là tủ lạnh bị dân Đại Nam dùng chán đem ra vứt ngoài bãi phế liệu.
Hắn vừa giúp anh ta dỡ hàng xuống, vừa nghe giải thích.
- Đồ công nghệ ở Đại Nam, là số 1 thế giới. Người Bắc Hà chỉ giỏi viết văn làm thơ, không giỏi sản xuất công nghệ. Tủ lạnh cũ ở Đại Nam, người ta chê không dùng, chỉ cần sửa chữa lại đôi chút, là người Bắc Hà coi như thượng phẩm. Buôn cái này một vốn bốn chục lời đấy.
Ra vậy.
- Chúng tôi buôn món này từ miền Trung trở xuống miền Nam, vì ở phương Bắc, không ai cần tủ lạnh cả. Đến phương Bắc, chúng ta lại buôn máy sưởi ấm. Thị trường Bắc Hà, dân số rất đông, vô cùng béo bở, vấn đề là anh có hiểu được văn hoá của họ hay không. Chỉ khi nào họ coi anh là người đáng tin cậy, anh mới bán được hàng. Nếu anh muốn viết về văn hoá của Bắc Hà, cứ đi theo tôi, là điều vô cùng đúng đắn.
- Xin lỗi, tôi chưa biết tên của anh.
- Tôi là người lai giữa Bắc Hà với Đại Nam. Tên Đại Nam thì là Hoàng, ở Bắc Hà thì gọi là Hwang.
- Còn tôi tên Hữu Thành. Giờ chúng ta đi đâu?
- Dọc theo hướng Tây Bắc, đi từ Hoàng Nam lên Thuỷ Hành Kinh. Ngũ Hành Kinh của Bắc Hoàng, không có cái nào không phải thắng cảnh đệ nhất thiên hạ! Ông anh tha hồ mà viết nhé. À quên, ở đây, nếu nói chuyện với người Bắc Hà, anh nên gọi Bắc Hoàng là Ngài. Ở đây, Bắc Hoàng giống như thần thánh vậy.
Hữu Thành gật đầu. Tuy ở Đại Nam, người ta coi Bắc Hoàng như kẻ thù không đội trời chung, nhưng đã sang đây, cũng nên cân nhắc.
Nhập gia thì tuỳ tục.
==========
Hôm qua lên tới hơn 300 lượt đọc. Là nhân phẩm bạo phát sao?